Tiên Giả

Chương 337: Thuyết phục

Viên Minh nhìn họ, cảm nhận được nguyện lực từ trên người bọn họ, gật đầu.

"Chư vị đều đứng lên đi."

"Tạ Minh Nguyệt thần ân điển." Các tín đồ đứng dậy đồng thời lại hô to một trận.

Mặc dù Viên Minh coi như đã gặp qua nhiều chuyện lớn nhưng với tình cảnh ngàn người đồng thanh hô to này vẫn khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên, bèn chủ động hỏi: "Tín sứ Hứa Triệt và Tả Khinh Huy của ta nói các ngươi tìm ta có việc?"

Kiều Tái Bắc vội tiến lên nói: "Làm phiền Minh Nguyệt thần lo lắng, chúng ta thật sự sợ hãi. Trong lòng mọi người đều bất an không biết sau này Minh Nguyệt thần ngài có ý chỉ và an bài gì cần ta đi làm không?"

"Ta đã diệt trừ toàn bộ tu sĩ giám sát nơi này, hiện tại các ngươi được tự do, có thể trở về nhà. Ta cũng không cần các ngươi làm gì cả, còn nếu được thì mỗi ngày các ngươi chỉ cần niệm tụng tên ta vài lần là được rồi." Viên Minh đáp.

Nhưng mà đại bộ phận phàm nhân nghe hắn nói vậy cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, mà chỉ đưa mắt nhìn nhau với vẻ mặt vô cùng mờ mịt.

Bạch Thích do dự một chút vẫn cả gan nói: "Nhưng Minh Nguyệt thần, nơi đây là nhà của chúng ta a, rời khỏi nơi này, chúng ta nhiều người như vậy, biết phải đi đâu? Có tòa địa thành nào đủ tài nguyên nuôi sống tất cả chúng ta? Huống hồ rời khỏi nơi này, chúng ta biết phải đi đâu để tìm địa thành?"

"Hóa ra là việc này, các ngươi yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi. Đến lúc đó sẽ đưa các ngươi rời khỏi nơi này, sẽ đặc biệt tìm cho các ngươi một chỗ an cư. Đương nhiên các ngươi cũng có thể quyết định đi hay ở, ta không ngăn cản." Viên Minh có chút giật mình nói.

Nghe vậy tất cả phàm nhân đều mừng rỡ không thôi, từng người lại lần nữa quỳ xuống cao giọng gọi tên Minh Nguyệt thần.

Viên Minh vẫy vẫy tay ý bảo bọn hắn đứng dậy, sau đó an bài ba người Bạch Thích tìm kiếm đồ ăn ở nơi này, tổ chức tiệc ăn mừng đơn giản cho mọi người. Sau đó hắn nói cho bọn họ biết, sau khi ăn mừng xong, mọi người sẽ kiểm tra lại nhân số, thu dọn đồ đạc, tối nay sẽ di chuyển đến chiếc phi chu dùng để vận chuyển quáng thạch trong mỏ. Nhân tiện hắn cũng rút ra một số nhân thủ di dời quáng thạch qua đây.

Sau đó hắn dẫn Hứa Triệt và Tả Khinh Huy rời đi trong tiếng hoan hô ầm ĩ của các phàm nhân.

"Chủ thượng, nơi đây còn không ít linh thú. Đại chiến lúc trước các các tu sĩ Quy Nguyên tông không kịp vận dụng, hiện tại cũng đang bị nhốt, ngài xem phải xử lý thế nào?" Hứa Triệt vừa đi vừa hỏi.

"Ngươi xem xem trong đó có thứ lợi hại hoặc quý hiếm thì đưa hết lên phi chu, còn dư lại hỏi xem có đạo hữu nào muốn lấy không? Nếu không còn thì thả hết đi. Nơi này còn có không ít quáng thạch, không đào sạch đi sau này Quy Nguyên tông chắc chắn còn quay lại, sao có thể để lại cho bọn họ được." Viên Minh nói.

Trong lúc tất cả phàm nhân cùng tu sĩ đang ăn mừng nơi mỏ quặng, trong sa mạc cách đó mấy trăm dặm, một tia sáng vàng từ dưới lớp đất cát chui ra.

Hào quang tản hết, Phương Đại Phú cùng một gã tu sĩ trung niên lộ diện.

Người trung niên này nhìn qua có tướng mạo bình thường, tóc dài không râu, không có điểm gì đặc biệt, nhưng phần sau gáy lại có một dấu ấn đỏ tươi.

"Lúc trước tình huống khẩn cấp, lão nô chỉ có thể kéo ngài chạy trốn, kính xin thiếu gia thứ tội." Tu sĩ trung niên chắp tay cúi người trước Phương Đại Phú nói.

Nghe vậy Phương Đại Phú hồi thần, lắc đầu nói: "Lúc ấy đầy hỗn loạn, Đinh thúc ngươi kéo theo ta đã không dễ, không cần phải nói vậy. Hải trưởng lão đâu? Chúng ta nên đến đâu gặp ông ta?"

Đinh thúc là tâm phúc của Hải trưởng lão, nghe nói đã đi theo Hải trưởng lão từ lúc còn bé, một mực trung tâm, tuyệt không hai lòng.

Nghe Phương Đại Phú hỏi vậy, trong mắt Đinh thúc đầy vẻ ảm đạm: "Thiếu gia nén bi thương, lão gia đã bị hung đồ làm hại, sợ là người không còn gặp được ngài ấy nữa."

Phương Đại Phú lặng người, mặt hiện lên vẻ không tin được, tiếp theo là kinh ngạc và mờ mịt, cuối cùng lại mang chút ưu thương.

Gã muốn phản bác nhưng tình thế lúc trước của Hải trưởng lão sờ sờ trước mắt, Đinh thúc lại là tâm phúc của phụ thân, quyết không đem chuyện này ra đùa giỡn.

Gã há miệng, lại cảm thấy yết hầu phát khô không thốt ra được câu nào. Tầm mắt gã có hơi mờ mờ tựa như bị phủ một tầng hơi nước, chỉ có thể dùng mu bàn tay lau qua cho khô.

Từ khi nhớ được mọi chuyện, gã đã cùng mẫu thân sống nương tựa vào nhau, với người phụ thân bỏ rơi bọn họ, gã chỉ có hận mà thôi. Thế nhưng khi mẫu thân qua đời, người phụ thân gã từng ngày đêm mắng chửi đã tìm tới tận cửa. Gã vốn định phát tiết lửa giận, nhưng nhìn phụ thân đứng trước bài vị mẫu thân mang đầy thống khổ và đau thương, gã lại chỉ không nói nên lời như bây giờ.

Đinh thúc đứng ở một bên chờ Phương Đại Phú phát tiết tâm tình xong, chỉ là thấy gã chậm chạp không phản ứng bèn nhắc nhở: "Thiếu gia, lão nô cả gan góp lời. Hiện tại người nên nhanh chóng về tông môn, báo cáo tình huống ở mỏ quặng Viêm Lân lên trên, sau đó thừa dịp tin tức còn chưa kịp truyền đi nhanh chóng nắm hết toàn bộ tài sản mà lão gia để lại, tránh bị mấy người khác trong tộc chiếm đoạt đi."

Phương Đại Phú hít sâu một hơi, nhìn Đinh thúc lắc đầu.

"Bọn họ sẽ không cho phép đứa con riêng như ta nhận lấy đống tài sản kia."

"Lão gia chỉ có một mình ngài là con, chỉ cần ngài nguyện ý nhận tổ quy tông, bọn họ không chịu cũng phải chịu." Đinh thúc khuyên nhủ.

"Đinh thúc, không cần khuyên ta. Ta sẽ không đổi tên. Chuyện của Hải gia ta không muốn tham dự, về sau ngươi không cần đi theo ta, không cần gọi ta là thiếu gia. Hôm nay đa tạ ngươi cứu ta ra ngoài, ngày sau chắc chắn ta sẽ nghĩ cách báo đáp." Phương Đại Phú lắc đầu.

Đinh thúc trầm mặc một lát, hỏi: "Thiếu gia, lão nô là người ngoài, vốn không nên tham dự chuyện gia đình ngài. Chỉ là có vài lời thật không thể không nói. Ngài cảm thấy lão gia mắc nợ ngài và phu nhân, nhưng lão gia đã tận tâm tận lực nhiều năm như vậy chẳng lẽ không đền bù được sai lầm lúc trước sao?"

"Lui một vạn bước mà nói, ngài còn hận lão gia, nhưng ông ấy đã vì ngài mà trả giá nhiều như vậy, còn bị hung đồ sát hại, chẳng lẽ ngài không có chút tâm tư muốn báo thù cho ông ấy sao? Chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn gia nghiệp mà lão gia đã tích góp nửa đời người bị những kẻ vốn xem thường ngài và phu nhân cướp mất sao?"

Phương Đại Phú trầm mặc, suy tư thật lâu, cuối cùng mới thở dài một hơi: "Ta nên làm như thế nào?"

"Đầu tiên, ngài phải lập tức về về đến gia tộc nhận tổ quy tông, sửa đổi họ lại, sau đó lão nô sẽ an bài người tin cẩn giúp ngài tiếp quản sản nghiệp lão gia. Nhưng như vậy cũng chỉ bảo đảm an toàn nhất thời, quan trọng nhất là ngài phải nhanh chóng Kết Đan mới có thể đứng vững được. Lão gia đã sớm tích góp không ít những thứ cần thiết cho Kết Đan, chỉ còn khuyết thiếu vài thứ, ngài phải tự đi tìm." Đinh thúc nhanh chóng nói.

Tiếp theo, ông ta lại lấy ra mấy túi trữ vật cùng túi linh thú: "Lúc lão nô mang ngài chạy trốn, thừa lúc loạn lạc có mang theo một số đồ quý hiếm cùng với tất cả thí nghiệm có thể thành công của lão gia đi theo. Vật thí nghiệm của lão gia có thực lực phi phàm, trước khi ngài đột phá có thể khống chế bọn chúng để phòng thân."

Phương Đại Phú nhận lấy túi trữ vật cùng túi linh thú, mở ra nhìn nhìn, phát hiện vật thí nghiệm trong túi linh thú còn có Thạch Xuyên mà gã từng bắt được lúc trước.

Lúc này gã cũng không để ý nhiều, thu hồi túi trữ vật cùng túi linh thú lại, nhìn về phía mỏ quặng, ánh mắt âm u như thể đang nhìn về quá khứ của mình.

Rất nhanh, gã quay người, lấy pháp khí phi hành của mình ra, cùng Đinh thúc bay về phía trụ sở Quy Nguyên tông.

Giữa trưa ngày thứ hai, phi chu khổng lồ chở theo đầy quặng và hơn một ngàn phàm nhân chậm rãi bay ra khỏi mỏ quặng.

Sau một đêm ăn mừng, các tu sĩ khác trong mỏ quặng đều đã tự mình rời đi, hôm nay ở trên phi chu này chỉ còn Viên Minh cùng hai người Tả Khinh Huy và Hứa Triệt.

Hai người này cũng đang khống chế phi chu bay đi, còn Viên Minh thì đang ngồi trong tĩnh thất của phi chu kiểm kê chiến lợi phẩm sau khi chém giết Hải trưởng lão.

Chỗ ở của Hải trưởng lão không có thứ gì tốt, trong túi trữ vật của ông ta cũng không có bao nhiêu thứ đáng chú ý.

Chỉ là linh thạch bên trong lại không ít, có chừng sáu bảy vạn khối. Ngoài ra chỉ có hai miếng ngọc giản cùng với chút ít linh dược linh tài và mấy quyển sách vở tu hành.

Đại bộ phận sách vở tu hành đều có liên quan tới yêu thú, còn lại là ghi chép tạp nham về đan dược, cũng có về chiến trận.

Cái gọi là chiến trận thật ra là một loại trận pháp đặc biệt dùng tu sĩ là hạch tâm của tiếp điểm, tụ lập lực lượng của các tu sĩ khác nhau cùng công kích một lần, như vậy sẽ tạo ra được uy lực cao hơn bình thường rất nhiều.

Quy Nguyên tông dùng đạo này để dương danh Trung Nguyên, mà uy lực cụ thể thì Viên Minh cũng đã nhìn thấy những đệ tử thủ vệ thi triển trong trận chiến ở mỏ quặng vừa rồi.

Chỉ là những đệ tử canh giữ quặng mỏ mới chỉ rèn luyện qua, không thể nào vận dụng chiến trận tinh diệu bằng những đệ tử hạch tâm, cho nên lúc chiến đấu cũng không có gì nổi bật.

Nhưng điều này không có nghĩa bản thân chiến trận không có giá trị.

Viên Minh liếc nhìn những quyển sách này, lại đặc biệt chăm chú.

Hiện tại năng lực Khống Thi của hắn tối đa có thể khống chế được mười hai thi thể, nếu có thể kết hợp bọn với chiến trận có lẽ triển khai được uy lực cực lớn.

Nhìn qua một lượt, Viên Minh phát hiện hình thức chiến trận rất đa dạng nhưng đến cùng vẫn là tập trung vận chuyển linh lực cùng thi triển thuật pháp, chỉ cần có thể phối hợp hai thứ này với nhau mới có thể phát huy uy lực được.

Trong sách còn có nhắc đến ý tưởng chiến trận dành cho thể tu, nhưng chỉ là sơ lược qua, không nói rõ chi tiết.

Hồn nha khống chế thi thể không cách nào vận chuyển linh lực được, cũng không thi triển thuật pháp ra được, cho nên chiến trận này vẫn không thể sử dụng được.

Xem ra sau này muốn vận dụng chiến trận cũng chỉ có thể dựa vào phân hồn khống chế thi thể rồi.

Viên Minh thất vọng buông quyển sách xuống. Nhưng lúc này, trong đầu hắn nảy sinh ra một suy nghĩ khác.

Nếu để hồn nha trực tiếp tạo thành chiến trận, dùng vận chuyển hồn lực thay cho pháp lực, để bọn chúng đồng thời thi triển năng lực Nha Minh có lẽ khiến uy lực lại được đề tăng lên một tầng.

Trong đầu hắn cũng tưởng tượng ra vài loại cách thức kết trận, nhưng thân đang ở phi chu, hắn lo rằng tùy tiện thử nghiệm năng lực công kích này có thể ảnh hưởng đến phàm nhân. Nên hắn hạ quyết tâm khi trở về sẽ tiến hành thử nghiệm ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận