Tiên Giả

Chương 524: Rừng đào kỳ bí

Viên Minh đứng ngoài bìa rừng, mắt nhìn về rừng đào đồng thời thả thần thức ra dò xét khu rừng, lập tức trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc.

Thần thức của hắn vừa tiến vào rừng đào đã thoáng cái trở nên tán loạn, sau đó hắn lại phóng thần thức ra lần nữa lại vẫn như cũ, căn bản không cách nào có thể dò xét được cả.

“Quả nhiên rừng đào này chứa càn khôn. Ta đã gặp qua nhiều loại cấm chế cấm thần thức nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại cấm chế khiến thần thức tán loạn thế này.” Viên Minh nghĩ thầm.

Trong lúc suy tư, hắn bèn khống chế phân hồn thứ nhất ngồi trên đài sen bạch ngọc trong Thâu Thiên đỉnh buông thần thức xuống tiến hành thăm dò.

Cấm chế trong rừng đào hiển nhiên không thể ngăn cản được phân hồn thứ nhất, nhưng hồn lực của phân hồn thứ nhất có hạn, thăm dò xa lắm cũng chỉ trong phạm vi hai ba mươi dặm mà thôi, không cách nào thăm dò được hết toàn bộ khu rừng.

Trong lúc Viên Minh không ngừng thử nghiệm thì Lôi Hạc và Viêm Tương cách đó không xa cũng đứng lại, vẻ mặt ngưng trọng, hiển nhiên bọn họ cũng nhận ra rừng đào kỳ lạ.

“Rừng đào này cổ quái, chẳng lẽ lại là một cửa khảo nghiệm?” Lôi Hạc trầm ngâm nói.

Viêm Dịch không nói gì, giơ tay vỗ túi linh thú bên hông mình. Một luồng sáng đỏ bên hông gã bay ra, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất hóa thành một con chồn lửa có bộ lông màu đỏ tươi.

Con thú rơi xuống đất, lập tức chạy vòng quanh Viêm Tương một vòng, miệng phát ra tiếng kêu chít chít, biểu hiện vô cùng thích thú với Kim Quỳ tiên đảo này.

“Đi” Viêm Tương ra lệnh một tiếng.

Linh thú chồn lửa nhanh chóng kéo theo cái đuôi đỏ rực, cả người biến thành một luồng sáng màu đỏ nhanh chóng vọt vào trong khu rừng.

“Chồn lửa này của ta thông minh và linh mẫn hơn hẳn bình thường, nó có thể dò xét được nguy hiểm, sau đó sẽ thông qua liên hệ tâm thần thông báo lại cho ra. Có nó đi trước dò đường, các ngươi có thể…”

“Viêm Tương đạo hữu, sao vậy?” Lôi Hạc chần chừ kêu lên.

Sau khi gọi liên tục hai tiếng, Viêm Tương mới phản ứng lại, mặt mày cứng ngắc nói: “Liên hệ tâm thần bị cắt đứt mất, ta không cảm ứng được chồn lửa.”

Nghe vậy, Lôi Hạc và Viên Minh liếc nhau một cái.

không ai trong bọn họ cười nhạo Viêm Tương mà trong ánh mắt lại càng thêm ngưng trọng mà thôi.

“Xem ra rừng đào này không phải đất lành gì, chúng ta đi đường vòng qua thôi.” Lôi Hạc trầm ngâm một lúc mới cau mày đề nghị.

Viên Minh hơi cân nhắc, gật gật đầu.

Viêm Tương tựa hồ nuối tiếc chồn lửa của mình nhưng do dự một thoáng, vẫn lựa chọn đi đường vòng.

Ba người chọn lấy một hướng, bắt đầu vòng qua khu rừng đào mà đi.

Bọn họ đi suốt một canh giờ nhưng mãi vẫn không thấy rìa ngoài của khu rừng.

Cứ đi mãi như vậy cũng không biết khi nào mới tới nơi. Viên Minh trầm ngâm một chút sau đó bay lên trên cao, định bay thẳng qua. Kết quả lại một màn quỷ dị xuất hiện.

Hắn vừa mới bay lên cao thì rừng đào cũng trở nên cao lên. Dù hắn có bay cao bao nhiêu thì khu rừng vẫn cứ ngăn ở phía trước.

“Xem ra không đi đường vòng được rồi.” Viên Minh đáp xuống mặt đất, lắc đầu nói.

“Nói vậy là thế nào?” Viêm Chiếu hỏi.

Viên Minh nói rõ tình hình lúc bay lên cho hai người biết.

“Ta thử xem sao.” Lôi Hạc vỗ túi linh thú bên hông mình, hai con Kim Mi yến theo đó bay ra.

Gã vung tay lên, hai còn Kim Mi yến lập tức vỗ cánh bay lên, nhanh chóng bay qua phía trên rừng đào.

Chỉ thấy chúng nó vừa mới bay vào phạm vi khu rừng đào thì đã bị rừng cây phía dưới đột nhiên kéo cao lên, nhanh chóng vươn lên cao một đoạn nữa.

Một con Kim Mi yến không kịp đề phòng đã bị nhánh cây vươn cao che kín, nhanh chóng mất bóng dáng.

Còn một con thì vọt thẳng tắp lên không trung.

Nó không ngừng vọt lên cao, nhánh cây không ngừng vươn lên cao không hề có dấu hiệu ngừng lại.

Con Kim Mi yến còn muốn bay lên cao tiếp lại đột ngột như gặp phải công kích gì đó, đột nhiên chuyển hướng vội vàng bay ngược trở về.

Nó cơ hồ là rớt vào lòng bàn tay Lôi Hạc, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Mấy người Viên Minh vội vàng kiểm tra thì thấy trên sống lưng của nó bị cháy đen như bị thứ gì đó đốt cháy nghiêm trọng, nếu không phải nó kịp phản ứng thì hẳn đã không thể về được rồi.

“Xem ra không thể bay cao được, càng lên cao nhiệt độ lại càng cao, linh thú cũng không cách nào chống đỡ nổi.” Viên Minh nhìn bầu trời, híp mắt nói.

“Nếu không thể phi thiên, vậy thử độn địa xem.” Viêm Tương cau mày nói.

“Linh lực thuộc tính hỏa dưới lòng đất còn nồng đậm hơn hẳn so với trong không khí. Ở chỗ này rất khó độn địa, trừ phi là người cực kỳ tinh thông độn địa thuật nếu không e là chỉ có kết cục bị thiêu chết dưới lòng đất.” Viên Minh chậm rãi lắc đầu, nói.

“Xem ra chỉ còn đường băng qua khu rừng đào này.” Lôi Hạc chữa thương cho Kim Mi yến, thu nó vào rồi thở dài.

“Cũng đành vậy, có lẽ đúng như lời Lôi Hạc tiền bối vừa nói, là một cửa khảo nghiệm khác cho chúng ta.” Viên Minh nói.

Ba người không thể làm gì được, bàn bạc một lúc rồi cũng đành phải đi vào khu rừng.

Vừa bước vào khu rừng, ba người mới phát hiện sở dĩ nhìn từ xa, cây cối này hiện một màu đỏ thẫm không chỉ vì có hoa đào nở rộ khắp nơi mà thân cây cũng đỏ rực đến phát sáng chứ không như bình thường.

“Khu rừng này khá tà dị, tốt nhất chúng ta cũng làm giống như lúc vượt qua hồ nước, không nên tập trung một chỗ. Đương nhiên cũng không nên tách nhau quá xa, còn có thể chiếu cố lẫn nhau nữa.” Lôi Hạc đề nghị.

Viên Minh và Viêm Tương cũng đang có ý này, nhao nhao tỏ vẻ tán thành.

Vì thế ba người tản ra theo hình chữ PHẨM, Viêm Tương đi trước, Viên Minh và Lôi Hạc ở hai bên trái phải phía sau làm thành hình tam giác có thể tùy thời hỗ trợ những người khác.

Đi qua mười trượng đầu vẫn không phát hiện điều dị thường gì.

Chỉ là sau khi đi được một thời gian ngăn, Viên Minh chợt phát hiện Viên Minh đi trước vừa vòng qua một thân cây đã không còn bóng dáng, đột ngột mất tích.

“Dừng lại đã.” Viên Minh lập tức hét to.

“Làm sao?” Lôi Hạc nghe tiếng, kinh ngạc hỏi.

“Không thấy Viêm Tương tiền bối đâu.” Viên Minh lập tức nói.

“Chẳng phải hắn… Hả? Hắn đâu rồi?” Lôi Hạc đột nhiên cao giọng.

Bốn phía hoàn toàn yên ắng.

“Ngươi nói không thấy ai?” Nhưng đúng lúc này lại một giọng nói vang lên.

Nghe được giọng nói này, vẻ kinh nghi trong mắt Viên Minh càng nhiều.

Giọng nói là của Viêm Tương, chỉ là vị trí phát ra giọng nói lại là ở phía sau Viên Minh.

“Viêm Tương, làm sao ngươi lại chạy đến đó?” Lôi Hạc cũng phát hiện vấn đề, nghi hoặc hỏi.

Lúc này, giọng nói của Viêm Tương lại lần nữa từ phía sau truyền đến: “Có chuyện gì vậy, các ngươi vượt qua mặt ta lúc nào?”

”Khu rừng đào này cổ quái, hai vị cứ đến vị trí của ta trước đã.” Viên Minh cao giọng hô to.

"Được." Hai người còn lại nhanh chóng đáp lời.

Viên Minh quay đầu nhìn về phía Lôi Hạc, y còn ở trong tầm nhìn của mình.

Nhưng mà lúc y đi tới, rừng đào trước mắt Viên Minh đột nhiên vặn vẹo một chút. Ngay sau đó vốn có thể nhìn thấy Lôi Hạc, lại không còn thấy bóng dáng y nữa.

“Lôi Hạc tiền bối?” Viên Minh lên tiếng gọi.

Nhưng lần này, không ai trả lời.

Hắn quay người nhìn về phía sau bên phải cũng không thấy Viêm Tương đâu cả. Tựa như gã cũng đột ngột biến mất, không có ai trả lời.

Bốn phía lại hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc, cả khu rừng đào như chỉ còn lại mỗi mình hắn.

Viên Minh rùng mình, vội vàng điều khiển phân hồn thứ nhất trong Thâu Thiên đỉnh ngồi vào tòa sen bạch ngọc lần nữa, hạ thần thức xuống bao phủ phạm vi hai ba mươi dặm quanh hắn.

Thế nhưng trong phạm vi hắn có thể dò xét cũng không thấy bóng dáng của Viêm Tương và Lôi Hạc.

“Chỉ ngắn ngủi trong mười mấy hơn thở, bọn họ đã đi ra xa hai ba mươi dặm. Chẳng lẽ trong này có truyền tống trận hoặc bẫy rập nào đó khó phân biệt ra được? Hoặc là…” Viên Minh nhíu mày trầm tư.

Hắn không vội vàng thu hồi thần thức, mà là lẳng lặng quan sát thêm một lát.

Kết quả, là hắn thật sự phát hiện ra một chút manh mối.

Mấy gốc đào rậm rạp trong phạm vi thần thức của hắn dò xét nhìn như không nhúc nhích, nhưng lại có vài cây đào không ngừng di chuyển, thay đổi vị trí.

Loại thay đổi này cực kỳ kín kẽ, không gây ra bất kỳ âm thanh nào, mà những cây đào này lại cực kỳ giống nhau, nếu không nhờ thị giác của phân hồn thứ nhất thì hắn cũng khó mà phát hiện ra được.

“Quả nhiên trong rừng đào này có một loại cấm chế truyền tống nào đó, khó trách không thấy bóng dáng Lôi Hạc và Viêm Tương đâu.” Viên Minh thầm nghĩ.

Đã phát hiện ra mánh khóe rồi, việc băng qua khu rừng này cũng không còn khó khăn nhiều nữa.

Viên Minh ngẩng đầu quan sát ba vầng mặt trời treo trên cao. Mặt trời ở giữa nằm ngay phía trên ngọn núi màu vàng kim, từ đó hắn phân biệt phương hướng rồi thi triển Quỷ Ảnh độn pháo bay vút về phía ngọn núi màu vàng kim kia.

Kết quả là hắn còn chưa đi được bao xa thì cảnh vật trước mắt đã nhòe đi, lại xuất hiện ở một chỗ lạ lẫm trong rừng đào.

“A, ta cũng bị dịch chuyển vị trí?” Viên Minh thì thào một tiếng, cũng không để ý nhiều.

Rừng đào này không rộng lớn bao nhiêu, dù bị truyền tống đến nơi nào đi nữa, chỉ cần xác định được phương hướng chính xác mà đi thì luôn có thể ra ngoài được. Hắn đoán chừng cửa này không khó vượt qua.

Thế nhưng lúc Viên Minh ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại chợt sửng sốt.

Tình hình trước mắt đã lật đổ suy đoán của hắn. Ba vầng mặt trời giữa không trung lần lượt ở bên phải, mà ngọn núi màu vàng kim lại ở bên phía tay trái của hắn.

“Làm sao lại như vậy? Mới vừa rồi chúng còn ở cùng một chỗ, chẳng lẽ mặt trời và ngọn núi màu vàng kim cũng bị dịch chuyển hay sao?” Viên Minh nhấp nháy mắt, cảm giác khó mà tin được.

“không đúng, không thể phỏng đoán theo lẽ thường được. Hẳn là mặt trời và ngọn núi kia không thể chuyển dời, tám phần là mắt ta có vấn đề. Thần thức ta không cách nào chạm tới ba mặt trời và ngọn núi màu vàng kim nhưng có thể đảm bảo bọn chúng thật sự tồn tại, mà không phải là ảo ảnh.” Viên Minh nhanh chóng tỉnh táo lại, kết hợp với đủ loại manh mối và tin tức lúc trước, bắt đầu sắp xếp suy nghĩ của mình lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận