Tiên Giả

Chương 492: Thầm nạp khí huyết

“Ha ha, nếu mọi người đã không có dị nghị gì vậy cứ quyết định như vậy đi, về phần làm sao lấy được Địa Tâm Hỏa liên thì còn chờ chư vị đóng góp ý kiến thêm. Không bằng để Viên đạo hữu nói trước đi." Thiên Bảo đạo nhân cười ha ha nói, ánh mắt nhìn về phía Viên Minh còn mang theo ý dò xét.

“Những con hỏa ngạc này có thực lực không kém, số lượng cũng không rõ chính xác là bao nhiêu, chỉ sợ không thể nào chém giết hết mới hái hoa sen được. Cách tốt nhất là phân chia ra, chọn mấy người giỏi độn thuật đi thu thập hỏa liên, những người còn lại phụ giúp kiềm chế và ngăn cản hỏa ngạc, như vậy có thể lấy được Địa Tâm Hỏa liên mà chỉ phải chịu tổn thất thấp nhất.” Viên Minh âm thầm cảnh giác với Thiên Bảo đạo nhân, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, mở miệng nói.

Hắn dứt lời, tất cả mọi người kể cả Thiên Bảo đạo nhân đều trầm mặc lại, không ít người nhao nhao nhìn về phía Viên Minh tựa như đang cân nhắc xem phương pháp hắn nói có khả thi hay không.

"Ta cảm thấy cách này có thể thực hiện được." Một lúc lâu sau, Kim Vân tiên tử phá vỡ trầm mặc, gật đầu nói.

“Cách này quả thật thích hợp, chỉ là ai sẽ là người chịu đi hái sen đây?” Thiên Bảo đạo nhân cũng đồng ý, sau đó hỏi.

"Ta đi." Thanh Đồng là người đầu tiên hưởng ứng. Mặc kệ cuối cùng như thế nào nhưng cầm hỏa liên trong tay đương nhiên có thể chủ động hơn hẳn.

“Ta cũng muốn thử xem.” Băng Tâm ỷ vào có linh thú Băng Lân cũng muốn thử vận khí.

“Ta thấy ta cũng có thể…”

Nhất thời tiếng ồn ào vang lên không ngừng, cơ hồ tất cả mọi người đều muốn tiến lên.

“So với việc ai hái sen, ta quan tâm tới chuyện sau khi hái được sen xong thì nên chia chác thế nào?” Huyễn Linh Tử đột nhiên nói.

Vừa nghe lời này, mọi người nhìn nhau lại lần thứ hai trầm mặc.

"Theo ta thấy, nếu là tất cả mọi người hợp lực làm, vậy đương nhiên là sau khi thu thập trở về cùng nhau chia đều." Long Xung mở miệng nói.

“Chưa chắc số người sẽ bằng với số hoa hái được, nói gì đến chia đều? không thể nào cắt nhỏ cân kí chia đều chứ?” Thanh Đồng lại quái thanh quái khí nói.

“So với phòng hộ thì hái hoa sen nguy hiểm hơn nhiều, dù là chia đều thì cũng coi như không công bằng.” Lúc này Hầu Tam Thông cũng mở miệng nói.

Mọi người đều có tính toán riêng, ngươi một lời ta một câu, nhất thời không có ý kiến nào đáng tin cậy.

“Nếu cứ tính toán so đo thế này thì còn hợp tác cái rắm gì, mỗi người tự dựa vào bản lĩnh của mình mà đoạt lấy được. Chết không oán, thương tích cũng không trách ai được.” Thanh Đồng thấy mọi người nghị luận nửa ngày cũng không ra được biện pháp nào khác, khinh thường nói.

“Hà tất phải phiền toái như vậy, người hái sen phải cam đoan ít nhất phải đủ mỗi người một bông. Còn nhiều hơn thì bắt đầu chia đều nhau, không đủ số lượng thì dùng linh thạch và linh tài bù thêm vào, thế nào?” Viên Minh mở miệng nói.

“Cách này không tệ.” Kim Vân tiên tử nhìn Viên Minh, trong mắt hiện lên ý tán thưởng.

"Ta đồng ý." Hầu Tam Thông nói.

"Ta cũng đồng ý." Long Trùng gật đầu.

Thấy không còn ai phản đối, Thiên Bảo đạo nhân mới nói: “Nếu tất cả mọi người thấy hợp lý rồi thì cứ quyết định như vậy đi. Vừa rồi mấy vị nói muốn hái sen, xin hãy bước ra.”

Y dứt lời một lúc lâu lại không ai hưởng ứng.

Vừa rồi bọn họ sợ ảnh hưởng đến lợi ích của mình nên mới tích cực xông ra, nếu lợi ích của mình đã được bảo đảm, ai cũng lấy được một bông Địa Tâm Hỏa liên thì ai còn thèm lấy thân mạo hiểm nữa?

“Ta đi.” Viên Minh nói.

Hôm trước trong trận tỷ thí, mọi người đã biết được thần thông ngang ngửa với lôi độn của hắn nên không ai phản đối cả.

“Thêm ta nữa.” Kim Vân tiên tử chủ động nói.

Khung Vân thấy thế, cũng muốn tiến lên lại bị Viên Minh truyền âm ngăn lại.

“Khung Vân đạo hữu, ngươi cùng bọn Long Trùng ở lại phòng hộ cho ta. Ta không tin những người khác được.” Nghe thấy giọng nói của Viên Minh vang lên ở thức hải, nàng liền lui trở về.

“Nếu chỉ có hai người thì tốc độ thu thập quá chậm, mà để quá lâu thường sẽ có biến. Tốt nhất nếu có thể tốc chiến tốc thắng tốt hơn." Huyễn Linh Tử mở miệng nói.

“Đã vậy không bằng mời Huyễn Linh Tử đạo hữu cùng tham gia.” Viên Minh cười nói.

"Chư vị đều biết, ta không giỏi độn thuật, ta đi hái hoa cũng chỉ sợ sẽ liên lụy thêm." Huyễn Linh Tử thầm mắng một tiếng, cự tuyệt nói.

"Huyễn Linh Tử đạo hữu không am hiểu độn thuật sao? Sao ta lại nhớ đạo hữu có thể hóa thành kim quang độn đi, chẳng lẽ ta nhớ nhầm?” Viên Minh vuốt cằm, ra vẻ nghi hoặc nói.

Huyễn Linh Tử vừa nhớ lại lúc trước bị Viên Minh bức dùng ‘Tung Địa Kim Quang phù’, gân xanh trên trán không khỏi nổi lên, lửa giận phừng phừng. Chỉ là gã khống chế tâm tình cực tốt, gân xanh nổi lên lại nhanh chóng biến mất.

"Ha ha, có lẽ là đạo hữu nhớ nhầm." Nắm tay trong tay áo của Huyễn Linh Tử siết chặt, trên mặt vẫn duy trì ý cười đáp.

“Thôi, dù ta không giỏi độn thuật nhưng cũng có vài món pháp bảo, ta đi hái hoa cùng vậy.” Thiên Bảo đạo nhân thấy đã không có người tự nguyện đi nữa, chỉ đành nói.

“Ba người, coi như đã đủ rồi.” Viên Minh gật đầu nói.

“Chư vị, dù là hái hoa hay thu hút hỏa ngạc thì đều không phải dễ dàng. Ta tuyên bố trước, dù là ai cũng không được nhân lúc hái sen mà âm thầm hạ sát thủ người khác. Nếu có người vi phạm, chẳng những mất tư cách phân phối hỏa liên mà còn phải giao tất cả vật phẩm thu được lúc trước, bị đuổi ra khỏi đội ngũ!” Kim Vân tiên tử cảnh cáo.

Có lẽ lời cảnh cáo của nàng không đủ sức nặng nhưng cộng thêm Phù Tang đảo sau lưng nàng, không ai dám coi thường.

“Đương nhiên, thời điểm này còn giở trò, mọi người cùng nhau giết gã cũng không tính là làm quá.” Long Trùng như có thâm ý nhìn Thanh Đồng một cái, phụ họa nói.

“Không sai, loại người không để ý đến đại cục như vậy có giữ lại cũng chỉ chuốc lấy tai họa.”

“Đương nhiên là vậy..”

Mọi người nhao nhao hưởng ứng, tầm mắt cũng không tự chủ mà đảo qua hai người Long Trùng và Thanh Đồng.

Hai người nhìn không chớp mắt, cũng không để ý tới ánh mắt của mọi người.

Thương nghị xong xuôi, mọi người bắt đầu chuẩn bị.

Ba người Chung Linh lấy ra một xấp kỳ trận cùng rất nhiều cọc gỗ màu xanh bắt đầu bố trí Vạn Mộc đại trận. Mấy người đứng đầu các đội ngũ cũng đều nhao nhao giao phó nhiệm vụ cho các thành viên.

Bốn người Viên Minh, Long Trùng cùng tụ lại riêng với nhau, thương nghị hành động tiếp theo.

“Tiếp theo cùng hành động với đám người Huyễn Linh Tử, Thanh Đồng, mọi người phải cẩn thận đề phòng bọn họ có hành động âm hiểm gì đó." Viên Minh nhắc nhở ba người.

“Thách bọn chúng dám làm!” Long Trùng hừ lạnh một tiếng, nói.

"Ngươi a, không thể coi nhẹ được." Khung Vân bất mãn nói.

Viên Minh dùng năng lực Tình Động cảm ứng được trong lòng Huyễn Linh Tử cùng Thanh Đồng tràn ngập oán hận, chưa chắc không có chuyện bí quá hóa liều. Hắn đang định nói thêm thì đột nhiên trong thức hải lại đột nhiên truyền đến giọng nói của Hồng Lăng:

“Viên đạo hữu, ta cùng Huyết Ảnh ngày ngày ở trong Tu La Phệ Huyết đồ, nhàn đến cuồng chân. Đám hỏa ngạc kia rất khó đối phó, nếu cần chúng ta có thể hỗ trợ."

“Ý tốt của hai vị đạo hữu, ta ghi nhận. Chỉ là lúc này các ngươi xuất hiện e là không thích hợp.” Viên Minh hơi chần chừ, truyền âm trả lời.

"Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ ra tay cẩn thận không để những người khác phát hiện." Hồng Lăng nói.

“Không cần, hai vị hãy cứ ở trong Tu La Phệ Huyết đồ là được.” Lần này Viên Minh không chần chừ, trực tiếp cự tuyệt.

“Viên đạo hữu, nói thật với ngươi vậy. Ngươi cũng biết những huyết nô trong Tu La Phệ Huyết đồ chúng ta cần có khí huyết lực tinh thuần nuôi dưỡng mới có thể sống sót tu luyện. Khí huyết lực bên trong Tu La Phệ Huyết đồ đã bị dùng hết, mà mấy con hỏa ngạc trong hồ dung nham có hình thể khổng lồ, huyết khí vô cùng dồi dào, chúng ta ở trong pháp bảo còn có thể ngửi thấy. Chúng nó cũng có nhiều, rất thích hợp dùng để luyện hóa thành huyết nguyên lực." Huyết Ảnh chen vào nói.

“Ồ thật sao?” Viên Minh không đưa ra ý kiến.

Hắn đương nhiên biết Hồng Lăng và Huyết Ảnh cần có khí huyết lực để tu luyện. Chỉ là hai người này đều là tồn tại Nguyên Anh, được Tu La thượng nhân nhìn trúng, luyện hóa đưa vào trong La Phệ Huyết đồ chắc chắn phải có thiên tư không kém. Nếu có khí huyết lực cung cấp liên tục không ngừng, không chừng hai người này sẽ còn đột phá tới cảnh giới cao hơn.

Chỉ là tu vi Viên Minh mới là Kết Đan sơ kỳ, còn chưa tế luyện đi sâu vào trong Tu La Phệ Huyết đồ được, thực lực của Hồng Lăng cùng Huyết Ảnh quá cao cũng không phải chuyện tốt.

“Thu thập khí huyết lực cũng không chỉ vì chúng ta. Viên đạo hữu, Ma Tượng Trấn Ngục công tầng thứ hai của ngươi tựa hồ sắp viên mãn, sau đó cần phải có một lượng lớn khí huyết lực để tu luyện. Cơ hội tồn trữ khí huyết lực như hiện tại lại không dễ gặp được.” Hồng Lăng thấy Viên Minh bắt đầu chần chừ, vội vàng nói thêm.

Viên Minh nghe nói lời này, rốt cục có chút động tâm.

Nếu gặp thêm một hai cơn tinh vũ nữa, Thiết Cốt Chi Thể của hắn có thể hoàn thành, tiếp đó quả thật cần đại lượng khí huyết tinh thuần.

“Được rồi, lát nữa ta có thể để các ngươi bắt vài con hỏa ngạc, nhưng không thể để người khác phát hiện ra ta ra tay.” Hắn hơi trầm ngâm, truyền âm nói.

“Ngươi yên tâm, chúng ta tự có cách sẽ không để bọn họ phát hiện có liên quan đến ngươi.” Hồng Lăng vội vàng đáp.

Đám người kia nhanh chóng chuẩn bị xong, đã bắt đầu hành động.

Tuy nói là cùng hành động nhưng các bên đại khái vẫn dựa vào đội ngũ của mình là chính. Chia làm ba đội, chuẩn bị từ ba hướng khác nhau tấn công hỏa ngạc ở trung tâm hồ.

Bên phía Viên Minh chỉ có ba người Ô Lỗ, Long Trùng cùng Khung Vân giúp ngăn cản hỏa ngạc, thực lực có vẻ yếu hơn nhiều. Bên Thiên Bảo đạo nhân cũng không thể chia thêm người qua hỗ trợ đành phải thương lượng với Huyễn Linh Tử, phân chia một người trong nhóm gã qua.

Vốn tưởng rằng Huyễn Linh Tử sẽ cự tuyệt, ai ngờ gã dứt khoát nhận lời, sau đó liền phái Thanh Đồng tới.

Viên Minh thấy người qua là Thanh Đồng, định cự tuyệt thì Kim Vân tiên tử đã hối thúc: “Đừng lề mề nữa, lát nữa không khéo lại có tinh vũ kéo tới, tình hình sẽ càng thêm hỏng bét. Nhanh bắt đầu đi.”

"Thanh Đồng đạo hữu, không thể tưởng được lát nữa chúng ta phải cùng nhau hành động, xin chỉ giáo nhiều hơn." Long Trùng nhìn về phía Thanh Đồng, hắc hắc nói.

Người kia chỉ nhếch miệng cười, bộ dáng không quan tâm.

Sau khi mọi người chuẩn bị sẵn sàng, Thiên Bảo đạo nhân ra lệnh một tiếng, ba người Chung Linh, Hoa Bình và Bách Lý Truy mới bắt đầu hành động trước.

Bọn họ khoanh chân ngồi bên bờ hồ nham thạch nóng chảy, trong tay mỗi người nắm một cái mâm tròn màu xanh, tày nắm mâm tròn, mắt nhắm lại thi pháp.

Pháp lực của bọn họ tiến vào, mâm tròn nhanh chóng tản ra ánh sáng màu xanh biếc, dưới chân họ cũng bắt đầu hình thành từng vòng tròn ánh sáng màu xanh lục như thể quầng sóng nước không ngừng khuếch tán ra xung quanh.

Những nới ánh sáng xanh đi qua, mặt đất tràn trề sức sống, mọc lên một tầng rêu xanh mướt.

Mà những cọc gỗ mà lúc trước bọn họ chôn xuống dưới nham thạch ngoài mép hồ dung nham lại nhao nhao sống lại, vặn vẹo sinh trưởng thành từng gốc cây đại thụ cao to xanh tốt.

Trên đại thụ không có lá cây, chỉ buông xuống từng sợi dây mây cực to.

"Bắt đầu đi." Thiên Bảo đạo nhân quát lên một tiếng ra hiệu.

Hơn mười gốc đại thụ che trời lúc này vặn vẹo thân cây, giống như vật sống huy động dây mây hướng mặt hồ nham thạch nóng chảy đánh đi.

“Lốp bốp”.

Tiếng lộp bộp vang lên, dây leo khổng lồ kia lại có sức chịu lửa cực cao, dù nước hồ dung nham nóng chảy cuồn cuộn bắn ra tung tóe vô số tia lửa nhưng không thể thiêu cháy sợi dây leo được.

Hỏa ngạc mới được yên tĩnh không bao lâu lại bị quấy nhiễu, lần thứ hai nổi lên mặt nước.

Chỉ là lần này dây leo tác động lên phạm vi quá lớn, quấy nhiễu ra mấy chục con cá sấu lửa, một đám vô cùng hung mãnh há mồm lao đến cắn xé dây leo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận