Tiên Giả

Chương 1030: Ăn no uống say

Trong lúc Viên Minh không ngừng phi độn xuyên đi, rừng rậm xanh đen cũng dần phai màu chuyển sang màu xanh tươi tốt, sinh cơ dạt dào.
Ba ngày sau. Viên Minh cuối cùng cũng bay vụt qua khu rừng rậm rộng lớn, lướt qua một vách núi dốc đứng hiểm trở, trước mắt là một mảng biển xanh thẳm khoáng đạt, bao la bát ngát.
Hắn không chút do dự xuyên qua đại hải sóng cả mãnh liệt, tiếp tục đi về phía trước.
Càng gần tới mục tiêu, hào quang trên miếng phù lục màu xám chỉ đường càng sáng chói mắt.
Viên Minh một đường bay nhanh, không ngừng nghỉ, sau nửa tháng rốt cuộc đã đi tới dải đất trung tâm của một sa mạc bao la. Chỗ đó có một biển lửa nóng cháy rộng chừng trăm dặm, như thể ngọn lửa cực nóng cháy nhất trong trời đất hội tụ cả lại đây.
Hắn đứng ngoài rìa biển lửa, dưới chân là những hạt cát bị nhiệt độ cao hòa tan, nhìn như thể bờ biển bằng lưu ly đen kéo dài không dứt. Trước mắt là lửa cháy cuồn cuộn như một con cự thú đang phẫn nộ gầm thét.
Ở chỗ sâu trong biển lửa, ngọn lửa còn tăng vọt, thiêu đốt hừng hực, còn có cả vòi rồng lửa phóng cao lên trời, nối liền với cả trời xanh, cấu thành một bức tranh vô cùng hào hùng đồ sộ.
Đầu ngón tay Viên Minh kẹp nhẹ tấm phù lục màu xám. Lúc này nó đang run rẩy bắn hào quang ra bốn phía, hiển nhiên là đã chỉ dẫn hắn tới được mục tiêu.
Ngay lúc Viên Minh cất tấm phù lục này lại thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người, là Không.
"Phù lục chỉ là nơi này, coi như vận khí của ngươi không tệ, linh vật ẩn chứa Hỏa bản nguyên hẳn đang ở sâu trong biển lửa này." Giọng nói bình tĩnh mà thâm trầm của Không vang lên.
Viên Minh nhíu mày nhìn biển lửa trước mắt, chậm rãi nói: "Trên bản đồ Mộc đạo nhân đưa cũng có ghi chép về khu vực này, hẳn là Thiên Sát Hỏa Vực trong lời bọn họ, nghe nói cực kỳ nguy hiểm."
"Không sai, biển lửa này nhìn như thiêu tẫn vạn vật, bên ngoài tựa hồ như không có sinh linh tồn tại nhưng kì thực bên trong ẩn giấu rất nhiều hỏa linh hình thái linh thể. Chúng dùng biển lửa làm căn cơ, vô hình vô chất, cực khó đối phó." Không gật đầu phụ họa nói.
"Trong ngọc giản có nói những hỏa linh này sẽ cắn nuốt linh lực cùng hồn lực của người tiến vào, không cẩn thận sẽ trúng chiêu. Lần trước có không ít thiên tài Xuất Vân giới đến đây thăm dò táng thân trong biển lửa này." Viên Minh ngưng trọng nói.
"Nếu như ngươi có thể khống chế Tu La cung, thử xem có thể dùng thần thông Hư Không Na Di được không?" Không đề nghị.
"Ta cũng đang có ý đó." Viên Minh gật đầu đồng ý.
Sau đó Không lóe người, trở về bên trong Thâu Thiên đỉnh, còn Viên Minh thì khống chế Tu La cung một đường xông thẳng vào trong biển lửa.
Vừa mới đi vào biển lửa, Viên Minh đã cảm ứng được có hơn mười linh thể đi xuyên qua ngọn lửa, nhanh chóng vọt tới Tu La cung. Nhưng không để hỏa linh kia tới gần, Tu La cung đã trốn vào trong hư không, biến mất không còn thấy tăm hơi.
Lúc Tu La cung xuất hiện lần nữa, lại có rất nhiều hỏa linh xông tới. Dường như chúng được biển lửa này cung cấp vô tận sinh cơ cùng lực lượng. Viên Minh không ngừng đi sâu vào biển lửa thì càng gặp càng nhiều hỏa linh, trong đó không thiếu hỏa linh đặc biệt có chấn động linh lực cường đại dị thường.
Vào lần thứ tư Tu La cung tiến hành dịch chuyển không gian thì chợt có hơn mười cự nhân bằng lửa cao tới hơn mười trượng cản đường. Chúng vung vẩy cự phủ bằng lửa, khí thế hung hãn, tản mát ra khí tức đã đạt đến yêu thú cấp bốn. Đặc biệt hơn nữa là trên người cự nhân lửa này còn tản ra chấn động hồn lực không kém, hiển nhiên không tầm thường.
Phát giác được điểm này, Viên Minh không nóng vội chạy đi nữa mà nhoáng người lên, xuất hiện ở bên ngoài Tu La cung.
Hắn đứng lơ lửng trên biển lửa, bên dưới ngọn lửa bốc lên hừng hực cùng sóng khí sáng rực khiến áo bào của hắn phần phật, tóc bị thổi tung, phải vận chuyển chân ý Hỏa đế trong cơ thể mới có thể triệt tiêu hỏa lực thiêu đốt này.
Nhìn thấy có vật sống xuất hiện, những cự linh bằng lửa kia điên cuồng đánh về phía hắn, vung vẩy cự phủ bằng lửa trong tay bổ tới.
Trong tiếng gió gào thét, vô số cự phủ cuốn lấy từng dòng lửa chảy kéo tới, mỗi kích đánh xuống khiến ngọn lửa bị thổi bùng lên, mặt đất như bị hòa tan như sáp nến, hóa thành nham thạch nóng chảy, uy lực có thể so với một kích của yêu thú cấp sáu.
Viên Minh thấy thế cũng không lập tức giao chiến với hỏa linh mà thúc giục Hỗn Nguyên Đạo ấn.
Trong nháy mắt tiếp theo, một vòng xoáy Hỗn Động cực đại xuất hiện ngay trên đỉnh đầu hắn. Lực cắn nuốt khổng lồ tản ra khắp bốn phương tám hướng, hư không lập tức bị sụp thành một cái hố sâu cực đại. Hơn mười hỏa linh kia không có lực phản kháng, tất cả đều bị lực lượng kinh khủng này kéo vào vòng xoáy.
Vòng xoáy cấp tốc xoay tròn, hỏa linh đều bị luyện hóa, hóa thành một ngọn lửa đỏ vàng tinh thuần.
Hắn lộ ra vẻ bất ngờ, linh lực bên trong ngọn lửa này vậy mà ẩn chứa rất nhiều Thái Dương tinh hỏa.
Viên Minh hấp thu ngọn lửa màu đỏ vàng này, theo đó Thái Dương tinh hỏa cũng dung nhập vào trong thân thể hắn giúp lực lượng khí huyết tăng lên không ít.
Ngoại trừ ngọn lửa đỏ vàng thì những hỏa linh còn bị chắt lọc ra một đạo hồn lực.
Linh trí hỏa linh này vẫn còn lờ mờ, trong hồn lực không có bao nhiêu tạp chất tâm tình, lại trải qua Hỗn Nguyên Đạo ấn luyện hóa nên tạo thành hồn lực tinh thuần dị thường, không thua kém Nguyệt Hoa chi lực, có thể hấp thu trực tiếp được.
"Chỉ tiếc Minh Nguyệt quyết của ta đã tu luyện tới đỉnh phong, không có phần công pháp tiếp theo không cách nào gia tăng lên tiếp được nữa." Viên Minh cảm thấy đáng tiếc nói.
Lúc này bỗng nhiên hắn chợt lóe lên một suy nghĩ, cổ tay phất lên lấy ra thanh Diệt Hồn kiếm.
"Xuất hiện đi." Cổ tay Viên Minh rung lên, hào quang trên thân kiếm lóe lên, một bóng thiếu nữa từ trong đó hiển hiện ra.
Người này mặc váy dài màu đen, người gầy yếu, vẻ mặt lạnh lùng, đúng là kiếm linh của Diệt Hồn kiếm.
"Những hồn lực này rất có ích cho ngươi, nuốt vào luyện hóa đi." Viên Minh nói.
Vừa nói, hai tay hắn đồng thời nắm lại, rút lấy hồn lực vừa luyện hóa được áp súc thành một hạt châu màu đen to chừng trái nhãn đưa cho thiếu nữ.
"Cảm ơn chủ nhân." Ánh mắt thiếu nữ sáng rỡ, vội vàng nhận lấy.
Chỉ thấy ngón tay mảnh khảnh của nàng cầm hạt hồn châu đưa vào miệng, không thấy nuốt, cũng không nhai, mà hồn châu kia đã hóa thành hồn lực thuần túy bị kiếm linh hấp thu.
Thiếu nữ khẽ ngẩng đầu, trên mặt lập tức hiển hiện một tia thỏa mãn như thể ăn được một loại mỹ vị nhân gian không gì sánh kịp.
Đợi nàng nuốt hết bảy tám hạt hồn châu rồi, khí tức trên người tản mát ra cũng gia tăng lên rất nhiều.
"Quả nhiên rất có ích." Viên Minh âm thầm gật đầu, tiếp tục đi tới.
Những hỏa linh này cất chứa không ít thứ tốt, hắn không vội vàng chạy đi tới mà còn phóng thích khí tức, không chút ẩn giấu, hấp dẫn thêm nhiều hỏa linh tới tụ tập về phía mình hơn nữa.
Dưới biển lửa mãnh liệt, sóng lửa cuồn cuộn như thủy triều vọt tới.
Nhất thời một đống hỏa linh hiện thân trong biển lửa, nhào về phía hắn. Trong những hỏa linh này đã có chừng hơn một trăm con ngang với yêu vật cấp bốn, còn cấp ba thì số lượng nhiều không kể xiết.
"Đến hay lắm!"
Trong mắt Viên Minh lộ ra vẻ vui mừng, vung tay lên, vòng xoáy Hỗn Động lượn vòng mà ra, lại lần nữa khuếch trương diện tích lên gấp đôi, thôn phệ những hỏa linh kia rồi luyện hóa thành ngọn lửa vàng kim cùng hồn lực càng thêm mãnh liệt.
Viên Minh hấp thu hết ngọn lửa vàng kim, còn hồn lực thì không ngừng áp súc thành hồn châu cho Diệt Hồn kiếm linh cắn nuốt.
Ước chừng khoảng một chung trà, thiếu nữ kiếm linh đã không thể nào nuốt thêm nổi nữa, chỉ nấc lên một tiếng rồi liên tục khoát tay nói: "Chủ nhân... ăn không nổi rồi, ta phải luyện hóa một lúc nữa mới có thể hoàn toàn hấp thu."
Cảm ứng được lực lượng khí huyết không ngừng dâng lên cao, Viên Minh cũng mừng thầm, sau đó phất tay áo vung lên.
Ánh đỏ lóe lên bên cạnh, Hi Hòa bia xuất hiện.
"Gọi ta ra làm gì?" Hi Hòa Tử hiển hiện ra ngay bên cạnh Viên Minh.
"Hỏa Linh nơi đây ẩn chứa linh lực hỏa diễm tinh thuần, có lẽ bổ ích chi hồn lực của ngươi." Viên Minh nói.
"A, vậy sao?" Hi Hòa Tử hơi hồ nghi, lầm bầm một câu, vẫn vung tay lên,
Hi Hòa bia hóa thành một khối thiên thạch đỏ nện vào trong bầy hỏa linh. Hi Hòa Tử thúc giục Huyễn Nhật chân ý, bảy tám con hỏa linh lập tức bị đập vỡ. Rồi hai tay nàng bấm pháp quyết, một hư ảnh mặt trời từ bên trong Hi Hòa bia bay lên, phát ra một hấp lực cường đại.
Những hỏa linh bị đập thành vô số mảnh vỡ, bị cuốn thành một dòng suối dài lao về phía Hi Hòa bia. Hi Hòa bia đang phát sáng đỏ thắm bỗng chuyển sang lóng lánh, trên người Hi Hòa Tử lơ lửng bên cạnh cũng hiện ra linh quang, khí tức trên người cũng bắt đầu tăng trưởng.
"Đến chỗ tốt như thế này sao không gọi ta đi ra sớm hơn?" Hi Hòa Tử mừng rỡ không thôi.
Những năm này ngoài việc tế luyện Tu La cung thì nàng cũng vẫn dùng linh tài mà Viên Minh cướp đoạt về chữa trị Hi Hòa bia. Tới bây giờ thì Hi Hòa bia vẫn còn thiếu khuyết chủ yếu là linh lực.
Hỏa linh đối với Hi Hòa bia có thể nói là thuốc bổ tốt nhất.
Hi Hòa Tử điều khiển tấm bia đá đánh về phía hỏa linh khác, triển khai đại sát quy mô lớn.
Viên Minh thấy vậy lại lần nữa phất tay áo vung ra, một bóng người nữa hiển hiện ra, là lại lần nữa.
Thời gian trước Đại Nhật Lưu Ly viêm trợ giúp Kim Cương đột phá cảnh giới xong vẫn một mực phụ trợ Hi Hòa Tử rèn Tu La cung, tiêu hao không nhỏ, cả người bị co rút một vòng, khí tức giảm hẳn một khoảng lớn so với trước kia.
Viên Minh báo cho Đại Nhật Lưu Ly viêm biết chuyện bên trong hỏa linh có ẩn chứa Thái Dương tinh hỏa. Đại Nhật Lưu Ly viêm đang cần bổ sung gấp, bèn lập tức nhào thẳng đến đám hỏa linh đang tụ tập.
Đại Nhật Lưu Ly viêm chính là thiên hỏa, vốn đã có áp chế tự nhiên với những thứ hỏa linh này cho nên tốc độ săn giết còn nhanh hơn Hi Hòa bia, không ngừng luyện hóa Thái Dương tinh hỏa trong thể nội hỏa linh.
Đến khi toàn bộ hỏa linh tụ tập mà đến đã bị chém giết hầu như không còn, Viên Minh mới tiếp tục đi tới.
Lộ trình kế tiếp, bọn họ càng gặp hỏa linh càng mạnh hơn, còn có cả cấp năm, thậm chí hỏa linh cấp sáu không ngừng xuất hiện.
Chẳng qua với thực lực hiện nay của Viên Minh, chỉ cần một đường đi ngang, cứ gặp hỏa linh thì chém giết tới.
Mấy người đều thu được lợi ích cả, nhục thân Viên Minh gia tăng không ít, đã lên tới gần Bất Tử Chi Thể trung kỳ. Hi Hòa bia cũng khôi phục hơn phân nửa uy lực. Thu hoạch nhiều nhất vẫn là Đại Nhật Lưu Ly viêm, đã hoàn toàn hồi phục lượng nguyên khí bị tổn thất lúc trước.
Sau một ngày một đêm, trong biển lửa trước mặt đã xuất hiện một ngọn núi đỏ cực lớn, mũi tên trên phù lục màu xám cũng chỉ hướng nơi đó.
Phàm là nơi có linh vật sinh trưởng thì ắt sẽ có dị thú trấn thủ chăm sóc. Từ xa Viên Minh đã thu Đại Nhật Lưu Ly viêm, Hi Hòa bia vào, đồng thời còn che đậy thiên cơ của bản thân, rồi mới lặng yên tới gần.
Đến gần ngọn núi, Viên Minh mới phát hiện trên ngọn núi màu đỏ này trụi lủi, toàn thân đều là một loại tinh thạch màu lửa đỏ, mặt ngoài ẩn hiện hoa văn hình ngọn lửa, phản chiếu ánh sáng lửa cháy từ bên cạnh mà tỏa ra rạng rỡ.
"Đây là Hỏa Tinh nham!" Hai mắt Viên Minh lóe sáng.
Hỏa Tinh nham là một linh tài hỏa thuộc tính cấp cao, cứng rắn dị thường, ẩn chứa linh lực hỏa thuộc tính dồi dào, là linh tài trân quý trong mơ để luyện chế ra linh bảo hỏa thuộc tính, chỉ lớn chừng lòng bàn tay đã có thể bán được mấy vạn linh thạch.
Toàn thân ngọn núi này đều là Hỏa Tinh nham, nếu đem về Xuất Vân giới thì không biết có thể bán được bao nhiêu linh thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận