Tiên Giả

Chương 1050: Không mượn được

Mộc đạo nhân thấy thế vội vàng tháo Truyền Tấn lệnh bài xuống, truyền một tia pháp lực vào bên trong.
Chỉ thấy trên lệnh bài tản ra hào quang, một bóng người từ trong đó hiển hiện ra, đúng là Viên Minh.
Hình ảnh Viên Minh mở miệng nói chuyện, nói ngắn gọn về tình hình của Ma Vân cốc, báo tin nguy cơ đã được giải trừ.
Xong hết, tin tức chấm dứt, hình ảnh cũng biến mất.
Cả tòa hành cung chợt lâm vào hoàn toàn yên tĩnh.
"Nguy cơ giải trừ? Hắn nói nguy cơ đã được giải trừ?" Mộc đạo nhân trợn mắt há hốc mồm, trong lòng khiếp sợ khó bình tĩnh được.
Mọi người bên kia cũng mang theo vẻ mặt khó tin.
"Có lừa gạt hay không? Tuy rằng Viên đạo hữu không tệ nhưng chỉ bằng sức một mình hắn sao có thể là đối thủ của Ma tộc ẩn núp trong Ma Vân cốc?" Một tu sĩ râu dài chần chừ nói.
"Đúng vậy! Có phải là âm mưu của Ma tộc không, thả ra tin tức giả đò suy yếu để để cho chúng ta buông lỏng cảnh giác, tập kích chúng ta?" Một người khác lo lắng nói.
Trong mọi người trong hành cung có hơn phân nửa biểu lộ ra vẻ hoài nghi. Bọn họ xem ra không thể nào có chuyện một mình Viên Minh có thể chiến thắng được đại quân Ma tộc ở Ma Vân cốc.
Ngay khi Mộc đạo nhân cùng tất cả mọi người còn bán tín bán nghi thì Truyền Tấn pháp trận bên trong hành cung lại đột nhiên phát sáng lên. Chẳng qua lần này tin tức truyền tới lại vừa vặn là từ Băng Lan lão tổ bên Quy Khư đưa tới.
"Mộc đạo hữu, không rõ làm sao Ma tộc bên Quy Khư lại đột nhiên lui binh rồi." Ở bên trong Truyền Tấn pháp trận, bóng dáng Băng Lan lão tổ hiển hiện, trên mặt không có vẻ vui mừng mà mang theo nồng đậm bất an.
Ông ta cảm thấy Ma tộc vô cớ lui binh hẳn phải có mưu đồ lớn hơn nhiều.
"Ha ha, Băng Lan đạo hữu không cần suy đoán quá nhiều. Sở dĩ Ma tộc lui binh là bởi vì kì binh bọn họ ẩn giấu ở Ma Vân cốc đã bị tiêu diệt." Mộc đạo nhân như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt buông lỏng, thoải mái cười ha hả.
Băng Lan lão tổ đưa tin vô cùng kịp thời, xem như về mặt nào đó đã là bằng chứng xác thật tin tức của Viên Minh.
"Cái gì? Bị tiêu diệt rồi hả? Ai làm sao?" Băng Lan lão tổ đại hỉ, vội vàng hỏi rõ.
Mộc đạo nhân bèn thuật lại nội dung tin tức Viên Minh truyền về.
"Khó tin thật, làm sao hắn làm được?" Băng Lan lão tổ nghe xong, trong lòng đầy khiếp sợ.
"Ta cũng không rõ lắm. Có lẽ hắn còn có chuyện gấp cần làm nên tin tức gửi về rất ngắn gọn, không nói rõ ràng chuyện gì. Chẳng qua chắc chắn đây là một chiến công lớn, cực kỳ trọng yếu trong việc đối kháng với Ma tộc." Mộc đạo nhân nói.
"Không tệ, bây giờ ta càng thêm hiếu kỳ tình hình bên trong Vấn Thiên bí cảnh ra sao..." Băng Lan lão tổ thật lòng nói.
"Ta cũng rất tò mò." Mộc đạo nhân cười nói.
Viên Minh tất nhiên là không biết chút gì về phản ứng của đám người Mộc đạo nhân ở bên ngoài, lúc này hắn mang theo Kim Cương cùng Hoa Chi nhanh chóng quay trở về Tử Vân thiên cung.
Mới vừa đến nơi, hắn đã thấy bên trong Tử Vân thiên cung có khí tím ngút trời, phía trên pháp trận cực lớn đang tản lên từng quầng sáng màu vàng phóng tới vòm trời như thể đang triệu hồi thứ gì đó.
Lúc này Tịch Ảnh một mực thủ bên ngoài lập tức triệt hồi ảo trận phòng ngự, chạy ra đón hắn.
“Hạ Hiệt tiền bối đã xảy ra chuyện gì thế?" Viên Minh mở miệng hỏi.
Tịch Ảnh mới liếc nhìn Viên Minh một lượt, thấy hắn không bị thương mới trả lời: "Ông ấy đang triệu hoán thi hài Minh Nguyệt nữ thần, định sẽ dung hợp lại, thử đột phá trở thành Vu Thần đời kế tiếp."
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi tới chỗ sâu bên trong Tử Vân thiên cung, tới trước pháp trận cấp tám.
Trong đại trận chỉ có một mình Hạ Hiệt khoanh chân ngồi, hai tay giơ cao khỏi đỉnh đầu, lòng bàn tay nâng khúc hồn cốt đang phát tán tia sáng chói mắt hòa cùng với cột sáng ngút trời kia, bắn vào chỗ sâu trong bầu trời.
Ở chỗ sâu trong vòm trời có tia sáng trắng hòa lẫn với ánh sáng đen thui cuồn cuộn không thôi, từng kẽ nứt không gian cực lớn bắt đầu tràn ra, không ngừng xé rách hư không, lại không ngừng mai một biến mất.
Sau một lát, trong đại trận bên dưới thân Hạ Hiệt bay lên một đại trận có hình dáng như một vầng trăng tròn màu bạc, hào quang nơi phần cuối cột sáng chợt cuồn cuộn lên rồi ngưng tụ lại, tựa hồ như mở ra một cánh cửa không gian.
Trong mật thất Vọng Nguyệt nhai thuộc Minh Nguyệt cung.
Phía dưới hòm quan tài ngọc thủy tinh chợt sáng lên một pháp trận vàng kim, tầng tầng kim quang phun ra, hóa thành từng đạo xiềng xích quấn quanh, trói chặt lấy quan tài. Kim quang tản mát ra kia như thể đang toàn lực ngăn chặn thần lực mà di thể Minh Nguyệt nữ thần tán ra ngoài.
Vào lúc này trên trần nhà mật thất bỗng nhiên tuôn ra từng sợi tơ màu đen cùng với một vầng sáng bạc, như thể sương mù dày đặc sương mù dày đặc sền sệt sôi trào không ngừng, chính giữa mơ hồ hiện ra một tòa cổ trận kỳ dị.
Minh Nguyệt cung chủ ngửa đầu nhìn lên, nhận ra bên trong có chấn động không gian chi lực, sắc mặt chợt biến đổi.
Chẳng qua là còn không đợi nàng ta có hành động gì thì trong sương mù dày đặc kia đã lại đột nhiên truyền đến một luồng hấp lực không gian vô cùng mãnh liệt, trực tiếp tỏa định vào quan tài thủy tinh phía dưới.
Quan tài ngọc bị cỗ lực lượng này dẫn dắt mà rung động kịch liệt, nắp quan tài không bị khống chế mà kêu bụp một tiếng, đã mở ra.
Di thể Minh Nguyệt nữ thần bị một lực lượng vô hình bao phủ, lơ lửng bay lên phía trên.
Minh Nguyệt cung chủ thấy vậy mà kinh hãi, vội vàng vọt tới bên cạnh quan tài kính, vung hai tay lên. Trong lòng bàn tay tuôn ra ngàn vạn tơ lụa màu bạc cuốn lấy thân thể Minh Nguyệt nữ thần như muốn kéo trở về chỗ cũ.
Hai cỗ lực lượng giằng co nhau, di thể Minh Nguyệt nữ thần không ngừng bị lôi kéo, lơ lửng giữa không trung.
Bên phía Tử Vân thiên cung, Hạ Hiệt đã đến bước đột phá cuối cùng, phát hiện bị ngăn cản bèn đưa tay liên tục biến ảo pháp quyết, hào quang đại trận dưới thân tăng vọt, lực lôi kéo gia tăng lên gấp bội. Nửa người Minh Nguyệt nữ thần lập tức xuyên qua làm thông đạo không gian bằng sương mù dày đặc, đi tới Tử Vân thiên cung.
Viên Minh cùng Tịch Ảnh thấy thế mới buông lỏng, lộ vẻ vui mừng.
Bên kia Minh Nguyệt cung chủ hoảng hốt không thôi, trong lòng vừa vội vừa giận.
Nàng cắn răng một cái, hai mắt ngưng tụ, thi triển bí thuật phụ hồn.
Chỉ thấy trong hai tròng mắt của nàng ta sáng lên ấn ký ngân nguyệt, chỗ thiên linh cái lóe lên hào quang. Thần hồn lại trực tiếp rời khỏi thân thể, xông thẳng vào trong di thể nữ thần đang sắp bị kéo hoàn toàn vào Tử Vân thiên cung.
Trong nháy mắt tiếp theo, trong đôi mắt Minh Nguyệt nữ thần đã hiện ra thần thái, một khí tức thần hồn vô cùng một cỗ cường đại lập tức lan tràn ra khắp Tử Vân thiên cung.
"Sống lại?" Viên Minh kinh sợ kêu lên.
Hắn cực kỳ nhạy cảm với sinh mệnh khí tức, cho nên một cái chớp mắt vừa rời hắn đột nhiên cảm giác được di thể Minh Nguyệt nữ thần tựa hồ sống lại.
Nhưng hắn lập tức liền phát hiện ta không đúng, điểm này sinh cơ rất nhỏ nhặt, không xứng với một Vu Thần nên có.
"Là phụ thể, thần hồn Minh Nguyệt cung chủ phụ thể lên di thể Minh Nguyệt nữ thần." Tịch Ảnh lập tức nói.
"Hạ Hiệt lão quỷ, dám lấy trộm di thể Minh Nguyệt nữ thần, đáng chết!"
Trên mặt Minh Nguyệt nữ thần không có chút biến hóa, miệng không cử động nhưng lại có một luồng ý niệm thần hồn mãnh liệt nổ vang trong thức hải mấy người Viên Minh.
Trong đầu Tịch Ảnh cùng Viên Minh như chấn động, người thì cảm giác như thần hồn bị trúng trọng kích, người thì cũng hoảng hốt nhưng sau đó vẫn tiện tay hóa giải công kích của Minh Nguyệt cung chủ.
"Minh Nguyệt cung không thể nào không đếm xỉa đến tai kiếp của Xuất Vân giới, chỉ là một di thể thôi, sao không thể mượn được?" Hạ Hiệt ngược lại nhìn như không có ảnh hưởng gì, đáp lại.
Dứt lời, ông ta vung tay lên, một chưởng ấn cực lớn màu vàng bay ra, đánh lên thân hình Minh Nguyệt nữ thần.
Minh Nguyệt cung chủ thấy vậy bèn khống chế thân thể nữ thần, hai tay kết ấn trước người chụp ra một chưởng.
Hai người bọn họ tung chưởng ra đều tương tự như Đại Hắc Thiên thần chưởng của Viên Minh lúc trước, nhưng uy năng lại không cách nào có thể sánh được.
Nhờ việc có thể điều động được hồn lực tàn lưu hùng hậu của Minh Nguyệt nữ thần mà một chưởng này của Minh Nguyệt cung rõ ràng mạnh hơn Hạ Hiệt.
Hai đạo chưởng ấn tiếp xúc nhau, đại chưởng của Hạ Hiệt nhanh chóng bị đánh nát. Chưởng ấn kia rơi xuống, ánh kim quang chỉ thoáng giảm đi một chút, nhưng thế tới vẫn không chút thay đổi nào.
"Nguy rồi!" Tịch Ảnh thấy thế lập tức kinh hãi.
Lúc này chợt nghe một tiếng chuông boong vang lên, Lạc Hồn chung lúc trước được Hạ Hiệt thu lại bỗng nhiên bay ra, treo trên đỉnh đầu của ông ta.
Nương theo tiếng chuông vang lên, từng tầng tầng ánh sáng hình cái chuông chằng chịt hiển hiện mà ra, tầng tầng lớp lớp bao lên người Hạ Hiệt, che chở ông ta vào bên trong.
Chưởng ấn màu vàng kia đánh lên chuông vàng, phá vỡ từng tầng một.
Đến lúc chính thức rơi vào trên người Hạ Hiệt thì lực lượng đại chưởng màu vàng đã bị tiêu hao hầu như không còn, không tạo ra thương tổn gì được.
"Minh Nguyệt cung chủ, ở chỗ ngươi mà cưỡng ép dung hồn với di thể Vu Thần không khác gì trẻ con cõng quả núi, không muốn thần hồn tán loạn thì tranh thủ thời gian lùi về đi." Hạ Hiệt cao giọng quát.
Ấn ký ngân nguyệt trong đôi mắt Minh Nguyệt nữ thần chớp động, dần dần sinh ra dấu hiệu bất ổn.
"Có chết ta cũng sẽ không để di thể nữ thần rơi vào tay lão quỷ ngươi." Hai mắt Minh Nguyệt cung chủ đỏ thẫm, cuồng loạn rít gào.
Lời còn chưa dứt, nàng ta đã chuyển thân, thao túng di thể Minh Nguyệt nữ thần chui ngược vào trong thông đạo không gian, định trốn về Minh Nguyệt cung lại.
Nhưng lực lượng đại trận giam cầm vẫn còn, tốc độ của nàng gặp hạn chế cực lớn.
"Tiền bối, nhanh đóng cửa đại trận tiếp dẫn, đoạn tuyệt đường lui của nàng." Tịch Ảnh lớn tiếng nhắc nhở.
Dù là Hạ Hiệt hay vẫn là Minh Nguyệt cung chủ thì hiện đều đang ở trong đại trận, hai người Viên Minh có muốn giúp cũng không dám xen tay vào, mạo hiểm xuất thủ không khéo sẽ biến khéo thành vụng.
Một khi đóng cửa đại trận tiếp dẫn, phong bế thông đạo không gian, di thể Minh Nguyệt nữ thần bị cắt đường lui, ba người bọn họ hợp sức chắc chắn có thể áp chế được Minh Nguyệt cung chủ, trợ giúp Hạ Hiệt hoàn thành dung hợp.
Hiển nhiên Hạ Hiệt cũng sớm có ý định này, Tịch Ảnh vừa lên tiếng thì đã hành động.
Ở bên trong vòm trời phía trên đại trận, vầng khói trắng đen đan xen vào nhau đã nhanh chóng co rút lại, đã sắp hoàn toàn biến mất.
Chỉ là vào lúc này, dị biến lại phát sinh!
Thân hình Hạ Hiệt đột nhiên run lên kịch liệt, không nhịn được mà ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Thất khiếu của ông ta, hai mắt, lỗ tai, mũi, miệng đều lóe lên ánh hào quang màu xanh sẫm, rồi bắt đầu tuôn tràn ra bên ngoài.
Cảnh tượng này nhìn qua như thể thần hồn đang bành trướng thoát ly khỏi gông cùm xiềng xích của thân thể.
"Nguy rồi, đại trận cảm ứng được di thể nữ thần tồn tại, thúc đẩy thần hồn tiền bối sớm thoát ra ngoài, bắt đầu dung hợp lại." Tịch Ảnh vội vàng nói.
Trì hoãn trong tích tắc này đã khiến thông đạo không gian trong hư không không kịp đóng lại. Minh Nguyệt cung chủ bắt được thời cơ này, thao túng di thể nữ thần đâm thẳng vào trong tầng khói xám đen.
"Không thể để cho nàng ta rời đi, nếu không Hạ Hiệt tiền bối tiêu mất." Tịch Ảnh gấp giọng quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận