Tiên Giả

Chương 1009: Pho tượng

Đêm trở khuya, đình viện bên trong phủ thành chủ được một tầng ánh trắng vãi xuống mà trở nên mông lung.
Viên Minh bình lui thủ hạ, một mình tĩnh tọa trên ghế đá, ngắm nhìn vầng trăng sáng tỏ kia.
Một làn gió nhẹ lướt qua, bóng dáng Thanh Bình kiếm khách bỗng nhiên xuất hiện ở trong đình viện.
Thanh sam trên người phần phật, lưng cõng ánh trăng, cả người lộ ra thần bí mà thâm trầm.
Y đi tới ngồi xuống đối diện Viên Minh.
Viên Minh khẽ gật đầu như đã sớm đoán được Thanh Bình kiếm khách sẽ tới.
Hắn khẽ phẩy ống tay áo, trên bàn chợt xuất hiện hai chén rượu tinh xảo, trong chén lóe ra ánh sáng nhàn nhạt như chứa đựng lực lượng huyền diệu nào đó.
"Nghe qua hồ lô của Thanh Bình đạo hữu chứa đựng hết thảy rượu ngon trong thiên hạ, không biết tối nay có được may mắn phẩm vị một chút?" Viên Minh khoan thai nói.
Thanh Bình kiếm khách mỉm cười, gỡ hồ lô rượu bên hông xuống, kiếm chỉ quét nhẹ, hồ lô mở nắp, từ trong đó bay ra hai tia quỳnh tương ngọc dịch hóa thành hai luồng sáng rơi vào trong chén rượu. Rượu này dưới ánh trăng chiếu rọi lấp lóe ra những tia sáng bạc trắng, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, khiến tâm túy thần mê.
Hai người bưng chén rượu lên nhìn nhau cười cười, uống một hơi cạn sạch.
Rượu vào cổ họng, ngọt hậu, như thể tẩy rửa tâm linh, khiến làm cho người ta quên mất hết thảy ưu phiền.
Thanh Bình kiếm khách đặt chén rượu xuống, đột nhiên mở miệng: "Cuộc chiến ban ngày, ta bại tâm phục khẩu phục."
Giọng nói của y lộ ra vẻ cô đơn, nhưng lại thản nhiên nhiều hơn.
"Kiếm chiêu của đạo hữu dù lợi hại nhưng vẫn không đối phó được với thủ đoạn hồn tu của ta. Ta có thể thắng cũng chỉ là mưu lợi mà thôi." Viên Minh lại khiêm tốn nói.
"Lời ấy sai rồi, ta đã từng giao thủ qua với tu sĩ Minh Nguyệt cung, dù thần thông hồn tu của bọn họ có thể ảnh hưởng tới ta nhưng vẫn không nhanh bằng kiếm của ta, không ngăn được lưỡi kiếm của ta. Trong thiên hạ này, chỉ có duy nhất Hí Trạng Nguyên mới có thể dựa vào thần thông hồn tu thắng ta một bậc. Hôm nay lại có thêm đạo hữu ngươi nữa." Thanh Bình kiếm khách lắc đầu, nói.
Viên Minh nghe giọng điệu đầy sùng bái của y, trong lòng chợt rõ ràng. Hắn biết hồn tu của mình có chút thành tựu nhưng lại chưa thể nào đánh đồng cùng với Hí Trạng Nguyên, chân truyền của Minh Nguyệt cung được.
Chẳng qua hắn là đồng tu pháp thể hồn, thủ đoạn đa dạng. Hôm nay Thanh Bình kiếm khách bại trận không chỉ bị thần thông hồn tu khắc chế mà còn không cách nào đối phó với thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của hắn nữa.
"Đạo hữu truyền âm sau trận đấu vừa rồi, hẹn gặp ta tối này hẳn không chỉ vì đến đây tâng bốc thôi chứ?" Viên Minh không muốn khách sáo với y mà thẳng thắn hỏi.
Thanh Bình kiếm khách nghe vậy, trầm mặc một lát mới thở dài.
Y ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng treo cao, trong mắt hiện lên một tia tâm tình phức tạp.
"Hôm nay ta đến là hỏi về chuyện ở Bắc Hàn thành." Y chậm rãi mở miệng, giọng điệu mạng theo bất đắc dĩ cùng dứt khoát.
Viên Minh khẽ gật đầu, cũng đã sớm dự đoán được.
"Chung Đồ Hổ là người của Thái Huyền môn, chuyện ở Bắc Hàn thành là gã đã làm sai trước. Đạo hữu xử trí coi như hợp tình hợp lý, ta cùng Thái Huyền môn sẽ không vì thế mà đối địch với đạo hữu." Thanh Bình kiếm khách tỏ rõ lập trường.
"Đạo hữu nói rất nhẹ nhàng, nhưng nếu không phải thực lực của ta không tầm thường thì ngày đó đã vẫn lạc tại Bắc Hàn thành rồi. Đại thù như vậy, đạo hữu chỉ bằng một câu không đối địch là có thể bỏ qua sao?" Viên Minh cau mày, có vài phần đúng lý không buông tha người.
"Ta biết trong lòng đạo hữu có oán, chẳng qua mong đạo hữu nể mặt ta, không cần truy cứu tiếp nữa. Đương nhiên ta cũng có thể làm chủ nhượng ra một chút tài nguyên cùng lợi ích đền bù tổn thất." Thanh Bình kiếm khách nói.
Viên Minh cau mày trầm ngâm một lát mới khẽ gật đầu.
"Ta có thể đồng ý với yêu cầu này của đạo hữu, nhưng nếu sau này quý tông còn có người chọc phá ta, ta sẽ không nén giận." Hắn lạnh lùng nói.
"Đương nhiên rồi, sau khi trở về ta sẽ dặn dò bọn họ." Thanh Bình kiếm khách nghe vậy lập tức đáp.
Nói xong chuyện, Thanh Bình kiếm khách cũng không lưu lại mà vội vàng rời đi.
Dưới ánh trăng, đình viện lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, chỉ còn một mình Viên Minh ngồi trên mặt ghế đá, ngắm nhìn vầng trăng sáng trên cao, hai mắt khẽ chớp động.
....
Một buổi sáng sớm ở mấy ngày sau.
Viên Minh vừa mới tiễn các đại biểu thế lực lớn xong, chuẩn bị trở về bế quan, tĩnh tâm tu luyện.
Đúng lúc này Ô Lỗ vội vã tìm qua, mặt ẩn ẩn mang theo một chút vui vẻ.
"Viên huynh, xem ta mang ai đến này!" Ô Lỗ nói xong rồi tránh qua một bên, để lộ ra một người đứng sau lưng.
Viên Minh nhìn qua, lập tức sững sờ.
Chỉ thấy khuôn mặt người nọ lạ lẫm nhưng hai đầu lông mày lại rất quen thuộc.
Hắn cẩn thận nhìn một lát, mới giật mình nhớ ra: "Viêm Tuyệt? Không, ngươi là Giới Sát!"
"Ta nghe nói ngươi bảo Ô Lỗ nghe ngóng về chuyện trận pháp thất cấp, không biết ngươi có hứng thú theo ta học tập?" Giới Sát mỉm cười, khẽ gật đầu chào Viên Minh, chủ động mở miệng nói.
"Đúng vậy, Giới Sát tiền bối chính là vị Trận Pháp sư cấp bảy mà Ô Lỗ biết hay sao? Không biết ta phải cần trả giá gì mới mời tiền bối dạy ta được?" Viên Minh nghe xong vội vàng hỏi.
"Giá cả? Giúp ta đoạt lại Tam Giới tiên chu thì sao?" Trong mắt Giới Sát lóe sáng, trầm giọng nói.
"Chuyện này... Chỉ sợ có hơi khó khăn. Hôm nay Tam Giới tiên chu đại khái đang ở trong tay Ma giới, ta mà tiến về đó chỉ sợ có đi không về. Hay là tiền bối đổi sang yêu cầu khác đi." Trên mặt Viên Minh lộ ra nụ cười gượng, lắc đầu nói.
"Đương nhiên ta không bắt ngươi đi bây giờ. Sớm muộn gì Ma tộc cũng sẽ điều khiển Tam Giới tiên chu tiến công Xuất Vân, đến lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp cướp lấy tiên chu. Ngươi chỉ cần đợi đến lúc đó xuất thủ tương trợ là được." Giới Sát cười nhạt một tiếng nói.
"Thì ra là thế, tiền bối yên tâm, điều kiện này ta đáp ứng được." Viên Minh nghe xong, không chút do dự nhận lời.
Hắn biết thực lực Giới Sát sâu không lường được, nếu được y chỉ điểm thì nhất định có thể giúp trận pháp chi đạo của hắn tiến thêm một bước nữa.
Ba năm sau.
Được Giới Sát dốc lòng dạy bảo, tạo nghệ trận pháp của Viên Minh đã tăng như chẻ tre, đột nhiên tăng mạnh, không bao lâu đã bước chân vào hàng ngũ Trận Pháp sư cấp bảy. Thành tựu này khiến Giới Sát cảm thấy khiếp sợ không thôi, liên tục tán thưởng thiên phú của Viên Minh quả không thể tưởng tượng nổi.
Viên Minh lại hiểu rõ là nhờ có Thâu Thiên đỉnh sau lưng trợ lực mới được như bây giờ.
Cách mỗi bảy ngày, hắn sẽ mượn nhờ lực lượng thần kỳ của Thâu Thiên đỉnh phụ thể lên người Giới Sát, dùng phương thức trực tiếp nhất học tập kinh nghiệm trận pháp của Giới Sát. Loại phương thức học tập kỳ diệu này giúp Viên Minh có thể như cá gặp nước, tiến bộ thần tốc trên trận pháp chi đạo.
Trở thành Trận Pháp sư cấp bảy không có nghĩa là Viên Minh có thể đơn giản khống chế bất kỳ pháp trận cấp bảy nào. Trận pháp chi đạo huyền diệu thâm ảo, mỗi pháp trận cấp bảy đều chứa đựng trí tuệ cùng tâm huyết cả đời của mỗi một Trận Pháp sư cấp bảy. Mặc dù kiến thức Viên Minh uyên bác nhưng cũng phải dốc lòng nghiên cứu, chân chính lĩnh ngộ huyền bí trong đó.
Cho nên sau khi trở thành Trận Pháp sư cấp bảy rồi, Viên Minh lại tốn thêm hai năm nữa vùi đầu khổ học, tỉ mỉ nghiên cứu, rốt cuộc đã nắm giữ Tứ Nhạc liên ấn thuộc về pháp trận cấp bảy Thái Thượng Quy Hóa trận của phá trận chi đạo một cách triệt để.
Có thể nói về trận pháp nhất đạo, Tứ Nhạc tán nhân chắc chắn là tồn tại trên đỉnh cao. Trận pháp phá trận mà ông ta nghiên cứu ra, tên là Thái Thượng Quy Hóa trận này có thể nghịch chuyển cấu trúc trận pháp, cưỡng ép phân giải chúng trở về trạng thái nguyên thủy nhất.
Chẳng qua là vận chuyển trận này cần có pháp lực vô cùng to lớn, chỉ bằng lực lượng một mình Viên Minh căn bản không cách nào chèo chống được.
Vì vậy sau khi Viên Minh nắm giữ Thái Thượng Quy Hóa trận này đã lập tức triệu tập đám người Vương Phục Long, phong bế ngũ giác của bọn họ, lại lần nữa dẫn bọn họ tiến vào trong Thâu Thiên đỉnh.
Mọi người lại lần nữa đứng ở trong hạp cốc lúc trước. Viên Minh nhìn qua đại điện màu vàng, qua lần vận chuyển Tứ Nhạc liên ấn đã thấy vô số ánh sáng màu vàng từ trong phá trận tạo thành một dòng chảy tuôn ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một pháp trận vô cùng to lớn.
Ngay sau đó, Viên Minh chỉ huy mọi người rót pháp lực vào trong pháp trận.
Chỉ một thoáng, mấy dòng linh lực sáng rọi mang theo màu sắc khác nhau đã bay lên, nhập vào trong pháp trận.
Pháp trận yên ắng bắt đầu vận chuyển, linh lực dung nhập trong đó cũng nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng tất cả đều biến thành hai màu đen trắng, ngưng kết thành một vòng tròn Thái Cực cực lớn.
Viên Minh đưa tay chỉ một cái, vòng tròn Thái Cực chậm rãi áp xuống đại điện màu vàng.
Bình chướng vô hình bên ngoài đại điện lại sáng lên một tầng linh quang màu trắng, ngăn cản vòng tròn Thái Cực lại.
Vòng tròn Thái Cực xoay tròn càng đè xuống, linh quang màu trắng không ngừng bị phân giải thôn phệ, dung nhập vào vòng quay kia. Nhưng dù là thể, vẫn có rất nhiều linh quang trong hư không hiện lên gắt gao ngăn cản vòng tròn lại.
Lúc này Viên Minh cũng cẩn thận quan sát linh quang màu trắng, dựa vào học thức trận pháp cấp bảy hắn rốt cuộc đã biết được mấu chốt vận chuyển của tầng cấm chế vô hình này rồi nhanh chóng tìm tòi ra cách phá giải.
Ngay khi hắn không ngừng thao tác xuống, vòng tròn Thái Cực cũng dần dần chiếm thượng phong, linh quang màu trắng không ngừng bại lui lại. Không biết qua bao lâu, một tiếng phốc nhỏ vang lên, cấm chế bên ngoài đại điện màu vàng triệt để bị nghiền nát, tan biến đi.
Viên Minh chợt vui vẻ, thử thăm dò đi tới vài bước, phát hiện đã không có trở ngại gì. Hắn lập tức đưa đám người Vương Phục Long rời khỏi Thâu Thiên đỉnh, sau đó lại quay trở vào, đi tới bên ngoài đại điện màu vàng, mang theo tâm tình kích động chậm rãi đẩy cửa đại điện ra.
Cửa điện mở rộng, từng cây nến trong đại điện lần lượt sáng lên. Trong ánh nến chập chờn, một pho tượng hình người màu xám hiển lộ ngay trước mắt Viên Minh.
Viên Minh kinh ngạc nhìn qua pho tượng này, phát hiện ngoại trừ pho tượng cùng nến thì điện này lại chẳng có thêm gì cả.
Bộ dáng pho tượng là một nam tử, chẳng qua dung mạo lại giống Tịch Ảnh như đúc, chỉ có hình thể là khác biệt mà thôi.
Viên Minh nhìn pho tượng này, trong lòng dâng lên một loại tâm tình khó hiểu, như bị một lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt mà không tự chủ bước về phía trước.
Đúng lúc này, bên cạnh hắn bỗng nhiên truyền đến truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết Không đã xuất hiện ở bên cạnh mình từ bao giờ, ánh mắt cũng rơi vào phía trên pho tượng kia.
"Pho tượng này, là do thi thể người luyện chế Thâu Thiên đỉnh biến thành." Không ngắm nhìn pho tượng trước mắt, trong mắt toát ra hồi ức xa xưa.
Viên Minh nghe nói như vậy, trong lòng lại kinh ngạc như sóng cả cuồn cuộn.
"Vì sao hắn có vẻ ngoài giống với Tịch Ảnh như vậy? Chẳng lẽ... hắn là tổ tiên của Tịch Ảnh?" Hắn nghi ngờ dò hỏi.
"Hừ, đương nhiên không phải. Hắn đã đứng ở Hóa Cảnh Hồn tu chi đạo, dung mạo có thể tùy tâm biến thành, dù kẻ nào nhìn thấy hắn thì đều sẽ nhìn ra được bộ dạng người mình yêu thích nhất." Không nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng.
Viên Minh bừng tỉnh, lại cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhất thời không nói ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận