Tiên Giả

Chương 1015: Hiến tế

Viên Minh đứng dậy, quanh người tản mát ra một tầng hào quang màu vàng sáng chói tựa như vầng mặt trời mới mọc. Thân hình hắn dần dần dung nhập xuống mặt đất, hóa thành một tia sáng nhanh chóng chui sâu vào trong lòng đất.
Trong chốc lát, hắn đã đứng trước Hồng Quân trụ nguy nga.
Hồng Quân trụ nguyên bản hoang tàn đổ nát, được pháp trận chữa trị bồi dưỡng đã khôi phục đại bộ phận thần thái, không cần Thế Giới thụ của Viên Minh toàn lực chèo chống nữa. Giờ phút này Thiên Hồng đại trận vận chuyển càng trôi chảy tựa như tự nhiên chuyển động giữa trời đất vậy.
Hai mắt Viên Minh sáng ngời, nhìn quét qua một lượt, cũng không ở lại lâu.
Hắn lại lần nữa thi triển độn thuật, cả người trơn tuột như cá chui thẳng vào trong lòng đất, nhanh chóng đi tới một hồ nham thạch nóng chảy rộng bao la bát ngát.
Trên mặt hồ là nham thạch nóng chảy đỏ thẫm cuồn cuộn không thôi, lửa cháy hừng hực, sóng nhiệt đập vào mặt xen lẫn với mùi lưu huỳnh gay mũi khiến người ta hít thở không thông.
Viên Minh hít sâu một hơi, quanh thân lập tức được một màn sáng bao phủ, ngăn cách hoàn toàn ảnh hưởng của nham thạch nóng chảy nóng rực bên ngoài cơ thể.
Cả người hắn khẽ động, như mũi tên bắn về phía sâu trong nham tương. Xuyên qua tầng tầng nham tương, hắn rốt cuộc đã đi tới khu vực nham tương cực sâu màu đỏ tươi.
Nham tương nơi đây có nhiệt độ cao đến rợn người, dù là có Hỏa đế gia thân nhưng Viên Minh vẫn cảm thấy nóng đến thâm nhập tận cốt tủy. Tuy rằng nhiệt độ này không làm hắn tổn thương nhưng bị cảm giác ngọn lửa thiêu đốt thế này cũng không thoải mái gì.
Hư không xung quanh nham tương bị nhiệt độ cao ảnh hưởng mà vặn vẹo biến hình, thỉnh thoảng có vết nứt không gian hiển hiện như thể những tia chớp màu đen lóe lên trong hư không.
Bên trong nham tương nóng cháy này có một tòa cung điện màu xanh xám lơ lửng, mang theo vẻ trang trọng mà thần bí.
Bốn phía cung điện có một luồng ánh sáng nhạt nhòa ngưng tụ thành pháp trận cực lớn, bao phủ trọn cả cung điện vào bên trong. Sóng nhiệt cuồn cuộn bị đại trận hấp dẫn, ngưng tụ thành từng quầng lửa tròn cực lớn vờn quanh cung điện tạo thành một cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Nơi này chính là chỗ mà Viên Minh đặt Tu La cung.
Mượn nhờ lực lượng địa hỏa nung nóng mà tầng trên Tu La cung đã phủ một màn hào quang óng ánh, phun ra ánh sáng bảy màu mờ ảo, tựa như một thanh bảo đao qua trăm lần luyện chế sắp xuất thế, tản mát ra chấn động mãnh liệt, mơ hồ đã có khí tượng như của Tam Giới tiên chu.
Viên Minh chậm rãi dạo qua một vòng Tu La cung, trong mắt tràn đầy hài lòng, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười mỉm. Hắn nhìn về phía hư không hỏi: "Thế nào, luyện chế thế nào rồi?"
Vừa dứt lời thì một bóng người uyển chuyển chợt xuất hiện, đúng là Hi Hòa Tử.
Nàng khe khẽ thở dài, nói ra: "Uy năng địa hỏa quả thật cường đại. Ta đã tinh luyện lớp ngoài Tu La cung một lần rồi, nhưng khu vực sâu bên trong vẫn chưa tinh luyện. Bây giờ vấn đề vẫn như thế, là tài liệu chưa đủ."
Viên Minh nghe vậy, lông mày không khỏi nhăn lên.
Những năm gần đây hắn hầu như trút hết toàn bộ tài nguyên của Vạn Tiên Minh vào luyện chế Tu La cung, muốn chế tạo một pháp bảo có lực công kích khác ngang với Tam Giới tiên chu.
Hắn vốn tưởng rằng dốc hết tài nguyên tới lúc này có lẽ luyện chế thành công chừng sáu bảy thành rồi, thế nhưng xem ra vẫn còn kém xa lắm.
"Đừng nói ngươi sốt ruột, ta cũng gấp gáp lắm đây. Theo ta thấy ngươi vẫn là xử lý theo như lời ta nói lúc trước đi." Hi Hòa Tử tiếp tục nói.
"Không thể làm vậy được." Viên Minh nhớ lại lần trước Hi Hòa Tử nghiêm túc đề nghị hắn đi cướp đoạt tài liệu cùng tài nguyên, không khỏi lắc đầu.
"Làm sao lại không làm được? Với thế lực cùng thực lực của ngươi hiện nay, chỉ cần không trêu chọc vào ba đại cự phái kia thì có tông môn nào ở Xuất Vân giới chống cự lại được ngươi? Chỉ cần một hơi xông về phía hai ba mươi môn phái cỡ trung như Kim Kiếm môn kia thì tài nguyên cũng đủ xài rồi." Hi Hòa Tử không đồng ý nói.
"Nếu mà làm theo lời ngươi, chỉ sợ không bao lâu nữa ta cũng đừng mong sống yên ổn được ở Xuất Vân giới." Viên Minh thở dài, cười khổ nói.
Kỳ thật Viên Minh không hẳn là không nghĩ tới chuyện cướp đoạt tài nguyên qua. Dù sao đó là một trong những cách tích lũy tài phú nhanh chóng nhất.
"Ài, mặc dù không thể cướp đoạt môn phái bình thường được, nhưng chẳng lẽ không thể đoạt vài thứ của mấy tà giáo như Tam Giới giáo hay sao? Lại nói Xuất Vân giới địa vực bao la, từ xưa đến nay có vô số tu sĩ vẫn lạc, bọn hắn lưu lại động phủ không phải đều bị tìm kiếm ra hết cả. Những động phủ không bị phát hiện kia, hẳn cũng chưa không ít thứ quý hiếm." Khóe miệng Hi Hòa Tử giương nhẹ, lời lẽ đầy phần đùa cợt.
Lời nói của Hi Hòa Tử như thể tiếng sét giữa trời không, lập tức đề tỉnh Viên Minh.
Với người tầm thường mà nói thì tìm được động phủ ẩn thế không khác gì mò kim đáy biển, phải cần có cơ duyên mới được. Nhưng mà đối với Viên Minh mà nói thì đó chẳng khác gì địa bàn của hắn.
Trong tay hắn còn có pho tượng màu xám. Pho tượng này biết toàn bộ vạn vật trong trời đất, chỉ cần hỏi thăm nó là có thể đơn giản biết được vị trí mấy động phủ chưa xuất thế kia, tài nguyên cùng tài phú sẽ cuồn cuộn mà đến.
Viên Minh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có thể làm được, trong lòng vui vẻ.
Chẳng qua so với việc tìm kiếm ngoại vật này thì Viên Minh vẫn để tâm đến việc tu luyện Ngũ Hành Đạo quả hơn. Trước mắt hắn cần phải lĩnh ngộ Kim đế chân ý còn lại kia.
"Chuyện tài nguyên, ta đã có tính toán. ngươi cứ an tâm tinh luyện Tu La cung là được." Viên Minh thu liễm tâm tình, nói với Hi Hòa Tử.
"Được." Hi Hòa Tử lên tiếng, quay người đi tới kiểm tra qua đại trận.
Viên Minh tức thì trở lại phủ thành chủ, bước vào trong đại điện.
Hắn vung tay lên, Khai Thiên kim giản đã lơ lửng giữa không trung, lóe ra kim quang chói mắt.
Sau đó hắn lấy ra Thâu Thiên đỉnh, bấm niệm pháp quyết thúc giục. Hào quang trên đỉnh lập lòe, một trăm đạo cấm chế liên tiếp sáng lên như thể ánh sao lấp lóe.
Viên Minh lấy hắc hương đốt lên, cắm trên đỉnh.
Khói nhang lượn lờ bay lên, thần hồn của hắn lặng yên thoát ly, trực tiếp phụ thể lên Khai Thiên kim giản. Hắn dùng lực lượng thần hồn xâm nhập tìm hiểu chân ý Kim đế ẩn chứa trong đó.
Kim quang trên Khai Thiên kim giản Lập tức bùng sáng, hóa thành luồng sáng cao ngút trời, phóng thẳng tới cửu thiên.
Cùng lúc đó Ngũ Hành Đạo quả trong cơ thể Viên Minh cũng tự động vận chuyển, bốn màu sắc ánh sáng khác cũng từ trên người hắn chiếu rọi mà ra, đan xen với kim quang thành một mảng ánh sáng ngũ sắc huyền ảo mỹ lệ, bao phủ trọn vẹn cả tòa chánh điện vào bên trong.
Các nơi trong phủ thành chủ đều nhìn thấy ánh sáng huyễn ảo ngũ sắc xông thẳng lên trời, khiến mọi người nhao nhao ngừng tay chân nhìn lại xem. Đám tu sĩ đang bận rộn cũng không nhịn được mà dừng bước ngẩng đầu nhìn về phía chánh điện. Trong con mắt của bọn họ phản chiếu ánh sáng đủ loại, trên mặt lộ ra vẻ ao ước sùng kính.
Vương Phục Long nhìn một màn này ở xa xa, trong lòng không khỏi cảm khái: "Thiên tư bậc này, tốc độ phát triển bậc này, dù là mấy vị Thủ Giới nhân chỉ sợ cũng không sánh bằng."
Những tu sĩ bên trong phủ thành chủ, thậm chí trong Vạn Tiên Minh biết được chút nội tình đều có cảm giác tương tự.
Những năm gần đây, dù trong Vạn Yêu sơn mạch xuất hiện Ma thú cường đại cỡ nào thì đều nhao nhao bại trận dưới tay thành chủ đại nhân. Cảnh này khiến mọi người trong Vạn Tiên Minh đều sinh ra niềm tin vô cùng kiên định, như thể hắn đã có thể đứng ngang bằng với các tu sĩ Đại Thừa.
Giờ này khắc này, tại biên giới Vạn Yêu sơn mạch, trong một không gian ẩn nấp sâu dưới lòng đất.
Có một động quật vô cùng rộng lớn dưới mặt đất, trong động là ánh lửa hừng hực thiêu đốt, chiếu rọi bốn phía sáng như ban ngày, phảng phất như không có ban đêm.
Bốn vách tường động quật là chi chít những cột đá đen có hình dạng và cấu tạo kỳ dị, tạo thành một pháp trận khổng lồ chiếm diện tích chừng vài mẫu, trang trọng mà thần bí.
Trong pháp trận là một trận đồ ma văn hình tròn, bên trên là từng đường ma văn thâm thúy đang lưu chuyển, tản ra chấn động ma lực kinh người.
Nếu Viên Minh ở đây, có thể liếc mắt đã nhận ra tòa đại trận này chính là Phá Giới Chuyển Không đại trận từng xuất hiện trên Triều Thiên phong ở Trường Xuân quan, Vân Hoang đại lục.
Chẳng qua tòa đại trận này cũng không như Phá Giới Chuyển Không đại trận xưa kia, trung tâm trận đồ còn có thêm một cái ao huyết tế. Phạm vi cái ao huyết tế này tầm mười trượng, máu loãng cuồn cuộn bên trong, mùi tanh hôi xộc lên mũi khiến người ta phải buồn nôn.
Lúc này xung quanh cái ao huyết tế này có một đám người mặc áo đen rộng thùng thình lẳng lặng đứng, người cầm đầu là một thư sinh trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú, khí chất âm nhu. Ánh mắt của gã lạnh lùng, tay vung vẩy nhẹ chỉ huy đám chiến sĩ mặc ma giáp, xua đuổi mấy trăm con yêu thú bị trói chặt đi vào bên cạnh ao huyết tế.
Hai mắt mấy yêu thú kia trống rỗng, đã mất đi hung tính xưa kia, như thể chó hoang đã bị thuần phục mà ngoan ngoãn đi về phía ao huyết tế, nhảy xuống, rồi lập tức bị ánh sáng đỏ cuốn xuống dưới cắn nuốt sạch sẽ, không thừa lấy xương cốt lưu lại.
Khi một đám yêu thú hiến tế hoàn tất, đại trận đột nhiên chấn động kịch liệt.
Trong huyết trì, huyết quang nổi lên bốn phía, vô số đạo hào quang màu đỏ tươi hào quang cột đá bốn phía, thắp sáng hết phù văn đỏ tươi trên cột đá lên như thể đánh thức loại ma lực cổ xưa nào đó.
Lúc này ánh sáng trên trận đồ ma văn đan xen vào nhau, không gian chấn động kịch liệt như bị một lực lượng vô hình đè ép vào bên trong, dẫn dần sụp xuống tạo thành một cái hắc động cực lớn.
Trong hắc động lập loè hào quang, ngay sau đó một thông đạo không gian chừng mười trượng chậm rãi hiển hiện mà ra.
Một chỗ khác của thông đạo hiện ra hình ảnh sa mạc đỏ thẫm hoang vu, từng đám ma binh áo giáp đứng dày đặc. Bọn hắn xếp thành hàng chỉnh tề như một chi đại quân sắp xuất chinh, uy vũ mà túc sát.
Thông đạo không gian vừa mới củng cố đã có một mảng ma khí màu đen tinh thuần từ trong tuôn ra, nhanh chóng tràn ngập khắp không gian trong lòng đất.
Thư sinh kia ngửa đầu hít một hơi ma khí, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Giờ phút này, hình ảnh trong thông đạo không gian giao thoa, như sao băng xẹt qua trời cao. Bóng người liên tiếp không ngừng từ Ma giới xuyên thẳng tới, cuối cùng vững vàng rơi xuống mảnh đất lạ lẫm này.
Đợi đến lúc mọi người tới nơi, năm vị ma quân Pháp Tướng kỳ uy phong lẫm lẫm cùng với mấy trăm ma ninh mặc áo giáp đã hiển hiện ra, khí thế hung hãn.
Bọn hắn hoàn toàn hiện thân, ma khí nồng nặc như giống như thủy triều dũng mãnh vào, liên miên không dứt, mãi cho đến khi thông đạo không gian kia khởi động lại, bắt đầu khép kín, quay về trạng thái hỗn độn như ban đầu.
"Bái kiến Luân Hồi ma quân."
Năm vị ma quân Pháp Tướng kỳ cùng mấy trăm ma binh đồng loạt hành lễ, âm thanh trời rung đất chuyển, biểu đạt kính ý với vị Luân Hồi ma quân mang bộ dáng thư sinh kia.
"Chỉ là một khôi lỗi phân thân mà thôi, không cần đa lễ. Bọn ngươi mới đến, trước tiên hãy cảm ứng hoàn cảnh xung quanh, thích ứng một phen." Luân Hồi ma quân khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói.
"Vâng." Mọi người cùng lên tiếng đáp lời, không chút chậm trễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận