Tiên Giả

Chương 552: Vào động

“Ha ha, không hổ là Viên huynh! Có thể dễ dàng giải quyết phân nửa phiền toái. Hiện còn ba gốc thụ yêu, chúng ta nắm chắc vào được trong Tuế Nguyệt động rồi.” Ô Lỗ khen.

Lúc này y đã khôi phục pháp lực, nói xong định lần nữa thúc giục Độn Thiên Thạch phù, ẩn nấp hai người đi.

“Cứ chờ chút đã, còn phải giải quyết một phiền toái nhỏ." Viên Minh nhìn về phía mặt đất phía sau.

Cách mặt đất mấy trăm trượng có hai bóng người màu đỏ đang lẳng lặng ẩn nấp. Chính là vật Nguyên Vô Cực thả ra lúc nãy.

Hai bóng người này như ẩn như hiện, khí tức như không tồn tại, nếu không phải dựa vào thần thức của phân hồn thứ nhất thì hắn cũng khó phát hiện ra được.

“Đây là Huyết Thần khôi lỗi của Hóa Huyết môn ta.” Huyết Ảnh thấy Viên Minh như vậy bèn tản thần thức ra, kinh ngạc nói.

“Huyết Thần khôi lỗi? Thì ra là vậy!” Viên Minh gật đầu.

Lúc trước ngồi bế quan điều tức dưới chân núi, hắn cũng đã lấy được toàn bộ ngọc giản Hóa Huyết công từ Huyết Ảnh, trong đó cũng ghi rõ phương pháp luyện chết Huyết Thần khôi lỗi. Cần phải có một bộ thân thể tu sĩ hoàn chỉnh, lấy máu làm đường dẫn khắc họa đường phù văn đặc thù của Hóa Huyên môn lên thi thể, lại dùng lửa chí âm thiêu đốt rèn giũa mười năm, luyện hóa toàn bộ da thịt xương cốt của khôi lỗi mới thành được Huyết Thần khôi lỗi.

Huyết Thần khôi lỗi có thể hóa thành huyết vân, không chỉ phi thiên độn địa mà còn có một thân huyết khí có thể làm bẩn pháp bảo, có rất nhiều diệu dụng.

Tu vi của khôi lỗi luyện chế càng cao thì Huyết Thần khôi lỗi luyện thành càng lợi hại. Trong ngọc giản Hóa Huyết công có ghi Hóa Huyết môn đã từng tình cờ có được một bộ thi thể của một đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, toàn bộ tông môn phải bỏ ra trăm năm luyện chế vất vả mới tế luyện thành một bộ Huyết Thần khôi lỗi cao cấp nhất.

Bộ Huyết Thần khôi lỗi này có thân thể vô hình vô ảnh, nằm giữa ranh giới giữa vô hình và hữu hình, chẳng những khó bị pháp bảo gây thương tích mà khi đối địch có thể hóa thành một đạo huyết ảnh vô hình bổ nhào về phía địch nhân, có pháp bảo hộ thể lợi hại cỡ nào cũng không thể ngăn cản nổi. Huyết ảnh xuyên thấu qua, chỉ trong tích tắc đó cũng có thể hút đi hết tinh huyết thần hồn của đối phương.

Mỗi lần hấp thu một phần tinh huyết thần hồn thì thực lực của Huyết Thần khôi lỗi lại được tăng lên một phần, sau này còn sinh ra linh trí, trốn khỏi Hóa Huyết môn khiến cao tầng tông môn này tiếc nuối vạn phần.

“Nhìn qua thì hai bộ Huyết Thần khôi lỗi này mới được luyện hóa xong, có người dùng Huyết Ẩn phù bí chế của bản môn ẩn giấu chúng ở đây, không khó đối phó.” Huyết Ảnh xung phong nhận việc.

“Không cần, ta đối phó được.” Viên Minh khống chế phân hồn thứ nhất thi triển huyễn thuật lên hai cái bóng đỏ kia.

Huyết Thần khôi lỗi còn ngây ngô, đối mặt với huyễn thuật của phân hồn thứ nhất căn bản không có lực chống trả, nhanh chóng trở nên sững người tại chỗ.

Viên Minh độn vào lòng đất, thôi động Hàn Nguyệt giới trong tay điểm ra.

Hai tia sáng trắng lạnh lẽo bắn ra đánh lên người hai Huyết Thần khôi lỗi, chúng nó lập tức bị đông cứng thành tượng băng.

Huyết ảnh cũng hiện ra diện mạo vốn có, là Lữ Trường Phong cùng lão giả họ Kỳ từng dẫn đám người Viên Minh tiến vào bí cảnh lúc trước. Vẻ mặt Viên Minh trở nên kỳ quái, sau đó vung tay áo ra.

Một luồng sáng xanh hiện ra, hai khôi lỗi biến mất không còn dấu vết.

Thu lấy hai khôi lỗi xong, Viên Minh nhanh chóng trở về mặt đất, cùng Ô Lỗ đi vào Tuế Nguyệt động.

Hai người vừa mới tới gần cửa động thì ba gốc đại thụ bắt đầu vặn vẹo, dây leo rủ xuống cũng đã cong lên, cả hình thể của chúng cũng bắt đầu co lại. Trên mỗi cành cây khô héo đều mọc lên một gương mặt người vặn vẹo nhào về phía bọn họ.

Ô Lỗ thấy vậy vội vàng kéo lấy Viên Minh, lập tức thi triển Độn Thiên Thạch phù.

Bóng hai người lóe lên, rồi biến mất, chỉ còn lại ba thụ nhân vọt tới trước mặt bọn họ. Mặt mày cả ba trở nên mờ mịt nhìn hư không trống rỗng.



Bên trong Tuế Nguyệt động, Viên Minh và Ô Lỗ lặng lẽ tiến vào, ẩn nấp trong hư không.

Hai người còn chưa đứng vững thì tầm mắt đã bị một gốc cổ thụ toàn thân đen kịt cách đó không xa hấp dẫn.

Gốc cổ thụ này không cao quá một trượng, toàn thân đầy những đường vân thô ráp sần sùi, vỏ cây lại hiện rõ màu kim loại sáng bóng.

Cành cây đan xen rậm rạp với vô số dây leo màu đen rủ xuống.

Giữa thân cây có một khuôn mặt to lớn và già nua.

Khác với gương mặt vặn vẹo của những thụ nhân khác, gương mặt này ngoại trừ u ám ra thì hoàn toàn tương tự như mặt người thật. Mắt lão hơi khép, nếp nhăn đầy mặt, nhìn bình thản lại mang theo mấy phần hiền từ.

Ô Lỗ cùng Viên Minh liếc nhau, đang muốn dò xét tỉ mỉ thì mí mắt của gương mặt lão nhân khẽ nhúc nhích, rồi mở to ra.

Hai mắt lão mở ra, lộ ra con mắt đục ngầu như kết một tầng sương trắng bên trên. Thậm chí nhìn qua như thể tầng sương trắng đó đang di chuyển, thoáng cái đã hóa thành hai vòng xoáy hỗn loạn.

Một khí tức cuồng bạo hỗn loạn nhất thời bùng ra từ trong cặp mắt kia, vô số dây đen trên cây như sống lại, bay múa đầy trời, va chạm vào xung quanh như thể cuồng ma loạn vũ.

Vô số sương mù màu đen từ trên gốc cây tản ra, nháy mắt đã phủ đầy hang động.

Trong thoáng chốc khi Viên Minh nhìn vào con mắt với vòng xoáy kia, thức hải hắn như vang lên một tiếng ầm nặng nề, cả người như bị một cái chuông lớn đập trúng, đứng sững tại chỗ.

Cảnh vật trước mắt hắn biến ảo, trong tầm mắt đột ngột xuất hiện một gốc đại thụ màu đen cực kỳ cao, tán cây cực lớn. nhánh dây che khuất cả bầu trời, rủ từ nhánh cây xuống như những cánh tay của ác ma, bề mặt mọc đầy vảy đen cùng với móc câu sắc nhọn.

Không đợi Viên Minh phản ứng lại, những sợi dây leo như cánh tay ác ma đã đâm thẳng vào người hắn.

Viên Minh chỉ cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, ý thức trầm xuống, cả người như rơi vào vực sâu vô tận, không ngừng rơi vào trong bóng tới, dần dần mất hết cảm giác.

Hắn mơ hồ đoán được đây là hồn lực của mình đang bị nhanh chóng rút ra, nhưng ý thức đầy hỗn độn khiến hắn không cách nào gắng gượng phản kích lại được.

Cùng lúc đó, trong Tuế Nguyệt động, Độn Thiên Thạch phù cũng đã bị giải trừ công dụng, bóng người Viên Minh và Ô Lỗ đồng thời hiện ra.

Tình huống của Ô Lỗ cũng giống Viên Minh, thậm chí sắc mặt y còn tái xám nghiêm trọng hơn nữa.

Cùng lúc này, mặt đất dưới chân sau lưng hai người đột nhiên nứt ra, hai nhánh dây màu đen từ bên trong đột ngột ngoi lên đâm về phía sau lưng hai người.

“A…”

Hai người Viên Minh và Ô Lỗ không khỏi rên lên một tiếng, trên mặt cũng lộ vẻ đau đớn.

Lúc tiếng kêu vang lên, trên da bọn họ cũng đã bắt đầu nổi lên một tầng xám trắng, nhưng không phải là loại thi thể bị hút khô đi.

Trên cơ bắp bọn họ bắt đầu nổi lên từng đường vân, rìa ngoài những múi cơ bắt đầu lún thành những khe nứt, làn da bắt đầu xuất hiện những mảnh cứng bất quy tắc, cả người nhanh chóng chuyển hóa thành cây cối.

Sau khi bộ dáng có biến hóa dị thường, màu da của bọn họ cũng dần biến thành màu đen, đã giống với mộc khôi lỗi mà lúc trước bọn họ từng nhìn thấy tới bảy phần.

Nhục thân biến đổi, ý thức trầm luân… ngay lúc hai người căn bản không còn sức chống cự nữa thì phân hồn thứ nhất ẩn thân trong Thâu Thiên đỉnh đã bắt đầu vận chuyển.

Dưới sự triệu hoán của hắn, từng cỗ nguyện lực tinh thuần tụ tập mà đến, rót vào trong thần hồn Viên Minh.

Hồn lực vừa bị rút một lượng lớn đã nhanh chóng được bổ sung, thần thức vốn chìm vào vực sâu cuối cùng cũng đã nhìn thấy được một chút ánh sáng trong bóng tối vô tận.

Viên Minh không buông tha tia sáng này, ra sức giãy giụa đi về phía trên.

Hai mắt vốn đã dần chuyển sang màu xám trắng đột nhiên lóe lên một tia thần thái, cuối cùng đã khôi phục được chút ít thần trí.

Nhân cơ hội này, Viên Minh vội triệu hồi Bách Quỷ Dạ Hành đồ ra. Một luồng ánh sáng trắng lóe lên rồi chui vào bên trong cơ thể thụ yêu màu đen, là phù văn Chúng Sinh mộng ẩn giấu trong bức tranh.

Dây leo của thụ yêu đen vốn như cuồng ma loạn vũ lập tức trở nên trì trệ, khựng lại giữa không trung, không còn va đập xung quanh.

Sương mù màu đen cũng bị ngưng kết giữa không trung.

Sương mù ngưng tụ thành vòng xoáy trong đôi mắt của gương mặt lão nhân trên thân hắc thụ cũng ngừng lại, như lâm vào tĩnh lặng.

Không biết phù văn Chúng Sinh Mộng có thể chèo chống được bao lâu nên Viên Minh không dám trì hoãn, đỉnh đầu lóe lên ánh sáng vàng kim, rồi một tòa kinh tràng màu vàng kim chói mắt hiện ra.

Kim quang đầy trời, mấy chục món pháp bảo bao gồm Lôi Công chùy và Oanh Thần chùy đồng thời được tế ra, đủ các luồng sáng đồng loạt bắn ra công kích về phía hắc thụ.

Viên Minh cũng lấy Tử Tinh Cửu Long thương ra, điều đồng gần như toàn bộ lực lượng sao trời rót vào bên trong thân thương.

Chỉ thấy từng đạo lôi điện, bảo quang, tia lửa, lưỡi dao gió đánh vào thân cây già phát ra từng tiếng ầm ầm trầm đục, nhưng kết quả lại không khác gì kiến càng lay cây cả.

Ngoại trừ Lôi Công chùy cùng Oanh Thần trùy bổ ra một vết nứt trên người lão thụ ra thì những pháp bảo khác chỉ có thể đánh bong tróc chút lớp biểu bì, căn bản không thể trọng thương được nó.

Dù là Tử Tinh Cửu Long thương của Viên Minh cũng chỉ đâm được nửa mũi thương vào bên trong đã bị kẹt cứng lại, khó mà tiến thêm được.

Gốc hắc thụ này vậy mà cứng cỏi đến khó tin.

Mắt thấy công kích của mình khiến hắc thụ có dấu hiệu tỉnh táo lại, Viên Minh nhất thời khẩn trương.

Lúc này hắn chợt nhớ ra, lật tay cầm lấy tấm phù lục mà Hậu Nghệ Xạ Nhật cung tặng mình lúc trước ra, thúc giục pháp lực vào.

Theo pháp lực rót vào, tấm phù lục sáng lên, một hư ảnh cánh cung màu vàng kim giống hệt Hậu Nghệ Xạ Nhật cung hiện ra trong tay hắn.

Hắn nắm chặt hư ảnh kim cung, cảm nhận được lực lượng hùng hồn nóng rực xuyên thấu qua lòng bàn tay.

Viên Minh không chút chần chừ, lúc này lấy một mũi Kim Ô tiễn ra đặt trên dây cung.

Cánh tay hắn kéo ra, hư ảnh kim cung cũng căng dần ra. Hắn đặt mũi tên lên, bốn phía lóe lên hào quang chói mắt, một lực lượng hùng hồn nóng rực cũng bắt đầu ngưng tụ lại.

Nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng cao lên, ngay cả Ô Lỗ đang rơi vào trong huyễn cảnh cũng bị nóng bỏng đến không thể tự kìm chế được, cả người run rẩy kịch liệt.

Hắc thụ dường như cũng cảm nhận được nguy cơ, bắt đầu kịch liệt giãy giụa, sương mùa xám trắng trong đồng tử mắt bắt đầu kịch liệt chấn động như đang toàn lực chống lại khống chế của phù văn Chúng Sinh mộng.

Hai mắt nó chấn động, ánh mắt cũng đã dần thanh tỉnh.

Viên Minh không chút dao động, cứ kéo căng hư ảnh cây cung đến hết mức, mới buông dây cung ra.

Một tiếng “Vèo” vang lên.

Mũi tên kim sắc gào thét bay ra, chợt lóe lên rồi cắm thẳng lên thân hắc thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận