Tiên Giả

Chương 522: Long Nha Tinh

Khu rừng rậm này rộng lớn ngoài dự đoán, ba người Viên Minh bay chừng nửa ngày mới đi qua hết, đến một hồ nước vô cùng rộng lớn.

Đoạn đường này lại thuận lợi dị thường, có lẽ do có hai Nguyên Anh tọa trấn mà đoàn người không gặp phải yêu thú nào cản đường, cũng không gặp phải tu sĩ đi tới Tam Tiên đảo nào khác.

Điều này khiến Lôi Hạc và Viêm Tương không khỏi âm thầm lo lắng, ngược lại Viên Minh lại cứ thoải mái mà đi, không kiêu không gấp.

Hồ nước trước mắt mờ ảo mênh mông, mây mù nhàng nhạt lượn lờ trên mặt hồ yên tĩnh, không có lấy một gợn sóng.

Xa xa, ngay giữa hồ có thể lờ mờ thấy được ba hòn đảo nhỏ như thể được cắt gọn thành hình nón gọn gàng.

Lúc trước Viên Minh ở bãi biển nhìn thấy là một phần của ba ngọn núi này.

Cách gần đám người Viên Minh nhất là một ngọn núi óng ánh màu vàng kim, trên ngọn núi gợn lên từng vòng từng vòng gợn sóng rực rỡ chói mắt.

Viêm Tương và Lôi Hạc đứng sóng vai ngay mũi thuyền, mắt nhìn ngọn núi màu vàng.

“Núi ánh màu vàng, chói mắt như mặt trời. Không sai, đây chính là Kim Quỳ tiên đảo!” Viêm Tương nói, ánh mắt không che giấu vẻ hưng phấn.

“Tam Tiên đảo, Tam Tiên đảo…Ta vốn còn cho rằng là ba hòn đảo trên biển, không nghĩ lại là ba hòn đảo giữa hồ. Chỉ là dù có lớn thật nhưng cũng không so được với Phù Tang đảo, cũng không phát dị tượng ngàn dặm như Phù Tang thần thụ, có thể gánh được danh tiếng là Tiên đảo sao?” Lôi Hạc nhìn một lúc lâu, vừa tự lẩm bẩm rồi khẽ lắc đầu.

“A, vậy thì sao? Nói cho cùng thì Tam Tiên đảo dương danh khắp thiên hạ còn không phải vì đó là đạo tràng của tiên nhân, có ẩn chứa cơ duyên ngàn năm hay sao? Đừng nói là ba hòn đảo giữa hồ mà chỉ là ba mô đất, có tiên nhân trường cư cũng có thể được coi là Tiên sơn.” Viêm Tương thay đổi vẻ đạm mạc lúc trước, ánh mắt đầy cuồng nhiệt.

“Viêm Tương đạo hữu nói đúng.” Lôi Hạc không ý kiến, chỉ phụ họa một câu.

Y quay đầu nhìn thoáng qua Viên Minh phía sau, tiếp tục thi pháp thúc giục phi chu vượt qua màn sương mù mỏng trên hồ, chạy về phía ba đảo.

Nhưng phi chu vừa bay vào phạm vi hồ không lâu thì mặt hồ bình tĩnh chợt xuất hiện một cơn cuồng phong cuốn tới, Lôi Hạc bất ngờ không kịp đề phòng khiến phi chu bị cuồng phong tập kích mà lắc lư điên cuồng.

Cùng lúc đó, bầu trời cũng thoáng cái tối sầm xuống, mây đen từ đâu kéo tới che kín ánh mặt trời. Cuồng phong trên mặt hồ gào thét quấy đến mây mù đục ngầu, tạo thành một vòi rồng cao tới chân trời, vọt tới phi chu.

Mới ở cách xa xa mà phi chu đã xóc nảy kịch liệt như sắp bị gió cuốn bay.

Lôi Hạc biến sắc mặt, lập tức thi pháp cố gắng giữ cho phi chu ổn định.

Viêm Tương hất tay áo lên, một chiếc quạt lông màu xanh lá cây bay ra, hướng về phía vòi rồng phẩy một cái.

Chỉ thoáng đó, cuồng phong màu xanh phô thiên cái địa cuồn cuộn mà ra, vọt tới vòi rồng nhằm ngăn cản thế tới của nó.

Lôi Hạc ngầm hiểu vội vàng điều khiển phi chu bay qua một bên.

Nhưng mà cuồng phong màu xanh này vừa đến gần vòi rồng đã bị sức gió kéo vào, dễ dàng bị cột gió vòi rồng cắn nuốt, không bao lâu sau đã biến mất không còn dấu vết.

Vòi rồng cuốn tới, phi chu cũng bị kéo về phía trung tâm vòi rồng.

“Không tốt! Uy lực vòi rồng quá lớn, chúng ta không ngăn cản được, mau lui!” Viêm Tương quát to.

Không cần gã nhắc thì Lôi Hạc cũng đã nhìn rõ được tình huống trên hồ, pháp quyết trong tay biến đổi.

Trên phi chu bắt đầu bay lên từng tia lôi điện nhưng những con giao long xé rách cuồng phong cuồn cuộn xung quanh, lùi dần về phía sau.

May mà ba người vừa mới bay vào trên mặt hồ nên đã nhanh chóng trở về bờ.

Vừa đến bờ thì tất các sóng gió trên mặt hồ đều biến mất, mây đen trên không trung cũng không còn thấy bóng dáng như thể chưa từng xuất hiện qua.

“Xem ra cột gió kia là cấm chế bày ra trên mặt hồ không cho pháp bất kỳ kẻ nào tiếp cận Tiên sơn?” Lôi Hạc hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

“Có lẽ là khảo nghiệm, nếu là Tiên sơn đương nhiên sẽ không để chúng ta tùy tiện tới gần.” Viên Minh nói.

“Viên tiểu hữu nói có lý, vậy theo ý kiến của ngươi làm sao để thông qua khảo nghiệm này?" Viêm Chiếu nhìn lại.

“Có hai vị tiền bối ở đây, làm sao một tu sĩ Kết Đan nho nhỏ như tại hạ dám múa rìu qua mắt thợ, dựa theo hai vị làm chủ là được.” Viên Minh cười nói.

“Nếu vậy cũng mời Viên tiểu hữu thử vào hồ một lần.” Sắc mặt Viêm Tương lạnh lẽo không chút khách khí nói.

Viên Minh nghe vậy, nhướng mày.

“Khụ, Viêm Tương đạo hữu, chúng ta còn chưa biết rõ cấm chế trên mặt hồ là gì, Viên tiểu hữu cũng chỉ là tu vi Kết Đan, một mình bay vào đó quá nguy hiểm.” Lôi Hạc ho khan một tiếng, khuyên nhủ.

“Viên tiểu hữu không phải là Kết Đan bình thường, thực lực không dưới ta và ngươi. Lúc nãy chúng ta đã ra tay qua, có thử tiếp cũng chỉ có kết quả giống hiện tại. Nếu cột gió này là khảo nghiệm thì có lẽ với Viên tiểu hữu sẽ có phản ứng khác biệt.” Viêm Tương cười khẽ, nói.

“Chuyện này…” Lôi Hạc sửng sốt, lộ ra vẻ do dự.

“Viêm Tương tiền bối nói có lý, để tại hạ thử một lần xem, nếu gặp phải nguy hiểm thì vãn bối sẽ nhanh chóng trở về, mong rằng hai vị tiền bối chớ trách.” Viên Minh cười thoải mái nói.

“Đương nhiên rồi.” Viêm Tương thản nhiên nói.

Viên Minh nhìn về phía mặt hồ, không nói nữa.

Tuy rằng Viêm Tương che giấu rất kỹ nhưng năng lực Tình Động của hắn cũng không tầm thường, vẫn có thể cảm ứng được trong lòng đối phương không lúc nào không nhộn nhạo sát cơ.

Lôi Hạc lại lộ vẻ áy náy, lấy một tấm phù lục trong túi trữ vật ra đưa cho Viên Minh, nói: “Lần này tới đây vội vàng nên không mang theo bao nhiêu thứ, chỉ có tấm Kim Thân Tịch Pháp phù này, kích phát có thể đỡ được một đòn toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh. Tiểu hữu cứ tạm thời cầm theo.”

Viên Minh nhận phù lục, chân thành nói cảm ơn rồi hít sâu một hơi, bay ra ngoài mặt hồ.

Hắn vừa lướt qua khỏi bờ hồ, bầu trời đã nháy mắt tối sầm lại. Chỉ có điều dù mặt hồ cũng nổi lên cuồng phong nhưng lại chưa hình thành vòi rồng, sức gió cũng yếu hơn hẳn trước đó.

Dù vậy khi cuồng phong ập vào mặt, Viên Minh vẫn cảm thấy đau đớn như dao cạo, đồng thời còn có một luồng lực cực lớn không ngừng đẩy người hắn ngược về phía bờ hồ lại.

Hắn thúc giục pháp lực tới bảy phần mới có thể duy trì được màn linh quang phòng hộ bên ngoài, miễn cưỡng ngăn cách được gió thổi tới, sau đó bay về phía Tiên đảo.

Ven bờ hồ, hai người Lôi Hạc nhìn thấy vậy cũng lộ vẻ vui mừng.

Viên Minh cũng gặp phải cuồng phong có sức gió không yếu nhưng vẫn không sánh được với vòi rồng có khí thế ngập trời lúc trước.

“Xem ra Viêm Tương đạo hữu không đoán sai. Cấm chế cuồng phong này đối với mỗi người sẽ có mỗi uy lực khác nhau.” Lôi Hạc trầm ngâm nói.

“Không chỉ như vậy, vừa rồi cột gió ngập trời kia có lẽ cũng do ba chúng ta cùng ở chung trên một con thuyền, sức gió chồng sức gió lên. Theo ý ta, tiếp theo mỗi người phân tán mỗi nơi mà đi thì tốt hơn.” Viêm Tương cúi đầu than nhẹ.

“Không sai, chúng ta cũng xuất phát thôi.” Lôi Hạc nói.

Viêm Tương lại không đi, chỉ nhìn bóng lưng Viên Minh gian nan tiến về phía trước, ánh mắt chợt lóe lên. Gã nói: “Viên tiểu hữu còn chưa đi được bao xa, vẫn nên chờ xem tình hình ở sâu hơn bên trong đã, không chừng lại có biến hóa khác.”

Lôi Hạc nghe vậy, không nói gì, xem như cũng đồng ý với Viêm Tương.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, Viên Minh gian nan đi tới, thoáng cái đã đi được hơn mười dặm.

Ngay lúc này, hư không phía trước hắn chợt vặn vẹo, rồi một tinh thể màu trắng hình mặt trăng lưỡi liềm lớn chừng bàn tay chợt xuất hiện, tản ra mùi hương mê người.

Xung quanh là cuồng phong dồn dập thế nhưng tinh thể màu trắng này lại như không bị ảnh hưởng, cứ nhẹ nhàng lơ lửng nơi đó.

“Đây là thứ gì?” Viên Minh khẽ giật mình, cũng không bỏ qua mà vung tay phát ra một luồng sáng xanh cuốn nó về.

“Đó là…” Viêm Tương nhìn thấy tinh thể màu trắng, mắt sáng lên, vội vàng phi thân tiến vào hồ nước.

Ánh mắt Lôi Hạc cũng sáng lên, vận độn quang đuổi theo sau, cả hai cách nhau hơn mười trượng.

Hai người vừa bước ra khỏi bờ hồ đã cảm nhận được một luồng cuồng phong ập tới, sức gió mạnh hơn Viên Minh nhận lấy không ít nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được của hai người.

Hai người phỏng đoán không sai, cũng an tâm hơn, gian nan nhắm hướng Tiên sơn mà đi.

Ba người chống chọi cuồng phong một đường tiến lên. Lôi Hạc và Viêm Tương là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nên dù đối mặt với sức gió mạnh hơn Viên Minh nhưng tốc độ nhanh hơn hắn không ít.

Bởi vậy chỉ sau hai nén nhang, bọn họ đã gần bắt kịp Viên Minh.

Ngay lúc này, hư không bên trái lại xuất hiện luồng sáng trắng thứ hai, một tinh thể màu trắng lại xuất hiện.

Ánh sáng đỏ bên ngoài thân thể Viêm Tương sáng lên, tốc độ y tăng lên gấp đôi, đến thẳng tới chỗ tinh thể.

Lôi Hạc cũng hóa thành một luồng sáng tím cướp lấy nhưng vẫn chậm một bước nên tinh thể trắng kia đã rơi vào trong tay Viêm Tương.

Khoảng cách hai người đã rút ngắn dưới mười trượng, cuồng phong cũng nhanh chóng trở nên dữ dội, một cột lốc xoáy nhỏ hơn lần trước đã xuất hiện nhào tới hai người.

Viêm Tương và Lôi Hạc kinh hãi, vội nhanh chóng tản ra.

Nhưng cột lốc xoáy vẫn không buông tha mà tách làm hai, đập vào linh quang hộ thể của hai người.

“Bang.” “Bang”.

Viêm Tương và Lôi Hạc bị đánh bật ra, bay ngược hai trăm dặm mới ổn định lại thân thể. Khóe miệng cả hai đều ứa ra một vệt máu, hiển nhiên đã bị cột gió xoáy đánh bị thương.

Viêm Tương không để ý, mà lật tay thu tinh thể màu trắng vào, tiếp tục bay về phía trước.

Trên mặt Lôi Hạc xẹt qua một tia ảo não, hiển nhiên là tiếc nuối không lấy được tinh thể kia.

Y không để ý tới thương thế nữa, mà vận linh quang hộ thể, tiếp tục đi tới.

“Lôi Hạc tiền bối, tinh thể màu trắng này là thứ gì?” Viên Minh nhìn thấy hai người không để ý nguy hiểm mà cướp đoạt tinh thể màu trắng, bèn truyền âm hỏi Lôi Hạc.

“Viên tiểu hữu không biết Long Nha Tinh? Cũng khó trách, thứ này đã không xuất hiện cả ngàn năm nay rồi.” Lôi Hạc truyền âm trả lời.

“Long Nha Tinh? Là thứ gì?” Viên Minh hỏi.

“Không ai biết cụ thể Long Nha Tinh này là gì, nghe nói sau khi thượng cổ thần long vẫn lạc, long khí ngưng tụ thành. Vật này không có tác dụng nhiều với tu sĩ nhân tộc chúng ta nhưng để nuôi dưỡng linh thú lại có hiệu quả cực tốt. Nếu là linh thú thuộc loại rắn, giao thì còn có tác dụng gia tăng lực lượng huyết mạch vô cùng thần kỳ.”

Còn chưa dứt lời, y đã hóa thành một đạo lôi quang, vội vàng đuổi theo Viêm Tương.

Ánh mắt Viên Minh sáng ngời nhưng ngay lập tức ảm đạm đi.

Long Nha Tinh này có vẻ như là phần thưởng của cấm chế cuồng phong, sẽ xuất hiện ngẫu nhiên, tốc độ của hắn còn lâu mới bằng Viêm Tương và Lôi Hạc cho nên hẳn sẽ không thể lấy được thêm.

Chẳng qua đây cũng là niềm vui ngoài dự liệu, còn hắn thì cũng đã may mắn lấy được một tinh thể rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận