Tiên Giả

Chương 137: Nổi giận

Một bên khác.

Mèo bạc Tịch Ảnh cuốn lấy lư hương, đi tới một cây đại thụ cách đó không xa.

Đó là một cây cổ thụ khổng lồ đã hơn trăm năm tuổi, ở chỗ chạc cây cách mặt đất hơn mười trượng, có một cái hốc nhỏ kín đáo do “ai đó” đào ra, trong hốc thấy có trải lông thú và tơ lụa làm nền, còn có một cái bao lụa nhỏ dùng làm gối.

Mèo bạc Tịch Ảnh đặt lư hương trước người, nâng một chân lên đặt trên đó.

Một quầng sáng bạc từ gan bàn chân nó sáng lên, ánh sáng bạc hình thành một tòa pháp trận bao quanh thân lư hương, từng tia sáng tụ lại, tập trung về phía lư hương.

Nhưng đợi một lúc mà trên lư không thấy có động tĩnh gì.

Nét nghi hoặc hiện ra trong mắt Tịch Ảnh, nó đưa cái đầu nhỏ lông xù lại gần, nhưng khi đang tính quan sát tỉ mỉ, nó bỗng phát hiện cái lư hương lại bất ngờ tự tỏa sáng, đồng thời thân lư hương bắt đầu trở nên mờ ảo.

Tịch Ảnh ánh mắt chớp động, vội vàng triệt hồi pháp lực.

Nhưng lư hương vẫn tiếp tục mờ đi, cứ như thế cho tới khi nó trở nên hoàn toàn trong suốt rồi biến mất trước mắt Tịch Ảnh.

Tịch Ảnh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tức giận: “Ái chà, tên vương bát đản đáng ghét này làm sao mà làm được?”

Cùng lúc đó, Viên Minh bỗng thấy có một cảm giác ấm áp từ trên cánh tay truyền tới.

Một cái ấn ký lư hương màu xanh dần dần nổi lên.

“Quay về rồi!” Viên Minh thấy thế lập tức mừng vui.

Sau khi sờ sờ xác nhận ấn ký trên tay một chút, hắn đứng dậy, đưa mắt nhìn hai bên nhưng không thấy thân ảnh mèo bạc, nên lập tức quay người trở về chỗ ở.

Trở về rồi, hắn cũng không còn tâm tư đi thắp hương, thử nghiệm phụ thể, mà quyết định ngồi ngay ngắn cạnh bàn, yên lặng chờ Tịch Ảnh xuất hiện.

Quả nhiên một lúc sau, mèo bạc lần nữa xuất hiện trên cửa sổ.

Nó vẫn bước đi vô cùng ưu nhã, không hề thấy có chút áy náy nào với hành vi vừa rồi, trái lại còn thở phì phì nhìn Viên Minh.

“Lấy đồ của ta mà không thèm hỏi, giờ còn tức giận nữa à?” Viên Minh nổi cáu nói.

“Hừ, chẳng qua chỉ là mượn chơi mấy ngày, ngươi đúng là quá nhỏ mọn.” Thấy Viên Minh chất vấn mình, Tịch Ảnh nổi trận lôi đình, đưa móng vuốt cào khung cửa sổ một cái, tiếng nói vang lên bên tai Viên Minh.

“Thứ này cũng không phải thứ để chơi lung tung, bị người khác cướp mất sẽ rất phiền phức.” Viên Minh nghiêm túc nói.

“Cướp mất? Ai dám! Còn không xem một chút xem ta là ai?” Mèo bạc kiêu ngạo hỏi ngược lại.

“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lư hương này rất quan trọng với ta…” Viên Minh kiên nhẫn đáp.

“Ta chính là muốn chơi đùa cái lư hương của ngươi, chính là muốn chơi đó. Tên quỷ hẹp hòi nhà ngươi còn không nghĩ xem ai là người giúp ngươi tu luyện, chơi một tí thì có làm sao? Thì có làm sao? Đồ quỷ hẹp hòi.” Tịch Ảnh căn bản không thèm nghe Viên Minh giải thích, trực tiếp cắt lời rồi hét lên.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng cũng có chút áy náy, bèn thuận tay vung lên, tức thì lư hương lại xuất hiện trên tay. Hắn đặt nó lên bàn, nói: “Được rồi, được rồi, ngươi chơi đi, chơi ngay ở đây này.”

“Ta giờ hết hứng rồi, không thèm.” Mèo bạc liếc nhìn lư hương, sau đấy chậm rãi ghé vào bậu cửa sổ, gối đầu lên hai chân, mắt nhìn sang phía khác.

Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, Viên Minh nghĩ ngẫm một chút rồi nói:

“Người cần cái lư hương này làm gì? Có thể nói một chút cho ta biết được không?”

Kỳ thực với việc mèo bạc xuất hiện, hắn trước giờ trong lòng vẫn có nghi ngờ, ngay từ đầu đã có sự phòng bị, nhưng ở chung một thời gian dài, cộng thêm việc mèo bạc thực sự đã giúp hắn không ít, thậm chí còn cứu hắn nên từ trong thâm tâm hắn đã coi Tịch Ảnh như bạn bè.

“Không nói cho ngươi biết, ta giờ mặc kệ ngươi.” Tiếng Tịch Ảnh vang lên trong đầu Viên Minh.

“Vậy để ta đoán một chút xem.” Viên Minh từ tốn nói.

Tịch Ảnh đảo mắt liếc nhìn Viên Minh, ánh mắt chớp động hai lần, muốn nghe xem Viên Minh có thể nói ra đạo lý gì.

“Khi tu luyện Minh Nguyệt quyết, nếu gọi lư hương này ra, ta có cảm giác nó giúp ta củng cố thần hồn, tăng cường hồn lực, ngươi cũng cảm thấy như vậy đúng không?” Viên Minh tiếp tục nói.

Từ lâu hắn đã nhận ra, sở dĩ trước đây con Hỏa Sàm Nhi nghịch ngợm của Tam động chủ thích ở gần hắn, quá nửa là vì nguyên nhân này.

“Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc quá nhỉ, khai khiếu rồi sao? Để ta sờ đầu ngươi cái nào, có thể đã mọc sừng rồi đấy.” Tịch Ảnh duỗi bộ móng vuốt sáng lấp lánh sờ về phía đầu Viên Minh.

Viên Minh thấy thế liền trốn tránh theo bản năng, cảnh tượng Khôn Đồ bị Tịch Ảnh dùng móng vuốt cắt bay đầu vẫn còn hiện rõ trong đầu, hắn cũng không muốn bị móng vuốt này sờ lên dù chỉ một lần.

“Dừng, dừng, móng vuốt của ngươi không nặng không nhẹ, quá đáng sợ.” Viên Minh giật này mình, vội nói.

“Đồ hèn nhát, ta thật muốn hại ngươi thì đã bổ xuống một trảo, giết người đoạt đỉnh, còn phải chờ tới bây giờ à?” Tịch Ảnh khinh thường nói.

“Vậy sao ngươi không động thủ?” Viên Minh hiếu kỳ hỏi.

“Không nói cho ngươi, tạm biệt.” Mèo bạc đột nhiên nhảy xuống nhanh như chớp, vung trảo quét qua, thu lấy tờ giấy hoa tiên đã bị xé thành hai nửa kia rồi quay người, nhảy lên trên cái cây cạnh cửa sổ.

Viên Minh thầm nghĩ: “Tịch Ảnh hình như không tức giận nhỉ…”

“Tịch Ảnh, ngày mai ta sẽ bắt đầu đi vào Thập Vạn Đại Sơn bế quan tu luyện.” Viên Minh thấy thế, lập tức hướng ra bên ngoài hô to.

“Kệ ngươi.” Tịch Ảnh cũng không quay đầu lại, cứ thế nhanh chóng biến mất trong tầm mắt hắn.

Viên Minh nhìn theo hướng Tịch Ảnh rời đi, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp.

Từ lúc gặp mèo bạc cho tới nay, hắn phát hiện tính cách cao ngạo vốn có của nó dần dần thay đổi không ít, có đôi khi còn khá đáng yêu.

Kỳ thực sau khi bản thân tu luyện dần có thành tựu, hắn phát hiện việc liên hệ thần hồn không hề đơn giản, thế nên lai lịch của Tịch Ảnh nhất định không tầm thường, mà cái tên Tịch Ảnh này nghe giống như là nữ tử đặt cho nó?

Một lát sau, vn lấy lại tinh thần, đóng cửa sổ rồi lấy lư hương ra, đặt nó lên bàn, châm hương đen tự chế.

Lần này, trước khi phụ thể, hắn cũng thầm niệm “tiểu hoàng đế” trong lòng, thế nhưng kết quả lại không phụ thể lên người y, mà lại là phụ thể lên thân hạ nhân phủ tướng quân.

Điều này khiến Viên Minh hơi nghi hoặc, không biết có phải suy đoán lúc trước của mình là sau, hoặc là ý niệm trước lần phụ thể này chưa đủ chuyên chú.

Dù sao sau một hồi bị Tịch Ảnh giày vò như vậy, tinh thần của hắn đúng là chưa tĩnh lại được, tâm tư có phần lộn xộn.

Nhưng bất kể vì lý do gì, hắn cũng muốn tạm dừng một khoảng thời gian, không thể vì phụ thể mang lại nhiều chỗ tốt mà quên đi việc phải chăm chỉ tu hành.

Căn cơ chân chính để hắn lập thân vẫn là thực lực của chính mình, vậy nên khoảng thời gian sắp tới nhất định phải chuyên tâm bế quan tu luyện.

Ngày hôm sao, Viên Minh liền lên đường tiến về Thập Vạn Đại Sơn.

Hắn tìm một vùng núi rừng cây cối tươi tốt, chặt cây xuống, dựng một ngôi nhà gỗ đơn giản trên một gốc cổ thụ che trời.

Nơi đây đầy đủ linh khí thuộc tính Mộc, chính là nơi để hắn bế quan tu luyện trong khoảng thời gian tới đây.

Đợi khi hắn làm xong ngôi nhà gỗ đã là lúc chập tối.

Viên Minh xuống dưới gốc cây, dựa theo thói quen khi còn làm Phi Mao thú nô, dùng đá xếp lại thành một cái bếp lò, bỏ lá lẫn cành khô vào bên trong, chỉ khác là lần này hắn không dùng hỏa chiết tử châm lửa, mà đứng ở chỗ cách bếp lò hơn một trượng, dạng hai chân ra tạo thế trung bình tấn, tiếp đó nâng hai tay lên, đưa một tay đỡ ở cổ tay của tay còn lại.

Sau đó, hắn nhắm mắt tập trung tinh thần, một lần nữa nhớ lại cảnh tượng khi hắn phụ thể tiểu hoàng đế rồi cùng y thi triển Nhiên Bạo thuật ngày trước.

Theo tiếng ngâm tụng trong miệng, pháp lực trong cơ thể hắn cùng chạy dọc theo một lộ tuyến đã được định sẵn, chảy về phía ngón trỏ đang dựng thẳng lên rồi phóng ra ngoài.

Chớp mắt sau đó, một quả cầu lửa theo một tiếng “phừng” xuất hiện. nằm lơ lửng trên đầu ngón tay hắn.

Ngọn lửa tụ lại, sức nóng tỏa ra, nhiệt độ cao hừng hực lan tràn tạo ra một đợt sóng khí, thổi những lọn tóc trên trán Viên Minh dựng lên, khuôn mặt cũng bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng.

Viên Minh ổn định tâm thần, bắt đầu dựa theo suy đoán của mình lúc trước, thử điều động pháp lực, quán chú vào trong quả cầu lửa lúc này đã thành hình.

Thử lần đầu nên hắn không dám phóng tay, ngược lại luôn khống chế pháp lực giống như một tia nước nhỏ, chuyển tới đầu ngón tay.

Hỏa cầu ban đầu lớn bằng hạt đào, ngay khi có pháp lực chảy vào liền phun ra một lưỡi lửa rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhưng thể tích hỏa cầu lại bắt đầu tăng dần lên.

Sau khi cảm thấy không có gì bất ổn, Viên Minh liền yên tập độ nhập pháp lực.

Một luồng pháp lực từ đan điền cấp tốc chảy ra, liên tục tiến vào trong hỏa cầu. Theo đó, kích thước hỏa cầu vốn đang tăng lên một cách chậm chạp đột nhiên nhanh chóng biến lớn, chỉ sau chốc lát đã to bằng đầu trẻ con.

Nhưng cùng với đó là việc pháp lực trong người Viên Minh cũng nhanh chóng trôi đi, gần như đã rơi vào tình trạng mất khống chế.

Ngay khi Viên Minh cảm thấy pháp lực trong đan điền mình không còn dư nhiều và định ném hỏa cầu ra, thì pháp lực tồn trữ trong đan điền của hắn lại cạn trước một bước.

Hỏa cầu to lớn kia lập tức ngừng phun ra lưỡi lửa, thể tích cũng dừng phồng lên, rồi chỉ một hai nhịp thở sau đó liền vỡ vụn ra, hóa thành vô số tia lửa tan biến trong không khí.

Viên Minh ngồi phịch xuống đấy, chỉ cảm thấy đan điền rỗng tuếch, người cũng như bị rút cạn tinh lực.

Hắn vội vàng lấy một viên linh thạch ra, nắm nó trong tay rồi vừa ngồi xếp bằng tu luyện, vừa hấp thụ linh lực từ trong đó để giúp bản thân nhanh chóng khôi phục.

Sau lần nghiệm chứng này, Viên Minh phát hiện pháp lực tồn trữ trong đan điền mình còn thua cả tiểu hoàng đế.

Tiểu hoàng đế có thể trụ tới khi hỏa cầu to bằng đầu người lớn, trong khi hắn làm không nổi.

Có thể nói là lần phụ thể bất ngờ của Viên Minh đã mở ra con đường tu hành cho tiểu hoàng đế, thế nên thời gian tu hành của bọn hắn hẳn là không lệch nhau bao nhiêu, những kết quả lại là Viên Minh tụt lại phía sau một khoảng không nhỏ.

Trong việc này hiển nhiên có một phần nguyên nhân là do hoàn cảnh khác biệt, dù sao thân là hoàng đế Đại Tấn quốc, chắc hẳn sẽ không thiếu tài nguyên tu hành, nhưng nếu xét tư chất tu hành của y, chỉ e cũng là dạng vạn người không được một.

“Nhiên Bạo thuật này có vẻ chỉ cần liên tục truyền pháp lực vào là có thể duy trì tăng trưởng không ngừng, chí ít là với pháp lực của ta thì tạm thời không cách nào thử ra cực hạn của nó.” Viên Minh trầm tư tự nói.

Đợi mãi tới lúc quá nửa đêm, Viên Minh cuối cùng mới khôi phục pháp lực trong đan điền.

Hắn lập tức bắt đầu thử thêm lần nữa.

Lần này hắn nghiêm ngặt chú ý sự thay đổi của pháp lực trong đan điền, không để xảy ra tình trạng pháp lực hao hết dẫn tới hỏa cầu tự động tiêu tán.

Đợi tới khi pháp lực chỉ chớp mắt nữa là hao hết, hắn bèn dùng hết khí lực, ném hỏa cầu vào bên trong lò lửa.

Chỉ thấy hỏa cầu màu vàng sáng bay vào trong bếp lò, ngay khi vừa chạm đất, một tiếng nổ “ầm” thật lớn vang lên.

“Chơi lớn rồi!” Ý nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu Viên Minh.

Sức nóng mãnh liệt kèm theo sóng khí, đá vụ tạo ra một lực trùng kích mạnh mẽ càn quét khắp bốn phía xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận