Tiên Giả

Chương 636: Đại thắng

Xương cốt yêu thú và các loại cá dưới đáy biển rất nhiều. Trong thoáng chốc đã có chi chít chằng chịt đủ loại hài cốt đổ dồn về Phù Tang đảo. Toàn bộ bãi biển đã thành một bãi xương trắng trùng trùng điệp điệp dồn về thành Phù Tang.

Dọc đường đi, dù là cây cối hay thành trì đều bị phá hủy sạch sẽ, không chừa lại một ngọn cỏ.

Mấy người Đông Hải Minh giao thủ với tu sĩ Vu Nguyệt giáo nhìn thấy cảnh này đều sợ hãi vội vàng bay lên không trung tránh né.

Viên Minh cách U Hồn Bạch Cốt phiên gần nhất, chỉ cảm thấy xương cốt trong cơ thể cũng run lên như muốn thoát khỏi da thịt chui ra ngoài thân thể, pháp lực cũng theo đó mà chấn động không thôi.

Hắn vội vàng vận chuyển Cửu Nguyên quyết cùng Ma Tượng Trấn Ngục công trấn áp dị động trong cơ thể.

Vào lúc này, mặt đất bên dưới Viên Minh đột nhiên nứt ra, một đoạn xương trắng chui lên nhanh chóng cuốn về phía bộ cốt long bên dưới chân hắn.

Cách đó vài chục trượng, U Hồn Bạch Cốt phiên trong tay Bạch Cốt tôn giả cũng chui xuống đất, thừa dịp Viên Minh trấn áp dị động trong cơ thể mà thần không biết quỷ không hay ẩn nấp tới đây.

Bạch Cốt tôn giả tu luyện công pháp đặc thù, tồn trữ hơn phân nửa pháp lực bên trong bộ long cốt kia. Chỉ cần bắt được vật này thì ả có thể khôi phục hơn phân nửa pháp lực, dựa vào U Hồn Bạch Cốt phiên có thể chuyển bại thành thắng.

Nhưng mà lúc này bộ long cốt khổng lồ lại lóe lên rồi biến mất, U Hồn Bạch Cốt phiên cuốn trượt vào không khí.

"Ha ha, ngươi cho rằng ta không nhìn ra được lai lịch bộ cốt long này, để cho ngươi dễ dàng đoạt lại hay sao?" Viên Minh lộ ra vẻ trào phúng.

Nếu là tu sĩ bình thường có lẽ không nhìn ra trong bộ long cốt này còn ẩn chứa pháp lực nhưng phân hồn thứ nhất của hắn có Thâu Thiên đỉnh gia trì, không gì không nhìn ra được nên đã sớm khám phá ra hết thảy.

Hơn nữa lúc trước Viên Minh phụ thể Bạch Cốt tôn giả cũng đã hiểu một chút về đặc tính pháp lực của ả, liếc mắt đã nhìn ra long cốt này trọng yếu thế nào nên đã thu thẳng vào trong không gian Thâu Thiên đỉnh.

Bạch Cốt tôn giả biến sắc, mặt mũi vặn vẹo dữ tợn cười: "Đã như vậy, cắn nuốt ngươi cũng tương tự thôi."

U Hồn Bạch Cốt phiên chui ra khỏi mặt đất, đón gió biến lớn, như một con độc xà thè lưỡi quấn lấy Viên Minh.

Xương cốt trong cơ thể hắn lại lắc lư mãnh liệt gấp mấy lần, Cửu Nguyên quyết cùng Ma Tượng Trấn Ngục công cũng không thể đè ép được, đã như muốn xé rách huyết nhục chui ra bên ngoài cơ thể.

Viên Minh lại không sợ hãi mà vận chuyển Cú Mang Linh quyết, làn da hóa thành màu đen, thân thể to cao lên, lập tức hóa thành hình thái thụ nhân. Cốt cách huyết nhục đều hóa thành gỗ cả.

U Hồn Bạch Cốt phiên có ảnh hưởng với thân thể huyết nhục nhưng lại không có hiệu quả với cây cối. Quả nhiên xương cốt chấn động trong cơ thể hắn đã yếu bớt, thoáng cái đã khôi phục như lúc ban đầu.

Hắn duỗi hai tay hóa thành một thân cây vừa thô vừa to quấn lấy U Hồn Bạch Cốt phiên, khóa cứng nó lại.

Viên Minh thi triển hàng loạt các động tác liên tiếp, chớp mắt đã hoàn thành xong.

Lúc này Bạch Cốt tôn giả mới phản ứng kịp, sắc mặt biến đổi, đang muốn dốc sức thu U Hồn Bạch Cốt phiên về thì hư không bên cạnh chợt xuất hiện một bóng người màu đỏ. Là một lão giả người đầy mùi rượu, đúng là Tam Tuyệt lão nhân.

Lão vung tay áo, hai luồng kiếm quang màu xanh sắc bén bắn ra chém về phía thân thể Bạch Cốt tôn giả.

Bạch Cốt tôn giả thấy đột ngột xuất hiện một lão đầu mà giật mình, đưa thần thức quét qua mới phát giác được kẻ này có tu vi sâu không lường được.

"Tồn tại Phản Hư!"

Bạch Cốt tôn giả hoảng sợ, bỏ cả chuyện thu U Hồn Bạch Cốt phiên về, chỉ toàn lực lách người qua một bên, khó khăn tránh được hai đạo kiếm quang nhanh như thiểm điện kéo qua.

Mùi rượu nồng đậm không biết từ đâu truyền đến khiến cả người Bạch Cốt tôn giả như nhũn ra, đầu váng mắt hoa như thể say rượu. Pháp lực còn sót lại cũng tán loạn khắp nơi, căn bản không thể khống chế được, rồi ả ngã bịch ra đất.

Hai luồng kiếm quang màu xanh kia xuất hiện trên đỉnh đầu Bạch Cốt tôn giả, như chậm rãi nhưng lại vô cùng nhanh chóng cắt qua.

"Xoẹt!" một tiếng, thân thể Bạch Cốt tôn giả bị cắt thành hai nửa kéo dài từ đầu đến chân. Cả Nguyên Anh cũng không may mắn thoát được mà bị kiếm quang cắt thành hai đoạn.

Bạch Cốt tôn giả chết, U Hồn Bạch Cốt phiên mất đi tất cả lực lượng rơi xuống mặt đất. Tất cả hài cốt từ ngoài biển dồn đến cũng mất đi khống chế rải đầy đất.

Bên cạnh Phù Tang đại thụ, Hoa Chi đang kịch đấu cùng Khung Hải đảo chủ và nữ tu diễm lệ.

Hoa Chi lấy một địch hai nhưng nàng đã đạt đến cấp bốn trung giai, lại có thần thông kịch độc xuất thần nhập hóa, có Bào Tử thuật ẩn nấp đến cực điểm, năng lực tái sinh mạnh kinh người nên một mực chiếm thượng phong.

Chẳng qua Khung Hải đảo chủ cùng nữ tu diễm lệ cũng không dễ đối phó, tuy rằng rơi xuống hạ phong nhưng vẫn phòng thủ chặt chẽ không lộ ra thế bại.

Đương nhiên ba người không phân ra thắng bại vẫn là vì bộ phận tâm tư đều đặt ở trận chiến giữa Viên Minh cùng Bạch Cốt tôn giả và Tịch Ảnh cùng Nghê Mục.

Thấy Bạch Cốt tôn giả bị thua, vẻ mặt Khung Hải đảo chủ cùng nữ tu diễm lệ đều đại biến.

Vào lúc này Đồng Trần khôi lỗi cách đó không xa cũng đột nhiên tản ra đầy khói đen rồi thân hình Nghê Mục bắn ra.

Sắc mặt gã trắng bệch, hiển nhiên bị thương không nhẹ nhưng không đến mức tổn thương đến bản nguyên. Thân pháp của gã vẫn nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã đến bên Khung Hải đảo chủ cùng nữ tu diễm lệ trên không.

Một đạo kiếm khí như kim quang hạ xuống, chém về phía Hoa Chi. Kiếm ý tràn ra như quét sạch bốn phía.

Hoa Chi kinh hãi vội vàng lui về phía sau tránh né.

Kim quang rơi xuống rồi chuyển hướng, quấn quanh hai người Khung Hải đảo chủ và nữ tu diễm lệ, vọt đi xa, chớp mắt đã cách xa đến trăm trượng, lóe lên rồi biến mất ở phía xa chân trời.

Hoa Chi đang muốn đuổi theo thì nghe thấy Tịch Ảnh từ trong khói đen bay ra, thản nhiên nói: "Được rồi, thần thông Nghê Mục rất cao minh, chỉ dựa vào hai người ta ngươi cũng không bắt gã lại được, mặc kệ gã đi."

Hoa Chi biết địa vị Tịch Ảnh trong lòng Viên Minh thế nào nên cũng ngừng lại.

Viên Minh thoáng nhìn qua Nghê Mục, nhanh chóng chuyển mắt nhìn xuống mặt đất.

Nguyên Anh của Bạch Cốt tôn giả bị trọng thương, phù văn màu lam bên trên nhanh chóng tiêu tán, cấm chế Hồn Hàng mờ mờ ảo ảo nhanh chóng bị phá tan tành.

Ý thức của Bạch Cốt tôn giả nhanh chóng biến mất, mắt thấy đã hoàn toàn vẫn lạc.

Viên Minh bay tới phất tay ra một luồng sáng xanh đen hỗn tạp bao bọc thân thể cùng Nguyên Anh của Bạch Cốt tôn giả lại. Ý thức của ả cũng ngừng tán loạn nhưng không được khôi phục lại.

"Bạch Cốt tôn giả đã chết, Thiên Khôi tôn giả bỏ chạy! Vu Nguyệt giáo đồ còn không mau đầu hàng!" Viên Minh giơ thi thể Bạch Cốt tôn giả lên cao, tiếng quát to vang vọng khắp cả không trung Phù Tang đảo.

Tin tức hai vị Tôn Giả một chết một chạy trốn được truyền đi, chiến ý các tu sĩ Vu Nguyệt giáo trên Phù Tang đảo nhanh chóng biến mất, dù còn một số vẫn dựa vào nơi hiểm yếu chống cự lại cũng nhanh chóng bị tiêu diệt sạch. Thế cục chiến tranh không thể nghịch chuyển, nghiêng về một phía Đông Hải Minh.

Khi ngọn cờ Vu Nguyệt giáo cuối cùng bị gãy xuống, cờ xí Đông Hải Minh trải rộng khắp các nẻo Phù Tang đảo, tu sĩ Đông Hải Minh không hẹn mà cùng ý thức được tràng cuộc náo động toàn bộ Đông Hải này cuối cùng cũng kết thúc.

Bọn hắn cùng nhau hoan hô chúc mừng, cùng thụ hưởng thành quả thắng lớn, ai nấy đều mang vẻ vui tươi dào dạt.

Cũng có không ít người ngoài chúc mừng, còn chú ý các kiến trúc sụp đổ bởi vì chiến hỏa xung quanh như thể những vết thương sâu đến kinh người, khó mà có thể khép lại được.

Những tu sĩ Phù Tang đảo may mắn còn sống sót lúc này mang theo vui buồn lẫn lộn.

Nơi từng là quê quán, đường sá với từng cọng cây ngọn cỏ quen thuộc đã trở nên hoang tàn đổ nát, những đồng bạn từng cùng nhau tu luyện đa phần đã hồn táng đại hải cả.

Chiến tranh kết thúc, nhưng đau đớn lưu lại vẫn cần có thời gian làm lành.

Chẳng qua bởi thắng lợi này không dễ đạt được, đa số tu sĩ Đông Hải Minh hiểu rõ ai là người đã thay đổi chiến cuộc, dẫn dắt bọn họ giành thắng lợi, xứng đáng nhận được cảm kích của bọn họ.

Là thần sứ Viên Minh cùng với vị thần cường đại sau lưng hắn.

Đến hôm nay, hầu như mỗi người trong tu sĩ Đông Hải Minh đã trở thành "Tín đồ" Minh Nguyệt thần.

Tín ngưỡng rất đắt nhưng cũng rất rẻ, có lẽ trong đám tu sĩ cứng cỏi bướng bỉnh này không có bao nhiêu người thật sự coi Minh Nguyệt thần như thần minh mà cúng bái, mà tín ngưỡng. Có khi bọn họ ban đầu cũng chỉ xuất phát từ chính sách và sự phục tùng cao tầng Đông Hải Minh cùng chút tư tâm mưu cầu chúc phúc mà thôi. Loại tín ngưỡng này rất phù phiếm, tuy rằng rất nhiều người, sinh ra lượng nguyện lực khá lớn nhưng vẫn kém hơn loại tín ngưỡng chân thành phát ra từ nội tâm nhiều.

Có thể cảm kích lại khác, dù sẽ biến mất theo thời gian, nhưng chỉ cần nảy sinh đã chú định đều là chân thành mà lại nồng nhiệt.

Vào lúc này, Viên Minh đắm chìm trong biển cảm kích mênh mông, cũng bởi vậy mà mang đến cho hắn lượng nguyện lực khổng lồ.

Hắn vội vàng vận chuyển toàn bộ hồn lực, vận chuyển Hoán Tâm quyết luyện hóa lượng nguyện lực vô cùng to lớn này. Phân hồn thứ nhất và thứ hai, thậm chí ngay cả phân hồn thứ ba dung nhập Nguyên Anh vào cũng bị vận dụng thuyên chuyển hồn lực.

Nhiều năm liên tục luyện hóa nguyện lực đã giúp hắn lĩnh hộ Hoán Tâm quyết cực thâm sâu, tốc độ tinh luyện nguyện lực cũng nhanh hơn trước rất nhiều.

Nguyện lực bị luyện hóa như thác nước dũng mãnh kéo vào thức hải hắn, hồn lực Viên Minh được tăng cường với tốc độ khó mà tin được, chỉ trong chốc lát đã đạt đến Miên Vu trung kỳ đỉnh phong.

Lượng nguyện lực khổng lồ liên tục không ngừng hội tụ đến thúc đẩy hồn lực của hắn không ngừng tinh tiến lên, cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc hắn đã phá tan quan ải Miên Vu trung kỳ, đi vào Miên Vu hậu kỳ.

"Đột phá Miên Vu trung kỳ chưa được bao lâu, hôm nay đã đột phá Miên Vu hậu kỳ rồi! Quả nhiên khai sáng giáo phái, thu thập nguyện lực mới là phương pháp tu luyện hồn tu nhanh nhất!" Viên Minh thấy thế mà mừng rỡ.

Dựa theo tốc độ này, không bao lâu nữa hắn đã có thể thử trùng kích cảnh giới Ngôn Vu.

Có thể vào thời khắc này, Viên Minh lại đột nhiên cảm giác hoảng hốt, lâng lâng như thể đang ở trên một đám mây.

Hắn vội vàng nhìn vào thức hải mình, thấy thần hồn của mình như thể ăn no căng, hình thể bành trướng gấp mấy lần. Hơn nữa màu xanh của thần hồn đã trở nên nhạt màu đi nhiều, không ngưng thực như lúc trước, mơ hồ có chút hỗn loạn.

Viên Minh chấn động, vội vàng cưỡng ép thần hồn ngừng hấp thu nguyện lực lại.

"Có chuyện gì vậy? Lúc trước không phải Tịch Ảnh đã nói thu nạp nguyện lực sẽ không tạo thành ảnh hưởng nhiều đến hồn tu tu luyện hay sao?" Sắc mặt hắn ngưng trọng, cân nhắc giải quyết vấn đề hồn lực bất ổn.

Cùng lúc đó Vạn Thiên Nhân cũng bay tới.

"Ha ha, Viên thần sứ, chiến thắng này đều là nhờ ngươi, nếu không đừng nói tới Phù Tang đảo mà...." Vạn Thiên Nhân thao thao bất tuyệt nói, hai đầu lông mày không ức chế nổi hưng phấn cùng cảm kích.

Cũng nhờ vậy Viên Minh mới có thể tinh tường cảm nhận được lượng nguyện lực đông đúc dũng mãnh tràn vào thể nội từ đối phương.

Trước kia có lẽ hắn còn hưng phấn cùng khao khát, nhưng với một người mới vừa ăn no căng mà nói thì thứ không muốn nhìn thấy nhất là đồ ăn. Viên Minh bây giờ cũng tương tự như vậy.

"Vạn minh chủ, tạm thời ngừng lại đã, ta bỗng nhiên có cảm ngộ cần bế quan một đoạn thời gian, chuyện khác ta giao cả cho ngươi." Viên Minh dặn Vạn Thiên Nhân một câu, không đợi y trả lời đã bay về phía Bạch Cốt tôn giả bế quan lúc trước mà đi.

Tịch Ảnh thấy thế cũng lập tức đi theo, để lại một mình Vạn Thiên Nhân ở giữa không trung nghi hoặc nhíu mày.

"Vạn đạo hữu, ngươi đứng đây một mình làm gì? Đúng rồi, Viên thần sứ đâu rồi?" Rất nhanh, Cốc Huyền Dương cũng bay tới, kỳ quái hỏi.

"A, hắn bế quan rồi, ta vừa mới suy nghĩ, ngươi nói lần trước ở Tam Tiên đảo chúng ta được Viên thần sứ cùng Minh Nguyệt thần cứu, tốt xấu còn có chút bảo vật, lấy cảm tạ cũng được. Lần này giải phóng Đông Hải, khôi phục Phù Tang đảo, đại ân lớn thế này làm sao báo đáp đây?" Vạn Thiên Nhân thở dài hỏi.

"Đây quả là vấn đề, Đông Hải hôm nay hoang phế không còn gì, thật sự không xuất ra được bảo vật gì có giá trị... A, ta thấy Viên thần sứ một mực hứng thú truyền giáo, không bằng chúng ta dùng danh nghĩa của hắn tổ chức vài ngày ăn mừng, vừa khao tướng sĩ lại có thể tuyên bố tin tức Vu Nguyệt giáo triệt để bị đánh bại đến khắp Đông Hải, vỗ về nhân tâm đồng thời nhân cơ hội tuyên dương Minh Nguyệt thần, trợ giúp thần sứ truyền giáo, một công ba việc." Cốc Huyền Dương suy nghĩ một chút rồi đề nghị.

"Cách này của Cốc đạo hữu rất tuyệt, ngươi cùng mấy vị đạo hữu thu xếp làm đi." Hai mắt Vạn Thiên Nhân sáng lên, gật đầu đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận