Tiên Giả

Chương 416: Chiến Lục Dục

“Đừng đi! Người này ta đối phó được, mau quay lại.” Lục Dục tôn giả vội hô.

Con linh thú này của gã có lai lịch bất phàm, thần thông bản mệnh rất lợi hại, chỉ có một điểm không tốt đó là quá nhát gan, nhát tới mức chỉ gặp một chút xíu nguy hiểm thôi là lập tức quay người chạy trốn, cộng với năng lực có thể trốn vào hư không bất cứ lúc nào của nó khiến gã dù dùng tới bí thuật ngự thú cũng không khống chế nổi.

Nam tử áo bào bạc nào chịu nghe lời, không chờ Lục Dục nói hết câu, nó đã vội vội vàng vàng tiến vào sâu trong hư không, biến mất không thấy đâu nữa.

Lục Dục tôn giả tức giận chửi ầm lên, đồng thời chỗ mi tâm gã lóe sáng, tức thì mấy sợi tơ hồn màu bạc từ đó bắn ra, đuổi theo hướng nam tử áo bào bạc.

Nhưng đúng lúc đó, một bóng đen từ phía trên thạch thất xuất hiện, nhìn kỹ thì đó là một đạo kiếm khí màu đen đang xé gió lao tới, chém một nhát lên mấy sợi tơ hồn màu bạc kia đã dễ dàng chặt đứt hết chúng.

Kiếm khí tiếp đó không dừng lại mà tiếp tục chém tới đầu Lục Dục tôn giả.

Lục Dục tôn giả từ trong cơn giận do nam tử áo bào chạy chạy trốn nhanh chóng tỉnh táo lại, gã biết rõ con thú này cũng không chạy xa, chỉ cần giết hết đám người Tịch Ảnh thì còn rất nhiều thời gian để thu lấy Hư Không tinh thạch.

“Một chút năng lực như vậy mà cùng dám lôi ra làm trò!” Lục Dục tôn giả thoáng cười nhạt, duỗi nhanh tay phải ra, dễ dàng tóm chặt kiếm khí màu đen.

Ánh bạc vừa hiện trên đầu ngón tay gã, kiếm khí màu đen liền bị bóp nát.

Lục Dục tôn giả đưa mắt nhìn lên trên, cả người bỗng hóa thành một dải sáng bạc vọt lên phía trên, đất đá gần như chẳng có chút ảnh hưởng gì, chỉ trong chớp mắt gã đã ra khỏi tầng đất.

Tịch Ảnh cảm ứng được tình hình phía dưới, lập tức điều khiển Côn Bằng phi xa lùi về phía sau, đồng thời một tia sáng màu vàng kim từ tay nàng bắn nhanh ra, nhìn kỹ thì chính là Kim Long Tiễn.

Một tiếng rồng ngâm to rõ vàng lên, hai con giao long màu vàng kim lăng không xuất hiện, căn đúng thời điểm Lục Dục tôn giả vừa ra khỏi lòng đất liền chém ngang eo gã.

Kim Long tiễn chính là bảo vật do Kim Long tôn giả đời trước luyện chế, giết chết vô số sinh linh nên dù là pháp bảo Pháp tu nhưng trên nó lại dây dính lực lượng âm sát dày đặc, có thể gây thương tổn rất lớn tới thần hồn.

“Ồ! Nếu là Kim Long tôn giả điều khiển bảo vật này ta còn có chút e ngại, bằng ngươi chỉ là một tu sĩ Kết Đan kỳ cũng muốn dùng bảo vật làm ta bị thương?” Lục Dục tôn giả cười lạnh, đồng thời một vầng sáng bạc từ trên người gã bộc phát rồi nhanh chóng tỏa ra khắp xung quanh.

Kim Long tiễn bị ánh bạc bao phủ, hai con giao long lộ vẻ buồn ngủ, hai mắt khép lại, toàn bộ kim quang tắt hết, nhoáng cái đã biến trở lại hình cây kéo rồi rơi thẳng xuống dưới.

Tịch Ảnh và Nhan Tư Tịnh cũng bị vầng sáng bạc bao phủ, trong khi Tịch Ảnh chỗ mi tâm có ảnh sáng màu vàng kim bừng lên, tạo ra một vòng bảo hộ màu vàng, miễn cương chặn được vầng sáng bạc nhưng trên mặt nàng không khỏi lộ vẻ mệt mỏi, người nửa ngồi nửa quỳ trên phi xa.

Nhan Tư Tịnh không có được thủ đoạn như vậy, vừa bị ánh bạc xâm nhập vào người liền ngã xuống đất ngất đi không kịp ú ớ tiếng nào.

Tịch Ảnh khẽ biến sắc, trong mắt thoáng hiện lên nét bối rối nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Thần sắc nàng chỉ thay đổi trong chớp mắt nhưng vẫn bị Lục Dục tôn giả nhìn thấy được.

“Tuy không biết là bí mật gì, nhưng đi tới đâu các ngươi cũng mang theo tiểu nha đầu Kết Đan kỳ này, nàng ta hẳn là điều kiện cần để vị Miên vu đứng đằng sau kia thi triển thủ đoạn, không còn nàng ta, để xem các ngươi còn thủ đoạn gì nữa!” Lục Dục tôn giả cười hắc hắc, thân hình như điện, thoáng cái đã xuất hiện tại phi xa trên không.

Một bàn tay khổng lồ màu đen từ người gã bắn ra, hung hăng chộp tới phía Tịch Ảnh và Nhan Tư Tịnh, đây chính là thần thông gã dùng đánh chết Vạn Sĩ Hồng khi trước.

Cự chưởng màu đen là do hồn lực ngưng tụ nhưng sức tấn công lại không thua bất kỳ đòn công kích pháp lực nào, những nơi nó đi qua, không gian đều bị ngưng kết ngừng lại.

“Đại Hắc Thiên thần chưởng!”

Tịch Ảnh mặt khẽ biến sắc, kim quang nơi mi tâm bộc phát, tức thì một con cự cầm ba chân, cả người hừng hực hỏa diễm màu vàng kim vọt ra, thoạt nhìn rất giống thần thú Tam Túc Kim Ô trong truyền thuyết.

Cự cầm lao ra đụng thẳng vào cự chưởng màu đen.

Một tiếng va chạm lớn vang lên.

Cự cầm ba chân bị đập bay, ngọn lửa trên người nó bị đánh tan quá nửa, trong khi ấy cự chưởng màu đen lại không hề hấn gì, tiếp tục đánh về phía Tịch Ảnh.

Tịch Ảnh mặt mày tái nhợt nhưng lòng không hoảng loạn, hai tay như bánh xe liên tục bấm niệm pháp quyết.

Một cái ấm nhỏ màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, nhìn kỹ thì chính là Trấn Hồn Hồ.

Trấn Hồn Hồ vừa hiện, nắp ấm liền bung ra.

Một luồng sáng màu vàng kim từ trong Trấn Hồn Hồ vọt lên, tỏa ra sóng hồn lực kinh người vượt xa hồn lực của bản thân Tịch Ảnh, nhanh chóng dung nhập vào trong người nàng.

Hồn lực của Tịch Ảnh tăng vọt, thình lình đạt tới cảnh giới Miên vu.

Cự cầm ba chân phát ra tiếng kêu lanh lảnh, hình thể nhoáng cái to lên gấp đôi, thành công ngăn cản cự chưởng màu đen.

“Trấn Hồn Hồ! Bảo vật này biến mất đã mấy ngàn năm, người tìm được ở chỗ nào?” Lục Dục tôn giả không để ý tới cự cầm ba chân đột nhiên tăng mạnh uy lực, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trấn Hồn Hồ, trên mặt tràn ngập vẻ kinh sợ xen lẫn mừng rỡ.

Trong lúc gã nói chuyện, cự chưởng màu đen đột nhiên đổi hướng chụp tới Trấn Hồn Hồ nhưng lại bị cự cầm ba chân giang cánh ngăn cản thêm một lần nữa.

Nhưng ngay tiếp đó, lại thấy hắc quang từ trên người Lục Dục tôn giả hiện lên, lại một cự chưởng màu đen từ hư không phóng ra, nhanh như chớp nắm Trấn Hồ Hồ vào trong lòng bàn tay rồi kéo về phía Lục Dục tôn giả.

Tịch Ảnh mặt không đổi sắc, hơi nhếch khóe miệng bên trái đồng thời nhanh chóng bấm niệm pháp quyết rồi khẽ quát một tiếng: “Thu!”

Miệng ấm bừng lên ô quang, ngay tiếp đó một vòng xoáy màu đen giống như tinh vân bàn xuất hiện, từ trong đó phóng ra một lực hút kinh người bao trùm lên cự chưởng màu đen.

Hồn lực bên trong cự chưởng màu đen tràn ra rồi bị Trấn Hồ Hồ hút vào bên trong.

Cự chưởng nhanh chóng trở nên mỏng manh, trong khi đó Trần Hồn Hồ sau một thoáng lắc lư liền vững vàng dừng lại rồi bay về phía Tịch Ảnh.

“Trấn Hồn Hồ quả nhiên có thể thu mọi loại hồn lực, đáng tiếc ngươi không phát huy được hết uy lực của nó, lấy ra cho bản tôn!” Lục Dục tôn giả không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Gã lập tức bấm đốt ngón tay bắn ra một tia sáng bạc chiếu lên người Tịch Ảnh.

Tịch Ảnh trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác vô cùng sợ hãi với Lục Dục tôn giả, đi kèm với đó, một giọng nói chợt vang lên trong lòng nàng: “Còn không chạy mau, Lục Dục tôn giả là Hồn tu tuyệt thế đã sống ba ngàn năm, ngươi sao có thể là đối thủ của gã, định ở đây bỏ mạng, chết không có chỗ chôn sao?”

“Nói nhăng nói cuội! Lục Dục tôn giả là kẻ gần đất xa trời, thần trí thác loạn, có cái quái gì mà phải sợ, chỉ cần giết gã, chẳng những mọi bảo vật trong Tu La cung đều là của chúng ta, mà còn có thể dương danh lập vạn, để cho cả Vân Hoang đại lục phải nhớ kỹ cái tên Tịch Ảnh này!” Một thanh âm khác vang lên.

“Cớ gì phải đánh nhau sống chết với Lục Dục tôn giả? Sống bình thường không được à, các ngươi đúng là không biết tốt xấu!”

“Các ngươi làm sao cứ muốn đánh nhau tới chết mới thôi, chẳng lẽ không định tìm hiểu hết Tu La cung này sao? Ta cảm thấy nơi này chắc chắn còn có bí mật khác.”

“Ài Tịch Ảnh à Tịch Ảnh, ngươi cứ biểu hiện thô lỗ, nói năng cục cằn nhát gừng như vậy làm sao Viên Minh yêu mến nổi?”

Lại có thêm ba giọng nói khác xuất hiện, cứ thế mồm năm miệng mười tranh cãi với nhau.

Trong lòng Tịch Ảnh dâng lên nhiều loại tâm tình khác lạ, quậy cho nàng tâm tình đại loạn, bất kể pháp lực hay hồn lực đều bắt đầu vận chuyển không được thuận lợi.

Linh quang trên Trấn Hồn Hồ tán loạn, lực hút mà nó phát ra giảm mạnh, lại một lần nữa bị cự chưởng màu đen kéo tới phía Lục Dục tôn giả.

Tịch Ảnh mặt mày tái mét, thất khiếu rỉ ra tơ máu, ánh mắt thất thần hoảng hốt, tình hình vô cùng tệ.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh thông qua phân hồn thấy được tình hình Tịch Ảnh, trong lòng căng thẳng, lo lắng.

Có điều lúc này Nhan Tư Tịnh đang rơi vào hôn mê, hắn cơ bản không cách nào tác động tới tình hình bên ngoài, nhất thời chỉ có thể lo lắng suống.

Đúng vào thời khắc này, Tam Nhãn ô cưu đột nhiên xuất hiện ở phía xa chân trời rồi nhanh chóng bay tới phía bên này.

Viên Minh mừng rõ, lập tức đưa thần thức thông qua điểm neo nguyện lực Tam Nhan ô cưu phóng ra, bao phủ Tịch Ảnh rồi thâm nhập vào trong thức hải nàng.

Hắn vung vẩy hai tay làm đủ loại động tác giống như kính thần.

Đây chính là một môn bí thuật giúp người khác ổn định thần hồn trong Hoán Tâm quyết.

Được Viên Minh tương trợ, tinh thần Tịch Ảnh chấn động, hồn lực đang vận chuyển một cách hỗn loạn trong thức hải khôi phục lại một chút.

Viên Minh thấy vậy vui mừng tiếp tục thi pháp.

Nhưng đúng vào lúc này, một lực hút cường đại từ trong thần hồn Tịch Ảnh phóng ra, hút toàn bộ thần thức, thậm chí cả hồn lực mà Viên Minh truyền vào.

Hai cỗ hồn lực hòa vào nhau, hóa thành hai luồng khí lưu một ấm áp một thanh mát, tình cảnh này khá giống khi hắn bị hôn mê rồi được Tịch Ảnh trị thương.

Viên Minh thoáng suy nghĩ một chút, tiếp đó không hấp thu hai luồng khí lưu này mà đưa qua phía Tịch Ảnh.

Thần hồn Tịch Ảnh vừa hấp thu hai luồng khí lưu này liền sản sinh ra một lực lượng mới, hồn lực hỗn loạn theo đó nhanh chóng bình phục, thần thái trong mắt cũng một lần nữa sáng lên.

Cùng với đó, ô quang bên trên Trần Hồn Hồ bừng lên dày đặc, thành công ngăn cản cự chưởng kéo đi.

“Làm sao có thể! Ngươi thế mà có thể hóa giải Lục Dục lực lượng của ta!” Lục Dục tôn giả trầm giọng nói, nghe ngữ điệu có vẻ rất kinh sợ!

“Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm, chuẩn bị chết đi!” Tịch Ảnh trong mắt lóe lên vẻ phức tạp xong lập tức bình tĩnh trở lại, đoạn bấm niệm pháp quyết điểm tới.

Một đám hắc quang chập chờn biến ảo từ trong Trấn Hồn Hồ phun ra, trùm ngược lên cự chường màu đen.

Ảo cảnh lập tức bộc phát trước mặt Lục Dục tôn giả, cảm nhận bản thân có xu thế trầm mê vào trong đó, gã vội vàng vận công ổn định tâm thần.

Trong khi ấy ở bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh bị Tịch Ảnh hút đi gần nửa hồn lực, cảm giác mệt mỏi xộc lên đầu nhưng hắn cứng rắn đè xuống, đồng thời một lần nữa rót pháp lực lẫn hồn lực vào phù văn Nguyền Rủa.

Một cỗ lực lượng nguyền rủa cường đại phủ xuống, quán chú vào trong người Lục Dục tôn giả.

Nhưng sau khi đánh ra một kích này, hắn chỉ có thể tạm thời tê liệt ngồi trên đài sen bạch ngọc, thu nạp nguyện lực để hồi phục hồn lực chứ không còn sức tiếp tục tấn công.

Lục Dục tôn giả thống khổ kêu rên, hồn lực lại một lần nữa giảm xuống.

Gã lúc trước đã bị phù văn Nguyền Rủa tấn công một lần, tiêu tán không ít hồn lực, hiện giờ lại bị tập kích thêm lần nữa, lực lượng thần hồn rốt cuộc đã hạ xuống Miên vu trung kỳ.

“Đáng chết! Chẳng lẽ ta đã đoán sai, tên Miên vu đang ẩn núp kia không cần Nhan Tư Tịnh tương trợ vẫn có thể thi triển công kích?” Lục Dục tôn giả kinh nghi bất định tỏa thần thức ra, ngay tiếp đó quay đầu nhìn về phía sau.

Trên không trung chỗ cách hắc tháp chưa tới mười dặm, Tam Nhãn ô cứu đang lơ lửng chao lượn tại đó.

“Ra là vậy, dựa vào con quái điểu ba mắt kia để thi triển công kích sao?”

Vẻ chợt hiểu thoáng hiện lên trong mắt Lục Dục tôn giả.

Gã liên tục trúng đòn nặng, thực lực giảm sút thua xa lúc trước, nếu giờ phải đồng thời đối mặt với hai tên Miên vu thì đúng thực là không có bao nhiêu phần thắng. Nghĩ vậy, gã lập tức đẩy mạnh hồn lực đè ép lực lượng nguyền rủa trong người xuống, đồng thời mi tâm lập lòe ánh bạc.

Bảy, tám con hồn điệt từ trong mi tâm bắn ra, một phân thành hai rồi tách nhau ra chạy về phía Trấn Hồn Hồ và Tam Nhãn ô cưu.

- Giải thích, hồn điệt là con đỉa. Hết giải thích.

Hồn lực của Tịch Ảnh đã ổn định trở lại, nàng nhanh chóng bấm niệm pháp quyết điểm ra.

Hai cánh con Tam Túc kim ô đang quần nhau với cự chưởng màu đen chợt bừng lên hào quang màu vàng kim, một vỗ đã đánh bay cự chưởng màu đen, ngay tiếp đó nó há mỏ phóng một luồng lửa màu vàng kim nhạt về phía mấy con hồn điệt, chặn đường đi của bọn chúng.

Con hồn điệt dẫn đầu vừa chạm vào ngọn lửa này liền “xèo” một tiếng, lập tức biến thành hư vô.

“Đốt cháy thần hồn!” Lục Dục tôn giả lộ vẻ kinh hãi, vội vàng điều khiển mấy con hồn điệt khác dừng lại, đoạn vòng sang hai bên tránh né.

Tịch Ảnh không điều khiển Tam Túc kim hô đuổi theo mà lấy ra một cây thiết địch màu đen rồi bắt đầu thôi.

Tiếng sáo nghẹn ngào nức nở quay quắt xung quanh, không những không có chút vận luật nào mà còn vừa giống tiếng dùng thừng cưa gỗ, vừa giống tiếng xúc nồi sắt, cực kỳ khó nghe.

Vừa nghe thấy tiếng sáo, Lục Dục tôn giả đột nhiên khựng người lại, khói đen từ trong người gã lượn lờ tràn ra, hồn lực không ngừng giảm xuống, giống như bị dính một thương tổn đáng sợ nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận