Tiên Giả

Chương 857: Thiên la địa võng

“Viên Minh cùng Vân La tiên tử… trái lại thì có nghe nói qua, là hai vị tu sĩ Phản Hư Kỳ nhỉ, hình như là từng bị các người truy nã, sao tự dưng lại đi bắt bọn họ làm gì?” Nam Thượng Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại.
“Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không giấu giếm nguyên nhân nữa, sở dĩ tuyên bố lệnh truy nã treo thưởng hai người này, bởi vì nhiều năm trước lăng mộ Viêm Hoàng hiện thế, truyền thừa Đan Vương Các đã bị hai người đó chiếm đi.” Âu Dương Sắc trầm giọng nói ra.
“A, truyền thừa Đan Vương Các sao, này là đồ tốt nha, từ sau khi Đan Vương Các bị hủy diệt, Pháp Tướng Đan cũng tuyệt tích theo, hai người này đúng là may mắn, không biết bọn họ có luyện chế ra Pháp Tướng Đan hay không nữa, bản thiếu gia lại muốn mua mấy viên.” Nam Thượng Phong cuối cùng cũng biểu lộ ra vài phần hứng thú trên khuôn mặt thờ ơ nãy giờ của mình.
“Nam công tử, ngươi có chỗ không biết, lăng mộ Viêm Hoàng này là do ba nhà chúng ta cùng phát hiện ra, lại liên thủ phá vỡ cấm chế, truyền thừa Đan Vương Các này vốn là vật của chúng ta, , hai người đó thừa dịp chúng ta sơ sảy, trộm mất truyền thừa đi, Âu Dương cung chủ mới bắt tay với bọn ta cùng làm hành động lần này, truy nã bắt lấy hai người kia để đoạt lại truyền thừa.” Chúc Ngu ho khan một tiếng rồi giải thích.
“Truyền thừa như Đan Vương Các vốn là vô chủ, tự nhiên ai được thì là của người đó, xem điệu bộ của các ngươi là chuẩn bị giết người đoạt bảo chứ còn gì nữa, dùng góc nhìn của bản thiếu gia, không bằng buông ra lời nói cho hai người là sẽ dùng giá cao mua về truyền thừa từ chỗ họ, chuyện có thể sử dụng linh thạch để giải quyết, hà tất phải động thủ, quá là mất hứng.” Nam Thượng Phong bày vẻ mặt khinh thường phát biểu.
Lời này vừa nói ra, mọi người ngồi hai bên trong sảnh chỉ biết nhìn nhau mà không nói gì, bầu không khí trong điện lúc này có vài phần lúng túng.
“Lời của Nam huynh có thể xem là một cái phương pháp, nhưng hai người kia căn bản không lộ diện qua, nên có muốn tốn linh thạch mua truyền thừa về cũng không làm được, trước mắt cứ tìm được hai người họ cái đã, rồi nói sau.” Kim Thần mở miệng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
“Kim thiếu chủ nói thế cũng không sai, chúng ta nhận được tin tức, tu vi của Vân La kia đã đến bình cảnh Phản Hư hậu kỳ, sắp trùng kích Pháp Tướng kỳ, nên hai người kia chính là đang khắp nơi vơ vét vật liệu cần thiết để luyện đan, cái này chính là cơ hội để chúng ta tìm được bọn hắn.” Âu Dương Sắc nói ra.
Viên Minh nghe đến đó thì âm thầm mắc cười, tin tức của đám người này thực sự quá lạc hậu.
Tin tức vơ vét vật liệu không biết có phải là khi Vân La tiên tử đi mua sắm linh tài khắp nơi để lộ ra không, nhưng cái chuyện đó cách bây giờ cũng đã khá lâu, Âu Dương Sắc đúng là quá coi thường mình, tưởng mình mất mấy chục năm còn chưa thu thập đủ vật liệu sao?
“Chẳng lẽ tin tức này không đến từ trước kia, mà là gần đây mới có người thả ra?” Trong lòng Viên Minh chợt nghĩ đến điều này.
“Tố Nữ Phái có được nửa cuốn Đan Vương bí điển tử chỗ của Vân La, chúng ta đã tốn giá khá đắt mua được đan phương Pháp Tướng Đan từ chỗ Tố Nữ Phái, đồng thời vơ vét tất cả vật liệu chủ yếu để luyện Pháp Tướng Đan, rồi tính toán sẽ bán chúng ra ở trên đấu giá hội này.” Bạch Uyên bổ sung.
“Các ngươi là định dùng những tài liệu này làm mồi dụ, câu ra hai người kia? Nhưng các ngươi làm sao khẳng định được bọn họ nhất định sẽ mắc câu? Còn có, nghe các người nói, chuyện lăng mộ Viêm Hoàng xuất thế đã là ở hơn trăm năm trước, nói không chừng hai người kia sớm đã rời khỏi vùng đất Đông Cực.” Lông mày của Nam Thượng Phong cau lại, hỏi.
“Cái này thì Nam công tử cứ yên tâm, ta đã tra được tin tức xác thực, hai người kia chắc chắn vẫn còn ở vùng đất Đông Cực, bọn họ bị tất cả chúng ta liên thủ truy nã nhiều phương diện, muốn thoát khỏi khốn cảnh thì dựa vào chuyện cứ mãi trốn tránh là vô dụng, biện pháp tốt nhất chính là mau chúng thăng tiến lên Pháp Tướng Kỳ, cũng có vốn liếng đối kháng với chúng ta, vì vậy ta tin tưởng, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua lần vạn bảo đấu giá hội này.” Âu Dương Sắc tự tin nói ra.
Nam Thượng Phong nghe vậy thì từ chối cho ý kiến, chỉ gật gật đầu.
“Những tài liệu này cũng đã bị chúng ta động tay động chân, để lại ấn ký đặc thù, cho dù bọn họ giấu ở túi trữ vật hay bên trong không gian pháp bảo cũng đều không thể ngăn cách, chúng ta chỉ cần giám sát và điều khiển tung tích của những người mua sắm kia, sàng lọc nguồn gốc, liền nhất định có thể tìm được hai người Viên Minh.” Bạch Uyên nói ra bằng giọng cực kỳ khẳng định.
“Vẻn vẹn chừng đó vẫn chưa đủ, chúng ta còn cần bố trí xuống thiên la địa võng ở trên đảo, lại sắp đặt đầy đủ nhân thủ bên trên, chỉ cần bọn họ dám cả gan lên đảo, vậy liền không để cho bọn họ chạy đi được nữa.” Kim Thần mắt như phát sáng, một tay nắm chặt thành nắm đấm, hào hứng nói ra.
“Đây là tự nhiên.” Âu Dương Sắc gật đầu đồng ý.
Viên Minh nghe đủ loại kế hoạch của bọn họ, trong lòng không khỏi âm thầm buồn cười.
Chưa nói đến hắn đã luyện chế được Pháp Tướng Đan, Vân La tiên tử cũng đã thành công tiến giai tới Pháp Tướng Kỳ, tính là còn chưa có, thì bọn họ cũng không thể bị cái đám cạm bẫy thô thiển này tóm được dễ dàng như thế.
Nhưng mà chuyện này cũng có điểm đáng chú ý là, nếu quả thực có người có dụng tâm kín đáo thả ra tin tức này, thì đám người Kim Thần có lẽ có thể tìm được manh mối.
Sau khi mọi người thương lượng một phen xong, thì mỗi người tản đi một phương.
Trở lại nơi ở, Viên Minh liền gọi Nam Thượng Phong đi vào không gian linh bảo một chuyến, cặn kẽ dặn dò sắp đặt những chuyện bên trên đấu giá hội.

Trong nháy mắt lại là mấy ngày trôi qua, cuối cùng cũng đã tới thời gian vạn bảo đấu giá hội cử hành.
Bên ngoài Đông Cực Cung là một cái quảng trường rộng rãi, ở đó lại có một tòa bảo lầu hình tròn cao lớn hùng vĩ, phía trên đã được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, giăng đèn kết hoa, tạo không khí lễ hội đầy vui mừng hào hứng.
Bên trên cửa của bảo lâu hình tròn có treo một tấm biển, trên đó có ghi ba chữ “Vạn Bảo Lâu”.
Giờ phút này bảo lâu mở rộng cửa, ngoài cửa có một cái thảm đỏ tươi dài trăm trượng trải ở đó, nghênh đón khách bát phương đến thăm đi vào bên trong.
Đi vào bên trong Vạn Bảo Lâu, không gian đột nhiên trở nên to lớn không chỉ hơn gấp mười lần, rõ ràng là do tác dụng của cấm chế, không thì cũng không thể đủ để tiếp nhận những người chạy tới đây tham gia.
Trong lầu cũng đã trải qua một phen trang trí tỉ mỉ, ở vị trí sát bên tỏng có một cái vũ đài hình vuông, chính là bàn đấu giá.
Mà đối diện với vũ đài đấu giá là năm tầng khán đài cao thấp khác nhau, phía trên có đặt đầy bàn ghế.
Lúc này bên trên bàn ghế của bốn tầng khán đài phía dưới đã ngồi đầy người, mỗi một cái bàn dài trước mặt khách khứa đều bày biện linh quả tươi mới của bách phương đảo cùng linh trà của Vân Vụ Đảo.
Mà nhìn lên tầng khán đài thứ năm thì là từng căn phòng riêng lẻ độc lập đặt cạnh nhau, bên trong mỗi căn phòng riêng đó, trên bàn cũng bày biện linh trà linh quả, chỉ có điều chủng loại cũng như phẩm giai thì không phải những thứ bên dưới có thể so sánh được.
Ngoại trừ linh quả và linh trà, trong phòng riêng còn có những chiếc lư hương có tạo hình khác nhau đặt ở đó, bên trong được đốt linh hương, chiếc nào cũng đều đang bốc lên khói hương lượn lờ, khiến trong phòng đều có thoang thoảng mùi thơm dễ chịu.
Ngoài ra còn có cả hai vị thị nữ trẻ tuổi xinh đẹp đứng hầu ở một bên, cẩn thận phục vụ.
Những căn phòng riêng này đều dành cho những vị khách tôn quý sử dụng.
Chính giữa một gian phòng riêng này, Kim Thần ngồi bên cạnh bàn, một tay cầm bầu rượu, một tay bưng chén nhỏ, tự rót tự uống, thần sắc nhẹ nhõm thoải mái, giống như đang ngồi chơi rong nhà của mình vậy.
Âu Dương Sắc ngồi bồi ở một bên thì có vẻ hơi lo nghĩ, ánh mắt thi thoảng lại quét xuống phía dưới.
“Âu Dương cung chủ cứ thoải mái tinh thần đi, ngày nay trên đảo đã bày ra đủ loại thiên la địa võng, nếu hai ngươi đó có tới hôm nay, tất nhiên đừng hòng trốn đi, nếu là không đến thì ngươi lo nghĩ nữa cũng vô dụng,” Kim Thần ngửa đầu uống xong một chén rượu ngon, vừa cười vừa nói.
“Công tử nói rất đúng!” Âu Dương Sắc gật đầu nói vậy, nhưng trên mặt cũng chẳng giảm bớt chút lo nghĩ nào.
Lần hành động này là do nàng khởi xướng, còn vận dụng không ít tài nguyên cùng nhân lực, nếu cuối cùng thất bại thì mặt mũi của Đông Cực Cung có thể chẳng còn giữ được, thậm chí còn mất mặt cực lớn với Bạch Đế Thành.
Kim Thần nhìn thấy bộ dáng kia của nàng, khẽ lắc đầu, đang muốn tiếp tục uống rượu nữa.
“Đúng rồi, lúc trước quên không hỏi, tin tức mà Âu Dương cung chủ ngươi nói có xác thực hay không, cái tin Viên Minh và Vân La kia vẫn còn ở Đông Cực Hải đó, là từ đâu có được?” Kim Thần đột nhiên hỏi.
“Là Thanh Câm Lâu, ban đầu lâu chủ của các nàng bị Viên Minh bắt đi, trước đây ít năm mới có một vị lâu chủ mới, chẳng biết người đó dùng biện pháp gì, xác định hai người Viên Minh vẫn còn ở Đông Cực Hải, người kia dùng tâm ma phát thệ, cam đoan tin tức này không giả, chắc ngài cũng biết tai hại của ‘Tố Nữ Tâm Kinh’, họ sợ hãi nhất chính là tâm ma, ta cảm thấy vẫn có thể tin tưởng được.” Âu Dương cung chủ kể lại đầu đuôi.
“Tố Nữ Phái… ừ, nếu như dùng tâm ma ra thể, hẳn là thực sự.” Kim Thần gật đầu nói ra.
Bên trái sát vách trong rạp, Long Ngữ Hoàn một tay bám lấy cái bàn, một tay vuốt ve mép tách trà, có chút buồn bực ngán ngẩm, bộ dáng mất hết hứng thú.
“Long đạo hữu, ngươi cảm thấy kế hoạch của Âu Dương Sắc có dùng được hay không?” Bạch Uyên ngồi bên cạnh lên tiếng.
“Bản thân của cái kế hoạch này không có vấn đề gì, nhưng nhất định phải có một cái tiền đề, đó chính là tình báo mà Âu Dương Sắc đạt được đều là thật.” Long Ngữ Hoàn chậm rãi nói ra.
“Ngươi cảm thấy tin tức nàng ta đạt được là già?” Bạch Uyên lại hỏi.
“Không biết, nhìn ánh mắt của nàng thì không giống như nói dối, nhưng mà kế hoạch có được hay không thì cũng chẳng quan hệ gì lớn cùng chúng ta, trước vẫn là hưởng thụ chút lần đấu giá hội này đi đã, hy vọng có thể có đồ tốt xuất hiện.” Long Ngữ Hoàn lắc đầu, nhìn về bàn đấu giá ở phía dưới, trong mắt tràn đầy thần sắc mong đợi.
Mà ở phía bên phải của căn phòng riêng này thì muốn náo nhiệt hơn nhiều, Nam Thiên Phong nghiêng người dựa vào trong ngực của một cô gái xinh đẹp có thân thể nở nang, bên cạnh thì có một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc khác đang bưng lấy bầu rượu, rót rượu vào trong miệng cho gã.
“ha ha…” trong căn phòng đều tràn ngập tiếng cười vui sướng thỏa mãn của gã.
Chúc Ngu ngồi ở đối diện Nam Thiên Phong, gã nhìn tên đệ tử hoàn khố này, trên mặt chẳng có chút biểu tình nào từ đầu đến cuối.
“Chúc đạo hữu, mặt mũi đừng có căng thẳng như vậy chứ, kế hoạch lần này là Đông Cực Cung và Bạch Đế Thành làm ra, có quan hệ gì với chúng ta chứ, chúng ta cứ phối hợp cho có là được, ngươi cũng buông lỏng chút đi.” Nam Thượng Phong cười phất phất tay.
Hai vị thị nữ lập tức lắc lắc eo nhỏ di chuyển tới gần Chúc Ngu, lại bị gã đẩy ra.
“Kế hoạch lần này liên quan đến truyền thừa Đan Vương Các, ngươi nên để ý chút, đây chính là cơ hội lộ mặt rất tốt, nếu có thể đem truyền thưa mang về tông môn, tông chủ là những trưởng lão kia cũng biết coi trọng ngươi một chút.” Chúc Ngu khuyên bảo.
“Bản công tử rất hài lòng đối với cuộc sống bây giờ, cũng chẳng có dự định kế thừa cái vị trí tông chủ kia, vị trí đó ai thích làm thì đi mà làm.” Nam Thượng Phong cười ha ha nói ra.
“Vị trí tông chủ liên lụy trọng đại, ngươi lại cứ mãi chơi bời lêu lổng như thế, coi như mình không quan trọng thì cũng kéo thấp ấn tượng đối với những sư huynh đệ khác, còn không sợ làm hỏng đái tự của tông chủ? Theo ta được biết thì Đại La Phái có không ít trưởng lão cũng ngấp nghé cái vị trí kia.” Chúc Ngu cau mày nói.
“Mặc kệ nó, trời sập đã có thân cao đón lấy, sư tôn có trách tội cũng không trách tới trên đầu ta và ngươi, chúng ta hôm nay có rượu chúng ta say, nhân sinh đắc ý cần đều vui mừng.” Nam Thượng Phong nói câu nào câu nấy đều đúng một vẻ bùn nhão không dính được lên tường.
Chúc Ngu thở dài, nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt làm ngơ.
Nam Thượng Phong thấy thế thì cười lớn đứng dậy, đi tới lan can của phòng riêng bên cạnh, cúi xuống nhoài lên trên đó nhìn về phía dưới.
Ngoài mặt thì gã tỏ ra hững hờ, kỳ thực trong lòng chưa từng buông lỏng, lần đấu giá hội này quan hệ đến cái vị “Vạn Thiên Nhân” kia, hắn càng cần phải lưu tâm hơn mới được…
Bạn cần đăng nhập để bình luận