Tiên Giả

Chương 202: Thủ vững

Thấy hỏa diễm hừng hực tới gần, Độc Giác Thanh Lân mãng phát cuồng căn bản không có ý tránh né, đầu rắn ngửa về sau tụ lực, tiếp đó hất xuống phía dưới, há miệng phun ra một cỗ kình phong cực hàn.

Hàn khí màu trắng trong kình phong thổi cuốn xuống, hình thành một dòng lũ hàn khí, thẳng đến Viên Minh.

Hỏa cầu hừng hực đón hàn khí bay thẳng tới, nhiệt độ cực cao làm hàn phong trong nháy mắt bị bốc hơi, toát ra đại lượng sương mù màu trắng, che phủ tầm mắt Viên Minh.

Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, trong sương mù màu trắng sáng lên một đám lửa hồng gắt.

Ánh lửa hừng hực kịch liệt bành trướng, cấp tốc mở rộng, từ hoả đoàn lớn cỡ đầu người, nổ tung thành một mảnh tường lửa chói mắt, vô số quang đoàn hỏa diễm phun ra tung toé, bốc hơi sương mù trống không.

Trong ánh lửa sáng ngời, thân thể Độc Giác Thanh Lân mãng bạo liệt, hóa thành vô số mảnh vỡ bay tứ tán.

Ngay cả toà núi thây kia, cũng bị nổ tung ra một đường, khắp nơi đều là tàn thi hung thú vỡ vụn.

Đàn thú phía sau đánh tới không thể tránh né trùng kích, một ít hung thú vốn thể phách không mạnh, tức thì bị đả kích cường liệt cùng xương thú văng khắp nơi đâm xuyên thân thể, tử thương một mảnh.

Viên Minh thừa dịp hỗn loạn, lần nữa thao túng hắc châm trùng sát trong bầy thú, rất nhanh giải quyết sạch sẽ đám thú.

Sau đợt này, bước chân hắn lảo đảo, không khỏi cảm thấy một hồi chột dạ, có loại cảm giác pháp lực và thể lực bị móc rỗng.

Hắn vội vàng lấy ra một viên đan dược ăn vào, đồng thời tay nắm chặt viên linh thạch nhanh chóng khôi phục pháp lực.

Một lát sau, Viên Minh bỗng nhiên nhíu mày, nhìn về phía trên không.

Chỉ thấy đàn thú đen nghịt trên đỉnh đầu bắt đầu trở nên bạo loạn, một ít hung thú phi cầm đột nhiên bắt đầu công kích các hung thú khác, tùy tiện chém giết.

Điều này chứng tỏ Dẫn Thú hương lúc trước đốt đã bắt đầu mất đi hiệu lực, tiếp theo đàn thú sẽ không tiếp tục tập kết nơi này, nguy hiểm sẽ giảm bớt.

Còn không đợi Viên Minh thu tầm mắt lại, những hung thú xoay quanh trên đỉnh đầu đã bị nồng đậm huyết tinh nơi đây hấp dẫn, tiếp đó phát hiện bọn hắn, bắt đầu lao xuống dưới này.

Viên Minh thở dài, đành phải lần nữa điều khiển cương châm màu đen, cấp tốc tập kích.

Trước mắt, điều khiển hắc châm xem như đấu pháp thực dụng nhất, dù sao vật này tinh xảo, tiêu hao pháp lực ít nhất, lấy lực lượng thần hồn điều khiển, cũng đơn giản nhất.

Về phần Viên Minh, cần mau chóng khôi phục pháp lực, chỉ cần không có hung thú Nhị Cấp xuất hiện, hắn sẽ tận lực không xuất thủ, bảo tồn thực lực.

Nhưng đám hung thú trên trời, đặc biệt là bảy tám ngốc ưng đầu mục nát kia, hiển nhiên không muốn để cho hắn yên ổn.

Bọn chúng bay ra bốn phía, không ngừng lao xuống tập kích, từng con linh hoạt, tốc độ cực nhanh, hắc châm rất khó phát huy hiệu dụng.

Rơi vào đường cùng, Viên Minh vỗ Dưỡng Thi Đại, gọi ra cỗ luyện thi Kết Đan kỳ kia, là Thiên Xà thượng nhân.

Luyện thi xuất hiện, lúc trước hồn nha được Viên Minh lưu tại sơn động bên kia cũng đã bay trở về, không ngừng lại, bay vào đầu luyện thi.

Tiếp theo một cái chớp mắt, trong mắt Thiên Xà thượng nhân lóe lên u quang, bắt đầu chuyển động.

Trên tay nó mang theo một đôi thủ sáo màu đen, đi tới cách nữ trận sư không xa, ngưng thần đề phòng.

Những ngốc ưng mục nát kia nếu chỉ đi ăn thi thể hung thú, Viên Minh không cần phải quản, nhưng nếu xem "Tịch Ảnh" cũng là thi thể mà tập kích, hắn sẽ lập tức xuất thủ.

Cho dù hắc châm ngăn cản không được, vẫn còn Thiên Xà thượng nhân bảo hộ thêm một tầng.

Cũng không biết qua bao lâu, sơn lâm rốt cuộc dần an tĩnh lại, bốn phía lần nữa nhiều ra không ít thi thể hung thú.

Viên Minh cũng đã tinh thần mệt mỏi, bất đắc dĩ thu hồi hồn nha còn lại, chỉ để lại một con ở bên cảnh giới.

Thiên Xà thượng nhân tự nhiên cũng về trong Dưỡng Thi Đại, trước mắt hắn chỉ có thể miễn cưỡng thôi động Thi này, không thể phát huy toàn bộ thực lực, không dám phóng xuất quá lâu.

"Hẳn là sẽ không còn đàn thú đột kích đại quy mô nữa, cũng sắp hết một nén nhang rồi." Trong lòng đang nghĩ, ánh mắt hắn bỗng ngưng tụ.

Hắn đưa tay nắm Hàn Tinh Kiếm, thân hình vội xông tới sau lưng Tịch Ảnh.

Chỉ thấy bên kia sơn lâm cây cối run run, một con Sơn Ngoan cao tới năm trượng, hình thể khổng lồ, đụng gãy từng cây cổ thụ chọc trời, mạnh mẽ đâm tới bên này.

Sơn Ngoan là một loại rùa sinh trưởng ở trên lục địa, thể phách cứng cỏi, một thân Quy giáp như là pháp khí phòng ngự, lại lực lớn vô cùng.

Trong rất nhiều truyền thuyết Nam Cương, từ trước đều có cố sự Sơn Ngoan cõng núi đi, nó cho tới nay luôn nổi danh với lực lượng thân thể.

Chỉ là tính tình Sơn Ngoan luôn ôn hòa, không thích tranh đấu, bình thường sẽ không chủ động tập kích vật sống khác, con trước mắt tựa hồ bị Dẫn Thú hương ảnh hưởng, từ đó nổi cơn điên.

Mà lúc này, Viên Minh đột nhiên chú ý tới, trên đầu con Sơn Ngoan này thình lình dán một tấm Linh phù màu vàng.

Đây là Linh thú trong tông môn nuôi dưỡng, trên thân tán phát ba động linh lực, thình lình đã đạt đến cấp hai sơ giai, lại là một con Linh thú Trúc Cơ kỳ.

Sơn Ngoan cách bọn hắn không đến hai mươi trượng, Viên Minh căn bản không rảnh suy nghĩ nhiều, cũng chỉ có thể rút kiếm nghênh đón.

Lúc nó tới gần, hai tay hắn cầm kiếm, pháp lực thể nội phồng lên tràn ra, chui vào trong Hàn Tinh Kiếm.

Trên thân kiếm lấp loé tinh quang, hàn khí màu trắng tràn ra bốn phía, thân kiếm ngưng kết ra băng tinh màu trắng.

Viên Minh ra sức tung một trảm, bổ về phía đầu Sơn Ngoan nhô ra.

Một đạo kiếm quang tuyết trắng lướt tới, những nơi đi qua, nhiệt độ trong không khí chợt hạ xuống, hơi nước lơ lửng nhao nhao ngưng kết thành băng, ngay cả cỏ xanh trên mặt đất cũng kết xuất một tầng sương trắng.

Ngay lúc Kiếm quang rơi xuống, trong chớp mắt đầu Sơn Ngoan nhô ra bỗng co rụt lại, giấu vào trong quy giáp nặng nề.

Kiếm quang rơi vào phía trên quy giáp, phát ra một tiếng duệ vang, chợt băng liệt, như tinh quang tản ra. Sơn Ngoan lại lông tóc không tổn hao gì, lần nữa nhô đầu ra, tiếp tục bò tới Viên Minh.

Chỉ là mới bò hai, ba bước, Sơn Ngoan đột nhiên dừng lại, từ chỗ Kiếm quang rơi xuống bỗng có một đạo hàn khí lan tràn ra, trong nháy mắt ngưng kết ra một tầng băng sương, bao vây nó lại.

Sơn Ngoan bị đóng băng lại.

Viên Minh còn chưa kịp cao hứng, trong lòng bỗng nhiên cuồng loạn.

Hắn ngoại phóng thần thức cảm ứng được, một bên khác trận pháp sư đang có một cỗ khí tức cường đại tập kích tới, thẳng đến nữ trận sư.

Viên Minh bỗng nhiên quay người, liền thấy trong núi rừng bên đó, đột ngột xuất hiện một bóng người cao lớn.

Người này khuôn mặt ngay ngắn, mũi anh tuấn, trên mặt có râu ngắn, cẩm bào trên người nhiễm không ít vết máu, thần sắc trên mặt u ám, thình lình chính là Mông Sơn trưởng lão.

Người này từ lúc tông môn bắt đầu bị xâm lấn, vẫn không lộ diện, Viên Minh cho là y đã sớm chạy trốn, không ngờ ở chỗ này gặp phải.

"Mông Sơn trưởng lão! Đệ tử ở chỗ này, có bảo vật hiến cho ngài."

Viên Minh nhấc tay lớn tiếng kêu gọi, ý đồ hấp dẫn chú ý của y.

Nhưng mục tiêu của y chính là nữ trận sư không có động tĩnh kia, căn bản ngoảnh mặt làm ngơ với hắn.

Viên Minh thúc giục đai lưng ngọc, thi triển Phong Tiệp thuật cùng Vô Ảnh Bộ, thân hình chạy gấp, muốn chặn đường giữa Mông Sơn trưởng lão cùng nữ trận sư.

Mông Sơn trưởng lão căn bản thờ ơ, đánh một chưởng về phía hắn, nói: "Giết ngươi thì cái gì cũng là của ta."

Tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ thôi động pháp lực, tiện tay một chưởng cũng không phải Luyện Khí hậu kỳ như Viên Minh có thể chống lại.

Thấy trong hư không áp bách ra một chưởng ấn màu trắng gần như trong suốt, phá không đánh tới, Viên Minh tất nhiên không dám chính diện ngạnh kháng, liên tục không ngừng lách mình tránh né.

Viên Minh bị Mông Sơn trưởng lão vô sỉ làm kinh ngạc, cũng không nói nhảm mà vung tay ném ra ba tấm Lạc lôi phù, bay về phía Mông Sơn trưởng lão.

Lá bùa bốc cháy trong hư không, liên tiếp ba đạo lôi điện từ trời rơi xuống, đánh tới Mông Sơn.

Mông Sơn đưa tay đẩy lên trên không, trong lòng bàn tay có một khối Bát Quái Kính tỏa ra ánh sáng, tạo thành một bình chướng kim quang ngăn trở.

Lôi điện tuyết trắng nện lên bình chướng kim quang, bắn tung tóe ra mảng lớn hồ quang điện, lại không tạo thành bất kỳ tổn thương gì.

Mông Sơn trưởng lão vượt lên trước một bước đến cạnh nữ trận sư, Quả Quả bên chân nữ trận sư đột nhiên hai mắt trừng trừng, lông toàn thân dựng đứng. Mông Sơn lại như không thấy Ngân Miêu.

Bởi vì vừa rồi trong tiếng oanh minh lôi điện cùng tóe lên hoả hoa điện quang, trước mắt Mông Sơn chốc lát chiếu ra huyễn quang, khiến ánh mắt y bị ngăn trở trong ngắn ngủi.

Cũng chính trong thời khắc đó, một con hồn nha màu đen từ trên một thân cây bên cạnh lướt thẳng xuống, như thế sét đánh không kịp bưng tai, xông vào mi tâm Mông Sơn trưởng lão, từ thực hoá hư, chui vào.

Hồn nha nổ tung trong thức hải Mông Sơn trưởng lão, lực lượng thần hồn bộc phát, mang đến trùng kích thần hồn cường đại.

Mông Sơn trưởng lão còn chưa kịp phản ứng, cả người đột nhiên cứng đờ giống như thân thể mất đi khống chế, dưới tác dụng của quán tính, té ngã xuống phía trước.

Viên Minh vui mừng, không trì hoãn, thân hình cấp tốc xuất hiện, Hàn Tinh Kiếm nhấc lên, trùng điệp bổ xuống đầu y.

Lúc mũi kiếm sắp đến, sắp đắc thủ, dị biến lần nữa phát sinh.

Một tiếng thú rống như là man ngưu từ sau lưng vang lên, trên mặt đất dâng trào hoàng quang, từng khối cự thạch không ngừng từ dưới đất hở ra, chui lên, cuốn theo khí lãng cường đại đánh tới Viên Minh.

Sau lưng Viên Minh như bị trâu rừng húc, không trụ được ngã nhào tới trước.

Đầu Sơn Ngoan kia bị Hàn Băng phong bế, lúc này lại tránh thoát khống chế, phát động công kích.

Hồn nha Va Hồn công kích, khiến thần hồn tổn thương, mặc dù không phải trong một cái chớp mắt, nhưng có thể tạo thành thương tích, làm cho thân thể mất đi khống chế cũng chỉ trong chớp mắt.

Bị Sơn Ngoan quấy nhiễu như thế, Viên Minh đã mất đi thế lấy yếu thắng mạnh, thời cơ tốt nhất làm trọng thương Mông Sơn.

Trong lòng hắn thở dài, trong nháy mắt xoay người ngã xuống đất, khóe mắt liếc qua tiểu kính bát quái mà Mông Sơn trưởng lão làm rơi xuống, thuận tay vớt lên, đồng thời hai tay chống đất, quay người vọt lên, lần nữa huy kiếm chém tới Mông Sơn.

Mông Sơn trưởng lão lúc này đã khôi phục thần trí, chỉ bất quá khóe mắt chảy máu, màng nhĩ phồng lên, trong lúc nhất thời còn có chút hoảng hốt.

Y thậm chí không rõ mình bị cái gì công kích, nhưng trong nháy mắt trường kiếm Viên Minh chém tới, trong lúc vội vã lấy ra một đôi câu trảo màu đen giơ lên nghênh đón.

"Bang" một tiếng duệ vang.

Pháp khí va chạm, Viên Minh bay rớt ra sau bảy tám trượng, khó khăn lắm mới đứng vững, Mông Sơn lại không động một cái.

Mông Sơn trưởng lão vuốt huyết lệ nơi khóe mắt một cái, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên người Viên Minh, trong mắt hiện lên sát cơ.

Một bên khác, đầu Sơn Ngoan kia cũng bốn chân như bay, lao đến bên này.

Hai tướng giáp công, thế cuộc cực kì bất lợi cho Viên Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận