Tiên Giả

Chương 163: Từng người hành động

Mười bốn thành viên chính thức của Bạch Dạ tán minh cũng chia ra, cứ hai người gia nhập một tổ đội của thành viên tạm thời.

Thanh niên áo trắng Thác Triết đi vào đội ngũ Viên Minh, hơn nữa còn cười đầy ẩn ý với hắn, trong khi đó phó minh chủ Huyễn Thì cũng đi vào trong hàng ngũ bọn hắn.

Tiếp đó, bảy tiểu đội chính thức xuất phát, tiến vào trong Quỷ Khốc hạp.

Quỷ Khốc hạp hẹp ngang, dài hơn trăm trượng, đoạn ngoài cũng không có gì bất thường, phải tới khi đi được nửa đường mới thấy trong hạp cốc đã phủ đầy sương mù màu trắng, hơn nữa càng đi vào sâu thì sương mù càng dày.

“Chư vị không cần căng thẳng, chỗ này chúng ta đã thăm dò qua, kia chỉ chỉ sương mù bình thường. Khí độc có màu vàng đục, đợi tới khi chính thức bước vào trong Xà Vương cốc, các vị sẽ thấy ngay.” Huyễn Thì lập tức lên tiếng nhắc nhở, loại bỏ sự lo lắng của mọi người.

Từng thành viên trong đội lúc này cũng bắt đầu nhỏ giọng xì xào thảo luận với nhau.

“Mấy vị đạo hữu, chúng ta tự báo tên đi nào, như vậy lúc vào trong cũng có cái tên mà nói chuyện. Tại hạ Thác Triết của Bạch Dạ tán minh.” Tại tổ đội sáu người Viên Minh, thanh niên áo trắng chủ động lên tiếng giới thiệu.

“Cáp Cống.” Viên Minh là người đầu tiên hưởng ứng.

“Ta là Mãng Đồn.” Thiết tháp cự hán cao giọng nói.

“Ta là Bạch Dung.” Nữ tử mang khăn lụa che mặt màu đen nhẹ giọng đáp, thanh âm tương đối dễ nghe.

“Khôn Sa.” Gã này có vẻ kiệm lời, chỉ phun ra hai chữ.

Mọi người lúc này coi như đã quen biết nhau.

Khoảng cách trăm trượng cũng không xa, mọi người chỉ chốc lát đã tới phần cuối hẻm núi.

Viên Minh đưa mắt nhìn về phía xa, thấy khoảng không gian phía trước không phải là sơn cốc chật hẹp, mà là một mảng rừng già rộng lớn.

Cây cối trong rừng cao chót vót, mỗi cây cao tới cả trăm trượng, có điểm đặc biệt là tán cây của chúng cũng rất cao, gần như tập trung hết ở phần ngọn, đứng từ xa nhìn lại trông chúng giống như những cái ô cao ngất.

Mà khoảng không trong phạm vi mấy chục trượng dưới tàng cây được phủ đầy bởi một tầng sương mù dày đặc.

Sương mù ở gần hẻm núi vẫn là màu trắng, nhưng khi đi sâu dần vào trong, chúng bắt đầu chuyển sang màu trắng đục, dày đến mức không thể tan đi.

Không đợi Huyễn Thì lên tiếng, Viên Minh đã dẫn đầu, lao vào trong đám sương mù dày đặc.

Làn sương bao phủ che lấp hoàn toàn thân hình của hắn.

“Quay lại, không được tự tiện hành động.” Huyễn Thì thấy thế lập tức quát lớn.

Thác Triết cũng hơn biến sắc, hiển nhiên không ngờ Viên Minh lại lỗ mãng như vậy, không khỏi thầm mắng hắn ngu xuẩn.

Thành viên chính thức của Bạch Dạ tán minh ở những đội ngũ khác cũng nhao nhao nhíu mày, trong khi đó các thành viên tạm thời lại lộ vẻ trào phúng, bộ dáng như xem kịch vui.

Cũng mau sau khi Huyễn Thì lên tiếng, Viên Minh rất nhanh đã lui trở lại.

“Các ngươi sao thế, sao chẳng ai đi vào vậy?” Hắn tỏ vẻ kinh ngạc, giống như không hề biết mình vừa phạm phải sai lầm.

“Khí độc nguy hiểm, đừng có hành động tùy tiện.” Cảm nhận ánh mắt của bao nhiêu con người từ những đội ngũ khác tập trung lên người, Huyễn Thì cảm thấy hơi mất mặt nhưng vẫn nén giận, lên tiếng căn dặn.

“Chẳng phải nói sương mù màu trắng không có độc sao?” Viên Minh tròn mắt hỏi.

“Không có độc thì có thể chạy lung tung à?” Trong đội ngũ xung quanh, có người nhìn hắn như nhìn một kẻ đần.

“Mọi hành động nghe theo lời chỉ huy, nếu còn chạy lung tung như vậy, chẳng may rơi vào hiểm cảnh sẽ chẳng có ai cứu nổi ngươi.” Huyễn Thì cau mày nhắc nhở.

Viên Minh không nói gì nữa, ngoan ngoan quay trở lại đội ngũ.

Hắn vô thức liếc mắt nhìn lên trên, chỉ thấy giữa đám sương mù trên đầu, có một con hồn nha màu đen chao lượn một chút, xong liền lặng yên giương cánh bay vào trong sương mù.

Hành động vừa rồi của hắn thoạt nhìn có vẻ liều lĩnh, thực tế chính là để âm thầm thả hồn nha ra, để nó hỗ trợ dò đường, có lớp sương mù đóng vai trò lớp chắn tự nhiên hỗ trợ, nếu không hắn có lẽ không thể hành động mà không khiến ai để ý.

Dùng tu vi và hồn lực của hắn hiện tại, việc duy trì một con hồn nha trong thời gian đã không phải việc khó khăn gì.

Sau tình tiết nhỏ này, Huyễn Thì bắt đầu chỉ huy từng tiểu đổi theo thứ tự chia khu vực ra thăm dò.

Mỗi một đội ngũ đảm nhiệm công việc thăm dò, tìm kiếm theo một khu vực hình rẻ quạt ở những hướng khác nhau.

Đội ngủ của Viên Minh cần đi thẳng tới mạn trái sơn cốc, tìm tới vách núi bên trái sơn cốc, tiếp đó lấy mạn trái sơn cốc làm giới hạn mà tản ra thăm dò theo hướng tiếp cận với các đội ngũ khác.

“Tất cả các đội ngũ giữ khoảng cách trăm trượng với nhau, xuất phát.” Huyễn Thì ra lệnh.

Tất cả các đội bắt đầu hành động, tách ra đi về khu vực nhiệm vụ của mình.

Đội ngũ Viên Minh không vội vàng thăm dò sơn cốc, mà trước tiên đi dọc theo khu vực biên giới giữa sương mù trắng và khói độc màu vàng, cứ vậy một đường đi về phía bên trái cho tới khi tìm được biên giới sơn cốc, lúc này mới bắt đầu khám phá bên trong.

Cùng đội ngũ bước đi một lúc, Viên Minh mới phát giác Xà Vương cốc có diện tích vượt xa tưởng tượng của mình, cả đội ngũ bốn mươi hai người đi vào bên trong chỉ như ném bốn mươi hai hòn đá vào một hồ nước mênh mông.

Không có gì ngạc nhiên khi Bạch Dạ tán minh lại giấu giấu giếm giếm chiêu mộ nhiều thành viên tạm thời như vậy.

“Các vị tách ra tự mình tìm kiếm. Nếu gặp tình huống nguy hiểm, đừng quên lớn tiếng hô hoán để nhắc nhở cũng như giúp đỡ lẫn nhau.” Huyễn Thì mở miệng nói.

Mọi người đồng loạt ứng tiếng, xong liền tách nhau ra, đi vào chỗ sâu trong sơn cốc.

Vì dễ dàng phân biệt vị trí, Viên Minh chủ động chọn một bên gần vách núi của cốc.

Tiếp đó, hắn cẩn thận truyền pháp lực vào trong Tị Chướng châu.

Chỉ nháy mắt sau đó, bề mặt Tị Chướng châu tỏa ra một vầng hào quang màu bích lục, hào quang nhanh chóng lan ra khắp bốn phía.

Dưới ánh hào quang màu bích lục chiếu rọi, sương mù vẫn tràn ngập khắp xung quanh, có điều cảm giác đặc sệt lúc trước đã giảm đi một chút.

Khi vừa vào trong sương mù cũng không cảm thấy có gì khác thường, chỉ là tầm mắt bị ngăn trở.

Mọi người tuy là tu sĩ nhưng vẫn không cách nào nhìn xuyên sương mù.

Tuy có thị lực mạnh hơn những người khác, Viên Minh cũng chỉ thấy những thứ ở trong phạm vi mười trượng quanh người, xa hơn nữa thì không nhìn rõ được thứ gì, còn dùng thần thức dò xét còn không bằng nhìn, hơn nữa đã có hồn nha dò đường nên hắn không dùng tới thần thức.

Tuy mọi người đã kéo giãn khoảng cách với nhau tới độ hai bên không thấy bóng dáng nhau, nhưng vẫn có thể thấy được ánh hào quang lờ mờ phát ra từ Tị Chướng châu.

Viên Minh đi một lúc lâu trong sương mù, cuối cùng cũng thấy được độc chướng trong lời Huyễn Thì.

Loại độc chướng này có màu vàng đục, không hòa lẫn với sương mù màu trắng, chỗ tiếp giáp hai thứ tách hẳn nhau ra, trông giống như có một bức tường vô hình ngăn cách.

“Sắp tiến vào phạm vi khí độc, các vị sẵn sàng đề phòng, chớ để bị độc trùng độc thú đánh lén.” Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của Huyễn Thì từ đằng xa truyền tới.

Nghe thấy y nhắc nhở, mọi người cùng nâng cao tinh thần lên mức tối đa.

Thanh niên áo đen tên Khôn Sa tháo một cái bình sứ màu đen từ bên hông xuống rồi nhổ nắp bình ra.

Từ chỗ miệng bình, một con kiến màu đỏ tươi to bằng củ lạc chậm rãi bò ra, nhảy xuống mặt đất rồi bò vào trong vùng độc chướng.

Sương mù bên trong đó càng dày hơn, tầm mắt cũng vì đó bị ngăn trở nhiều hơn trước.

Có điều độ nha không bị công kích nên Viên Minh liền nhanh chóng đi vào bên trong.

Vừa trong đám chướng khi màu vàng, hắn lập tức thấy từ trên phần da để hở của mình có một cảm giác nhoi nhói truyền tới, đi thêm mấy bước lại thấy trong lỗ mũi cũng xuất hiện cảm giác bỏng rát.

Viên Minh cẩn thận quan sát, đánh giá tình trạng bản thân, sau khi xác nhận đó chỉ là phản ứng nhẹ chứ không phải trúng độc mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ bên trong làn sương có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng người khác ho khan, có vẻ cổ họng bọn họ cũng không được thoải mái cho lắm.

Đúng lúc này, trong thức hải Viên Minh đột nhiên có hình ảnh từ thị giác hồn nha truyền tới. Trong hình ảnh là một mảng dày đặc những chấm nhỏ đang ép tới phía bọn hắn.

Cùng lúc này, tiếng hô hoán ầm ĩ của Khôn Sa cũng truyền tới:

“Có độc vật đang tới!”

Lời vừa dứt chưa được bao lâu, đã nghe một tràng những tiếng vỗ cánh từ trong sương mù truyền đến. Ngay sau đó, một mảng lớn chừng mấy ngàn chấm đen ào ạt lao về phía bọn hắn.

Viên Minh tập trung nhìn tới, phát hiện đó rõ ràng là một mảng lớn ong độc, mỗi con to bằng hạt đào, toàn thân mọc lông tơ đen, vàng xen kẽ, ở đuôi còn có một cái nọc độc sắc nhọn.

“Hổ Vĩ phong, kịch độc.” Viên Minh vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Trong sách có nói loại ong độc này có ở không ít nơi trên đất Nam Cương, tuy đàn này có kích thước khác xa so với miêu tả trong sách nhưng số lượng lại cực nhiều.

Viên Minh nheo mắt, lật tay lấy Hàn Tinh kiếm ra, tiếp đấy cũng không dùng pháp lực thôi động, chỉ nhờ vào âm hàn khí tỏa ra thân kiếm, không ngừng chém lên đám ong độc đang bay lượn khắp xung quanh.

Những nơi kiếm khí đi qua, những con ong tuy không bị chém chết nhưng phàm là con nào bay tới quá gần đều bị khí lạnh xâm nhập, nhao nhao đông cứng rớt xuống đất, rồi bị Viên Minh dẫm nổ bem bép.

Trong sương mù, mọi người cũng nhất loạt ra tay.

Huyễn Thì nhấc tay vung tới trước, trong lòng bàn tay y liền thấy có ánh hào quang đỏ sậm bừng lên, tiếp đó một mảng lớn ánh lửa từ trong lòng bàn tay tuôn ra, chớp mắt đã nuốt sống hơn nửa ong độc bay về phía y.

Bạch Dung thì trên tay có mang một bộ thủ sáo màu đen, thủ sáo này hình như được làm từ kim loại, bề mặt tỏa ra sương mù đen nhàn nhạt, mỗi lần nàng vung chương đánh ra liền dẫn theo một luồng khói đen phóng tới, bao trùm những con ong độc kia. Chỉ sau thoáng chốc, những con Hổ Vĩ phong kia liền nhao nhao ngừng bay rồi rớt thẳng xuống đất.

Khôn Sa lại mở ra một bình sứ màu đỏ, từ bên trong lại thấy có một đám độc trùng màu trắng bay ra. Đôi bên lấy độc trị độc, trùng độc và ong độc lao vào đánh giết lẫn nhau, tử thương vô số.

Trong khi đó, con kiến đỏ dưới chân gã đang điên cuồng ăn uống, không ngừng nuốt chửng thi thể những con Hổ Vĩ phong rơi xuống mặt đất.

Tráng hán thân thể cao lớn kia thì đơn giản và trực tiếp hơn nhiều, lang nha bổng trong tay gã liên tục xé gió khua múa, đập thẳng lên thân những con ong độc kia.

Tiếng bem bép liên tục vang lên, từng con ong độc nổ tung, bắn tóe ra một tầng sương máu.

Những con ong này còn chưa đủ để tính là hung thú cấp một bậc thấp nên chỉ có thể khiến bọn hắn thoáng dừng bước, chứ không thể nào đưa tới nguy hiểm cho bọn hắn.

Chỉ tốn chút ít thời gian, mọi người đã có thể xử lý sạch sẽ đám ong độc tập kích.

Tình cảnh của những đội ngũ khác cũng tương tự bọn hắn, tuy vậy cũng không thiếu một ít gia hỏa xui xẻo.

Trong đó có một đội ngũ một đường bình yên thuận lợi tiến vào, không gặp bất kỳ độc trùng hay mãnh thú gì tập kích.

Bọn họ vốn còn tưởng mình may mắn, nhưng đi lâu thêm bọn họ mới phát hiện có gì đó không đúng, chẳng biết vì sao cổ mình lại sưng phồng lên.

Đợi tới khi bọn họ phát giác ra điểm khác thường này thì đã quá muộn.

Trong đội ngũ sáu người này, ngoài hai thành viên chính thức của Bạch Dạ tán mình và một thành viên tạm thời, những thành viên tạm thời khác đều phạm phải sai lầm, cho rằng bản thân bị trúng độc rồi thử dùng pháp lực để ép độc tố ra ngoài.

Nhưng trên thực tế, bọn họ đã đi nhầm vào khu vực có bào tử nấm độc sinh sôi nảy nở rồi bị bào tử nấm độc ký sinh.

Khi bọn họ thử dùng pháp lực ép độc tố ra ngoài, vô tình đã truyền một lượng lớn chất dinh dưỡng cho bào tử nấm độc đang ký sinh ở cổ bọn họ, đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng của chúng, đợi tới khi chúng trưởng thành rồi vỡ vụn, cả cổ bọn họ cũng gãy theo.

Còn có một đội xâm nhập vào khu vực có một mảng dây leo độc sinh trưởng.

Những dây leo độc xanh mướt khắp thân là gai độc kia vô cùng nhạy cảm với vật sống, ngay khi bọn họ tiến vào, tất cả chúng liền giống như yêu đằng có linh trí, ùn ùn cuốn tới rồi nháy mắt đã xiết chết hai tên thành viên tạm thời.

Những người khác sau khi hồi phục tinh thần từ cơn khủng hoảng ban đầu, lập tức đồng loạt ra tay phản kích, cuối cùng mới thành công thoát ra.

- Chú giải,
- Hổ Vĩ phong là Ong đuôi hổ.
- Thủ sáo là cái bao tay.
- Lang nha bổng là loại gậy to nặng, bên trên thân thường có phần đinh, gai nhọn chổng ngược như răng sói.
- Hết chú giải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận