Tiên Giả

Chương 302: Ngươi còn là Hồn tu!

Tả Khinh Huy được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng kim, cả người nhẹ nhàng lướt tới, dễ dàng phá tan các loại ảo ảnh hỏa diễm, cự mộc, bay thẳng về phía Viên Minh.

Nhưng khi vừa mới bay được mấy trượng, tầm mắt gã đột nhiên hoa lên một cái, ngay sau đó thân ảnh bất ngờ lăng không quay về chỗ cũ.

Tả Khinh Huy trong mắt lóe lên nét kinh ngạc, đưa một tay ra trước ngực bấm niệm pháp quyết, tức thì kim quang quanh thân bừng lên chói lóa, cả người như đúc từ vàng ròng, hóa thành một dải sáng vọt qua một hướng khác với tốc độ nhanh tới kinh người.

Nhưng gã đi nhanh, trở về cũng nhanh, gần như chỉ đúng một khoảnh khắc sau khi bay đi, gã lại thấy hoa mắt rồi quay lại đúng chỗ cũ.

Tả Khinh Huy lộ rõ vẻ nghiêm túc, gã hiểu pháp trận bố trí trong động phủ này không đơn giản, dường có thể dịch chuyển tức thời gã, hoặc là một loại huyễn thuật mà gã chưa thể khám phá ra, tóm lại là không thể chủ quan.

Viên Minh lúc này đã kịp tranh thủ thời cơ chạy ra ngoài động phủ, tinh thần cũng thoáng thả lỏng được một chút.

Đánh giáp lá cà với một tu sĩ Kết Đan kỳ thực sự đưa tới áp lực quá lớn, cũng may vừa rồi Tả Khinh Huy còn chưa tung hết sức, bản thân hắn phản ứng cũng nhanh, vận dụng nhiều pháp khí và vượn trắng cố gắng chọi cứng, nếu không một kích vừa rồi của pháp bảo kim thước thực sự hắn đỡ không nổi.

Hắn tự biết Ngũ Hành Huyễn Diệt trận khả năng không vây khốn được Tả Khinh Huy lâu, một khi gã thoát ra, hắn gần như không có khả năng thoát khỏi đối phương truy sát.

Hắn dù không muốn đối kháng chính diện với một tu sĩ Kết Đan kỳ, nhưng chuyện đối phương dọa dẫm hôm nay đã khiến hắn gần như chẳng còn đường lui, nếu hắn đáp ứng thật, như thế lập tức sẽ trở thành nô lệ kiếm tiền cho Tả Khinh Huynh, với bản tính tham lam cay nghiệt của đối phương, bản thân hắn không chỉ sẽ bị giám sát ngày đêm, chuyện giữ được bí mật hay không chưa nói tới, nhưng chắc chắn là không có hy vọng đột phá, cả đời này không được tự do, vĩnh viễn bị đối phương nô dịch.

Viên Minh hít sâu một hơi, đáy mắt hiện lên nét cương quyết, hôm nay dù có phải dùng cách gì cũng phải lưu đối phương ở lại đây, vĩnh viễn trừ hậu hoạn!

Hắn một mặt dùng liên hệ tâm thần gọi Hoa Chi và Lôi Vũ tới, một mặt lật tay lấy ra một thanh cự kiếm đồng thau, trên bề mặt có lôi điện màu xanh chảy xuôi, chính là cây lôi kiếm đồng thau của Thạch Điển, kiếm vừa ra, hắn lập tức cắm nó xuống đất!

Linh thạch màu tim trên chuôi kiếm lập tức chớp lóe linh quang, theo đó linh lực không ngừng rót xuống dưới đất.

Trong năm năm qua, hắn dù rất ít ra ngoài nhưng thỉnh thoảng vẫn tìm được linh thạch thuộc tính Lôi để chữa trị kiếm này, đồng thời còn khảm linh thạch thượng phẩm thuộc tính Lôi lên trên kiếm.

Bên trong động phủ, Tả Khinh Huy đứng yên tại chỗ, gã không hành động hấp tấp mà khuếch tán thần thức ra quan sát kỹ càng hoàn cảnh xung quanh, đồng thời suy đoán quy luật biến hóa của Ngũ Hành Huyễn Diệt trận.

Theo gã suy đoán, khốn trận này dù khá xảo diệu nhưng lấy trình độ trận pháp của gã cũng không phải là không phá được.

Đúng lúc này, tiếng sét đùng đùng vang lên, cùng với đó là từng đạo điện quang màu xanh sinh ra từ lòng đất rồi nhanh chóng hòa lẫn vào nhau, hóa thành một tòa pháp trận lôi điện phương viên hơn mười trượng bao trùm gã. Pháp trận lần này có uy lực còn cao hơn hơn cái vây khốn Viên Minh khi trước.

Tả Khinh Huy đầu tiên là khẽ ồ lên, tiếp đấy giơ một tay lên, tức thì pháp bảo kim thước rời tay bắn ra, sau khi quay tít một vòng liền bổ lên pháp trận lôi điện đằng trước.

Một tiếng “xoẹt” nhỏ vang lên, pháp trận lôi điện dễ dàng bị xé rách một đường to bằng người thường.

Pháp bảo kim thước không dừng lại mà hóa thành một đường cầu vồng màu vàng kim, hung hăng đánh vào một điểm nào đó trên Ngũ Hành Huyễn Diệt trận.

Một tiếng “xùy” vang lên. Cả tòa Ngũ Hành Huyễn Diệt trận chấn động, đồng thời bị vạch ra một vệt màu trắng giống như vết nứt.

Kim quang lóa mắt lại lần nữa bừng lên trên người Tả Khinh Huy đồng thời lưu chuyển liên tục, theo Tả Khinh Huy điều khiển, kim quang bọc gã từ chỗ nứt trên pháp trận lôi điện bắn ra, lao thẳng về phía vết rạn màu trắng.

Tả Khinh Huy dù không tra ra được quy luật vận chuyển của Ngũ Hành Huyễn Diệt trận nhưng lại có thể dĩ lực phá xảo. Viên Minh thấy cảnh này cũng không kinh hoảng, tay nắm năm mặt lệnh kỳ phất một cái.

Linh quang màu lục thình lình xuất hiện xung quanh vết rạn màu trắng, tiếng đó từng bóng cây màu lục lăng không hiện ra, bao trùm vết rạn màu trắng vào trong, tiếp đấy cả hai lóe lên biến mất không thấy đâu nữa.

Tả Khinh Huy vồ hụt, lập tức giận dữ, hai tay mười ngón nhanh chóng co duỗi bấm niệm pháp quyết một hồi.

Pháp bảo kim thước thoáng mờ đi, huyễn hóa ra mấy chục bóng thước màu vàng kim rồi đánh tới khắp nơi trên pháp trận với thanh thế như cuồng lôi sét đánh. Không gian xung quanh pháp trận bị khuấy động, linh quang năm màu quay cuồng như nước sôi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu sụp đổ.

Trong lúc đó, Viên Minh âm thầm thôi động hồn nha, tức thì mi tâm lập lòe hắc quang, đồng thời bốn con hồn nha từ đó bay ra.

Hắn hai tay bấm niệm pháp quyết thi triển Mộng Điệp huyễn thuật.

Kéc!

Bốn con hồn nha lặng lẽ bay đến bốn góc động phủ, sau đó nhất loạt há miệng kêu to, theo đó một đợt sóng âm màu đen dâng trào phóng tới, cuốn về phía Tả Khinh Huy.

Ngoài ra ở một góc không đáng chú ý trong động phủ, trong Thâu Thiên đỉnh có hai cây Thất Bộ Đảo mới chế đang cháy.

Nếu nói Tả Khinh Huy lúc trước còn ôm suy nghĩ đánh cho Viên Minh phải cầu xin tha thứ, biến hắn trở thành cây rụng tiền cho mình, thì giờ sát ý trong gã đang dày lên, đã thực sự động sát tâm với Viên Minh.

Đang khi gã đang định thi triển thêm thủ đoạn nào đó hòng đánh tan khốn trận thì chợt thấy không gian khắp xung quanh sóng động, cùng với đó là một đợt sóng âm màu đem phủ xuống, gã giật mình, vội vàng bay ngược về sau.

Trong lúc nhất thời, gã còn chưa rõ sóng âm này là thứ gì, nhưng đoán rằng nó chắc chắn không phải thứ có lợi cho gã, trước cứ tránh đi rồi tính tiếp.

Tốc độ của tu sĩ Kết Đan kỳ hơn xa bất cứ tu sĩ Trúc Cơ nào, cả người gã chỉ chớp mắt đã bắn ngược ra một khoảng xa, gần như sắp ra khỏi phạm vi sóng âm bao phủ.

Viên Minh không hề bất ngờ, lật tay một cái, tức thì mặt trận kỳ màu lục kia bắn ra, hóa thành một dải sáng xanh dung nhập vào trong đại trận.

Cảnh sắc trước mắt Tả Khinh Huy biến đổi, đỉnh đầu gã đột nhiên xuất hiện một mảng rừng rậm xanh mướt khổng lồ, tiếp đó là áp lực hơn vạn cân đột nhiên xuất hiện ép cho gã hơi khựng lại.

Chính khoảnh khắc khựng lại này khiến cả người gã bị sóng âm màu đem bao trùm.

Ánh mắt Tả Khinh Huy trở nên mờ mịt, cả người đứng chết trân tại chỗ.

Viên Minh mặt mày vui mừng nhưng không dám chậm trễ, lập tức bấm tay búng ra, Tuyệt Ảnh châm nhanh như điện chớp đâm thẳng tới chỗ huyệt Thái Dương của Tả Khinh Huy.

Cùng lúc đó, bóng đen hiện lên trong tay hắn, nhìn kỹ thì hắn đã nắm Diệt Hồn kiếm trong tay rồi lập tức bổ ra kéo theo một tiếng rít chói tai.

Một đạo kiếm khí màu đen dài bốn, năm trượng gào rít bắn ra, phóng thẳng tới đầu Tả Khinh Huy,

Đúng vào thời khắc này, pháp bảo kim thước đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tả Khinh Huy, chặn đứng Tuyệt Ảnh châm xong liền nhanh chóng bay vờn xung quanh, che kín cả người Tả Khinh Huy.

Một tiếng “đinh” nhỏ vang lên, Tuyệt Ảnh châm lập tức bị chém thành hai đoạn.

Thân hình Tả Khinh Huy cũng đột nhiên lướt ngang ra, tránh khỏi đòn tấn công từ Diệt Hồn kiếm, ánh mắt gã trở nên vô cùng sáng tỏ, xoay ngươi nhào tới chỗ Viên Minh.

“Ngươi còn là Hồn tu! Ngươi thế mà lại là đồng bọn của Bồ Chính Thanh!”

Lời vừa ra, pháp bảo kim thước cũng rời tay gã, hóa thành một đường cầu vồng to lớn vọt thẳng đến chỗ Viên Minh.

Những nơi nó đi, linh quang của huyễn trận dễ dàng bị xé rách, để lộ ra bóng dáng Viên Minh.

Không đợi hắn kịp trốn tránh, pháp bảo kim thước đã chém thẳng xuống đầu hắn với tốc độ nhanh gấp mấy lần trước đây, nhìn hệt như một tia sét màu vàng kim.

Một tiếng “xoẹt” vang lên, thân thể Viên Minh bị chém thành hai khúc, nhưng điều không ngờ tới là không có máu tươi xuất hiện, thay vào đó hai nửa thân thể Viên Minh lại biến thành ảo ảnh tiêu tán.

Tại chỗ sâu trong Ngũ Hành Huyễn Diệt trận, thân ảnh Viên Minh hiện ra, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán.

Cảnh tượng mới rồi chính là phép hóa thật thành hư của Ngũ Hành Huyễn Diệt trận, dựa vào thuật này có thể biến mọi vật thật trong trận thành ảo ảnh.

Đây chính là phép biến hóa cao thâm của Ngũ Hành Huyễn Diệt trận, trong năm năm vừa rồi hắn đã phải tốn nhiều tâm tư luyện tập vận hành pháp trận này, đồng thời còn tốn rất nhiều linh thạch mà mãi mới nắm giữ được.

Cũng may hắn tốn rất nhiều tâm huyết khổ luyện bộ pháp trận này, giờ nó đã trở thành tấm tẩy giữ mạng cho hắn.

Viên Minh càng cẩn thận hơn, lại lần nữa di động thân hình, đồng thời thả hết tám con hồn nha ra, nhắm Tả Khinh Huy thi triển Nha Minh huyễn thuật.

Đợt sóng âm màu đen phủ tới Tả Khinh Huy lần này không chỉ dày gấp bội lần trước mà phạm vi bao phủ cũng rộng hơn khá nhiều.

Bởi đây là lần đầu tiên đối chiến Hồn tu nên Tả Khinh Huy không khỏi lộ vẻ hồi hộp, lại một lần nữa lui lại tránh né.

Nhưng ánh chớp sau lưng gã chợt bừng lên dữ dội, cùng với đó, tám đạo lôi điện thô to bắn ra, mang theo uy năng kinh người khiến Tả Khinh Huy không thể không chú ý.

Nét lạnh lùng lóe lên trong mắt Tả Khinh Huy, pháp bảo kim thước phát ra một tiếng rít kéo dài, tức thì hào quang màu vàng kim bừng lên, trông hệt như khôi giáp bao bọc quanh người gã.

Nhưng tốc độ của tám đạo lôi điện màu xanh lục càng nhanh hơn, trước một bước bổ lên trên Tả Khinh Huy.

Kim quang hộ thể của Tả Khinh Huy bị đánh tan hơn nữa, cánh tay cầm kim thước thậm chí còn bị đánh tới mức cháy đen.

Sóng âm màu đen do hồn nha phát ra cuốn tới, bao trùm khắp xung quanh không cho gã có cơ hội trốn tránh.

Một đợt sóng âm huyễn thuật cường đại như thủy triều đánh lên thần hồn Tả Khinh Huy.

Tả Khinh Huy mới bị Thanh Đồng Lôi Văn trận làm bị thương, thần hồn bất ổn, chịu không nổi trong mắt nổi lên vẻ mờ mịt, đúng là đã rơi vào huyễn cảnh.

Hắc quang hiện lên sau lưng gã, đó cũng chính là đạo kiếm khí từ Diệt Hồn Kiếm mà Tả Khinh Huy tránh thoát lúc mới đây. Kiếm khí bắn vọt tới, bổ lên trên đầu Tả Khinh Huy, tiến vào thức hải gã rồi hung hăng chém lên thần hồn Tả Khinh Huy.

Huyễn cảnh trước mắt Tả Khinh Huy biến mất, thân thể run rẩy kịch liệt, gã nhịn không được ôm đầu kêu lên thảm thiết, hai chân đứng chết trân tại chỗ.

Viên Minh híp mắt lại, huy động Diệt Hồn kiếm trảm liên tiếp ba lần với tốc độ nhanh như điện chớp.

Tả Khinh Huy kêu rên thảm thiết, thất khiếu trên đầu cùng chảy máu, mặt mày tái nhợt, thần hồn trong thức hải gần như bị trảm diệt.

Việc vận chuyển pháp lực của gã cũng bị ảnh hưởng lớn, hào quang quanh pháp bảo kim thước vô cùng ảm đạm, không bằng một phần mười trước đây.

Cùng lúc đó, Viên Minh ngươi lung lay như sắp ngã, mặt mày cũng tái nhợt, hồn lực trong thức hải bị tiêu hao hầu như không còn.

Diệt Hồn kiếm mang đến uy lực kinh người nhưng cũng tiêu tốn cực nhiều hồn lực, bằng vào hồn lực hiện tại của hắn, nếu trong thời gian ngắn, vận hết sức thì cũng chỉ có thể thôi động tối đa bốn kiếm.

Đúng lúc này, Diệt Hồn kiếm đột nhiên phát ra tiếng u u, đồng thời phóng ra một cỗ sát khí hung lệ, điên cuồng tấn công thần hồn Viên Minh khiến thần hồn vốn đã thiếu hồn lực trầm trọng phải run rẩy kịch liệt.

Thế này là sao? Thức hải Viên Minh đau nhức dữ dội, đầu như sắp nứt ra, hắn kinh hãi vội vã buông Diệt Hồn kiếm, tiếc là đã muộn, thần hồn hắn tiếp tục chấn động kịch liệt. Viên Minh chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, tầm mắt từng bước tối đi, cảm giác ý thức sắp tiêu tán.

Ngay vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Viên Minh đưa tay gọi Thâu Thiên đỉnh quay về. Thâu Thiên đỉnh vừa chui vào tay hắn, một dòng nhiệt lưu từ đó phun ra ngoài, dung nhập vào thức hải khô cạn.

Hồn lực của hắn nhanh chóng khôi phục, cùng với đó, luồng nhiệt lưu kia còn bao trùm luôn thần hồn của hắn rồi dung nhập vào trong đó. Cảm giác đau đớn dữ dội nơi thần hồn hắn lập tức dịu đi rất nhiều, ý thức sắp tiêu tán cũng nhanh chóng thanh tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận