Tiên Giả

Chương 638: Vội vàng không kịp chuẩn bị

Bạch Cốt tôn giả chính là một trong sáu đại tôn giả của Vu Nguyệt giáo, chắc chắn biết rất nhiều chuyện. Cấm chế bên trong thần hồn ả bị giải trừ, đương nhiên không thể để ả cứ vậy mà chết đi.

Viên Minh đặt tay lên đỉnh đầu Bạch Cốt tôn giả, vận chuyển thần thông sưu hồn. Sau đó hắn thu tay về, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng hẳn.

Bạch Cốt tôn giả đã trọng thương gần chết, thần hồn dị thường suy yếu, hơn nữa lúc trước còn bị chém thành hai nửa, cấm chế phù văn màu xanh lam bị sụp đổ đủ loại…dẫn tới trí nhớ bị tổn hại hơn một nửa.

Chỉ có điều phần trí nhớ còn sót lại vẫn chứa vài tin tức trọng yếu, trong đó có nguyên nhân đám người Bạch Cốt tôn giả thu thập lượng lớn thần hồn Tu Tiên giả và cả của phàm nhân.

Việc này là do chính Vu Nguyệt thần tự hạ lệnh, mà Vu Nguyệt thần muốn có nhiều thần hồn như vậy cũng nhằm để khôi phục lại.

Lần trước Vu Nguyệt giáo bị các đại phái ở Vân Hoang đại lục vây công tiêu diệt, Vu Nguyệt thần cũng bị trọng thương gần chết chỉ có thể ngủ say vạn năm mới tỉnh được. Hơn nữa đến nay y vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục được, nên mới cần thật nhiều hồn phách bồi bổ.

"Thì ra là thế, chẳng trách Vu Nguyệt giáo tuyên cáo tái xuất đã lâu như vậy cũng chỉ tiểu đả tiểu nháo, không thấy Vu Nguyệt thần hiện thân, hóa ra là còn chưa hoàn toàn thức tỉnh..." Viên Minh lẩm bẩm.

Ngoại trừ tin tức kinh người này, hắn còn phát hiện một tin trọng yếu khác: Lần này Nghê Mục tiến vào Tam Tiên đảo cũng là theo lệnh của Vu Nguyệt thần.

Mục đích của Nghê Mục giống Tịch Ảnh, đều là vì Bất Tử tiên quả. Vu Nguyệt thần định dùng Bất Tử tiên quả luyện chế Bất Tử tiên đan để rút ngắn quá trình phục hồi.

Hơn nữa theo trí nhớ của Bạch Cốt tôn giả thì Nghê Mục đã lấy được Bất Tử tiên quả.

Viên Minh cau mày, lo lắng lấy có nên báo tin này cho Trường Xuân quan cùng với các cao tầng khu vực Vân Hoang đại lục khác hay không. Nhân lúc Vu Nguyệt thần còn chưa hoàn toàn thức tỉnh tiến hành tập kết đại quân đánh giết Vu Nguyệt giáo.

Vào lúc này, đột nhiên Tu La Phệ Huyết đồ bên cạnh lay động, bắn ra từng đạo huyết quang nhiễu loạn.

"Có chuyện rồi! Nguy rồi!" Thất Dạ hoảng sợ kêu to lên rồi hiện thân ra khỏi Tu La Phệ Huyết đồ, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết như muốn ổn định thứ gì đó.

"Xảy ra chuyện gì?" Viên Minh gạt chuyện của Bạch Cốt tôn giả qua một bên, dò hỏi.

"Cái thứ U Hồn Bạch Cốt phiên của ngươi quá tà môn, vậy mà lại cắn nuốt huyết nô bên trong Tu La Phệ Huyết đồ! Ta sao lại quên mất huyết nô trong huyết đồ toàn là thi cốt tràn ngập sinh cơ, là thuốc bổ tốt nhất của U Hồn Bạch Cốt phiên!" Thất Dạ ảo não nói, hai tay bấm pháp quyết nhanh hơn.

Viên Minh nghe vậy thầm mắng Thất Dạ chủ quan, cũng lập tức ra tay giúp đỡ.

Lòng bàn tay hắn bắn ra mấy nhánh rễ Bất Tử thụ chui vào trong Tu La Phệ Huyết đồ, cuốn lấy U Hồn Bạch Cốt phiên kéo ra ngoài.

Nhưng U Hồn Bạch Cốt phiên như thể đã hóa điên, một mực cắn xé trong Tu La Phệ Huyết đồ, lôi kéo thế nào cũng không xê xích được.

Viên Minh thấy vậy mà nôn nóng, cân nhắc một lúc bèn lật tay tế ra Lôi Công chùy cùng Oanh Thần trùy.

"Viên đạo hữu, không được, bây giờ U Hồn Bạch Cốt phiên đã kết nối với Tu La Phệ Huyết đồ, tùy tiện dùng thủ đoạn lôi đình không khéo sẽ khiến cả hai bị tổn thương." Thất Dạ vội vàng ngăn cản.

"Vậy phải làm sao?" Viên Minh dừng tay hỏi.

"Ta có một cách, có thể mạo hiểm thử." Ánh mắt Thất Dạ chớp động, đột nhiên nói.

Không để Viên Minh nói thêm, Thất Dạ đã chui lại vào Tu La Phệ Huyết đồ.

Viên Minh nhíu mày nhưng không lên tiếng quấy rầy.

Tu La Phệ Huyết đồ liên tục lập lòe ánh sáng đỏ, rồi dần chậm rãi xuống, không còn loạn xạ như lúc nãy nữa.

Thấy vậy, tâm tình Viên Minh thoáng buông lỏng. Xem ra biện pháp của Thất Dạ bắt đầu có hiệu quả.

Thời gian dần qua, hơn nửa ngày sau Tu La Phệ Huyết đồ đã hoàn toàn ổn định, nhưng U Hồn Bạch Cốt phiên cùng Thất Dạ lại không hề có động tĩnh gì cả.

Viên Minh lại kiên nhẫn chờ thêm một lát vẫn không thấy Thất Dạ có động tĩnh gì.

Hắn nhăn chặt hàng mày, đang định truyền âm hỏi thăm đối phương thì trên tấm bình phong đã lóe lên ánh sáng trắng, U Hồn Bạch Cốt phiên bay ra lơ lửng giữa không trung.

Toàn thân U Hồn Bạch Cốt phiên óng ánh sáng rỡ, bắn ra từng đạo linh quang trắng, thoạt nhìn có vẻ như uy năng đã được đề thăng lên.

Viên Minh giật mình, vận khởi thần thức dò xét, hai mắt sáng lên.

Bên trong Bạch cốt phiên vậy mà đã xuất hiện khí linh, còn vô cùng cường đại.

"Không đúng, khí linh này là Tam Tuyệt lão nhân!" Viên Minh vốn cực vui, nhưng phát hiện ra chân tướng khí linh thì trầm mặt lại.

Tam Tuyệt lão nhân là thu hoạch lớn nhất của hắn ở bí cảnh Tam Tiên đảo, vậy mà đã bị luyện thành khí linh!

"Đúng vậy, ta vừa mới luyện thần hồn Tam Tuyệt lão nhân vào U Hồn Bạch Cốt phiên. U Hồn Bạch Cốt phiên này vừa mới tu bổ xong, rất cần có đại lượng nguyên khí bổ sung vào, cho nên mới đột nhiên nổi cơn cắn nuốt huyết nô trong Tu La Phệ Huyết đồ. Chỉ có bổ sung khí linh bị thiếu vào thì mới bình ổn lại lá cờ này, nếu cứ mặc cho nó cắn nuốt thì Tu La Phệ Huyết đồ cũng nguy hại mất. Mong đạo hữu thứ lỗi!" Thất Dạ chắp tay nói.

Sắc mặt Viên Minh đầy khó coi. Việc đã đến nước này, hắn có tức giận cũng vô dụng, hơn nữa cân nhắc tầm quan trọng của Tu La Phệ Huyết đồ với thể tu, Thất Dạ quyết đoán như vậy cũng không sai.

"Việc này cũng là ngoài ý, không trách Thất Dạ đạo hữu được. Chẳng qua là ngày sau làm gì, đạo hữu cũng nên cẩn thận chút." Hắn dằn cơn giận xuống, chậm rãi nói.

Thất Dạ gật đầu thở phào, đồng thời cũng âm thầm ảo não.

Y định nói cho Viên Minh biết Tu La Phệ Huyết đồ có thể luyện hóa khí linh, nhằm bán cho hắn một mối nhân tình, cũng là thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, không nghĩ tới lại biến khéo thành vụng.

"Huyết nô bên trong Tu La Phệ Huyết đồ còn thừa bao nhiêu." Viên Minh suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Trừ bỏ Huyết Ảnh và Hồng Lăng được đạo hữu thả ra, những huyết nô khác đều đã bị bạch cốt phiên cắn nuốt hết." Thất Dạ có chút lúng túng nói.

Viên Minh nhăn chặt hàng mày, vận khởi thần thức thăm dò vào Tu La Phệ Huyết đồ.

Quả nhiên bên trong đã không còn chút huyết cốt nào, cũng may phù văn cùng bản nguyên của huyết đồ không bị tổn hải, sẽ không ảnh hưởng tới việc tinh luyện tinh huyết.

"Đây là những pháp bảo trong tay huyết nô, cũng không bị hư tổn." Thất Dạ vung tay lên, đổ một đống pháp bảo 'Rầm Ào Ào' ra mặt đất. Trong đó có cả hồ lô rượu cùng với bộ phi kiếm màu xanh của Tam Tuyệt lão nhân.

Viên Minh phất tay áo thu đám pháp bảo cùng Tu La Phệ Huyết đồ lại, trầm ngâm một chút mới khẽ cười gượng.

Hắn vốn định gia tăng một khí linh vào U Hồn Bạch Cốt phiên, chưa từng nghĩ lại vứt bỏ gần như toàn bộ huyết nô bên trong Tu La Phệ Huyết đồ vào.

Cũng may qua việc này cũng thấy được biện pháp của Thất Dạ có hiệu quả, U Hồn Bạch Cốt phiên cũng luyện thành, coi như hắn có được kiện linh bảo thứ hai.

Viên Minh cầm U Hồn Bạch Cốt phiên lên kiểm tra, trên mặt rốt cuộc cũng có vẻ tươi cười.

Sau khi cắn nuốt một lượng lớn huyết nô, nhất là những huyết nô đẳng cấp cường đại như Tam Tuyệt lão nhân, Giả Tứ Phương thì U Hồn Bạch Cốt phiên đã hoàn toàn khôi phục. Tất cả hư hại của lá cờ đã được chữa trị, từ trong ra ngoài đều tản ra cảm giác thông suốt trôi chảy.

Đã có khí linh Tam Tuyệt lão nhân gia trì, uy lực của U Hồn Bạch Cốt phiên xem như tăng gấp đôi lúc trước.

Chỉ có một điểm không hoàn mỹ là ý thức của Tam Tuyệt lão nhân đã bị xóa bỏ, khí linh cũng không thể nào linh động bằng Thất Dạ.

Viên Minh cũng không để ý việc này, khí linh quá lanh lợi cũng khiến hắn lo lắng.

Hắn bấm niệm pháp quyết tế luyện U Hồn Bạch Cốt phiên, nhanh chóng luyện hóa hai mươi tư đạo phù văn rồi thu vào.

Sau đó hắn đưa tay chụp lấy, thân thể Bạch Cốt tôn giả bay tới.

Viên Minh đưa mắt nhìn qua, mày cau lại.

Vừa rồi mãi lo nghĩ về Tu La Phệ Huyết đồ, một tia khí tức cuối cùng của Bạch Cốt tôn giả vậy mà tiêu tán mất rồi. Cũng may thần hồn ả còn chưa hoàn toàn tán loạn hết.

Hắn vội vàng lấy một kiện áo giáp màu đỏ tươi ra, là Huyết Dũng giáp trụ, bấm pháp quyết điểm chỉ ra.

Trong cơ thể Bạch Cốt tôn giả bay ra một sợi máu tươi dung nhập vào trong Huyết Dũng giáp trụ. Huyết Dũng giáp trụ lập tức bùng sáng lên ánh sáng đỏ tươi rồi thoáng cái biến mất, lúc áo giáp xuất hiện lại đã ở trên người Bạch Cốt tôn giả, được tự động mặc vào chỉnh tề.

Viên Minh vừa thúc giục Huyết Dũng giáp trụ, luyện hóa Bạch Cốt tôn giả vừa lấy ra bộ long cốt ra, cũng đánh vào trong Huyết Dũng giáp trụ bổ sung toàn bộ pháp lực cho Bạch Cốt tôn giả.

Hôm nay Tam Tuyệt lão nhân đã không hiểu thấu mà biến thành khí linh, bên người thiếu một tay chiến lực cường đại nên hắn quyết định luyện Bạch Cốt tôn giả vào bên trong Huyết Dũng giáp trụ.

Cách làm này không phù hợp với nguyên lý của Huyết Dũng giáp trụ nhưng Bạch Cốt tôn giả vừa mới chết, thần hồn còn chưa tán loạn, hẳn là có thể thành công.

Qua nửa ngày nữa, Viên Minh ngừng tay, sắc mặt buông lỏng.

Pháp lực Nguyên Anh hậu kỳ cùng thần hồn của Bạch Cốt tôn giả đều đã được đưa vào Huyết Dũng giáp trụ. Thế thân lúc trước của giáp này là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ nên chỉ cần có người nhỏ máu tế luyện giáp là có thể lập tức hóa thành một Đại tu sĩ hậu kỳ.

Viên Minh phất tay áo thu Huyết Dũng giáp trụ vào, nhắm mắt điều tức một lát mới tiếp tục vận chuyển Minh Nguyệt quyết luyện hóa nguyện lực trong thần hồn.

Qua vài ngày sau, vấn đề hồn lực tản mát đã được hòa hoãn lại rất nhiều.

Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị chấm dứt bế quan thì lại nghênh đón tiếp một đợt nguyện lực cao ngất như núi mà tới. Hắn mới không chú ý quan sát đã để lọt không ít nguyện lực dũng mãnh vào thức hải, hung hăng trùng kích vào thần hồn. Hắn vất vả lắm mới khắc phục được vấn đề thần hồn tản mát, nay lại tiếp tục trở nên tản mát lỏng lẻo lại.

Lúc này Viên Minh giật nảy mình, luống cuống tay chân xử lý một lúc mới rảnh rỗi xem xét lượng nguyện lực vọt tới từ đâu.

Khi hắn phát hiện đều là từ bọn người Vạn Thiên Nhân cùng với những hòn đảo khác tại Đông Hải, thanh trừ Vu Nguyệt giáo xong bèn tổ chức lễ mừng vọt đến, hắn lập tức dở khóc dở cười.

Cũng may rốt cuộc chuyện này cũng không tổn hại gì đến hắn, tuy rằng nhất thời hấp thụ không hết lượng nguyện lực quá nhiều này nhưng vẫn có thể chứa trong đài sen bạch ngọc, nên Viên Minh cũng không can thiệp bữa tiệc mừng này.

Nhưng cũng bởi vậy mà thời gian hắn bế quan cũng bị kéo dài ra, mà vì Bạch Ngọc Liên đài nhận được một lượng nguyện lực cực lớn mà vầng sáng bên ngoài đài sen đã bất tri bất giác trở nên càng lúc càng chói mắt.

Nửa tháng sau.

Chấn động hồn lực trong thức hải Viên Minh đã càng lúc càng bình ổn, thần hồn ăn quá no cũng đã được khôi phục về trạng thái bình thường, dần đã được ngưng thực vững chắc.

Mà trải qua khoảng thời gian dài rồi, nguyện lực từ bên ngoài vọt tới cũng đã không hung mãnh như lúc vừa công phá xong Phù Tang đảo nữa. Dù số lượng vẫn khổng lồ như trước nhưng ít ra không đủ khiến Viên Minh phải vội vàng không kịp chuẩn bị, rơi vào quẫn cảnh thần hồn rời rạc tản mát vì hấp thu quá nhiều nguyện lực nữa.

Thành tâm cảm kích tuy rằng chân thành, nhưng người tiếp tục cảm kích và cảm nhớ ân tình chỉ còn một phần mười lúc đỉnh phong, hiện tại chỉ còn tản mạn nhỏ nhoi mà thôi.

Chỉ là tuy tản mạn nhỏ nhoi nhưng có lẽ cũng không được lâu bền, dù sao thì tín ngưỡng của quần tu Đông Hải còn hư ảo hơn cả lòng cảm kích vừa rồi nữa, cho nên có lẽ thời gian tới cũng không còn bao nhiêu nguyện lực.

Nếu Viên Minh muốn thu được lượng nguyện lực ổn định thì cũng không phải không có cách khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận