Tiên Giả

Chương 340: Phường chủ Bách Đan phường

"Hồi bẩm chủ, tình huống có chút phức tạp. Ta đã đặt một phòng riêng ở trà lâu trước mặt. Chúng ta đến đó vừa uống trà vừa nói chuyện." Hứa Triệt hạ thấp giọng nói.

Thấy Viên Minh gật gật đầu, Hứa Triệt bèn đi trước dẫn đường. Một đoàn người đi vào một tòa trà lâu có tên là Minh Nghiễn.

"Trà lâu này do một tu sĩ Triệu quốc mở ra, là một đại sư chế trà với phương pháp sao trà bằng cách dung hợp lá trà với linh tài với nhau khiến bánh trà có đầy đủ linh khí, chư vị nếm thử." Hứa Triệt nhanh nhẹn bày nước trà ra cho mọi người.

Viên Minh nâng chung trà lên uống một ngụm. Trà vào miệng thơm ngát, dư vị kéo dài, quả là hàng cao cấp hiếm có.

Kim Cương nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, chẹp chẹp như chưa đã miệng. Hoa Chi thì ngồi ngay ngắn bên cạnh, ghét bỏ liếc nhìn Kim Cương, lại giống như Tả Khinh Huy không động đến nước trà.

Viên Minh đặt chén trà xuống, mở ra một tầng cách âm hỏi.

"Được rồi, nói một chút đi."

"Ta phụng mệnh chủ thượng đi vào thành Tử Lôi tìm kiếm manh mối linh dịch Tẩy Đan, một năm rồi vẫn không hề tiến triển. Sau này ta làm quen với mấy tu sĩ trong bản địa thành này, đi theo bọn họ tham gia nhiều trao đổi hội, ra vào nhiều buổi bán đấu giá cuối cùng mới thăm dò ra tin tức linh dịch Tẩy Đan. Vật này do một thương hội trong nội thành có tên là Bách Đan phường luyện chế ra, vô cùng trân quý, chỉ cung cấp cho vài thế lực lớn có mặt mũi ở sa mạc Hắc Phong, hầu như tán tu bình thường không biết được." Hứa Triệt nói.

"Bách Đan phường, hình như ta từng nghe qua cái tên này, lấy luyện chế đan dược nổi danh, Trùng đan trong thành Hãm Sa đa số là mua từ Bách Đan phường này vào." Viên Minh điểm nhẹ ngón tay lên mặt bàn, như có điều suy nghĩ.

"Chủ thượng nói không sai, Bách Đan phường xem như là một thế lực mới nổi ở sa mạc Hắc Phong này, nghe nói mới được sáng lập mấy năm trước, nổi danh nhờ luyện đan." Hứa Triệt đáp.

"Nếu ngươi tra ra được thương hội này luyện chế linh dịch Tẩy Đan, có thể tiếp xúc được với bọn họ?" Viên Minh lại hỏi.

"Có, ta nghĩ nếu có thể mua được linh dịch Tẩy Đan sẽ không phiền đến ngài tự mình đến đây một chuyến. Mấy ngày trước ta có bỏ ra một số linh thạch mời tu sĩ cũng tương đối có mặt mũi ở thành Tử Lôi là Viễn Tuyết đến Bách Đan phường cầu mua linh dịch Tẩy Đan, lại bị chưởng quầy Bách Đan phường lấy lý do thiếu hàng nên không bán." Hứa Triệt nói.

"À, thiếu hàng cái gì, chỉ sợ là lấy cớ." Hoa Chi phát ra giọng nói chói tai.

Tu vi Hoa Chi lúc này đã tăng cao, cách cấp hai thượng giai chỉ một bước nhỏ, thực lực đại tiến nên biến thành dáng người cũng càng chân thật. Nó không uống được trà nhưng cũng đã miễn cưỡng nói chuyện được rồi.

"Chưa chắc là lấy cớ, nếu luyện chế linh dịch Tẩy Đan không khó thì Bách Đan phường đã không chỉ làm ăn với các thế lực lớn mà thôi."

"Có cần ta lẻn từ dưới lòng đất vào, trộm đi mấy bình không?" Hoa Chi hỏi.

Sắc mặt Hứa Triệt khẽ biến, thành Tử Lôi là địa bàn của Ngũ Lôi tông, không phải nơi có thể tùy tiện hồ nháo được. Y đang định mở miệng khuyên can.

"Nếu Bách Đan phường đã có thể buôn bán với các thế lực lớn ở sa mạc Hắc Phong thì thực lực cũng không thể khinh thường. Tuy ngươi có thần thông độn địa nhưng cũng khó mà ra tay được. Như vậy đi, ta tiếp xúc qua trước, nếu thật sự không thể mua được từ Bách Đan phường, chúng ta sẽ nghĩ cách khác sau." Viên Minh suy nghĩ một chút, lắc đầu nói.

Hoa Chi im lặng không nói, thoạt nhìn có vẻ thất vọng.

Viên Minh phân phó Tả Khinh Huy, Hoa Chi, Kim Cương chờ ở trà lâu, còn mình và Hứa Triệt thì đi vào sâu bên trong thành Tử Lôi.

Trị an bên trong thành Tử Lôi ở sa mạc Hắc Phong này xem như tương đối tốt, ít nhất tình hình không hỗn loạn như ở thành Hãm Sa, cũng không phân chia nội ngoại thành. Hai người nhanh chóng đi tới trước một cửa hàng to lớn sâu bên trong thành, trên tấm bảng hiệu ngoài cửa chính có viết ba chữ lớn "Bách Đan phường."

Cửa hàng này có diện tích lớn, tương đương với hai cửa hàng bên cạnh, cao năm tầng, buôn bán náo nhiệt, không ngừng có tu sĩ ra ra vào vào, mặt mày đa phần đều tươi cười hưng phấn.

Viên Minh cùng Hứa Triệt đi vào cửa hàng, ánh mắt hắn bị hàng loạt đan dược trên kệ hàng thu hút. Nơi đây bày bán rất nhiều loại đan dược, nhìn qua không ít hơn Thanh Mộc lâu của Sinh Diệp tông.

"Hai vị khách quan cần mua đan dược gì?" Một người hầu mặc áo xanh chạy ra chào mời, mặt tươi cười.

Viên Minh còn mở miệng, Hứa Triệt đã đi tới trước, hai người thương lượng một phen. Gã người hầu mặc áo xanh kia liếc nhìn Viên Minh rồi đưa hai người vào trong. Rất nhanh, bọn họ đã đi lên tầng ba của Bách Đan phường. Nhìn thấy một nho sinh áo trắng, người hầu áo xanh gọi y là "Hoắc quản sự."

"Hứa đạo hữu, sao hôm nay lại đến đây? Chuyện ngươi nhờ lúc trước, ta không thể giúp được. Đạo hữu không cần uổng công nữa." Nho sinh áo trắng liếc mắt nhìn Viên Minh, nói với Hứa Triệt.

"Lời của Hoắc quản sự đương nhiên Hứa mỗ hiểu được. Người này là gia chủ ta, hôm nay tự mình đến bái phỏng, kính xin Hoắc đạo hữu thông báo cho phường chủ của quý phường một tiếng được chứ?" Hứa Triệt hỏi.

"Phường chủ nhà ta hôm nay không có ở Bách Đan phường mà ra ngoài thăm bạn rồi, e là đã để hai vị tốn công chuyến này." Sắc mặt nho sinh áo trắng chuyển sang vẻ lạnh lẽo, tựa hồ khó chịu khi thấy Hứa Triệt dây dưa không thôi.

"Thật sao? Không bằng Hoắc đạo hữu đi vào trong xem lại, không chừng quý phường chủ đã về rồi." Viên Minh nhàn nhạt mở miệng nói.

Nho sinh áo trắng cười lạnh không thôi.

Thành Tử Lôi là thành số một của Triệu Quốc ở sa mạc Hắc Phong, mỗi ngày không biết có bao nhiêu tu sĩ tới nơi này. Y thân là quản sự Bách Đan phường, ngày ngày không kết giao với thương gia cao tầng thì cũng kết giao với đệ tử trưởng lão của tông môn tu Tiên, Hứa Triệt cùng Viên Minh này thì tính là gì? Không biết là tiểu gia tộc xó xỉnh nào cũng dám đến trước mặt y khoa chân múa tay.

Y đang định khách sáo xỏ xiên vài câu, kết quả là ánh mắt vừa tiếp xúc với Viên Minh đã như bị nam châm hút lấy, không cách nào rời đi được. Nho sinh áo trắng chỉ cảm thấy đầu óc trở nên đờ đẫn, không thể nào nhúc nhích, cũng không thể phát ra âm thanh nào, không khỏi hoảng hốt.

Ý niệm sợ hãi nảy sinh trong đầu y, lập tức như thủy triều lan ra, gia tăng gấp trăm lần, chốc lát sau đã chiếm cứ toàn bộ tâm thần của nho sinh áo trắng.

Thân thể người này run rẩy, khóc lóc giàn giụa, đáy quần chợt ướt rồi dần ướt sũng.

Hứa Triệt thấy như vậy, mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại vừa mừng vừa sợ.

Quả nhiên chủ thượng có thần thông vô biên, tuy rằng đại quản sự Bách Đan phường có vẻ nịnh nọt bợ đỡ nhưng tu vi mạnh mẽ, là Trúc Cơ hậu kỳ hàng thật giá thật, nghe nói đã cách Giả Đan không xa. Vậy mà lại bị một ánh mắt của Viên Minh hù khóc đến mất tự chủ!

Chỉ sợ ngày sau bước vào Tu Tiên giới khó mà thất thế được.

Viên Minh cũng âm thầm gật đầu. Vừa rồi hắn đã dùng huyễn thuật thoáng khống chế nho sinh áo trắng trong chốc lát, sau đó dùng năng lực Tình Động khống chế nỗi sợ hãi trong lòng y. Lần đầu tiên lĩnh ngộ năng lực này xong áp dụng trên người tu sĩ, kết quả tương đối hài lòng.

Tình Động kết hợp với huyễn thuật có thể gia tăng uy lực lên gấp đôi, tu vi nho sinh áo trắng này không yếu hơn hắn bao nhiêu mà gần như không có lực hoàn thủ.

Viên Minh không còn khống chế tâm tình nho sinh áo trắng nữa mà ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.

Nỗi hoảng sợ trong lòng nho sinh áo trắng chậm rãi biến mất, lý trí người này cũng khôi phục lại, xấu hổ đan xen lại không dám phát tác với Viên Minh, y chỉ liếc nhìn hắn thật kỹ rồi vội vàng chạy ra ngoài.

"Chủ thượng, Hoắc quản sự là nhân vật có máu mặt ở Bách Đan phường này, tuy ngài trừng phạt đúng tội nhưng lại khiến người ta xấu mặt như vậy, cũng tương đương đánh thẳng mặt phường chủ Bách Đan phường một tát, chỉ sợ chuyến này phải trở về tay không rồi." Hứa Triệt chần chừ nói.

"Không sao." Viên Minh khoát tay áo, lơ đễnh đáp.

Từ cách thức Bách Đan phường bán linh dịch Tẩy đan có thể thấy rõ đối phương không chỉ muốn đổi lấy linh thạch, mà muốn dùng linh dịch Tẩy đan làm trung gian kết giao với bằng hữu có máu mặt.

Hắn chẳng qua chỉ là tán tu, đi đường bình thường chắc chắn không thể nào mua được rồi.

Ngay từ đầu Viên Minh đã biết không thể trông cậy vào linh thạch mua được vật ấy. Hôm nay hắn cùng Hứa Triệt tới nơi này, thầm nghĩ muốn gặp mặt phường chủ Bách Đan phường một lần mà thôi.

Chỉ cần gặp được người này, hắn có thể vận dụng thủ đoạn tiến thêm một bước.

"Đúng rồi, lúc trước chưa kịp hỏi, phường chủ Bách Đan phường là người nào? Tu vi như thế nào?" Viên Minh hỏi.

"Hồi bẩm chủ thượng, phường chủ Bách Đan phường tên là Nhan Tư Tịnh, ta cũng chưa từng gặp qua, nghe nói còn trẻ tuổi, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ." Hứa Triệt đáp.

"Trúc Cơ hậu kỳ!" Viên Minh khẽ giật mình.

Hắn còn cho rằng người có thể lập ra cơ nghiệp lớn như Bách Đan phường ít nhất cũng phải có tu sĩ Kết Đan kỳ, không nghĩ tới lại chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Hắn vậy mà nảy sinh một phần hứng thú với người này.

Nho sinh áo trắng chạy về hậu đường, thay một bộ áo quần sạch sẽ khác, tâm tình mới bình ổn lại.

"Đáng chết, thanh niên kia đến từ đâu? Chỉ liếc mắt một cái lại khiến ta biến thành thế này. Đến tu sĩ Kết Đan kỳ cũng chưa chắc có thể làm được như vậy, hắn không phải là tu sĩ Kết Đan kỳ chứ? Hẳn sẽ không phải, nhưng có lẽ cách Kết Đan kỳ cũng không xa." Trong lòng y đầy lẫm liệt chỉ là vừa mới nghĩ đến đây, ý nghĩ trả thù trong đầu đã tan thành mây khói.

Nho sinh áo trắng chần chừ một lát mới dậm chân, đi lên lầu bốn.

Viên Minh dùng thần thức tập trung nho sinh áo trắng, thấy vậy trong lòng đã yên ổn, bèn thu hồi thần thức lại.

Không phải hắn không muốn tiếp tục theo dõi mà là lầu bốn Bách Đan phường có cấm chế ngăn cách thần thức, nếu cố tình dò xét sẽ dẫn phát cấm chế cảnh báo, như vậy coi như biến khéo thành vụng rồi.

Miếng ngọc bội treo bên hông nho sinh áo trắng chợt lóe lên một tia sáng trắng, sau đó y xuyên qua cấm chế bố trí trên lầu bốn, nhanh chóng đi tới một gian phòng, gõ cửa.

"Hoắc quản sự, có chuyện gì?" Một giọng nói trong trẻo của nữ tử trong sảnh truyền ra, như suối nước róc rách lại lẫn theo uy nghiêm bên trong.

"Trong phường có một vị khách Giả Đan kỳ tựa hồ có vài phần lai lịch muốn mua linh dịch Tẩy đan. Đi theo y là Hứa Hồ đã tới đây mấy ngày trước, thuộc hạ không dám lộng quyền bèn đến xin chỉ thị của phường chủ." Nho sinh áo trắng cúi đầu nói.

Hứa Triệt có thù oán với Ngũ Lôi tông, tuy rằng chưa chắc có thể đụng mặt nhau trong thành Tử Lôi này nhưng y vẫn lấy cho mình một cái tên giả khác.

"Hứa Hồ? Là người Khởi thiếu chủ Bách Luyện các từng dẫn đến đây? Ta nhớ y là tán tu?" giọng nữ trong trẻo hỏi.

"Đúng vậy, chẳng qua Hứa Hồ gọi người kia là chủ nhân, thần thái ngữ khí rất cung kính. Xem ra tình báo lúc trước thu được có sai sót. Hai người họ có lẽ đến từ gia tộc tu Tiên nào đó, chẳng qua thuộc hạ mắt vụng, không thể đoán ra được lai lịch của hai người họ nên đặc biệt đến xin chỉ thị của phường chủ." Nho sinh áo trắng nói.

"A, nếu là đệ tử thế gia tu Tiên Giả Đan kỳ cũng không tiện cự tuyệt thẳng mặt, ta ra mặt ứng phó một chút vậy." giọng nữ trong trẻo lại nói.

Cửa phòng mở ra, một thiếu nữ mặc xiêm y màu vàng nhạt bước ra ngoài.

Người này thoạt nhìn chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, nhìn qua hoạt bát lanh lợi, đôi mắt to tròn hắc bạch rõ ràng mang đến cho người ta một loại cảm giác ranh mãnh đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận