Tiên Giả

Chương 530: Hỏa Tinh cung

Mang theo nghi hoặc trong lòng, Viên Minh bước nhanh về phía bồn địa.

Không bao lâu, khi đã vào trong bồn địa, hắn đưa phân hồn thần thức đảo qua xung quanh một lượt, kết quả vẫn không phát hiện có trận pháp bao phủ hay cơ quan cạm bẫy gì khác, những cột đá xung quanh không khác mấy so với nơi khác, sương đỏ tràn ngập hỏa độc vẫn nồng nặc như trước, thậm chí cả linh khí nơi này cũng không chênh lệch mấy so với những nơi khác.

Nơi này ngoài linh thảo tươi tốt thì có vẻ chẳng khác gì những chỗ khác.

“Thật đúng là kỳ quái.”

Viên Minh nghĩ mãi không hiểu, đành phải thở dài nén nghi hoặc trong lòng lại, định bụng đào hết Kim Quỳ mọc ở chỗ này.

Nhưng khi hắn ra tay đào bới thì lại phát hiện linh khí trong bùn đất chỗ này nếu so với những nơi khác thì nồng đậm hơn nhiều, hơn nữa không chỉ có linh khí hệ Hỏa mà ngũ hành đều có.

Cũng chỉ vì trong rừng đá này chỉ mọc mỗi linh thảo hệ hỏa, nếu không dù linh thảo trồng ở đây là hệ Thủy, trong trường hợp hoàn cảnh bên ngoài không đổi thì mọc lên cũng chưa chắc đã kém.

Ý thức được điểm này, Viên Minh lập tức điều khiển phân hồn thứ nhất phóng thần thức tìm kiếm dưới mặt đất.

Sau một lát, hắn sáng mắt lên, bước nhanh tới chỗ trung tâm bồn địa rồi ra tay đào bới.

Chẳng mấy chốc, bên trong bùn đất màu nâu lộ ra một vật khác màu to cỡ nắm tay. Bên trên lớp bùn dính bên ngoài vật này là những tia sáng năm màu, khi lau đi lớp bùn bao phủ liền có linh khí ngũ hành tỏa ra, đám linh thảo xung quanh hình như cũng bị ảnh hưởng, những nụ hoa Kim Quỳ còn e ấp giờ đang chậm rãi nở ra.

“Ngũ hành ngũ sắc, có thể khiến linh thảo mau sinh trưởng, cái này chẳng lẽ là Ngũ Hành tức thổ trong truyền thuyết?”

Viên Minh vui mừng khôn xiết, trong truyền thuyết nói, Ngũ Hành tức thổ có thể cải biến địa chất trong phạm vi nhất định, tăng tốc độ sinh trưởng của linh thảo, nếu có đó số lượng thậm chí có thể khiến linh thảo trong một năm lớn bằng trăm năm, chỉ tiếc trong tay Viên Minh chỉ có một khối nhỏ, e là không được thần dị như vậy.

Dù vậy Viên Minh cũng đã thấy thảo mãn, cẩn thận từng chút cất khối Ngũ Hành tức thổ này lại, tiếp đó hẳn lại dùng phân hồn thần thức tìm kiếm trong ngoài bồn địa một lượt, sau khi xác nhận không bỏ dót gì mới nhấc chân rời đi.

Trong thời tiếp đó, Viên Minh lại thử tìm kiếm linh thảo hoặc bảo vật khác, nhưng có vẻ hắn đã tiêu hết may mắn vào Ngũ Hành tức thổ nên trong suốt khoảng thời gian sau đó, ngay cả một gốc Kim Quỳ đã nở hoa hắn cũng không tìm thấy chứ đừng nói tới linh thảo khác.

Viên Minh mang theo chút tiếc nuối rời khỏi rừng đá, bắt đầu quay gót quay về, kết quả trên đường lại không tìm được hai người Lôi Hạc và Viêm Tương.

Vì có hạn chế thời gian chỉ một khắc đồng hồ, hắn đương nhiên cũng không thể trì hoãn quá lâu, sau khi chờ một lát vẫn không có kết quả liền tiếp tục lên đường quay về thôn xóm.

Trong lầu gỗ, Triệu Quy vẫn đang an nhàn ngồi thưởng trà, thấy Viên Minh bình an trở về, khuôn mặt già nua lập tức nở nụ cười.

“Ồ, về rồi à? Tốc độ của ngươi thực sự nhanh hơn ta dự đoán nhiều, chỉ có điều không biết có tìm được Kim Quỳ ta cần không?”

“May mắn không làm nhục mệnh.” Viên Minh nói xong liền đặt hết chỗ Kim Quỳ hái được lên bàn.

“Một, hai…Ồ, ngươi lại có thể mang về tận mười đóa, không tệ, xem như vận khí không tệ.” Triệu Quy đếm số lượng Kim Quỳ, mặt lộ vẻ vui mừng.

“Có thể khiến tiền bối hài lòng là tốt rồi.” Viên Minh chắp tay nói.

Nghe vậy, Triệu Quy lập tức cười ha ha, nói: “Ha ha, ngươi có thể tìm được Kim Quỳ đã nở như vậy cũng không dễ dàng, có điều lúc trước ta từng nói, chỉ cần người cầm về ba đóa Kim Quỳ, ta sẽ đưa phương pháp ra khỏi rừng đào cho ngươi, lời đã nói ra khỏi miệng, ta đương nhiên sẽ không lật lọng nuốt lời.”

Nói đoạn, Triệu Quy đảo tay phải qua bàn gỗ, thu ba đóa Kim Quỳ vào trong túi, tiếp đó y đứng lên bấm niệm pháp quyết, đánh một đạo thuật pháp lên người Viên Minh.

Viên Minh lập tức cảm thấy có một lực lượng không biết tên chui vào thân thể, có khác là lần này cảm nhận rõ ràng hơn trước nhiều.

“Đạo pháp thuật vừa rồi có thể duy trì trong một ngày một đêm, có nó ngươi muốn đi ngang rừng đào cũng được.” Triệu Quy ngồi xuống chỗ cũ, vừa cười vừa nói.

Viên Minh mỉm cười nhìn chỗ Kim Quỳ còn lại, chủ động nói: “Chỗ Kim Quỳ này xem như tạ ơn tiền bối khi trước tặng trà, xin tiền bối nhận lấy.”

Tuy trước đó Lôi Hạc từng khéo léo đề nghị đưa chỗ Kim Quỳ dư cho Viêm Tương, nhưng thứ nhất là hắn vẫn chưa đáp ứng, thứ hai là hắn cũng không có nghĩa vụ phải nhọc lòng vì Viêm Tương, huống hồ gã Viêm Tương vẫn luôn có địch ý rất sâu với hắn.

Trong khi đó, Triệu Quy ở trước mặt hắn đây từ lúc gặp tới giờ đối xử với hắn xem như không tệ, hắn đương nhiên là muốn giao thiệp nhiều thêm.

Nhưng Triệu Quy lại trầm mặc một lúc rồi mới đáp: “Giá trị bảy đóa Kim Quỳ này thực sự cao hơn chén trà của ta nhiều, ta cũng không thể chiếm không chỗ tốt của người, cái Thanh Quý thảo mão này làm từ nhánh cây Thanh Quý, do chính tay ta bện thành, đội lên đầu có thể chống ánh mặt trời thiêu đốt, dùng nó đổi lấy bảy đóa Kim Quỳ hẳn là đủ.”

Nói đoạn, y lần nữa đảo tay phải qua mặt bàn, tức thì cả bảy đóa Kim Quỳ biến mất, thay vào đó là một cái thảo mão được bện từ nhánh cây xanh đen.

Viên Minh cầm thảo mão lên, lập tức cảm nhận được cảm giác mát mẻ từ hai tay truyền đến, không khí xung quanh tựa như cũng trở nên mát mẻ hơn nhiều.

Hắn vui mừng quá đỗi, vội vàng chắp tay cảm ơn Triệu Quy: “Đa tạ tiền bối thưởng bảo.”

“Gì mà thưởng bảo với không thưởng bảo, ngươi đưa Kim Quỳ, ta đổi thảo mão, đây là giao dịch bình đẳng.” Triệu Quy nói.

Khi đang nói chuyện, nụ cười trên mặt y chậm rãi tắt đi, biểu lộ dần trở nên cứng nhắc.

“Tiền bối, chẳng lẽ chỗ Kim Quỳ này có vấn đề sao?” Viên Minh thấy vậy bèn hỏi.

“Không có, nếu ngươi đã có được thứ ngươi muốn, vậy thì mau đi đi.” Triệu Quy đột nhiên đổi giọng, lạnh lùng nói.

Viên Minh cũng không rõ ràng lắm, hai ngươi mới rồi còn đang vui vẻ nói chuyện, sao Triệu Quy bỗng nhiên lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Vào thời khắc này, một tràng tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài lầu gỗ truyền vào, Lôi Hạc và Viêm Tương rảo bước đi vào trong lầu, trông bộ dáng cả hai trông hơi nhếch nhác nhưng trên thân không hề có vẻ gì như bị thương.

Ngẩng đầu thấy Viên Minh cũng ngồi trong phòng, Viêm Tương lập tức hừ lạnh, trên mặt lộ vẻ không vui, trong khi đó Lôi Hạc nở nụ cười gượng gạo rồi tắt ngay, có vẻ tâm tình không tốt lắm.

Mắt thấy hai ngươi trở về, Triệu Quy dừng bước, lạnh lùng hỏi: “Hai người các ngươi có gom đủ Kim Quỳ linh thảo không?”

“Góp đủ.” Viêm Tương nén lửa giận, bước lên giao ra Kim Quỳ - Nhìn qua cũng chỉ có mười đóa.

“Nhớ không lầm thì ngươi phải giao cho ta mươi hai đóa mới đúng.” Triệu Quy liếc nhìn Viêm Tương.

Đúng lúc này, Lôi Hạc tiến lên một bước: “Còn thiếu ở chỗ ta.”

Dứt lời, y liền lấy ra tám đóa Kim Quỳ đặt lên bàn.

Thấy y giúp mình nộp đủ số, trong mắt Viêm Tương lóe lên nét cảm kích, có điều nó chỉ hiện lên trong thoáng chốc, ngoài cái đó ra thì gã không biểu lộ gì thêm.

Viên Minh lập tức ý thức được, có lẽ bọn họ trên đường về đã trao đổi với nhau, từ đó đạt thành một loại hiệp nghị nào đó.

Triệu Quy cũng không bận tâm Kim Quỳ tới từ tay ai, chỉ kiểm sơ lại số lượng xong liền nhận lấy Kim Quy, tiếp đó lại đưa tay bấm niệm pháp quyết, đánh bí thuật lên thân hai người Lôi Hạc.

“Được rồi, giao dịch đã xong, các ngươi có thể rời khỏi đây, nhớ đừng có dừng lại trong rừng đào lâu, không tiễn.” Triệu Quy lên tiếng đuổi khách xong đứng dậy đi vào trong phòng.

“Xin Triệu đạo hữu dừng bước, đạo hữu ở đây đã lâu, hẳn ngươi cũng đã biết nơi ở của tiên nhân nằm ở chỗ nào trên đảo, chúng ta làm sao tới được đó? Ngoại trừ rừng đào kia ra, những chỗ khác còn có cấm chế hay thứ gì cần kiêng kỵ nữa không?” Lôi Hạc thấy thế, vội chắp tay hỏi.

“Vấn đề của ngươi nhiều thật đấy, cũng được, nghĩ tình các ngươi vốn nhờ cơ duyên mà tới, ta sẽ chỉ cho các ngươi một con đường sáng.” Triệu Quy dừng chân, xoay người bước ra phía ngoài lầu gỗ.

Ba người bọn Viên Minh lập tức đuổi theo, chỉ thấy Triệu Quy đi tới cửa liền dừng lại, đưa tay chỉ đỉnh núi màu vàng kim bên ngoài rừng đào rồi chậm rãi nói:

“Cơ duyên lớn nhất trên đảo này không gì qua được Hỏa Tinh Cung trên đỉnh núi đó, nơi đó chính là hành cung của Kim Quỳ tiên nhân lúc trước, bên trong không có giấu đầu mối mọi cấm chế khống chế trên đảo, hơn nữa năm xưa vì tiên nhân vội vàng rời đi nên giờ bên trong còn có rất nhiều tiên đan và trân bảo, thậm chí cả linh bảo bên người Kim Quỳ tiên nhân giờ cũng đang nằm đâu đó trong cung, chờ người hữu duyên xuất hiện.”

Nghe tới hai chữ linh bảo, hai mắt Lôi Hạc sáng bừng lên, trong khi đó Viêm Tương cũng tan hết muộn phiền trong lòng, hưng phấn hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao đến được Hỏa Tinh cung? Xin đạo hữu nói rõ.”

“Ha ha, muốn tới Hỏa Tinh cung rất đơn giản, các ngươi từ đây đi thẳng theo hướng Bắc là có thể xuyên qua rừng đào, đi tới chân ngọn núi lớn màu vàng kim kia, có điều nơi đó cũng có rất nhiều bẫy rập và nguy hiểm, đạo thuật pháp này của ta cũng không ứng phó nổi nhiều nguy cơ như vậy, các ngươi vẫn phải tự tìm biện pháp mới có thể vào được.”

Dứt lời, Triệu Quy không nói gì thêm, quay người trở về lầu gỗ, đóng sầm cửa lại.

Hai người Lôi Hạc lúc này đã không còn tâm tư đi để ý hành động của Triệu Quy, hưng phấn tập trung nhìn chằm chằm nhìn đỉnh núi một lát rồi nhanh chóng lên đường, bay thẳng về phía Bắc.

Viên Minh thấy tình hình này đang định đuổi theo thì bỗng quay người nhìn cửa gỗ phía sau.

Khí tức Triệu Quy bên trong cửa gỗ đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, cũng chẳng để lại chút dấu tích nào.

Hắn nhíu mày, điều khiển phân hồn thứ nhất phủ thần thức xuống dò xét trong phòng, kết quả cũng không tra ra tung tích Triệu Quy, ngoài điều này ra, Hỏa Giác dị tộc trong làng cũng thình lình biến mất hết.

“Lúc trước khi vừa tới làng này cũng như vậy, không hề phát hiện khí tức vật sống, Triệu Quy và Hỏa Giác dị tộc đột nhiên xuất hiện, giờ lại đột nhiên biến mất, đúng là cực kỳ cổ quái…” Viên Minh thầm nghĩ.

Hắn nhìn thôn xóm tĩnh mịch chỉ có tiếng xào xạc, hoàn cảnh thực sự cho người ta cảm giác nặng nề tĩnh mịch.

Viên Minh trong lòng bất chợt ớn lạnh, quay người rời đi.

Khi bóng dáng ba người biến mất trong rừng đảo, cánh cửa gỗ vốn đang khép kín bỗng từ từ mở ra, Triệu Quy đang đứng bên cạnh cửa như chưa hề nhúc nhích.

Y mặt không đổi sắc nhìn về hướng ba người Viên Minh, làn da dần nổi lên một tầng màu xanh đậm.

Ba người Viên Minh một đường tiến tới, có thuật pháp của Triệu Quy bảo hộ, bọn hắn không còn bị huyễn cảnh của rừng đào ảnh hướng, tốc đi đi tới rất nhanh, nhưng rừng đào vẫn rộng lớn như cũ, qua mấy canh giờ mà bọn họ vẫn chưa bay ra khỏi rừng đào.

Lúc này, mặt trời trên cao dần nhiều lên, nhiệt độ càng lúc càng cao, thiêu đốt làm da người phải nóng lên, Lôi Hạc và Viêm tương cũng không thể không chia một phần pháp lực ra, tự mình thi triển thủ đoạn bảo vệ thân thể, tốc độ tiến tới vì vậy mà chậm lại.

Trong khi đó, Viên Minh lấy Thanh Quý thảo mão ra đội lên đầu.

Thoáng cái, Viên Minh liền cảm thấy có một luồng khí mát lạnh từ trên đầu chạy qua toàn thân xuống tận chân, giống như có một tầng nước lạnh bao trùm cơ thể, không cần phải vận chuyển linh quang hộ thể khiến hắn cảm thấy vô cùng hài lòng.

Viên Minh quay đầu thấy cảnh này, mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi: “Tiểu tử, cái thảo mão này ngươi lấy từ đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận