Tiên Giả

Chương 313: Tranh đoạt

Một tháng sau, trước giếng nước phường Hắc Thổ.

Gần nửa đêm, hai ba mươi người mặc trường bào màu xám trắng đang vây quanh giếng nước, có nam có nữ, tuổi tác khác nhau, chỉ là trong tay mỗi người đều cầm theo một cây đuốc. Tất cả mọi người im lặng đứng đó, không ai nói gì.

Xung quanh bọn họ có hơn trăm người đủ cả nam nữ già trẻ với kiểu cách ăn mặc khác nhau. Cả đám nhìn thấy vậy chợt xì xào bàn tán.

Không bao lâu, Hồ Cát mặc trường bào xám từ trong bóng tối bước ra, tay y không cầm đuốc nhưng quần áo trên người lại tản ra màu sáng nhàn nhạt, chiếu sáng bốn phía.

Những người mặc trường bào màu xám trắng đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Cát, tự động tách ra một lối đi, yên lặng nhìn chăm chú lên người y lúc y đi ngang qua mình. Cho đến khi y đi đến bên giếng nước, lối đi kia cũng khép kín lại.

Những các tín đồ này vây quanh Hồ Cát hình thành nên một vòng tròn nhỏ đồng tâm. Trong ánh mắt nhìn về phía Hồ Cát mang theo sôi sục và mong chờ. Những người còn lại cũng đã ngừng nói chuyện với nhau, vô thức nhích gần về phía trước một chút. Bên ngoài cũng đã hình thành một vòng tròn lớn hơn.

Bọn họ nhìn chăm chú về phía giếng nước, có người mang theo vẻ nghi hoặc, có người mang theo vẻ tò mò, còn có người mang theo vẻ khinh thường.

Chỉ là giờ khắc này, không có ai nói chuyện, hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Khi mặt trăng lên cao sẽ xua tán đi bất luận hắc ám nào, sẽ trị hết thảy bất luận bệnh tật đau ốm hành hạ người ta, sẽ tinh lọc bất luận tội ác hoành hành nào. Minh Nguyệt thần hàng lâm, sẽ cấp ngưỡng vọng giả ánh hào quang, cấp truy tùy giả niềm hạnh phúc, cấp tín phụng giả chỉ đường dẫn lối. Các huynh đệ tỷ muội, tối nay chúng ta cùng tề tụ nơi đây, cùng nhau cộng hưởng thần tích của Minh Nguyệt thần nào!" Hồ Cát đứng trong đám người, giơ hai tay lên cao, nhìn bốn phía, chậm rãi nói, phá vỡ yên lặng.

Các tín đồ xung quanh cũng giơ cao tay lên, ánh mắt nhìn Hồ Cát đã tràn đầy kính sợ.

Trong một tháng này, thông qua giải độc đan mà Viên Minh cho, Hồ Cát đã nhanh chóng thu phục được không ít phàm nhân bị chứng thanh độc giày vò, gia tăng không ít tín đồ Minh Nguyệt thần.

Khác với đan dược mà "Hắc Hà thần sứ" xuất ra, đan dược Minh Nguyệt thần ban thưởng hiệu quả rõ rệt. Dù có lẽ vài phàm nhân cũng đoán là do vị Tu Tiên giả nào đó đưa cho nhưng bọn họ vẫn cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới tôn hiệu vị Tu Tiên giả này.

Mà hôm nay, Hồ Cát triệu tập bọn họ, lại gọi dân chúng trong phường tới nói là muốn cho mọi người thấy được thần tích Minh Nguyệt thần hiển hiện.

"Chứng thanh độc đã quấy nhiễu thành Hãm Sa hai năm trời, trong đó có không ít dã thần tà tự dựng cờ hiệu cứu tế chúng sinh mà tham lam vơ vét của cải cho mình. Chúng ta đã bỏ ra biết bao nhiêu vàng bạc, chỉ đổi lại là bệnh nặng càng thêm nặng."

"Chúng ta khẩn cầu phủ thành chủ cũng chỉ nhận được lạnh lùng và phớt lờ, chúng ta quỳ lạy đám tiên sư cũng chỉ nhận được là khinh thường cùng quở trách. Chỉ có Minh Nguyệt thần nghe được chúng ta kêu than, thấy được chúng ta khổ sở, thương xót tình cảnh của chúng ta mà nguyện ý vươn tay giúp đỡ, cứu chúng ta khỏi bể khổ."

Hồ Cát nói đến, giọng nói cũng dần dần cất cao.

Các tín đồ vây quanh nghe thấy lời y cũng nhao nhao nhớ lại tình cảnh mình từng gặp phải, tâm tình bị ảnh hưởng theo. Thậm chí những người đứng cạnh xem trò vui cũng âm thầm gật đầu đồng ý lời này của Hồ Cát.

Bọn họ không mù, đều nhìn rõ được ai thật tâm giúp bọn họ, ai nhân cơ hội vơ vét tiền.

"Minh Nguyệt thần không chỉ thương xót thế nhân, mà trong lòng cũng hiểu diệt cỏ tận gốc, không chỉ ban thưởng đan dược mà còn thi triển Thần lực tìm ra đầu sỏ gây bệnh. Hôm nay chính là ngày xử lý con trùng bệnh kia."

Hồ Cát đột nhiên giơ hai tay lên cao. Sau lưng y là một mặt trăng tròn sáng trắng nhưng thể vừa nhô lên khỏi biển Đông, chậm rãi dâng lên cao, cuối cùng treo cao trên đỉnh đầu mọi người.

Bên trong mặt trăng có một nhánh Hắc Tử đằng tản ánh huỳnh quang đột nhiên vươn dài ra, vô số bươm bướm tỏa ra ánh sáng trắng nương theo dây leo cùng nhau bay ra bên ngoài. Chúng vờn quanh dây leo, thúc đẩy dây leo sinh trưởng lớn mạnh, rất nhanh đã hóa thành một quả cầu dây mây theo chỉ dẫn của những con bướm mà bay vào bên trong giếng.

Ánh trăng tròn sáng nhu hòa lại ấm áp, tất cả mọi người đắm chìm trong ánh trăng này đều cảm thấy an tâm chưa từng có.

Bọn họ nhìn lên mặt trăng tròn, phát hiện trong mặt trăng đang chiếu rọi ánh sáng đó chợt hiển hiện lên một hình ảnh.

Là một con yêu trùng màu xanh lá nằm trên vách đá, quanh người nó là vô số những cái xác đáng sợ bao gồm cả yêu thú và cả con người.

Dịch thể dơ bẩn màu xanh biếc nhỏ giọt từ trên lưng yêu trùng xuống đất, hòa vào trong nước sông. Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người không khỏi nghĩ đến thứ nước mình uống thường ngày, có vài người thậm chí nhịn không được mà buồn nôn.

Nhưng vào lúc này, có thêm hình ảnh một quả cầu dây leo xuất hiện, con bướm trắng sáng kia quấn quanh quả cầu cũng theo đó mà nhào vào trong quả cầu.

Dây leo đột nhiên sinh trưởng, chỉ chốc lát sau hóa thành một vị thần nhân bằng dây mây mặc áo giáp tản ánh sáng nhàn nhạt lao vào đại chiến với yêu trùng. Yêu trùng hung tính vô cùng, thủ đoạn đủ loại tầng tầng lớp lớp nhưng đằng nhân vẫn luôn đối ứng hợp lý, tình cảnh nhìn như hung hiểm khiến mọi người phải liên tục kinh hô nhưng rất nhanh lại có thể đơn giản chiếm lại ưu thế.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc đằng nhân đã công phá được phòng ngự của yêu trùng, dùng cánh tay cứng rắn đâm xuyên qua người nó. Mọi người vây xem lập tức hưng phấn hô lớn.

Ngay sau đó, Hồ Cát bèn giơ tay lên, thần nhân bằng dây mây bay ra khỏi miệng giếng. Trên tay hắn còn đang kéo theo thi thể của yêu trùng.

"Hôm nay, Minh Nguyệt thần phái Thần tướng dưới trướng xuống chém giết yêu trùng, từ này về sau dân chúng thành Hãm Sa sẽ không còn bị chứng bệnh thanh độc hành hạ quấy nhiễu nữa."

Nghe vậy, mọi người không khỏi đồng thanh hô vang tên Minh Nguyệt thần. Thậm chí cả những người mới đầu vây quanh xem, không phải là tín đồ cũng góp giọng.

Nhưng vào lúc này, phía ngoài rìa đám người đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.

"Hừ, ta nói là chuyện gì, không biết bắt con yêu trùng nào đến bày đặt nói là đầu sỏ gây nên chứng thanh độc, cố lộng huyền hư thật buồn cười chết mất!"

Các tín đồ nhao nhao quay đầu nhìn lại, thấy là gã mập tự xưng là "Hắc Hà thần sứ" đi cùng với một nam tử cao lớn mặc áo bào đen, nhìn Hồ Cát đầy vẻ coi thường.

Một tháng này, những lúc Hồ Cát thu nạp tín đồ đều luôn đề phòng người của Hắc Hà thần giáo tới quấy rối, không nghĩ rằng bọn họ mãi vẫn không ra tay, để mặc Hồ Cát cướp đi tín đồ của họ. Hiện y tưởng bọn họ đã chịu yên, không ngờ lại tìm tới.

"Thổ Sát, ta đã sớm bẩm báo với Minh Nguyệt thần chuyện ngươi lợi dụng mượn danh nghĩa Hắc Hà thần tùy ý vơ vét của cải. Đại thần từ bi, nguyện cho ngươi một cơ hội sửa đổi bản thân, không ngờ ngươi lại không biết tốt xấu như thế. Hôm nay có thần tướng ở đây, nếu ngươi quỳ xuống sám hối, còn có thể lưu lại một mạng!" Hồ Cát lại nhìn gã mập mạp, hét lớn.

Không ngờ Thổ Sát lại căn bản không nhìn y, lại tươi cười nhìn về nam nhân bên cạnh.

"Đại nhân, chính tên Hồ Cát này không biết đã lôi ở đâu ra thứ gọi là Minh Nguyệt thần, mạo phạm thần uy của Hắc Hà thần đại nhân."

Nam nhân không trả lời Thổ Sát mà ngẩng đầu nhìn Hoa Chi, tiếp theo là hướng xung quanh hô lớn.

"Tại hạ là Lý Hiệp, sứ giả tọa hạ của Hắc Hà thần. Tín đồ nơi đây đều do ta cai quản. Đạo hữu không mời mà tới, tranh đoạt tín đồ của ta. Nếu như ngươi lập tức hiện thân, tạ tội rồi rời đi, ta sẽ không so đo. Nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, cũng đừng trách ta vô tình chém giết ngay linh sủng của ngươi tại đây."

Viên Minh đang ẩn người trong đám đông chợt nhướng mày. Hắn còn tưởng rằng Hắc Hà thần chẳng qua chỉ là mánh lới phàm nhân nghĩ ra nhằm vơ vét của cải mà thôi, không nghĩ tới Lý Hiệp vừa lộ mặt đã là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ hàng thật giá thật.

Viên Minh thầm cảnh giác, thả thần thức ra, phát hiện bên trong phường Hắc Thổ ngoài Lý Hiệp ra cũng không còn tu sĩ nào khác, bèn động tâm muốn từ miệng gã dò hỏi ra chân tướng.

Vì thế, hắn lập tức chỉ huy Hoa Chi xuất thủ tấn công Lý Hiệp còn mình cũng bắt đầu thúc giục Minh Nguyệt quyết, thi triển huyễn thuật.

Hoa Chi nhận lệnh, tứ chi vươn dài ra, mọc ra vô số dây leo lướt qua đám người đánh tới Lý Hiệp.

Đám người vây quanh đó, kể cả gã mập mạp kia đều nhao nhao chạy tứ tán, chỉ còn lại một mình Lý Hiệp vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

"Hừ, đã muốn chết, vậy thành toàn cho ngươi!" Lý Hiệp thấy vậy, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Hai tay của gã bắt niệm pháp quyệt, miệng nhẩm niệm lẩm bẩm. Một hạt châu đen kịt từ trong tay áo gã bay ra, phun ra vô số dòng nước đen kịt. Nước chảy như suối bao bọc bản thân gã, cũng không hề đứt đoạn mà vòng lượn khuếch tán uốn vòng chảy khắp nơi.

Nước đen chảy rơi xuống mặt đất vang lên tiếng "xì xì...", mặt đất cũng theo đó mà bốc lên từng luồng khói trắng.

Nhìn tình cảnh đáng sợ này, tất cả tín đồ và cả người bình thường đều nhao nhao hoảng hốt kêu la, quay người chạy trối chết. Chỉ là không ít người bị nước đen bắn tung tóe lên người, thân thể như một tảng băng bị hòa tan, lập tức biến thành một vũng máu loãng.

Không ít dây leo do Hoa Chi phóng thích ra chỉ khẽ chạm vào chút ít nước đen cũng theo đó mà mục nát đi.

Hoa Chi thấy vậy mà giật mình, vội vàng định thu hồi dây leo còn lại.

Chỉ là lúc này, Lý Hiệp ngẩng đầu đưa tay nắm một trảo vào hư không, mấy dòng nước đen quấn quanh trước người gã đã hóa thành một bàn tay đen cực lớn nắm xuống, chụp lấy Hoa Chi.

"Dám cả gan mạo phạm đến Hắc Hà thần, kết cục là như vậy! Nếu như ngươi còn không hiện thân, ta đây tự mình đến bắt lấy ngươi vậy." Trong mắt Lý Hiệp hiện lên khoái cảm khát máu, quát to.

Tiếng của gã vang lên, ánh mắt cũng đột ngột chuyển dời đến đám người đang chạy trốn tứ tán ấy, rơi lên trên người Viên Minh trà trộn trong đó.

Lúc này Viên Minh vô thức quay đầu nhìn lại, khuôn mặt kinh hoảng tựa hồ như đang mượn chúng phàm nhân xung quanh yểm hộ mà bỏ chạy, lại không nghĩ rằng vừa rồi lại mắt đối mắt với Lý Hiệp.

Lý Hiệp dữ tợn cười một tiếng, tay bấm niệm pháp quyết. Hạt châu trên đỉnh đầu gã lay chuyển vài cái, không còn phun ra nước đen nữa mà tạm ngừng lại. Rồi một mũi tên nước màu đen kịt thoáng xuất hiện, bắn xuyên qua người Viên Minh.

Gặp tình hình này, Lý Hiệp cười đắc ý, đang muốn triệu hồi hạt châu lại thì đột nhiên cảm thấy cổ mình đau nhức, tiếp đó là cảnh sắc xung quanh nhanh chóng biến hóa. Nguyên bản các phàm nhân đã chết kia lại bị Tử Hắc đằng cuốn lấy cổ áo, treo giữa không trung, căn bản không bị nước đen cắn nuốt.

Mà Viên Minh thì đang đứng cách đó không xa, đầy bình thản nhìn gã.

Lý Hiệp kinh sợ, lập tức thúc giục viên châu lần nữa. Nhưng lúc này gã lại thấy trời đất quay cuồng, những người phàm tục kia đang chổng ngược đầu, hai chân chống lên trời, toàn bộ như đảo ngược hết cả.

Đây rốt cuộc là...

Gã còn không hiểu nguyên nhân cụ thể đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận