Tiên Giả

Chương 196: Huyết bức

Giữa không trung, Đại động chủ mặt mày tái nhợt đang đánh với Âu Cát càng lúc càng kịch liệt. Tiếng sấm rền, tiếng nổ thỉnh thoảng lại vang lên, truyền xa tới vài dặm.

Đại động chủ không biết từ lúc nào đã thu linh thú hỏa chuẩn về, giờ chỉ đang điều khiển pháp bảo tấm lưới màu trắng và Khổ Luân kiếm chiến đấu với Âu Cát.

Khổ Luân kiếm dĩ nhiên là một kiện pháp bảo thuộc tính Lôi hiếm có, quanh thân kiếm là những tia hồ quang điện màu tím, uy lực khá mạnh mẽ kết hợp cùng pháp bảo tấm lưới màu trắng không ngừng hóa giải Quỳ Thủy thần lôi, đồng thời còn phát động từng đợt tấn công dữ dội về phía Âu Cát.

Âu Cát lúc này áo bào trên thân bị thủng nhiều chỗ, mặt cũng có một vết rách, có vẻ như đã bị chút tổn thương.

Thân là cường giả đỉnh cao của Bích La Động, một trong những tông phái lớn của Bắc vực, Đại động chủ dĩ nhiên rất thành thạo trong việc đơn đả độc đấu với tu sĩ cùng cấp.

Sau khi tránh né mấy đạo lôi điện tấn công, Âu Cát như thoáng nhìn qua khoảng không cạnh Đại động chủ, tiếp đấy đột nhiên hét lớn đồng thời phất tay áo ra.

Một mảng lớn thủy vân màu đen lần nữa ngưng kết, chớp mắt sau đó liền hóa thành một khối thủy cầu màu đen có đường kính nửa trượng với Quỳ Thủy thần lôi tán loạn trên bề mặt. Thủy cầu vừa thành liền kéo theo tiếng sấm nổ đì đùng, đánh thẳng về phía Đại động chủ.

Đại động chủ nghiêm mặt, không đợi thủy cầu tới gần đã lập tức điều khiển tấm lưới lớn màu trắng bọc thủy cầu lại.

Từng ánh chớp thô to đột nhiên từ thủy cầu bắn ra, tạo ra một con lôi xà cao mấy trượng lao đầu vào tấm lưới màu trắng bên trên.

Lôi xà ngưng tụ gần như toàn bộ lực lượng Quỳ Thủy thần lôi bên trong thủy cầu màu đen, lập tức đánh bay tấm lưới màu trắng.

Lôi xà màu đen vặn vẹo thân mình, hóa thành tia điện màu đen rồi lao thẳng về phía Đại động chủ, chỉ chớp mặt đã đến chỗ trước Đại động chủ chỉ mấy trượng.

Đại động chủ không chút hoang mang, lập tức há miệng phun một ngụm máu tươi lên thân Khổ Luân kiếm, tức thì hào quang bừng lên, Khổ Luân kiếm với những tia lôi quang lượn lờ trên bề mặt, trong tiếng nổ đôm đốp đột nhiên đâm tới trước.

“Xoẹt”.

Mấy đạo lôi điện thô to màu tím từ trong trường kiếm bắn ra, đồng thời chia nhau đánh về phía lôi xà màu đen và Âu Cát ở phía sau với tốc độ nhanh tới kinh người.

Âu Cát không tránh không né mấy đạo lôi điện màu tím sắp đánh tới người, nhưng trên người gã lại xuất hiện một tầng ánh sáng sáng màu lam nhạt che đi những chỗ yếu hại, đồng thời hai tay mười ngón chuyển động như bánh xe trước người một phen rồi lập tức phóng ra mấy đạo pháp quyết.

Chỉ thấy con lôi xà màu đen kia kia mặc cho những đạo lôi điện màu tím đánh lên thân rồi nổ ầm ra, nhưng ngay sau đó một cây dùi ngắn màu đen đột nhiên từ miệng rắn bắn vọt ra, lao thẳng về phía Đại động chủ với tốc độ như sấm sét.

Trong khi đó tầng ánh sáng màu lam nhạt trên thân Âu Cát cũng những tia lôi điện màu tím kia đánh cho vỡ vụn ngay lập tức, người gã bị chấn văng ra hơn mười trượng.

Thấy cây dùi ngắn màu đen chỉ còn cách mình chưa tới một trượng, Đại động chủ giữa không trung bắn ngược người về sau, đồng thời bấm niệm pháp quyết điểm tới phía tấm lưới lớn màu trắng.

Lưới lớn trong chớp mắt mở rộng bao phủ phạm vi mấy chục trượng khiến dùi đen dù nhanh nhưng vẫn bị nó chặn lại.

Dùi ngắn màu đen như cá mắc lưới, dù có đâm trái húc phải thế nào vẫn không thoát ra khỏi sự trói buộc của tấm lưới.

Đại động chủ nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, theo đó từng đạo linh văn màu trắng thâm nhập vào trong dùi ngắn rồi nhanh chóng phủ đầy bề mặt, linh quang đen óng ánh trên bề mặt cây dùi nhanh chóng mờ tối.

Cách đó không xa, Âu Cát vừa ổn định thân mình liền cắn răng một cái, bấm niệm pháp quyết điểm vào hư không đồng thời hét lớn một tiếng: “Nổ”.

Đại động chủ thấy cảnh này vội bay ngược về sau, tiếc rằng đã muộn.

“Ầm ầm!”

Ánh sáng đen trên bên cây dùi bừng lên rồi ầm ầm vỡ tung, bắn ra số số những tia sáng màu đen, chỉ trong nháy mắt đã che phủ phạm vi mấy chục trượng xung quanh.

Một mảng lớn khói đen từ trung tâm vụ nổ tràn ra quét sạch bốn phía, nhiệt độ xung quanh cũng theo đó đột nhiên hạ xuống, chỉ chớp mắt trong không khí đã có không ít hắc tinh được ngưng tụ ra.

Thân hình Đại động chủ từ trong đám khói bắn ngược ra, quần áo nửa người rách mướp để lộ chi chít những vết thương, khóe miệng cũng thấy máu tươi rỉ ra.

“Liều mạng chịu trọng thương để tự bạo Ô Hàn trùy, có đáng không?”Đại động chủ ở giữa không trung ổn định lại thân hình, lau vết máu nơi khóe miệng, cười nói.

“Cũ không đi thì mới không tới. Mao đạo hữu, từ bỏ đi, giờ đầu hàng chúng ta còn có thể thương lượng.” Âu Cát khóe miệng cũng có máu tươi chảy ra, chậm rãi mở miệng nói, hiển nhiên tự bảo pháp bảo cũng khiến gã bị thương không nhẹ.

Đại động chủ lúc này thân thể mơ hồ thấy hơi run rẩy, đang khi định mở miệng nói thêm gì đó thì đột nhiên biến sắc.

Sau người y, một cái bóng màu máu đằng không bay lên, rõ ràng là Huyết Chiến sau khi tập kích đã quay trở lại đánh giết.

Thấy cảnh này, Đại động thầm cười khổ.

“Đại trưởng lão, ta tận lực…”

Viên Minh thông qua một con hồn nha từ xa xa thấy được những việc xảy ra giữa không trung, trong đầu lập tức suy tính.

Đại động chủ bị Âu Cát liều mạng đánh trọng thượng, xem ra chẳng mấy chốc sẽ không chống được nữa, Nhị động chủ thì trúng độc mất sức chiến đấu, trận chiến này có thể nói là thảm liệt, Bích La Động bại trận đã là việc không thể tránh được, nhưng vị đại trưởng lão được xưng là cột chống trời kia vẫn không thấy có động tĩnh gì.

Viên Minh rời khỏi chỗ náu thân, những không chạy về phía sơn môn mà lao qua phía Tây, đã tìm không ra tung tích Tịch Ảnh, vậy trước tiên phải rời khỏi chốn thị phi này.

Phòng tuyến hai mặt Đông, Tây của Bích La động đã bị công phá từ lâu, nơi đó dù có người của Phá Hiểu tán minh đóng giữ nhưng số lượng không nhiều, rất thích hợp để chạy trốn.

Trên ngọn cây cạnh quảng trường, một con sóc màu xám yên lặng náu mình nhìn tới chỗ Đại động chủ rơi xuống, trong mắt mơ hồ ánh xanh chập chờn.

Bên trong Bích La động phía sau núi, trong một gian mật thấy, thanh niên thanh bào vẫn đang trong quá trình hấp thu hồn lực trong Trấn Hồn hồ.

Trong tấm gương kiểu cổ lơ lửng trước người y là cảnh tượng chỗ quảng trường, đệ tử Bích La Động đang chạy tán loạn tứ phía, càng ngày càng ít kẻ có gan phản kháng.

“Mao huynh, ngươi đã cố gắng hết sức rồi. Thực sự xin lỗi, Tịch mỗ hổ thẹn.” Thanh niên thầm than, đoạn giơ một tay lên.

“Còn thiếu như như vậy! Thời gian không chờ ta cũng được, liều mạng chịu tổn thất tu vi, thu thập các ngươi xong rồi tính.” Thanh niên thanh bào mặt đầu vẻ không cam lòng, bấm niệm pháp quyết điểm ra một cái.

Hắc quang từ chỗ lông mày y hiện lên, ảo ảnh đầu hổ liền lóe sáng rồi biến mất, đình chỉ việc hấp thu hồn lực trong Trần Hồn hồ.

Thanh niên thanh bào hai tay thoăn thoắt như bánh xe liên tục bấm niệm pháp quyết, ngay sau đó một tòa pháp trận màu đen từ mặt đất lăng không xuất hiện, bọc Trấn Hồn hồ lại.

“Sa Hạo!” Thanh niên đứng phắt dậy, đi ra khỏi mật thất rồi cất giọng gọi.

Một bóng người từ bên ngoài bước nhanh tới, đó là một thiếu niên bạch y mặt mày trắng bệch, dung mạo lạnh lùng.

Thiếu niên này mang trên người khí tức hùng hậu, trông vậy nhưng cũng là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

“Sư tôn, ngài có gì căn dặn!” Thiếu niên quỳ một chân trên đất, cung kính nói.

“Giữ vững động phủ, không để cho bất kỳ ai tiến vào, nhất là tới gần mật thất.” Thanh niên thanh bào không ngừng bước, cứ thế tiếp tục bước ra phía ngoài, đồng thời đầu không ngoảnh lại mà nói.

“Vâng, đệ tử nhận lệnh!” Thiếu niên bạch y vội vàng đáp lời.

Bên ngoài người thanh niên thanh bào nổi lên bạch quang sáng ngời, ngay sau đó cả người hóa thành một đường cầu vồng màu trắng vọt ra bên ngoài.



Giữa sườn núi Hỏa Luyện phong, có hơn mười đệ tử Bích La Động rút lui tới đây, sau đó dựa vào một hiểm địa, giao thủ với đám người Phá Hiểu tán minh đuổi theo, người dẫn đầu đám đệ tử này chính là Ngột La, đệ tử thân truyền của Nhị động chủ.

Y lúc này cả người chằng chịt vết thương, lồng ngực phập phồng bất định. Y nhanh chóng dán mấy tấm phù lục lên các nơi trên cơ thể, chỉ thấy ánh sáng xanh chạy ngang dọc trên người y một phen, những vết thương liền không chảy máu nữa. Vừa cầm máu xong, y liền điều khiển pháp khí xông tới.

Phá Hiểu tán minh ở đây có nhân số đông hơn, cỡ khoảng hai mươi người, dưới sự dẫn dắt của một gã trung niên mập lùn tu vi Trúc Cơ kỳ, thế như chẻ tre, phía Bích La Động rõ ràng chịu không nổi, chẳng mấy chốc sẽ bị đánh tan.

Nhưng đúng vào lúc này, chẳng biết từ đâu có mấy chục con huyết bức to bằng nắm tay nhào thẳng tới chỗ hai bên đang giao chiến.

“Đâu ra lắm dơi vậy?”

“Đây là thứ quỷ gì!”

Bất luận là thành viên Phá Hiểu tán minh hay là đệ tử Bích La Động, ai cũng đều giật mình, vội vang thi triển pháp thuật, tế lên pháp khí để bảo vệ cơ thể.

Nhưng mấy con dơi màu máu kia lại giống như huyễn ảnh linh thể, không hề bị pháp thuật hay pháp khí ngăn lại chút nào, cứ thế dễ dàng xuyên qua rồi nhập vào trong thân thể mọi người.

Ngươi bị huyết bức phá thể đầu tiên là chân tay cứng ngắc, mắt nổi tơ máu, cả ngươi trở nên đờ đẫn giống như bị người ta chiếm mất hồn phách.

Chỉ trong chớp mắt, hai bên giao chiến ngoài Ngột La và gã trung niên mập lùn ra, tất cả đều bị huyết bức nhập thể, đứng chết trân tại chỗ.

Ngột La thấy tình hình không ổn liền gọi ngay một con thanh điểu ra, cưỡi nó bay lên hòng thoát khỏi hiện trường, kết quả là thanh điểu sau khi bị một con huyết bức phụ thể liền rớt từ giữa không trung xuống, Ngột La tránh không kịp cũng bị một con huyết bức đâm thẳng vào người.

Gã trung niên mập lùn có vẻ thần hồn khá cường đại, bị một con huyết bức nhập thân xong vẫn không hoàn toàn đánh mất bản tâm, trong mắt vẫn còn giữ được một tia lý trí, hoảng sợ quay người chạy xuống dưới núi.

Kết quả là mới chạy được nửa đường, phía trước chẳng biết từ đâu lại xuất hiện thêm mấy con huyết bức, gã muốn tránh nhưng tránh không nổi, lại bị hai con nữa nhập thân, rốt cuộc cũng mất đi ý thức giống như những tu sĩ Luyện Khí kỳ kia.

Tình thế nhoáng cái đã thay đổi hoàn toàn.

Chỉ sau một khắc, đám hơn ba mươi người vừa rồi còn đánh nhau sống chết, giờ cả đám mắt đầy tơ màu, trùng trùng điệp điệp chạy vội xuống chân núi, trên đường gặp lẻ tẻ một vài thành viên Phá Hiểu tán minh là lập tức không phân địch ta, xông vào đánh giết, chẳng mấy chốc đã xuống tới chân núi.

Dưới núi có không ít thành viên Phá Hiểu tán minh đứng tụ tập, vừa thấy tình cảnh quỷ dị này, còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm thì hai bên đã rơi vào hỗn chiến.

Một thành viên Phá Hiểu vung vẩy chiến đao, chém lên thân một đệ tử Bích La Động ở trước mặt.

Tên đệ tử cấp thấp của Bích La Động này lại không tránh không né, xương lồng ngực theo tiếng răng rắc bị chém đứt mấy cây, nhưng cùng lúc y cũng đâm được pháp khí trong tay vào cổ họng thành viên Phá Hiểu.

Thành viên Phá Hiểu bịt cổ họng ngã xuống, máu tươi ùn ùn chảy ra, trong khi đó tên đệ tử Bích La Động lại giống như chẳng có việc gì, cứ thế chạy tới phía mục tiêu tiếp theo. Nhưng sau khi đi được mấy bước, tên đệ tử Bích La Động kia vì vết thương quá nặng, oặt người ngã vật xuống đất.

Những kẻ mắt đầy tơ máu khác cũng như vậy, đều không sợ chết, không biết đâu, chẳng mấy chốc đã giết cho người Phá Hiểu tán minh đại bại.

Đằng sau một tảng đá lớn cách đó khá xa, một tu sĩ áo đen đang nhìn qua bên này, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Người này dùng mũ che đi gần nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, chính là Viên Minh.

Trên thân những con huyết bức kia có ba động hồn lực lưu chuyển, khá giống với hồn nha của hắn, nhưng hồn nha của hắn chỉ có thể phụ thể người chết, còn đám huyết bức lại có thể khống chế người sống, rõ ràng là cao hơn một bậc.

Cùng lúc này, không chỉ Hỏa Luyện phong mà những chỗ khác trong Bích La Động cũng có một lượng lớn huyết bức đột nhiên xuất hiện, bám lên thân thể thành viên Phá Hiểu tán minh và đệ tử Bích La Động, sau đó điều khiển bọn họ phản kích.

Vốn toàn bộ Bích La Động gần như đã bị Phá Hiểu tán minh nắm giữ, mà bây giờ tất cả mọi người đều đang chạy tứ tung để tránh bị huyết bức tập kích, thế cục một lần nữa trở nên hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận