Tiên Giả

Chương 277: Kiểm kê thu hoạch

“Cáp Cống tiền bối, chúng ta có một chuyện muốn nhờ, lúc trước ở trong sơn cốc có ba đồng môn trúng kịch độc của Hà Văn Đạo, giải độc đan của chúng ta đều không có tác dụng, vốn nghĩ trở lại tông môn là có thể cứu được ngay, nhưng chậm trễ lâu như vậy, giờ tính mạng bọn họ đều như chỉ mành treo chuông, không biết tiền bối có thể ra tay cứu trị không?” La Sơ sau một thoáng chần chừ, ôm quyền thi lễ rồi khẩn cầu.

“Ta không am hiểu giải độc, chỉ có thể tạm thời thử một lần, người đang ở đâu?” Viên Minh hỏi.

Ba đệ tử Sinh Diệp tông đang hôn mê bất tỉnh được khiêng qua, gương mặt cả ba đều hiện lên những vết ban độc màu xanh đen, trên cổ và thân mình cũng có ban độc, giống như những đệ tử Sinh Diệp tông bị độc chết kia. Ba người lúc này hô hấp yếu ớt, hiển nhiên là không còn trụ được bao lâu nữa.

Viên Minh dò xét một chút xong thầm thở dài, đan được giải độc mà hắn mang theo bên mình khá bình thường, cơ bản không thể nào giải được loại độc kỳ quái này.

Hắn đang định mở miệng từ chối, chợt nhớ tới Hoa Chi, bèn truyền âm hỏi: “Hoa Chi, sau khi ngươi hấp thu cóc đen, năng lực hấp thu kịch độc còn không?”

“Chủ nhân muốn ta cứu mấy đệ tử Sinh Diệp tông này? Chuyện nhỏ.” Hoa Chi truyền âm trả lời.

“Có thể, đưa bọn họ vào trong phòng.” Viên Minh nghe vậy bèn đứng lên nói với đám La Sơn.

La Sơn nghe vậy vô cùng mừng rỡ, vội đích thân động thủ, cùng mấy đệ tử còn lại chuyển ba đệ tử Sinh Diệp tông kia vào trong một gian phòng.

Viên Minh đuổi mọi người ra ngoài, đóng cửa phòng lại rồi mở ra một kết giới ẩn nấp.

Tiếp đó, hắn vỗ túi linh thú, Hoa Chi trong túi mọc ra ba nhánh dây leo, mỗi nhánh đâm lên thân một người bị trúng độc.

Dây leo chỉ thoáng hút, ban độc trên thân ba người bắt đầu nhạt dần đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, rất nhanh ban độc đã tiêu biến phân nửa, làn da ba người nhìn đã không khác bình thường là mấy.

Nhưng đúng vào lúc này, dị biến bất ngờ xảy ra!

Những ban độc vốn mờ đến mức gần như biến mất kia chẳng hiểu vì sao lại lần nữa đậm lên, chỉ sau thoáng chốc đã khôi phục nguyên dạng.

“Ồ! Thật kỳ quái, thật sự là kỳ quái!”

Hoa Chi khẽ ồ lên kinh ngạc, chui cả người ra khỏi túi linh thú, hai tay thả ra mười mấy nhánh dây leo, đâm vào các vị trí trên cơ thể ba người, đoạn dùng hết yêu lực thôi động khiến bên trên mười mấy nhánh dây leo cùng tỏa một tầng ánh sáng màu lục nhạt.

Lần này, những ban độc kia tiêu biến với tốc độ cực nhanh, hơn nữa không bị dừng giữa chừng, cho tới khi những ban độc nhạt tới mức da ba người không khác gì da người thường, Hoa Chi vẫn tiếp tục duy trì thi pháp một khắc đồng hồ mới thôi.

Lúc này ban độc trên người ba đệ tử Diệp Sinh tông đã hoàn toàn biến mất, gương mặt khôi phục lại huyết sắc, hô hấp cũng ổn định lại.

“Độc ba người này trúng rất kỳ quái? Nói một chút nghe xem.” Viên Minh thấy Hoa Chi xong việc liền tiến lên hỏi.

“Loại độc mà ba người này trúng phải kỳ thực độc tính cũng không quá mãnh liệt, chỉ có điều loại độc này lại tựa như vật sống, cắm rễ trong máu thịt bọn họ, dùng lực lượng khí huyết của bọn họ làm thức ăn, nếu không cách nào loại bỏ sạch sẽ độc tố nhanh chóng trong một lần duy nhất thì nó có thể không ngừng tái sinh, hơn nữa còn sẽ gây hại trên diện rộng với người trúng độc vốn thân thể đã yếu ớt.” Hoa Chi truyền âm giải thích.

“Kịch độc giống như vật sống?” Viên Minh rờ rờ cằm, lộ vẻ kinh ngạc thì thào nói.

Hắn trong mấy năm gần đây cũng có nghiên cứu một chút về chất độc để phục vụ việc chế độc hương, nhưng chưa từng thấy loại độc cổ quái có thể thôn phệ khí huyết để lớn mạnh bản thân như thế này.

“Chủ nhân nếu cảm thấy hứng thú, đại khái có thể xem pháp khí trữ vật của gã Hà Văn Đạo, có lẽ sẽ tìm ra được manh mối.” Hoa Chi truyền âm gợi ý.

Viên Minh cũng đang có ý này, lập tức gọi đám La Sơn vào khiêng ba đệ tử mới từ cõi chết trở về ra ngoài.

Sau khi trở vào phòng khoanh chân ngồi xuống, Viên Minh dùng lệnh bài màu bạc mở ra một màn sáng bạc, xong xuôi mới lấy pháp khí trữ vật của bốn người Bạch Dạ, Lục Thâm, Hà Văn Đạo và Thạch Điển ra.

Hắn lấy toàn bộ đồ vật ra rồi cẩn thận kiểm kê.

Lần này nhận lời ủy thác của bà ngoại, hắn vốn cho rằng nhiệm vụ này chỉ là một dịp để thả lỏng tinh thần, thể xác sau đợt khổ tu, không ngờ lại xem mất đi cái mạng nhỏ, may mà cuối cùng chỉ là hữu kinh vô hiểm, không những cứu được anh họ mà còn thu hoạch được một khoản khiến người ta phải mong chờ.

Bốn người đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ có không ít của cải, chỉ riêng linh thạch cộng lại đã hơn bốn ngàn khối, còn lại linh tài, pháp khí, đan dược mấy loại này cũng không ít.

Viên Minh chọn những thứ hữu dụng với bản thân ra trước, theo thứ tự là năm bình Hợp Dịch đan để tinh tiến tu vi Trúc Cơ kỳ, một kiện linh tài thể tích khá lớn, ba món pháp khí thượng phẩm và một bộ pháp trận.

Hợp Dịch đan thì không phải nói nhiều, nếu bản thân hắn còn muốn tiếp tục tu luyện thì không thể không mua chúng liên tục, giờ bất ngờ kiếm được, đúng là bớt đi cho hẳn một khoản chi không nhỏ.

Kiện linh tài kia là một cái vảy màu vàng kim to cỡ cái thớt, bề mặt có phân bố những linh văn màu vàng dạng gợn sóng, thoạt nhìn như là vảy của một loại thú lớn nào đó, khi dùng thần thức dò xét, hắn có thể cảm nhận rõ ràng ba động linh lực mạnh mẽ phát ra từ nó, mức độ này vượt xa phạm trù yêu thú cấp hai.

“Không lẽ là vảy yêu thú cấp ba? Lớn thế này rốt cuộc là vảy yêu thú nào đây?” Viên Minh cầm vật này xem xét kỹ, thấy cái vảy màu vàng kim này khá nặng, ước chừng khoảng bốn, năm mươi cân.

Viên Minh khá thông hiểu về các loại yêu thú, từ màu vàng kim của hoa văn trên vảy mà phán đoán thì thứ này có vẻ là vảy giao long trong truyền thuyết, mà giao long trời sinh cường đại, bình thường khi vừa sinh ra tối thiểu đã là yêu thú cấp ba.

Viên Minh ngẫm nghĩ một chút, đoạn tế ra pháp khí hắc châm, vận ba thành pháp lực thôi động hắc châm đâm vào chỗ rìa cái vảy.

Một tiếng va chạm nhỏ vang lên, chiếc vảy khẽ rung lên nhưng bề mặt chẳng thấy có thêm vết tích gì.

Viên Minh khẽ gật đầu, lập tức gia tăng pháp lực lên năm thành, thậm chí bảy thành, kết quả dưới vảy vàng dưới công kích của hắc châm vẫn bình yên vô sự.

Viên Minh lòng hạ quyết tâm, vận mười thành pháp lực thôi động hắc châm hóa thành một đạo tàn ảnh mảnh nhỏ, hung hăng đâm lên bề mặt vảy vàng kim.

Một tiếng “keng” lớn vang lên, chiếc vảy đi đánh bay ra ngoài, nhưng chỗ bị châm đâm vào chỉ xuất hiện một chấm trắng nhạt, còn xa mới có thể xuyên qua được.

“Đồ tốt!”

Viên Minh mừng thầm. Vảy vàng kim này thực sự rất cứng rắn, thậm chí có thể là loại linh tài cứng rắn nhất mà hắn từng thấy từ khi đặt chân vào tu tiên giới tới giờ, có thể dùng để luyện chế một kiện pháp khí phòng ngự thượng phẩm.

Hắn cất cái vảy đi, nhìn sang phía ba kiện pháp khí, lần lượt là Phục Địa xử của Lục Thâm, một chiếc vòng hình tròn màu lam và một chuôi phi kiếm màu xanh lục.

Viên Minh cầm lấy Phục Địa xử, lấy sức lực của hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng khua múa nó mấy lượt, thực sự không thuận tay, hơn nữa thuộc tính vật này cũng không phù hợp với hắn.

Viên Minh cân nhắc xem có nên bán nó đi không, đột nhiên lại nghĩ tới Kim Cương.

Con vượn trắng này sau khi dị biến thì sức lực vô cùng, đưa Phục Địa xử cho nó dùng có vẻ hợp. Nghĩ vậy hắn liền ném nó vào túi linh thú của vượn trắng rồi dặn dò một câu.

Viên Minh lại cầm cái vòng màu lam kia lên, đưa thần thức vào bên trong, rất nhanh đã tra xét rõ ràng.

Cái vòng màu lam này lấy được từ pháp khí trữ vật của Thạch Điện, bên trên có khác danh tự gọi là Chân Thủy Hoàn, chính là một kiện pháp khí phụ trợ thuộc tính Thủy, tuy không có hiệu quả công kích nhưng đeo nó trên người có thể mang lại ba công dụng là làm mát dịu cơ thể, ngăn lửa và chống lạnh, là một kiện pháp khí thượng phẩm không tồi.

Viên Minh ban đầu định để mình đeo, nhưng nghĩ tới Hoa Chi thân bị thương nặng, hơn nữa hắn vừa cho Kim Cương một kiện pháp khí, bên nặng bên nhẹ thì không hay, thế là bèn đưa cái vòng cho Hoa Chi.

Pháp khí thượng phẩm khá quý giá nên Kim Cương hay Hoa Chi khi nhận được một kiện, sờ nắm một hồi xong đều vô cùng vui mừng.

Cuối cùng Viên Minh cẩn thận cầm chuôi phi kiếm màu lục lên, kiếm này lấy từ chỗ Hà Văn Đạo, chính là một thanh độc kiếm.

Lúc trước Hà Văn Đạo chính là dùng kiếm này tấn công đệ tử Sinh Diệp tông, liên tục giết chết mấy người, ba đệ tử Sinh Diệp tông bị trúng độc hôn mê cũng là do kiếm này gây thương tích.

Viên Minh cẩn thận dò xét phi kiếm màu lục, thấy kiếm này toàn thân một màu xanh lục giống như được luyện chế từ một loại lục ngọc nào đó, trên thân kiếm có khắc họa ba cái phù văn, cả ba đều là Dựng Độc phù văn.

Hai mắt Viên Minh sáng rực lên, trong bản chép tay của Hắc Mộc đại sư có chú giải liên quan đến Dựng Độc phù văn, hiệu quả như tên, phù văn này có thể bảo tồn, ôn dưỡng kịch độc bên trong vật liệu, tránh cho nó bị xói mòn theo thời gian.

Pháp khí kịch độc thông thường khắc một phù văn loại này là đủ, vậy mà thanh phi kiếm này khắc tới ba cái Dựng Độc phù văn, điều này chứng tỏ độc tính của loại vật liệu chế tạo kiếm này cực kỳ kinh người, một cái Dựng Độc phù văn cơ bản không đủ dùng.

Viên Minh tra xét thanh kiếm kỹ càng từ đầu tới đuôi, phát hiện toàn bộ thanh kiếm ẩn chứa kịch độc vừa mãnh liệt lại cực kỳ sinh động, phảng phất như có vô số con côn trùng cực kỳ nhỏ bé đang tranh nhau chen lấn hòng thoát khỏi sự trói buộc của phi kiếm, lao ra độc chết người.

“Nhìn không ra vật liệu chế kiếm là gì, kịch độc bên trong đó rốt cuộc là loại độc gì?”

Hắn cũng nhìn không ra, chỉ đành cẩn thận cất đi, đoạn nhìn về món cuối cùng, bộ pháp trận Thanh Đồng Lôi Văn Trận.

Khác với khí cụ bày trận bình thường kiểu Thiên Kết Thủy Thằng Trận của Viên Minh, trận văn được khắc trên bảy trụ đồng của bộ pháp trận này vừa tiện cho việc bố trí, lại không dễ bị tổn hại.

Chỉ có điều luyện chế khí cụ bày trận đặc thù kiểu này có yêu cầu rất cao với trận pháp sư, xem ra vị trận pháp sư luyện chế bộ Thanh Đồng Lôi Văn trận này có thủ đoạn khá là lợi hại.

Viên Minh cẩn thận kiểm tra bảy cái trụ đồng, phát hiện ở dưới đáy một trụ đồng của ghi tên vị trận pháp sư kia, là Tiêu Cửu.

“Tiêu Cửu? Xem ra Thanh Đồng Lôi Văn trận này xuất xứ từ Hồng Liên đảo Tiêu gia.” Viên Minh thầm nghĩ.

Thanh Đồng Lôi Văn trận uy lực kinh người, dù là hắn mà bị nhốt cũng suýt bỏ mạng trong đó, xem ra thu hoạch lớn nhất của lần mạo hiểm này chính là bộ pháp trận kia.

Chỉ có điều muốn phát huy toàn bộ uy lực của trận này cần linh thạch thuộc tính Lôi mới được, vừa khéo hắn có ba viên linh thạch thượng phẩm thuộc tính Lôi, sau này có lẽ sẽ có tác dụng lớn.

Hắn âm thầm tính toán, thu bộ pháp trận này vào.

Viên Minh sắp xếp những thứ khác một hồi rồi cất làm của mình, theo đó mặt đất thoáng cái đã sạch sẽ trở lại, chỉ còn lại hai đoạn của thanh cự kiếm, cũng chính là thanh cự kiếm của Thạch Điển.

Kiếm này được luyện chế từ tài liệu thuộc tính Lôi, dù đã gãy làm hai khúc nhưng lực lượng lôi điện bên trong chưa hoàn toàn tiêu tán, trái lại vẫn còn giữ được không ít.

Viên Minh hơi lúng túng chưa biết xử lý kiếm này thế nào, bởi kiếm này đã bị tổn hại, muốn chữa trị ngoài việc phải có thủ đoạn luyện khí cực cao ra, còn cần tìm linh tài cùng loại mới có hy vọng.

Nhưng nếu ném đi, hoặc là bán đi thì lại thấy hơi đáng tiếc.

“Lôi Vũ thân là linh thú thuộc tính Lôi, có lẽ có thể hấp thu lực lượng lôi điện trong thanh cự kiếm này?” Viên Minh đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Thế là hắn liền ném hai đoạn kiếm gãy vào trong túi linh thú chứa Lôi Vũ. Lôi Vũ cảm ứng được lực lượng lôi điện ở trong hai đoạn kiếm gãy, lập tức nhào tới hấp thu thanh lôi bên trong cự kiếm.

Viên Minh thấy cảnh này liền gật gật đầu, nhắm mắt đắm chìm trong tu luyện.

Đúng như hắn dự đoán, hành trình trở về rất thuận lợi, cả đoàn người sau mấy ngày đã về tới trước sơn môn Sinh Diệp tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận