Tiên Giả

Chương 285: Mời chào

Vào những ngày thành Tiểu Hồ náo nhiệt như vậy, cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương đương nhiên cũng mở cửa sớm, cũng treo bảng giảm giá bên ngoài, không chỉ có giá cả ưu đãi không ít mà số lượng linh bán ra vốn có hạn nay cũng tăng lên gấp đôi. Dù vậy còn chưa tới buổi trưa, những linh hương giới hạn kia vẫn bán hết sạch.

Có điều vẫn có khách nhân mộ danh mà đến liên tục không dứt, Hồ Đồ cùng Mộc Dương bận rộn hơn nửa ngày mãi đến đầu giờ ngọ giữa trưa, khách trong tiệm mới dần dần ngơi bớt, bọn họ mới có thời gian tính sổ sách cùng nghỉ ngơi.

Hồ Đồ tiễn một vị khách ra khỏi cửa tiệm, quay đầu nhìn lại thấy khách bên trong đã không còn nhiều nữa, tạm không cần y phải đi chào hàng thêm nên dứt khoát tựa lưng vào cửa nghỉ ngơi chốc lát. Y nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên đường phố cùng với khách nhân qua lại trên đường, trong mắt không khỏi có chút hâm mộ.

"Thế nào? Ngươi cũng muốn ra ngoài dạo chơi?" Bỗng nhiên tiếng của Viên Minh truyền vào trong tai Hồ Đồ khiến y chợt giật mình.

"Trong tiệm lúc này đang bận rộn, làm sao ta dám mặc kệ?" Hồ Đồ vội vàng khoát tay.

"Ha ha, ngày thường các người bận rộn vất vả làm việc, đã hôm nay trong thành tổ chức thịnh sự, cũng nên để các ngươi nghỉ phép. Vậy đi, hai ngày gần đây, mỗi buổi chiều ngươi và Mộc Dương thay phiên nhau trực cửa tiệm, chỉ để lại một người trông coi là đủ. Ta sẽ ứng trước tiền công tháng này cho các ngươi, muốn mua gì thì cứ mua." Viên Minh nói.

Hồ Đồ vui vẻ, vội vàng chắp tay cảm tạ. Chỉ là sau đó y đã chuyển sang vẻ mặt đầy âu lo, nói nhỏ: "Ông chủ, gần đây ta nghe thấy khách đến tiệm nói chuyện, có nói Trường Xuân quan tựa hồ như phái trưởng lão Kết Đan đến đuổi giết Bồ Chính Thanh."

Mấy năm nay y vẫn luôn tiếp đón tu sĩ đến cửa tiệm, mắt thấy tai nghe nhiều chuyện, bởi vậy không thấy lạ lẫm về giới Tu Tiên nữa, cũng nghe nói về chuyện Viên Minh kết thù kết oán với Trường Xuân quan.

Hiện có tu sĩ Kết Đan Trường Xuân quan đi vào thành Tiểu Hồ, y không khỏi lo lắng cho Viên Minh.

"Ngươi không cần phải lo lắng. Trong thành không ai biết ta là ông chủ đứng sau cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương, Trường Xuân quan không tra đến trên người các ngươi được." Viên Minh nói.

"Ông chủ, ngài hiểu nhầm rồi, ta lo cho an nguy của ngài." Hồ Đồ vội vàng bày tỏ lòng trung thành.

Y có được ngày hôm nay, thậm chí có thể bước lên tiên đồ đều là nhờ có Viên Minh giúp đỡ. Viên Minh tốt đẹp thì y mới có thể tốt đẹp được.

"Lòng ta tự hiểu rõ, ngươi chỉ cần quản lý cửa tiệm cho tốt đã là giúp đỡ ta nhiều rồi." Viên Minh gật gật đầu.

Hắn lại dặn dò Hồ Đồ vài câu mới quay người đi ra khỏi cửa tiệm.

Thiên Hương đấu giá hội là thịnh hội được tổ chức ba năm một lần, mỗi lần tổ chức đều thu hút lượng lớn tu sĩ tới tham gia.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều mua được những thứ muốn mua trong đấu giá hội. Bởi vậy hàng năm lại có một số người mang theo một đống linh thạch mà đến, sau đó là cầm lấy một số lớn pháp bảo đan dược mà đi.

Một tới hai đi, cứ như vậy cũng đủ khiến các cửa hàng khác trong thành phát hiện ra có cơ hội buôn bán, nhao nhao tranh thủ treo bảng giảm giá ưu đãi. Những người không tìm được thấy thứ mình muốn mua thấy vậy cũng sẽ không nhịn được mà mua thêm một số thứ khác.

Cứ như vậy phát triển đến hiện này, dù có tu sĩ không nhận được thiệp mời tham gia Thiên Hương đấu giá hội cũng sẽ vào thành trong khoảng thời gian tổ chức đấu giá hội, nhằm tận dụng đợt giảm giá chiết khấu trong đợt thịnh điển này.

Viên Minh đi xuyên qua dòng người, nhanh chóng bước qua cây cầu băng qua hồ nước trong thành, đi tới một quảng trường lát bạch ngọc ở giữa hồ.

Tòa lầu cao trên quảng trường này vẫn sáng rỡ như ngày trước. Viên Minh ngẩng đầu nhìn một lát rồi đi tới.

Trước lầu cao là hai tu sĩ mặc chế phục thân vệ đang đứng hai bên trái phải canh giữ đại môn, linh khí dao động trên người bọn họ cho thấy đã tới Trúc Cơ sơ kỳ.

Viên Minh đi tới trước mặt bọn họ, lấy thiệp mời từ trong ngực ra đưa tới. Thân vệ không trực tiếp kiểm tra mà tránh đường qua một bên.

"Đạo hữu mời vào, trước khi đấu giá hội chính thức bắt đầu, ngoại trừ trường đấu giá chính thì ngươi có thể tùy ý ghé qua các nơi trong lầu. Nếu cần giúp đỡ hoặc có nghi vấn gì có thể hỏi các thân vệ tuần tra khác trong lầu.”

Nghe thấy thân vệ Trúc Cơ nhắc nhở, Viên Minh cất thiệp mời đi, khẽ gật đầu đi qua đại môn, bước vào tòa lầu cao kia.

Tầm nhìn của hắn nhanh chóng rộng mở, đập vào trước mắt là một sảnh đường cực lớn, ở giữa sảnh đường là một cây cột trụ khổng lồ chống đỡ sảnh kéo dài lên thẳng tới nóc tòa lầu.

Bên trên cột trụ kia gắn liền với từng tầng hành lang lơ lửng trên không trung, liên thông tới từng tầng của tòa lầu cao. Đứng bên dưới nhìn lên, cột trụ này tương tự như một gốc cổ thụ khổng lô đang vươn cành chèo chống cả tòa kiến trúc.

Tiếp theo, Viên Minh đưa mắt nhìn qua xung quanh, thấy được ngoài cột trụ khổng lồ là một dãy quầy hàng được sắp xếp chỉnh tề, có vài quầy đã có người bán đang bày biện hàng hóa, có vài quầy vẫn còn trống không.

Hắn ngăn một gã thân vệ đi ngang qua hỏi thăm một phen mới biết được lầu một chuyên mở ra cho các tu sĩ có nhu cầu tự bày sạp bán hàng. Chẳng qua cũng không cần tu sĩ đó phải tự mình đứng sau quầy bán, Thiên Hương đấu giá hội có sắp xếp người chuyên đứng bán hàng thay, sẽ chịu trách nhiệm bồi thường tổn thất cho tu sĩ nếu xuất hiện tình huống mất hàng hay hàng hóa có vấn đề vân vân...

Viên Minh đi dạo quanh các quầy hàng, phát hiện nơi đây bán đủ loại hàng hóa tốt xấu lẫn lộn, hơn nữa đại bộ phận quầy hàng đều chủ yếu là thu mua vào. Hắn nhanh chóng mất hứng thú bèn đi về phía cột trụ khổng lồ.

Đến gần hắn mới phát hiện bên dưới trụ cột còn có không ít cửa nhỏ, bên trong được lắp đặt dạng như cầu thang mà hắn từng gặp qua ở trong trà lâu. Trên bức tường có sẵn trận pháp và đặt sẵn linh thạch, trên mặt tường còn ghi rõ số tầng.

Viên Minh bước tới cầu thang, ấn vào linh thạch có ghi chữ số 2. Rất nhanh, cầu thang bên trong cột trụ chậm rãi nâng lên, đưa hắn đến tầng 2.

Đến lúc này Viên Minh mới phát hiện, ngoại trừ tầng một thì những tầng khác có cấu trúc như hình vòng tròn, có thể dùng cầu thang trong cột trụ hoặc đi bộ ngoài cầu thang bộ treo bên ngoài để lên xuống các tầng.

Không giống lầu một, các gian hàng ở lầu hai đều dựa sát vào vách tường, gian hàng cũng là loại lớn với những phong cách khác hẳn nhau mang đủ sắc thái đặc trưng của tông môn và địa vực mình.

Lối vào bên tay trái của Viên Minh là một gian hàng chủ lấy đủ loại hoa cỏ cây xanh làm chủ đề, dây leo xanh nhạt bò khắp các góc nhỏ, còn trên vách tường là những đóa hoa màu hồng to bằng đầu người đang nở rộ, nhụy hoa được một cái vòng thuỷ tinh bảo hộ. Trong vòng thủy tinh bảo hộ đấy lại chứa đầy đan dược tản ra tia sáng nhàn nhạt thoạt nhìn có chút mới lạ.

Viên Minh tò mò đi qua, lại phát hiện nơi này thuộc về Sinh Diệp tông, có rất nhiều đệ tử Sinh Diệp tông lui tới trong gian hàng, La Tinh Nhi cũng ở trong đó.

Lúc này nàng không mặc trang phục của đệ tử Sinh Diệp tông mà mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt được may cắt tỉ mỉ, làn váy xõa tung bồng bềnh như lá sen trong ao nước. Bên eo nhỏ là một sợi dây lụa mảnh thật mảnh, đầu cuối treo một miếng ngọc trắng rủ xuống, xen lẫn nửa ẩn trong làn váy dài tựa như một con thuyền nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong ao sen.

La Tinh Nhi thấy có người đến bèn ngẩng đầu lên, thấy là Viên Minh bèn lộ ra vẻ mặt vui mừng, chạy tới trước mặt hắn.

"Biểu... Hóa ra là Cáp Cống tiền bối, ngài cũng tới tham dự Thiên Hương đấu giá hội này sao?"

Viên Minh gật gật đầu nhìn quanh gian hàng. "Trong tay vừa vặn có một tấm thiệp mới nên ghé qua xem sao, gian hàng của các ngươi bán gì vậy?"

"Đều là những đan dược do các sư thúc trong tông suy nghiên cứu diễn từ cổ phương ra. Nếu Cáp Cống tiền bối cảm thấy hứng thú, vậy để ta giới thiệu cho ngài một chút đi." La Tinh Nhi nói.

Viên Minh vừa định từ chối, chợt nghe sau lưng có người hỏi.

"Ngươi chính là Cáp Cống?"

Hắn xoay người nhìn lại, thấy đứng sau lưng mình là một lão giả hiền lành, râu tóc bạc trắng, mặt tươi cười hớn hở, ánh mắt cũng híp lại thành sợi chỉ.

Phía sau ông lão còn có bốn tu sĩ Trúc Cơ đi theo, đều mặc trang phục giống nhau. Trong đó có mấy người Viên Minh còn có chút ấn tượng, là những tu sĩ Trường Xuân quan hắn từng gặp trong hội Tán Tu lúc gặp mặt Lục Thâm.

La Tinh Nhi cũng nhận ra thân phận của những người này, cả người nhất thời cứng đờ, tay nắm lấy cánh tay Viên Minh cũng khẩn trương mà siết chặt lại.

Viên Minh cười cười, vỗ nhẹ mu bàn tay La Tinh Nhi, rút cánh tay ra rồi lại đưa cho nàng một ánh mắt yên tâm, tiếp theo mới chắp tay hỏi.

"Tại hạ là Cáp Cống, xin hỏi tiền bối là?"

Tu vi ông lão đã là Kết Đan, nghe thấy Viên Minh hỏi bèn cười đáp lại.

"Lão phu là Tả Khinh Huy, trưởng lão Trường Xuân quan. Lần này đến đây vì diệt trừ hồn tu tà đạo Bồ Chính Thanh. Mấy đệ tử của bản tông ở đây đã sớm nhắc tới đại danh tiểu hữu, vốn định thông qua Sinh Diệp tông liên hệ với ngươi, không nghĩ lại có thể gặp được ngươi ở nơi này."

"Tả tiền bối khách khí, không biết tiền bối tìm ta có chuyện gì?" Viên Minh hỏi.

"Cũng không phải đại sự gì, chỉ muốn hỏi chi tiết chuyện ngươi giao thủ với Bồ Chính Thanh như thế nào thôi. Chẳng qua hôm nay gặp tiểu hữu, không ngờ còn trẻ hơn trong tưởng tượng của ta nhiều, lại có thể chỉ bằng Trúc Cơ sơ kỳ lấy yếu thắng mạnh. Thiên phú như vậy làm tán tu quả thật đáng tiếc. Không biết ngươi có nguyện ý gia nhập Trường Xuân quan ta không? Cùng nhau đi diệt trừ Bồ Chính Thanh?" Tả Khinh Huy nói.

"Tiền bối ưu ái, tại hạ hết sức vinh hạnh. Chỉ là là tại hạ tản mạn đã quen, tạm thời chưa định gia nhập tông môn, mong tiền bối thứ lỗi." Viên Minh nói ra.

Lời vừa nói ra, Tả Khinh Huy không nói gì nhưng phía sau lão đã có người lộ vẻ tức giận.

" Cáp Cống, ngươi nên nghĩ cho rõ ràng. Bao nhiêu người muốn vào Trường Xuân quan ta, cầu còn không được. Hôm nay ngươi cự tuyệt, sau này đừng mơ đổi ý."

Viên Minh lại không có hành động gì thêm, cũng không liếc mắt nhìn người nọ một cái. Ánh mắt hắn vẫn chỉ dừng lại trên người Tả Khinh Huy.

Không như mấy đệ tử phía sau, Tả Khinh Huy lại không chút tức giận mà vẫn tươi cười như trước.

"Có lẽ tiểu hữu cảm giác mình thân là tán tu, vào tông môn tất bị người xa lánh. Ngươi không cần lo lắng điểm này. Ta mời chào tiểu hữu vào tông không chỉ đơn thuần là mời chào nhân tài, chủ yếu còn nhìn trúng thiên phú của tiểu hữu, muốn tìm cho mình một đệ tử quan môn. Chỉ cần tiểu hữu chịu đáp ứng thì từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử Tả Khinh Huy ta, trong tông không có bất kì kẻ nào dám tìm tới gây phiền toái cho ngươi."

Nghe Tả Khinh Huy nói vậy, các đệ tử đứng sau lưng ông ta đều trở nên kinh ngạc. Mà đám đệ tử Sinh Diệp tông khác vây xem xung quanh đều sợ hãi thán phục không dứt, đều vô cùng hâm mộ.

Nhưng mà thái độ của Viên Minh vẫn kiên quyết như cũ: "Tại hạ đã có sư thừa, tạm không định đổi môn đình, kính xin tiền bối thứ tội."

Nghe câu này, nụ cười trên mặt Tả Khinh Huy đã phai nhạt ít nhiều, mà các đệ tử Trường Xuân quan sau lưng ông ta lại càng thêm phẫn nộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận