Tiên Giả

Chương 169: Nhìn trộm

Viên Minh quay người trở lại sơn động, đoạn nhắm mắt cảm ứng tình hình hai con hồn nha kia. Vừa cảm ứng một chút, vẻ kinh ngạc liền hiện ra trong mắt hắn.

Chỗ trong lâu đài cổ mà Bạch Dung đứng khi nãy, hiện tại đã có thêm bốn thân ảnh, ba nam một nữ.

Viên Minh mang máng nhớ được bốn người này. Bọn họ đều là thành viên tham gia nhiệm vụ lần này, nhưng đã lựa chọn rời đội ở thời điểm bước tới lối vào Quỷ Khốc hạp, không ngờ hiện tại lại xuất hiện ở đó.

Xem ra Bạch Dung và bốn người này là đồng bọn, tham gia nhiệm vụ do Bạch Dạ tán minh tổ chức là mưu đồ chuyện khác, Bạch Dung khi trước có để lại tiêu ký, hẳn là để dẫn đường cho mấy người này.

“Tang Nhan, ngươi xác định là chỗ này?” Hán tử mặc áo bào xám trong đám người hỏi.

“Khởi bẩm Cốt Đồ trưởng lão, đệ tử dựa theo ghi chép trên bản tàn quyển kia, từ Xà Vương động đi về phía Tây hai mươi dặm, mất một phen tìm kiếm mới tới được nơi này.” Bạch Dung cung kính đáp.

“Tang Nhan! Cô nàng Bạch Dung này chính là Tang Nhan!” Nghe đoạn đối thoại của hai người, thân thể Viên Minh khẽ rung lên.

Tam động chủ từng nhắc tới cái tên Tang Nhan này với hắn, nói sẽ giúp hắn luyện chế Thanh Ngư kiếm với điều kiện là sau đó cần lấy linh tài Bạch Viêm tinh kiếm từ tay Tang Nhan trong Bạch Lộc Khâu, thật không ngờ lại trùng hợp gặp được ở đây.

“Tam động chủ nói Tang Nhan là đệ tử Hắc Hỏa môn, vậy thì hán tử áo bào xám kia cũng là người Hắc Hỏa môn? Tang Nhan gọi lão là trưởng lão, chẳng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ che giấu tu vi?” Nghĩ tới đây, Viên Minh lập tức trở nên cảnh giác.

Bên trong lâu đài cổ.

“Như vậy thì không sai được. Có điều cấm chế màu đen này hình như là Tỏa Âm trận, có thể tự động thu nạp âm khí, duy trì kéo dài thời gian vận chuyển của trận pháp, mà tòa lâu đài cổ này có âm khí dày đặc lại liên miên không dứt, e là không dễ để phá cấm chế này.” Cốt Đồ trưởng lão trầm ngâm nói.

“Vậy giờ phải làm sao? Đừng nói chúng ta cứ thế mà trắng tay quay về? Chúng ta đã phải tốn không ít linh thạch để ngăn chặn chướng khi trong Xà Vương cốc này đấy.” Một thiếu nữ vận đồ đen bên cạnh Cốt Đồ trưởng lão tức giận nói.

“Na Lạp sư muội đừng vội, Cốt Đồ trưởng lão tinh thông trận pháp cấm chế, đủ để đứng trong năm vị trí đầu ở bản môn, chỉ là một tòa trận pháp nho nhỏ, hắn nhất định có thể nghĩ ra cách phá giải.” Tang Nhan cười nói.

“Bớt tỏ ra thân quen đi, ai là sư muội của ngươi?” Thiếu nữ đồ đen nhíu mày, gắt khẽ.

Tang Nhan chỉ cười không đáp, trông có vẻ không để bụng mấy lời vô lễ của thiếu nữ kia.

Một đại hán thô kệch vác hắc đao đứng sau Tang Nhan, có vẻ là hộ vệ của nàng, mắt lóe lên vẻ giận dữ, nhấc chân tiến lên một bước.

Một thanh niên mày xếch mắt sáng đứng bên cạnh thiếu nữ áo đen cũng bước lên trước hai bước, che thiếu nữ áo đen ở sau lưng.

“Chuyện lớn chưa thành, các người làm loạn cái gì, lui xuống hết cho ta!” Cốt Đồ trưởng lão quát.

Tang Nhan phất tay áo, đại hán thô kệch liền lui xuống. Cùng lúc đó, thanh niên mày xếch cũng lui lại đứng bên cạnh thiếu nữ áo đen.

“Cốt Đồ trưởng lão, Tỏa Âm cấm chế tuy phức tạp, nhưng với trình đồ trên phương diện trận pháp cấm chế của ngài, chắc hẳn đã nghĩ ra được cách phá cấm rồi nhỉ?” Tang Nhan hỏi.

“Nếu là Tỏa Âm đại trận mới được dựng trong mây năm gần đây thì ta chưa chắc phá nổi, nhưng cấm chế ở đây coi bộ đã tồn tại nhiều năm, dù đến nay vẫn còn vận chuyển nhưng khí cụ bày trận đã bắt đầu mục nát, đã có nhiều chỗ xuất hiện dấu hiệu bất ổn, muốn phá cũng không phải không có cách, các ngươi nghe ta dặn đây…” Sau một hồi đánh giá, suy ngẫm, Cốt Đồ bèn mở miệng nói.

Đám Tang Nhan nghe vậy thì vô cùng vui mừng, vội vàng tập trung lắng nghe, tiếp đó theo mệnh lệnh của Cốt Đồ trưởng lão, mỗi người cầm một pháp khí ngọc phù do Cốt Đồ đưa, tách ra di chuyển đến mấy chỗ khác nhau bên ngoài đại điện, xong liền bắt đầu thi pháp thôi động pháp khí.

Từng luồng sáng trắng dạng như mũi tên, mang trong nó những điểm phù văn ngọc phù bắn ra, đánh lên trên cấm chế màu đen.

Cấm chế màu đen lần này không thể thôn phệ được ánh sáng trắng, bị đánh cho chấn động liên tục, từ ngoài có thể thấy rất rõ từng sợi khói đen đang không ngừng tiêu tan.

“Xem ra tạo nghệ của tay Cốt Đồ trưởng lão trên phương diện trận pháp không hề thấp, không biết so với nữ tử mang mặt có thể phất tay thành trận ở Hắc Nham thành thì ai lợi hại hơn?” Viên Minh thấy thế thầm nghĩ.

Tình hình bên lâu đài cổ này trong lúc nhất thời nửa khắc sẽ không thể cho ra kết quả, nghĩ vậy, hắn liền thông qua tầm mắt của một hồn nha khác để quan sát tình hình bên trong Xà Vương động.

Lúc này sau khi trải qua một trận chém giết, đám người Bạch Dạ đã tiến sâu vào trong Xà Vương động.

Nhờ có hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ là Bạch Dạ và Huyễn Thì dẫn đội, cộng thêm việc mọi người phối hợp chiến đấu theo đoàn nên dù chiến đấu căng thẳng nhưng không có hao tổn về nhân mạng.

Không gian nơi này không những không nhỏ đi, trái lại còn lớn thêm không ít, độc chướng xung quanh cũng càng nồng đậm hơn, việc này khiếm đám người Bạch Dạ tán minh dù có Tị Chướng châu hộ thể cũng dần dần lộ vẻ mệt mỏi.

Hồn nha của Viên Minh không phải vật sống có thực thể nên không bị độc chướng ảnh hưởng, có thể dễ dàng bám theo từ phía xa xa.

Tới nơi này, số lượng Kim Hoa độc mãng từ xung quanh đánh tới bắt đầu giảm bớt, áp lực lên đoàn người cũng theo đó giảm đi.

Thế nhưng thần sắc hai người Bạch Dạ, Huyễn Thì lại không có vẻ nhẹ nhõm, trái lại càng thêm cảnh giác tập trung.

“Hẳn là đã tới rất gần hang ổ của Xà Vương, mọi người không được khinh suất, tập trung tinh thần!” Huyễn Thì quát.

Lời y còn chưa dứt, trong động quật phía trước chợt có tiếng xì xì trầm khán truyền ra mang theo khí thế như xuyên thủng thần hồn người ta.

Những tu sĩ Luyện Khí ở đó vừa nghe thấy âm thanh này, cả người liền chấn động mạnh, mặt mũi tái đi,

Hồn nha nấp ở phía sau cũng không thoát khỏi, ngoài thân xuất hiện ánh sáng đen nhấp nháy loạn xạ, thân thể không ngừng run rẩy.

“Tiếng rít này mang theo công kích sóng âm, không nhờ lại có thể làm thần hồn bị tổn thương!” Viên Minh vội điều khiển hồn nha lui lại.

Khi Viên Minh còn đang cân nhắc, từ trong chướng khí phía trước bỗng có một cái bóng màu vàng kim xuất hiện, ngay sau đó là một cái đuôi rắn to như thùng nước nhanh như điện chớp bắn ra, đâm thẳng tới phía nhóm người, kéo theo một cơn gió lốc dữ dội tới độ có thể thổi bay cả đám.

Huyễn Thì nhanh chóng lướt tới, chặn ở đằng trước mọi người, trong tay y lúc này có thêm một tấm khiên bằng đồng thau. Tấm khiên tỏa ánh sáng xanh chói lòa, cứng rắn va chạm với đuôi rắn màu vàng kim.

Một âm thanh chát chúa vang lên. Huyễn Thì cả người cả thuẫn bị chấn cho lui lại mấy bước, trong lúc ấy đuôi rắn vàng kim kia cũng bị cản quay về.

“Là Kim Hoa xà xương! Bày trận!” Không chờ thân hình kịp ổn định, Huyễn Thì gấp giọng lớn tiếng nói!

Mười thành viên Bạch Dạ tán minh vội vàng tạo thành một vòng tròn, đoạn cắm ngập gần nữa đại kỳ màu trắng trong tay xuống lòng đất.

Bạch Dạ phất tay áo lên, tức thì từng miếng trận bàn bắn ra, rơi vào những điểm khác nhau trên vòng tròn.

Ầm!

Mười cây đại kỳ bừng lên ánh sáng chói lòa, nối liền với nhau thành một thể, tạo ra một pháp trận hình tròn màu trắng bao phủ mười người vào bên trong.

Năm tán tu được chiêu mộ tham gia nhiệm vụ thấy uy thế của Xà Vương thì vô cùng hoảng sợ, vô thức bước lùi về phía sau.

“Lui lại chỉ cò một con đường chết, tất cả trốn vào trong pháp trận đi! Kim Hoa xà vương là hung thú cấp hai, không dựa vào pháp trận thì các người căn bản không thể chống nổi!” Bạch Dạ lớn tiếng quát.

Pháp trận màu trắng vốn đã đóng kín, chợt “rắc” một tiếng vỡ ra một lỗ hổng để mấy người đi vào.

Năm tên tán tu vốn cực kỳ hoảng sợ, nghe được vậy liền tức tốc chạy về phía lỗ hổng trên trận pháp.

Đúng lúc này, chướng khí dày đặc phía trước khẽ động, ngay tiếp đó một con cự mãng dài bốn, năm trượng, toàn thân phủ đầy vảy màu vàng kim từ trong độc chướng vọt ra như điện chớp. Cái đầu to như cái đấu của nó thình lình phun ra một mảng lớn nọc độc màu xanh sẫm, đánh về phía năm tên tán tu.

Bạch Dạ lật tay lấy ra một tấm lệnh bài màu tím, tiếp đó vận pháp lực rót vào bên trong đó.

Lệnh bài sáng lên rồi tỏa ra một vầng hào quang màu tím lớn, bên trong pháp trận màu trắng kia cũng xuất hiện một ngọn lửa tím hừng hực cháy.

Bạch Dạ quát khẽ một tiếng, tức thì một còn hỏa xà màu tím dài hơn trượng từ trong pháp trận bắn ra, đâm thẳng tới đám nọc độc màu xanh sẫm.

Hỏa xà theo một tiếng “xẹt” liền hoàn toàn tan biến, nhưng chỗ nọc độc xanh sẫm cũng bị hỏa xà đâm nát, bắn tung tóe khắp xung quanh.

Theo những tiếng “xèo xèo” nối nhau vang lên, mặt đất và vách đá xung quanh nọc độc ăn mòn xuất hiện vô số lỗ nhỏ.

Một phần nọc độc bắn ra trùng hợp đánh trúng một gã tán tu đang hốt hoảng chạy trốn. Chỉ chớp sau sau khi bị dính nọc độc, đầu gã này liền hóa thành bùn nhão, người đổ xuống mà không kịp ú ớ tiếng nào.

Trông thấy cảnh này, Viên Minh không khỏi hãi hũng khiếp vía, thầm cảm thấy may mắn vì mình không nổi lòng tham mà mạo hiểm vào theo.

Không ngờ nọc độc của con Kim Hoa xà vương này lại đáng sợ như vậy, so với cóc đen còn mạnh hơn rất nhiều, tu sĩ Luyện Khí kỳ căn bản không ngăn trở được chút nào.

Bốn tên tán tu còn lại hồn vía lên mây, cuồng cuồng dốc hết sức bình sinh lướt nhanh như gió vào pháp trận màu trắng. Mấy người vừa vào trong, lỗ hổng trên pháp trận lập tức khép lại.

“Nhanh!” Bạch Dạ ánh mắt buông lỏng, thôi động lệnh bài trong tay.

Ngọn lửa màu tím bên trong pháp trận chợt bùng lên, bắn ra một luồng lửa tím lớn, kéo theo những tiếng nổ đôm đốp giòn vang, đánh về phía cái đầu rắn màu vàng kim.

Cái đầu rắn màu vàng kim này có vẻ hơi e ngại ngọn lửa tím, vội rụt đầu tránh né hòng thoát qua một kích này.

Cách đó không xa, Huyễn Thì lúc này trong tay có thêm một tấm lệnh bài màu tím. Lệnh bài vừa hiện, y liền vung tay khua một cái về phía ngọn lửa màu tím.

Lửa tím lăng không trải rộng ra, hóa thành một tấm lưới lửa màu tím lớn tới mấy trượng, bao trùm cái đầu rắn khổng lồ kia.

Tiếng thiêu đốt “xèo xèo” vang lên, cái đầu rắn màu vàng kim bị lửa đốt xuất hiện từng vết cháy đen, miệng nó vừa phát ra tiếng kêu rên thống khổ, vừa há mồm phun ra một đám nọc độc màu lục.

Nọc độc có tính ăn mòn cực mạnh, đến lưới lửa cùng không chịu nổi, bị nó ăn mòn thủng một lỗ lớn rồi sụp đổ.

Đầu rắn màu vàng khẽ lắc lắc, há cái miệng như chậu máu ra gào rít một tiếng về phía đám người Bạch Dạ.

Lần gào rít này lợi hại hơn trước rất nhiều, khoảng không đằng trước miệng rắn cũng xuất hiện từng đợt sóng khí.

Viên Minh giật nảy mình, không quan tâm tới việc quan sát nữa mà lập tức điều khiển hồn nha chạy trốn ra phía bên ngoài.

Nhưng còn chưa chạy được bao xa, hồn nha đã bị dư uy của sóng ấm chấn cho thân thể run rẩy kịch liệt, từ trong người tràn ra một mảng lớn khói đen, thân thể gần như biến thành một cái bóng trong suốt, cũng may cuối cùng không trực tiếp diệt vong.

Viên Minh chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng, nhưng hình ảnh từ tầm mắt hồn nha truyền về đã hoàn toàn trở nên mờ ảo.

Hắn không định suy nghĩ nhiều mà tranh thủ khi đợt sóng âm tiếp theo còn chưa tới, vội vàng điều khiển hồn nha rút ra khỏi Xà Vương động rồi một lần nữa quay về trong thức hải.

Cùng lúc đó, một con hồn nha khác từ trán hắn bay ra rồi lướt nhanh về phía Xà Vương động.

Dù có phải trả cái giá là thần hồn bị hao tổn, hắn vẫn muốn kịp thời nắm bắt tình hình chiến đấu ở phía Xà Vương động.

Sau làm xong hết thảy, Viên Minh chợt nghĩ tới điều gì đó, gọi hồn nha đang canh giữ bên ngoài vào trong.

Hắn điều khiển hồn nha phụ thể trên người cóc đen, xong lại lấy ra Địa Du phù và túi trữ vật giao cho cóc đen, cuối cùng là kích phát Địa Du phù.

Một tầng ánh sáng vàng hiện lên trên thân cóc đen. Nó nhảy phóc một cái chui xuống đất, bắt đầu di chuyển về phía Xà Vương động.

Hồn nha lại một lần nữa bay vào chỗ sâu trong Xà Vương động. Nó cẩn thận từng chút tiến tới chỗ ẩn náu lúc trước rồi hướng mắt nhìn về phía trước.

Không khí phía trước chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện sương mù màu lục. Thứ này kết hợp với chướng khí hỗn tạp sẵn có khiến tầm mắt càng bị hạn chế, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo.

Sương độc màu lục này mang theo mùi chua hôi, rõ ràng là ẩn chứa kịch độc. Mặt đất và vách đá đều bị ăn mòn thủng lỗ chỗ, còn thi thể gã tán tu đen đủi lúc trước giờ đã hoàn toàn tan chảy, chỉ còn lại một bãi nhầy nhầy.

Chỉ thấy trong làn khói độc màu lục, tòa pháp trận màu trắng mà Bạch Dạ tán mình bày ra đã sụp đổ, mười đại kỳ màu trắng đều bị phá hủy, mảnh vỡ rơi vãi đầy đất.

Mười tên thành viên chính thức của Bạch Dạ tán minh, bốn tên thành viên tạm thời lúc này đã đã bỏ mình ngã xuống, thi thể bị hòa tan phân nửa, làn da biến thành màu xanh đen quỷ dị.

Cả một đoàn người tiến vào, giờ này chỉ có Huyễn Thì và Bạch Dạ còn sống, đang điều khiển pháp khí chiến đấu với Kim Hoa xà vương.

Chỉ là trên mặt hai người cũng nổi lên màu xanh nhạt, rõ ràng là đã trúng độc dẫn tới động tác chậm đi rất nhiều.

“Vì chuyến săn giết xà vương này mà Bạch Dạ tán minh đã tốn không ít tiền bạc công sức, khẳng định là đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ, sao giờ lại thua thảm thế này!” Viên Minh cảm thấy khó có thể tin, thời gian hắn thu tới phóng hồn nha nhiều lắm cũng chỉ khoảng nửa nén nhang, không ngờ tình hình lại bất ngờ đổi hướng.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại.

Hắn thình lình phát hiện, con xà vương đang chiến đấu với hai người Bạch Dạ hình như có gì đó khang khác, hình như không phải là con lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận