Tiên Giả

Chương 907: Tách ra tìm kiếm

Phân thân Viên Minh nói nguy hiểm là sự thật, vạn nhất thật sự có người đứng sau màn trù tính, đến lúc đó tiến hành đóng cửa vào không gian linh bảo lại thì những người tiến vào bên trong thật sự đã thành cá trong chậu rồi.
Sở dĩ Viên Minh muốn thả một phân thân ở bên ngoài cũng là mang ý giám thị. Dù sao sau khi mọi người tiến vào không gian linh bảo rồi thì chỉ sợ không cách nào kịp thời biết được bên ngoài phát sinh biến hóa gì, như thế bản thân cũng sẽ gặp phải phong hiểm nhất định.
"Vạn đạo hữu nói có lý, Ngụy Lăng ngươi cũng ở lại đóng giữ ngoài cửa vào." Vương Phục Long phân phó nói.
"Vâng." Ngụy Lăng đáp.
Đám người Đạm Đài chân nhân, Long Hầu, Kim Thần nghe vậy cũng nhao nhao chọn người ở lại giám thị bên ngoài.
Rất nhanh, số người được lựa chọn tiến vào không gian linh bảo cũng đã xác định xong.
Tư Mã Trường Cầm cầm đầu sáu gã hộ vệ Hắc Ma, Đạm Đài chân nhân của Đại La phái dẫn theo bốn gã đệ tử, Long Hầu của Thiên Long điện mang theo Long Ngâm Không cùng Long Ngữ Hoàn, Kim Thần ở Bạch Đế thành mang theo Cố Xuyên Đình cùng ba gã tu sĩ Phản Hư, bên Lạc Nhật tông là Vương Phục Long cùng hai gã thanh niên Phản Hư kỳ mặc áo bào màu vàng.
Ngoài ra cũng chỉ còn hai người Ô Lỗ cùng Tịch Ảnh.
Đương nhiên còn có Viên Minh hóa thành tảng đá nằm trong tay áo Ô Lỗ cũng tiến vào bên trong.
Bên phía Vạn Yêu quốc có Vu Vũ dẫn theo bảy tám Đại Yêu cấp sáu, trong đó có năm Đại yêu vương.
Lang Vương cũng bay tới, nghe thấy Vu Vũ vậy mà liên thủ với đám người Tư Mã Trường Cầm cùng tầm bảo thì hết sức bất mãn, nhưng cũng không dám làm trái quyết định của nàng.
Ngoại trừ mấy Đại Yêu cấp sáu thì còn có mười mấy Yêu Tộc cấp năm đi theo, trên đại thể thực lực của hai bên nhìn qua cũng không chênh lệch nhau.
"Chư vị, chúng ta gặp lại trong không gian linh bảo vậy." Vu Vũ mang theo đám Yêu Tộc bay vào trước, nhanh chóng chui vào vòng xoáy màu bạc biến mất không còn thấy gì nữa.
"Chúng ta cũng vào đi thôi." Tư Mã Trường Cầm nói một tiếng, mang theo sáu gã Hắc Ma đi vào vòng xoáy màu bạc, cả người bao phủ lấy một tầng chấn động khẽ, rồi biến mất.
Những người còn lại thấy thế cũng liên tiếp đi tới, từng người từng người biến mất bên trong vòng xoáy.
Ô Lỗ mang theo Viên Minh, cùng Tịch Ảnh đi vào cuối cùng.
Trước mắt y vặn vẹo một hồi, chợt chìm trong hắc ám, sau đó sáng ngời lên, đã đến một phương thiên địa khác.
Nhìn trước mắt, chỉ thấy không gian núi sông một màu đỏ thẫm, khắp nơi đều là đất khô cằn đỏ thẫm hòa cùng từng ngọn lửa thiêu đốt.
Dõi mắt nhìn về nơi xa còn thấy được một dòng sông nhỏ dài uốn lượn.
Chỉ có điều dòng chảy con sông không phải là nước sông, mà là nham thạch nóng chảy đỏ thẫm cuồn cuộn.
Cảm thụ trực quan của tất cả mọi người khi bước vào không gian này không chỉ là nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, mà còn là một cảm giác áp lực không gian khó mà hình dung được.
Như thể một nơi chỗ nào cũng là núi cao, đất đai nặng trịch như đè lên vai của mỗi người.
Cũng may tiến vào nơi đây toàn là Nhân tộc cùng Yêu Tộc có tu vi cao thâm nên thừa sức chống cự lại ảnh hưởng của lực lượng không gian cường đại này, chỉ là thần thức cùng thị lực của tất cả mọi người vẫn bị ảnh hưởng lớn.
Phạm vi thần thức chi lực phóng ra ngoài không chỉ bằng một phần mười so với bên ngoài mà thị lực cũng chỉ nhìn được tối đa chừng hơn mười dặm ngoài dòng sông nham thạch mà thôi, nhìn xa hơn chỉ có thể thấy được một mảng hình ảnh vặn vẹo mơ hồ không rõ ràng cái gì cả.
"Để tránh xung đột phát sinh ngay từ ngày đầu tiên, chúng ta dùng dòng sông nham thạch kia làm phân giới đi. Mỗi bên thăm dò một nửa, thế nào?" Vu Vũ mở miệng nói.
"Cũng được, chỉ là chúng ta muốn được chọn trước." Tư Mã Trường Cầm đáp.
"Cầm Ma đạo hữu cứ tự nhiên." Vu Vũ gật đầu.
Tư Mã Trường Cầm híp mắt lại nhìn về bốn phía, một lát sau mới đưa tay chỉ về phía bên trái dòng sông nói: "Chúng ta chọn bên này."
"Vậy chúng ta tách ra, nhìn xem vận trời chiếu cố ai vậy." Vu Vũ nói.
Nói xong nàng bèn dẫn đầu đội ngũ Vạn Yêu quốc đi về phía phải của con sông, nhanh chóng biến mất nơi cuối chân trời.
"Xuất phát." Tư Mã Trường Cầm mới mở miệng nói.
Dứt lời y bèn nhắm về phía bên trái dòng sông sông nham thạch, dẫn theo đám người xuất phát.
Viên Minh không quen đi theo những người khác, chỉ tiếc là trước mắt hắn không có thời cơ thích hợp để thoát ly đội ngũ, chỉ đành đi theo mà thôi.
Bởi bị lực lượng không gian cường đại áp chế nên ngự không phi hành ở đây thật không dễ dàng gì. Cũng may tu vi thấp nhất trong đội ngũ cũng là tu sĩ Phản Hư kỳ, dù bị không gian chi lực áp chế nhưng tốc độ phi độn của bọn họ cũng không tính là quá chậm.
Chỉ một lát sau, một đoàn người đã đi được tới mấy trăm dặm, lại căn bản không nhìn thấy được biên giới của không gian linh bảo.
Lúc này bọn hắn mới hiểu Vu Vũ nói nơi đây địa vực bao la, diện tích mênh mông có ý nghĩa thế nào.
Lại phi hành một hồi, Tư Mã Trường Cầm mới phất tay ra hiệu đoàn người ngừng lại.
"Không ai biết địa phương quỷ quái này rốt cuộc rộng đến bao nhiêu, cứ tìm kiếm thế này không phải là cách hay. Chúng ta không thể nào hành động tập thể được, phải tách ra làm việc, nhanh chóng tìm ra chỗ thiên hỏa thôi." Tư Mã Trường Cầm nói ra.
"Tách ra tìm kiếm?" Nghe thấy vậy, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ chần chừ.
"Cầm Ma đại nhân, người của Vạn Yêu quốc đã sớm đi vào nơi này, nói không chừng bọn hắn đã có nhân thủ mai phục trong không gian này rồi, tách ra tìm kiếm có chút mạo hiểm." Đạm Đài chân nhân nhíu mày nói.
"Càng trì hoãn ở nơi này lâu sẽ càng thêm nguy hiểm, một khi bị Vạn Yêu quốc tìm ra được thiên hỏa trước thì tình cảnh của chúng ta càng thêm bị động hơn nữa." Tư Mã Trường Cầm lắc đầu nói.
Những người khác nghe vậy, nhất thời không ai nói gì.
"Chư vị đều là tinh anh trong tộc chúng ta, tin rằng mỗi người đều tự tin vào thực lực bản thân mình, không thể nào đến nơi này lại trở nên sợ đầu sợ đuôi như thế!" Tư Mã Trường Cầm tiếp tục nói.
"Cầm Ma đại nhân nói phải, chỉ có điều trong không gian linh bảo này, thần thức chi lực bị lực lượng không gian dị thường nơi đây áp chế, Truyền Tấn phù cũng bị ảnh hưởng. Một khi chúng ta tách ra, nếu gặp phải nguy hiểm hoặc tìm được nơi có thiên hỏa thì làm sao báo cho những người khác biết được?" Long Hầu hỏi.
Nghe nói vậy, mọi người yên lặng đồng ý, cũng không nghĩ ra cách gì hay ho cả.
"Điểm này chư vị không cần lo lắng, ta đã có chuẩn bị trước." Tư Mã Trường Cầm nói xong, lật tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một hộp gỗ được sơn màu tím đậm.
"Cạch" một tiếng, y mở hộp ra, bên trong lộ ra chừng ba mươi mảnh gỗ màu đỏ tía lớn chừng nửa lòng bàn tay.
"Đây là...."
Mọi người nghi hoặc nhìn lại, cẩn thận phân biệt mới phát hiện đây là một cây đàn gỗ, có đủ mọi hình thái phụ kiện cơ bản, chỉ thiếu dây đàn.
"Đây là Ma Âm phù cầm do đích thân ta dùng Long Ngâm mộc tự tay điêu khắc ra, bên trong vật này có luyện chế thêm một tia tinh huyết của ta. Chư vị mang theo bên người, gặp phải nguy hiểm thì chỉ cần dùng pháp lực kích phát vật ấy, ta có thể cảm ứng được. Thậm chí ta có thể dùng Ma Âm phù cầm này làm vật dẫn cách không xuất thủ tương trợ." Tư Mã Trường Cầm giải thích nói.
Nghe vậy, ngoại trừ vẻ mặt của Đạm Đài chân nhân cùng Tịch Ảnh không đổi, những người khác đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Có thể được Cầm Ma đại nhân xuất thủ tương trợ, đương nhiên tỷ lệ sinh tồn của bọn họ được đề cao không ít.
Lúc này Viên Minh ở trong tay áo Ô Lỗ nghe vậy cũng thầm hừ lạnh một tiếng.
Tất cả mọi người nhanh chóng nhận lấy một chiếc Ma Âm phù cầm trên tay Tư Mã Trường Cầm.
"Chư vị tự bảo trọng lấy." Tư Mã Trường Cầm chắp tay nói, liếc nhìn Tịch Ảnh rồi mang theo sáu hắc ma bay lên không trung, nhanh chóng biến mất ở phương xa.
Những người khác cũng tự chọn lấy một phương hướng cho mình rồi phi độn đi.
Chỉ còn lại hai người Ô Lỗ cùng Tịch Ảnh ở nơi đó.
"Ta cũng đi trước." Tịch Ảnh nói một tiếng, hóa thành một đạo độn quang biến mất.
Viên Minh vốn định bảo Tịch Ảnh cùng đi với mình, thấy vậy cũng đành thôi.
Ô Lỗ cũng hóa thành một luồng sáng bay đi, đi chừng hơn trăm dặm, kéo một khoảng cách xa với những người khác mới dừng lại.
Tảng đá trong tay áo y bắn ra, lóe sáng giữa không trung, rồi hóa thành thân người.
Ô Lỗ vừa định nói chuyện thì đã bị Viên Minh đưa tay ngăn lại, sau đó tiếng truyền âm của Viên Minh đã vang lên trong thức hải y.
"Ném miếng Ma Âm phù cầm kia đi, chúng ta rời khỏi đây đã rồi nói."
"Sao vậy?" Ô Lỗ khẽ giật mình, truyền âm hỏi lại.
"Ma Âm phù cầm này có cấm chế giám sát, ngoại trừ những công năng mà Tư Mã Trường Cầm đề cập thì còn có tác dụng tùy thời giám sát mọi người nữa." Viên Minh truyền âm đáp.
Ô Lỗ nghe vậy mà biến sắc mặt, không chút chần chừ ném chiếc tiểu cầm gỗ ra ngoài.
Hai người gia tốc phi độn, nhanh chóng cách xa nơi này.
"Không nghĩ tới Tư Mã Trường Cầm lại hèn hạ như thế, vậy mà còn định theo dõi mỗi người chúng ta." Ô Lỗ vẫn tức giận, nói.
"Y phụng lệnh Băng Lan lão tổ, đương nhiên phải nắm chắc tiến độ tìm kiếm thiên hỏa." Viên Minh lại không tức giận, bình thản nói.
"Viên huynh, địa vực này rộng lớn, dù tất cả mọi người tách ra thì cũng như mò kim đáy biển, ngươi có cách gì hay không?" Ô Lỗ cũng không phê phán gì Tư Mã Trường Cầm mà hỏi.
Chẳng biết tại sao y có cảm giác Viên Minh sẽ có cách phá cục.
"Ta quả thật có một biện pháp khá ngu dốt, không biết có hiệu quả hay không nữa." Viên Minh trầm ngâm nói.
"Biện pháp gì?" Ô Lỗ nghe xong lập tức mừng rỡ hỏi.
"Ta từng đọc qua một cuốn điển tịch viết về việc tìm mỏ quáng của tu sĩ sở trường dò xét quáng mạch. Người nọ mỗi lần đến một nơi lạ lẫm tìm mạch quáng đều có thể bắt tay dò tìm từ nơi có linh mạch, linh lực dồi dào, đại khái tỉ lệ mạch quáng xuất hiện ở nơi đó lớn hơn. Mảnh không gian này có linh lực thuộc tính hỏa nồng đậm khắp nơi, không gian lại hoàn toàn phong bế, từ linh lực phân bố mà nhìn ra, thì ngươi cảm thấy nhân tố ảnh hưởng đến linh lực nhiều nhất là gì?" Viên Minh hỏi.
"Thiên hỏa..." Ô Lỗ trợn tròn mắt, lập tức nghĩ tới đáp án này,
Thực ra đáp án này lại không hẳn chính xác, bởi nhân tố ảnh hưởng đến sự phân bố linh lực thuộc tính hỏa không chỉ có một mà thôi.
Nơi đây không phải là thế giới bình thường mà là không gian linh bảo, dù có rộng lớn thế nào thì cũng là linh bảo do con người luyện chế ra, cho nên hoàn cảnh trong này không thể giống hoàn toàn với ngoại giới được.
Nhưng nhân tố có khả năng ảnh hưởng tới sự phân bố của linh lực thuộc tính hỏa nhất chắc chắn chính là thiên hỏa.
Càng tới gần chỗ có thiên hỏa, linh lực thuộc tính hỏa nhất định càng nồng đậm.
"Biện pháp này của Viên huynh rất hợp lý, chỉ là lực lượng không gian chi lực nơi này dị thường, áp chế hết thảy cảm giác thần thức chi lực, làm sao có thể dò xét ra hướng đi của linh mạch dưới lòng đất?" Ô Lỗ hỏi.
"Việc này giao cho ta." Viên Minh vừa cười vừa nói.
Hắn có Bất Tử thụ, thông qua phóng thích rễ cây thâm nhập dưới đất có thể tìm kiếm được linh mạch phân bố trong lòng đất.
Không gian nơi này lại không áp chế được bộ rễ của Bất Tử thụ bao nhiêu cả, hắn mới vừa thử nghiệm qua xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận