Tiên Giả

Chương 159: Khắc phù

“Dự tính ban đầu là Tam động chủ hỗ trợ khắc phù quán linh, nên ta định chọn một cái hàn băng phù văn làm cơ sở, bổ sung thêm một cái tật phong phù văn, cả hai kết hợp lại sẽ có năng lực phá phòng thủ rất cao. Nhưng hiện tại, dưới tình huống chỉ có thể tự mình khắc phù, ta thực sự không biết có thể làm được hay không.” Viên Minh nhìn Thanh Ngư kiếm, chậm rãi nói.

“Ta thấy ngươi có chút thiên phú trên phương diện vẽ phù đấy.” Tịch Ảnh từ tốn đáp.

“Cái này chắc là do ta từ nhỏ đã luyện tập vẽ tranh. Trước kia ta đúng là có tập khắc phù trên một ít phôi sắt, có điều tâm tính khi đó khác xa hiện giờ, hơn nữa lúc đó cũng chỉ để nhờ người khác xem giúp chứ chưa từng quán linh thật, thế nên không thể nghiệm chứng được là có thực sự thành công hay chưa.” Viên Minh do dự nói.

Tịch Ảnh nghe xong liền gật đầu xác nhận điểm này.

“Không thể nào có chuyện mọi sự đều hoàn hảo, tu hành chính là cơ duyên tạo hóa. Hôm nay chính là cơ hội của ngươi, chính ngươi phóng tay thử một lần là được, dù sao đây cũng không phải vật liệu gì tốt, hỏng thì tìm cái mới là xong.” Tịch Ảnh nói.

Đúng vậy nhỉ, thay vì buông bỏ, chi bằng phóng tay đánh cược một lần còn có cơ hội, nếu như cứ do dự không làm thì chỉ có đường mất tất.

Huống chi hiện tại tên đã trên dây, không bắn không được, lần này dẫu có là thất bại chắc chắn thì cũng không có chỗ cho hắn do dự thêm nữa.

Viên Minh tìm một tảng đá ngồi xuống, lật tay một cái, trong lòng bàn tay liền có thêm một thanh đao khắc dài ba tấc hình dạng kỳ quái, phần mũi đao không có lưỡi sắc bén mà khảm một viên tinh thạch đa giác màu đỏ sẫm.

“Đồ nhi của ta chuẩn bị cũng đầy đủ quá chứ, ngay cả khai linh khắc đao cũng có luôn.” Tịch Ảnh bắt đầu lên giọng trưởng bối.

Viên Minh không phản bác tiếng nào mà bắt đầu điều chỉnh hô hấp, bình phục tâm thần.

Hắn một tay nắm chuôi Thanh Ngư kiếm, đặt nó nằm ngang trên gối, tay kia cầm đao khắc nhưng không vội hạ đao mà từ từ nhắm mắt lại.

Lúc này đây, hắn bắt đầu phác họa hàn băng phù văn và tật phong phù văn trong đầu.

Khá lâu sau đó, Viên Minh mở hai mắt ra, trong mắt đã không còn chút lưỡng lự nào.

Hắn đưa đao khắc trong tay đặt lên phần thân kiếm sát chỗ đốc kiếm, tiếp đó truyền một luồng pháp lực qua, tức thì viên tinh thạch màu đỏ sậm được khảm ở mũi đao liền bừng sáng, đồng thời nhanh chóng nóng lên.

Bị ánh sáng thu hút, Hỏa Sàm Nhi nhích lại gần người Viên Minh nhưng lại bị mèo bạc khua vuốt đuổi ra.

Đao khắc của Viên Minh bắt đầu hoạt động trên thân kiếm, nhưng không phát ra âm thanh chói tai nào, trên thân kiếm cũng không thấy đường khắc trũng xuống, mà chỉ có một vết dấu rõ ràng xuất hiện trên đó.

Theo động tác của Viên Minh, đao khắc không ngừng di động, rất nhanh sau đó một phù văn hàn băng giống như bông tuyết đã được hoàn thành.

Ánh mắt, tinh thần của Viên Minh đều tập trung lên thân kiếm, động tác không ngừng lại, mà ngay tiếp đó, hắn dùng đao khắc kéo thêm một đường cong, rồi lần nữa khắc ra một cái tật phong phù văn hình lốc xoáy.

Vừa khắc xong phù văn, Viên Minh lập tức nhấc đao khắc lên, trên thân kiếm không thấy bất cứ đường nét dư thừa nào.

Mèo bạc vẫn luôn nằm trên lò, trông như chẳng hề để tâm nhưng thực tế lại chưa từng rời mắt khỏi Viên Minh.

Lúc này thấy hắn đã khắc xong sắp ngẩng đầu mới quay đầu qua một bên, nhìn sang hướng khác.

Trong suốt quá trình khắc phù, Viên Minh căng thẳng đến độ gần ngưng thở, vừa ngẩng đầu lên liền thở phào một hơi rồi đứng dậy, đi tới trước mặt mèo bạc.

“Tịch Ảnh, xem giúp ta một chút xem thế nào?” Hắn sốt sắng nói.

Hắn tin tưởng ánh mắt Tịch Ảnh chắc chắn cao hơn hắn.

Nhưng Tịch Ảnh lại chẳng buồn nhìn, chỉ truyền âm vào trong thức hải hắn: “Được hay không, thử chút là sẽ biết.”

“Vậy thì thử một chút.” Viên Minh nghe thế liền mỉm cười đáp.

Nói xong, hắn liền cầm Thanh Ngư kiếm đưa về phía lòng lò đúc.

“Vội làm gì, ngươi trước tiên phải châm lửa thôi động Tụ Linh pháp trận, luyện hóa linh thạch, sau đó mới có thể đưa kiếm vào trong để quán linh.” Tịch Ảnh vừa nói vừa đứng lên.

Viên Minh lúng túng rút kiếm lại, tiếp đó bắt đầu lục lọi tìm vật liệu châm lửa, dẫn cháy trong túi trữ vật.

“Không cần tìm, đến lượt nó ra sức rồi.” Tịch Ảnh đưa mắt nhìn Hỏa Sàm Nhi trên đất.

Chồn nhỏ nghe tiếng liền ngưng động tác thè lưỡi liếm lông lại, bối rối nhìn về phía Viên Minh.

“Hỏa diễm thiên bẩm của nó tốt hơn nhiều so với mấy loại lửa than tầm thường, huống hồ đây cũng không phải dung luyện, chỉ là châm lửa thôi động pháp trận, như vậy là đủ rồi.” Tịch Ảnh giải thích.

Nghe lời này xong, Viên Minh liền bế Hỏa Sàm Nhi lên, đưa nó tới phía lò đúc.

“Hỏa Sàm Nhi, giúp ta một việc, ta cho ngươi đồ ngon.” Viên Minh cười nói, đoạn móc ra một viên đan dược đút cho Hỏa Sàm Nhi.

Hỏa Sàm Nhi ăn đan dược, đồng thời nhìn theo hướng tay Viên Minh chỉ, rất nhanh liền hiểu ý hắn.

Chỉ thấy nó hai mắt sáng lên lấp lánh, phồng mang trợn má rồi thình lình há mồm phun một cái, tức thì một ngọn lửa nóng rực phóng tới, rơi chính xác lên trên hỏa diễm phù văn ở giữa lò đúc.

Nháy mắt sau đó, phù văn hỏa diễm bừng sáng, từng tia sáng đỏ sậm theo phù văn pháp trận lan ra, nhất loạt thắp sáng năm cái tụ linh phù văn xung quanh.

Cả phù trận cũng theo đó sáng lên, trông như một đóa sen lửa năm cánh nở rộ.

Nhiệt độ trong lòng lò lập tức dâng cao, bởi nắp lò không đóng mà phun ra một luồng khí nóng rát.

Viên Minh căng thẳng chăm chú quan sát những thay đổi trong lòng lò, chợt thấy trên mấy khối linh thạch màu đỏ tươi kia bắt đầu xuất hiện những vết rạn dày như mạng nhện, hơn nữa còn lan tràn ra.

Theo một tràng những tiếng “răng rắc” giòn tan, tất cả linh thạch đều vỡ vụn.

Từng luồng linh lực từ trong linh thạch tràn ra ngoài, hóa thành những dòng chảy nhỏ tụ tập về phía trên pháp trận, tạo thành một đám linh vụ màu đỏ. Đám linh vụ này bị pháp trận trói buộc nên không tán loạn.

“Có thể rồi.” Tịch Ảnh đúng lúc nhắc nhở.

Nghe vậy, Viên Minh lập tức đưa trường kiếm vào trong lòng lò.

Thanh Ngư kiếm tiến vào trong lò liền bị một lực lượng vô hình giữ cho nằm lơ lửng giữa không trung.

Đám linh vụ màu đỏ kia quay xung quanh thân kiếm nhưng không quán chú vào trong thân kiếm.

“Đóng nắp lò lại, sau đó bắt đầu truyền pháp lực của ngươi vào trong lò, dùng pháp lực của ngươi làm thứ dẫn đường, kéo linh lực vào trong kiếm.” Tịch Ảnh lại lên tiếng nhắc nhở.

Viên Minh không chút do dự, lập tức đóng kín nắp lại rồi áp một tay lên trên lò đúc.

Nhiệt độ nóng rát theo thân lò truyền ra khiến Viên Minh xém chút rụt tay lại.

Nhưng trong lòng hắn biết lúc này là thời khắc mấu chốt của việc quán linh, tuyệt đối không thể thoái lui, bằng không thì chắc chắn sẽ thất bại.

Hắn lập tức vận chuyển Cửu Nguyên quyết, điều động pháp lực trong đan điền chạy dọc theo kinh mạch ở cánh tay, hòa nhập vào trong lò.

Ngay sau đó là cảnh tượng giống hệt như hôm trước chứng kiến Tam động chủ luyện khí, một vầng sáng màu lục sáng lên dưới bàn tay hắn, rồi từng vệt sáng chạy dọc theo những đường phù văn trên thân lò, thắp sáng toàn bộ lò đúc.

Viên Minh có thể cảm nhận được rất rõ pháp lực của mình đang không ngừng chạy dọc theo phù văn trên lò, rót vào trong lòng lò rồi kết hợp lại với Tụ Linh pháp trận kia.

Cùng lúc đó, cảm giác bỏng rát trên tay hắn cũng theo đó dần biến mất.

Tiếp đó, hắn thấy một luồng sáng màu lục từ trong Tụ Linh pháp trận dâng lên, giống như một cây đại thụ che trời mọc lên từ biển lửa, kéo dài chạm tới Thanh Ngư kiếm ở bên trên.

Thanh Ngư kiếm nãy giờ vẫn luôn lơ lửng bất động đúng lúc này bỗng lắc lư dữ dội. Cùng lúc đó, những linh lực tự do trôi nổi kia lại giống như vật vô chủ tìm được chủ nhân, nhao nhao theo sự dẫn dắt từ pháp lực của Viên Minh, chui vào bên trong Thanh Ngư kiếm.

Ánh sáng xanh trên Thanh Ngư kiếm bừng lên, những điểm trắng bạc trên thân kiếm cũng sáng lên như những vì sao trên bầu trời.

Hàn băng phù văn được khắc trên kiếm cũng bắt đầu tỏa ra chút ánh sáng, đồng thời trên đó bắt đầu có linh lực tiến vào chiếm cứ, từng chút từng chút linh lực nhập vào thắp sáng đường nét của phù văn.

Đợi tới khi toàn bộ phù văn được thắp sáng cũng là lúc việc quán linh coi như triệt để hoàn thành.

Ngay khi Viên Minh cảm giác được pháp lực bản thân đang trôi đi rất nhanh, hắn chợt phát hiện những phù văn được kết nối với mặt đất của lò đúc cũng đang phát ra những ánh sáng yếu ớt.

Hắn lập tức đưa tay kia đánh một đạo pháp lực xuống phù văn kia.

Chỉ thấy pháp lực của hắn vừa hạ xuống, phù văn trên mặt đất lập tức được thắp sáng, tiếp đó một tòa pháp trận màu vàng đất nhanh chóng sáng lên, rồi một luồng linh lực không mạnh lắm nhưng liền lạc không đứt từ dưới đất dâng lên rồi cũng nhập vào trong lò đúc.

Viên Minh lập tức cảm thấy áp lực giảm đi, pháp lực của hắn cũng không còn trôi nhanh như trước.

“Xem thường cái gã tên Hắc Mộc này rồi, bố trí coi như không tệ, vậy mà còn có một pháp trận mặt đất để phụ trợ.” Tịch Ảnh thấy thế cũng không khỏi cảm khái.

Viên Minh lúc này đang cực kỳ tập trung, cơ bản không dám phân tâm chút nào.

Có điều tiến trình quán linh này cực kỳ chậm, qua một hồi lâu mà mới thắp sáng được một nửa hàn băng phù văn.

Nhận thấy pháp lực bản thân vẫn trôi đi quá nhanh, hắn sợ tiếp đây sẽ không đủ, bèn lập tức lấy một khối linh thạch ra nắm ở trong tay, vừa toàn lực khôi phục pháp lực, vừa kiên trì phóng ra.

Thời gian từng chút, từng chút trôi đi, linh lực bên trong Tụ Linh pháp trận cũng đang bị tiêu hao nhanh chóng.

Tịch Ảnh thấy thân lò biến hóa, đôi mắt hơi lóe lên như thể cảm thấy có gì đó không ổn.

“Viên Minh, ngươi khắc phù văn gì?” Tịch Ảnh hỏi.

“Hàn băng phù văn và tật phong phù văn.” Viên Minh nói lại một lần.

Sự hoài nghi sâu sắc hiện lên trong cặp mắt khác màu của mèo bạc, nàng bước tới, vung vuốt mèo lên.

Nắp lò đột nhiên bị kéo ra, sóng khí nóng rực một lần nữa tràn ra nhưng Tịch Ảnh lại xem như không thấy.

Nhìn hàn băng phù văn sắp quán linh xong trên Thanh Ngư kiếm, tâm tình trong mắt mèo bạc khẽ đổi, bất ngờ không truyền âm với Viên Minh nữa, trực tiếp mở miệng nói tiếng người:

“Cái này cơ bản không phải hàn băng phù văn gì, mà là cực hàn phù văn quý hiếm hơn nhiều!”

Viên Minh nghe vậy không khỏi sửng sốt, thậm chí nhất thời không chú ý tới việc mèo bạc mở miệng nói chuyện.

Theo miêu tả mà hắn đọc được trong bản chép tay của Hắc Mộc đại sư thì đây chính là hàn băng phù văn, nhưng Hắc Mộc đại sư cũng chỉ nói nó có uy năng mạnh hơn những ngũ hành phù văn bình thường khác, chứ không có giải thích gì nhiều.

“Thì ra là vậy.” Viên Minh nói.

Tịch Ảnh nghe xong cũng không tiếp lời mà nói: “Còn linh thạch không, ném tiếp năm viên vào trong đó đi.”

Viên Minh nghe giọng điệu vội vàng của Tịch Ảnh thì không dám chậm trễ, lập tức lấy ra năm viên linh thạch rồi bỏ chúng vào trong lò đúc.

Chỉ thấy đôi mắt mèo bạc tỏa ra ánh hào quang, tức thì một lực vô hình bao quanh năm viên linh thạch, lần lượt đặt chúng lên đúng năm cái tụ linh phù.

Linh thạch vừa rơi xuống liền bị pháp trận tác động, hóa thành linh vụ nổi lên, bao bọc xung quanh Thanh Ngư kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận