Tiên Giả

Chương 625: Phá trận

"Hừ! Nhắm vào mắt trận thì thế nào, trận thế đã thành, hai người chúng ta có thể hành động tự nhiên còn bọn hắn lại không cách nào vận chuyển linh lực đối địch, đến đây coi như chịu chết mà thôi." Trong mắt Thanh Tu lóe lên vẻ lạnh lẽo. Lúc này gã tung người bay lên, nhanh chóng biến thân thành một con cự mãng dữ tợn bay thẳng về phía hai người Viên Minh.

Giang Lô cũng không cam chịu yếu thế, tế ra một kiện pháp bảo, cùng Thanh Tu tấn công tới.

Hầu Cừu rùng mình. Lúc này gã căn bản không rảnh phân tâm chú ý bên cạnh mà muốn quay người bỏ chạy, lòng đầy ảo não.

Gã còn thật tin vào Viên Minh, tưởng hắn lợi hại thế nào, ai ngờ chỉ là một kẻ lỗ mãng không có đầu óc, mất cả nửa buổi còn không biết tình hình mắt trận của người ta là gì, lại còn có mặt mũi bảo một mình đã đủ rồi.

Không phá được Xích Huyết Hồng Sa trận thì đánh thế nào cũng thua, còn không bằng thừa dịp Viên Minh đang chống trước mặt mà tranh thủ chạy trước, như vậy gã mới có hi vọng sống sót.

Nhưng mà Viên Minh lại không có ý bỏ chạy. Hắn dùng thần thức quan sát chúng tu sĩ trên quảng trường, khóe miệng nhếch lên vui vẻ.

Lúc này hắn đã hiểu Xích Huyết Hồng Sa trận khác với trận pháp cùng bình thường, mắt trận không dựa vào linh thạch tự hành vận chuyển mà dựa vào chúng tu sĩ thi pháp. Như vậy chỉ cần chém giết hết tu sĩ trong mắt trận là có thể khiến trận pháp ngừng vận chuyển thôi.

Nháy mắt sau, một lực lượng vô hình từ trên trời giáng xuống bao phủ lấy hòn đảo.

Trong khoảnh khắc, tất cả tu sĩ Vu Nguyệt giáo dưới Nguyên Anh dù đang ở trên đảo, đang ở trong trại thái nào đều cảm thấy cực kỳ buồn ngủ khiến bọn họ không thể chống đỡ được mà khép mắt lại, ngủ mê man đi.

Cùng lúc đó, phân hồn thứ nhất ngồi ngay ngắn trên đài sen bạch ngọc tại Thâu Thiên đỉnh cũng lộ ra vẻ uể oải, hồn lực thoáng cái đã tổn hao phân nửa. Cũng may có lượng nguyện lực từ đài sen xuất hiện, nhanh chóng bổ sung lại phần hồn lực hao hụt.

Giữa không trung, Giang Lô cùng Thanh Tu cũng cảm nhận được cơn buồn ngủ. Chẳng qua lúc này Viên Minh không cố tình nhắm vào bọn họ nên hai người có thể dựa vào tu vi cưỡng ép cơn buồn ngủ xuống, chuẩn bị tiếp tục tiến công. Chỉ là thoáng chốc sau, bọn họ đã sững người lại.

Chỉ thấy cát đỏ bao phủ bốn phía trên bầu trời trở nên trì trệ lại, rồi bọn họ mới phát hiện ngoài hai Nguyên Anh bọn họ thì cả đảo này đã không còn ai tỉnh ngủ, tiếng ngáy vang lên đều đều đầy hoang đường nhưng đủ khiến kẻ còn tỉnh khiếp sợ.

Trong chớp mắt này, bọn hắn chợt hoài nghi có phải mình đã không vượt qua được cơn buồn ngủ lúc nãy, nên hiện tại đang ở trong mộng?

Tình hình Hầu Cừu sau lưng Viên Minh cũng không khá hơn hai người bọn họ chút nào.

"Viên, Viên thần sứ. Ngươi... Chiêu này..." Gã nuốt khan, khó khăn hỏi.

"May mắn được Minh Nguyệt thần đại nhân coi trọng, ban thưởng một đạo thần thông khác có uy lực không nhỏ, nhưng tiêu hao cũng rất lớn. Hôm nay ta đã nỏ mạnh hết đà, còn thỉnh Hầu tộc trưởng hỗ trợ bảo vệ." Viên Minh thuận miệng giải thích.

Giang Lô cùng Thanh Tu thấy vậy bèn liếc nhìn nhau như muốn hỏi xem nên làm gì tiếp.

Viên Minh vốn còn cho là bọn họ sẽ thừa cơ ra tay đối phó mình, đã chuẩn bị sẵn để đối địch, ai ngờ chưa ra tay đã thấy Giang Lô cùng Thanh Tu một trái một phải quay người chạy trốn.

Viên Minh ngẩn người, không nghĩ tới bọn họ quyết đoán như vậy. Mà đúng lúc này, Hầu Cừu bên cạnh chớp mắt, đột nhiên hét lớn một tiếng.

"Định chạy? không dễ vậy đâu! Viên thần sứ cứ tạm dưỡng thần, đợi ta thay thần sứ bắt giữ hai kẻ này hiến cho Minh Nguyệt thần đại nhân!"

Vừa dứt lời, gã thúc giục Hổ Phù, sau đó vọt đuổi theo Giang Lô. Cùng lúc đó Tổ Viên bên rìa đảo cũng như nhận được mệnh lệnh, cả người thoáng mềm đi như nước chảy, vọt đuổi theo Thanh Tu.

Viên Minh há to miệng, kinh ngạc khi thấy Hầu Cừu chủ động như vậy. Nhưng khi hắn cẩn thận nghĩ lại lời Hầu Cừu, cũng chợt hiểu ra.

Gia hỏa này hai lần nghe được Minh Nguyệt thần ban thưởng thần thông, chỉ sợ đã động lòng, không biết có sinh ra tín ngưỡng hay không nhưng cũng muốn nhân cơ hội xem thử có thể được Minh Nguyệt thần hài lòng, ban cho mấy bộ thần thông là thật.

Viên Minh không nhịn được buồn cười, lại thấy Giang Lô và Thanh Tu bị Hầu Cừu nhanh chóng ngăn lại bèn dập tắt tâm tư xuất thủ. Thay vào đó hắn lấy một tấm ngọc phù ra, bắt đầu thi pháp.

"Phồn Vân đảo đã phá."

Truyền một câu đơn giản đi, ánh mắt Viên Minh bèn hướng qua mấy chỗ mắt trận khác.

Không biết bọn họ bên kia tiến hành thế nào?

Một chỗ bị phá hẳn toàn bộ Xích Huyết Hồng Sa trận cũng chịu ảnh hưởng. Bọn hắn phá mắt trận không quá khó khăn, có lẽ không lâu cũng có tin vui truyền đến.

...

Cùng lúc đó, ở trên Hồng Quang đảo.

Khắp nơi đã bị ngọn lửa dữ dội thiêu rụi, khói đặc cuồn cuộn, bầu trời mặt biển đều bị nhuộm thành một màu xám tro.

Trên bầu trời, Kim Sào khoanh tay mà đứng, rủ mắt nhìn chiến cuộc đã sắp phân ra thắng bại dưới chân.

Chỉ thấy trên quảng trường phủ đầy ngọn lửa, Kim Vân tiên tử một mình tiến đánh hai tên Nguyên Anh Vu Nguyệt giáo, xuất thủ tàn nhẫn, lấy một địch hai vẫn không rơi xuống hạ phong.

Mà trong lúc đó, trên người Kim Sào hiện ra một miếng ngọc phủ, bay đến giữa không trung, từ trong truyền ra giọng nói của Viên Minh.

"Phồn Vân đảo đã phá."

Giọng nói vang vọng khắp bốn phía khiến cả hai tên Nguyên Anh Vu Nguyệt giáo đều cả kinh, trong mắt Kim Vân tiên tử cũng đầy vẻ khó hiểu.

Trong nháy mắt tiếp theo, nàng nhanh chóng chớp thời cơ đó mà xuất kích. Hai ngọn lửa vàng tráng lóe lên sau đầu bọn họ, đâm xuyên qua màn linh quang hộ thể, thiêu bọn họ thành tro tàn.

Kim Vân tiên tử cũng bay lên không trung, không chần chừ nắm lấy ngọc phù.

"Hồng Quang đảo đã phá." Nàng như đang phân cao thấp với ai đó, cắn răng nói.

Kim Sào thấy vậy chợt thở dài, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Trên Thúy Lâm đảo cách đó không xa, Tam Tuyệt lão nhân một tay cầm một thi thể tu sĩ Nguyên Anh, tay kia cầm bầu rượu dốc ngược vào miệng.

trong lồng ngực của lão cũng bay ra một miếng ngọc phù, vang lên hai âm thanh một trước một sau của Viên Minh và Kim Vân tiên tử.

Tam Tuyệt lão nhân như suy tư chốc lát, mới chậm rãi bỏ di hài tu sĩ Nguyên Anh kia xuống, cầm ngọc phù thi pháp lên.

"Thúy Lâm đảo đã phá."

Vừa dứt lời, lão hóa thành một luồng huyết ảnh bay về phía Phồn Vân đảo chỗ Viên Minh.

Dưới chân lão, cả Thúy Lâm đảo đã không còn lấy một người sống.

Xích Sơn đảo.

Bên trong tầng cát đỏ mịt mù đầy trời, Vạn Thiên Nhân cầm đầu bốn Nguyên Anh Đông Hải Minh đang đau khổ chèo chống.

Trước người bọn họ là một tu sĩ áo đen Nguyên Anh trung kỳ đưa tay bấm quyết, lay động một cái chuông đen, gọi lên vô số u hồn quỷ ảnh không ngừng tập kích quấy rối bốn người Vạn Thiên Nhân.

Thực lực của tu sĩ áo đen này không tính xuất chúng nhưng có Xích Huyết Hồng Sa trận phụ trợ lại có thể đấu tay ngang với bốn người Vạn Thiên Nhân, thậm chí còn chiếm thế thượng phong. Có thể thấy được Xích Huyết Hồng Sa trận lợi hại thế nào.

"Không được, Minh chủ. Chúng ta đã đánh giá sai uy lực của Xích Huyết Hồng Sa trận rồi, cứ chiến tiếp sẽ phải thua không nghi ngờ gì, chúng ta sẽ ngã xuống ở nơi này mất!" Cốc Huyền Dương khó khăn quát.

Vạn Thiên Nhân cắn răng, trong lòng muôn phần không cam.

Đông Hải Minh vất vả lắm mới có được cơ hội phản công này, nếu lần này thua chạy thì lần sau muốn đánh lén nữa đã không dễ dàng nữa.

Huống chi dù đánh giá sai uy lực của trận pháp nhưng tốt xấu gì Vạn Thiên Nhân cũng là Đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, nếu không bị tổn thương nguyên khí trong trận chiến với Bạch Cốt tôn giả lúc trước thì làm sao bị một tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ ngăn lại được?

Chẳng lẽ đây là ý trời? Đông Hải Minh đã định trước là không thể phản công được Vu Nguyệt giáo?

Vạn Thiên Nhân thở dài một tiếng, đang định hạ lệnh rút lui thì chợt cảm thấy cát đỏ bốn phía đã trở nên mỏng manh đi.

Ngay sau đó, ngọc phù trong lồng ngực y bay ra, tiếng của Viên Minh, Kim Vân tiên tử cùng Tam Tuyệt lão nhân liên tiếp vang lên. Tầng cát đỏ đã mỏng manh thua kém hẳn tình trạng bình thường.

"Hặc hặc, tốt tốt tốt, Viên thần sứ quả nhiên không phụ mong đợi của mọi người. Chư vị đạo hữu, cơ hội phá địch đã tới, cùng nhau phản công!" Vạn Thiên Nhân cười lớn một tiếng.

Cùng lúc đó, tu sĩ áo đen Vu Nguyệt giáo phát giác được không ổn bèn quay người chạy trốn. Đám người Vạn Thiên Nhân cũng dây dưa không buông, chỉ có Cốc Huyền Dương bay khỏi chiến cuộc bài trừ mắt trận.

Không bao lâu, tầng cát đỏ bốn phía đã hoàn toàn tiêu tán, mà tên tu sĩ áo đen bị đang lúc mọi người vây công cũng đã đi đời nhà ma.

Mắt trận thứ tư bị phá, tâm thần tất cả tu sĩ bị trận pháp bao phủ như chợt chấn động, bên tai như có âm thanh vỡ nát vang lên. Dù không ở trong khu vực bị công phá nhưng ánh đỏ trên bầu trời cũng bị tiêu tán đi, hiện trở lại màu xanh thăm thẳm.

Xích Huyết Hồng Sa trận, đã hoàn toàn bị phá!

Trên Tử Nam đảo, tu sĩ Nguyên Anh kỳ Giao Nhân tộc là La Đa đầy phấn khởi nắm chặt ngọc phù trong tay, nghe bốn âm thanh thông báo truyền đến xong, hắn quay người giơ cao tay lên.

"Chư vị, nhờ Minh Nguyệt thần đại nhân ban ân, Xích Huyết Hồng Sa trận đã bị đám người Minh chủ cùng Viên thần sứ đánh tan. Chúng ta giằng co với Vu Nguyệt giáo bao lâu rồi, hôm nay cuối cùng đã tới lúc phản công, khôi phục Đông Hải đã nằm trong tầm tay!"

Hắn cao giọng nói, âm thanh truyền khắp đại quân Đông Hải Minh.

Phía sau hắn, tất cả tu sĩ Đông Hải Minh sớm chuẩn bị đầy đủ, mắt sáng rỡ vang lên tiếng hoan hô.

Sau đó dưới sự chỉ huy của hắn, đại quân Đông Hải Minh xuất phát, đến thẳng các hòn đảo bị Vu Nguyệt giáo chiếm đóng.

Các tu sĩ Vu Nguyệt giáo trên hòn đảo kia còn không biết chuyện gì xảy ra, thấy đại quân vọt tới mới luống cuống tay chân muốn kích hoạt Xích Huyết Hồng Sa trận, lại phát hiện đại trận bình thường vận chuyển nhanh chóng nay lại không có bất kỳ phản ứng.

Bọn họ vốn không đông đúc như Đông Hải Minh, càng là vì hữu tâm tính vô tâm, cộng thêm Đông Hải Minh còn có tu sĩ Nguyên Anh đứng tọa trấn cho nên đã nhanh chóng bị đánh tan tác.

Chỉ trong mấy canh giờ, Đông Hải Minh đã triệt để công phá phòng tuyến Vu Nguyệt giáo. Đại quân tiến quân thần tốc, chỉ trong mấy ngày đã hoàn toàn đánh thông lối đi giữa hải vực Tử Nam đảo cùng Hồng Diệp đảo, phá tan vòng vây của Vu Nguyệt giáo.

Trong quá trình này, thông qua tuyên truyền ngoài sáng trong tối của đám người Vạn Thiên Nhân cùng Nhan Tư Vận, càng ngày càng có nhiều người biết Viên Minh đã phát huy hiệu quả thay đổi cả cuộc chiến, cùng với việc hắn được Minh Nguyệt thần coi trọng đạt được thần thông kinh thiên, từ một tiểu tốt Kết Đan kỳ vô danh một đường trưởng thành cứu vớt Đông Hải Minh.

Lời đồn vang xa, càng càng càng có nhiều tu sĩ nảy sinh hứng thú với Viên Minh cũng như với Minh Nguyệt thần trong lời đồn kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận