Tiên Giả

Chương 449: An cư thế ngoại

"Ngươi cũng không cần hâm mộ kim ô hồn của ta. Hồn tu khác với pháp tu và thể tu, tuy rằng uy lực hóa hình của thần hồn rất quan trọng nhưng biến hóa mới là quan trọng nhất. Thần hồn hóa hình Bạch Vũ Độ nha của ngươi chỉ là yêu thú bình thường nhưng có thể lấy linh hoạt biến hóa nhiều dạng thành danh. Vô cùng phù hợp với huyễn thuật, khống tình... Thậm chí còn với cả các thần thông Miên Vu, Nhập Mộng sau này. Kim ô hồn của ta chưa hẳn có thể vượt qua được hồn nha của ngươi." Tịch Ảnh nói.

"Nói như vậy, Bạch Vũ Độ nha là lựa chọn thượng giai của thần hồn hóa hình, vậy sao ta hầu như không thấy hồn tu khác dùng hình thái hóa hình này?" Viên Minh kỳ quái hỏi.

"Sau khi biến hóa thành Bạch Vũ Độ nha, tuy rằng thần hồn linh hoạt dễ biến đổi nhưng thực lực lại thật sự quá yếu, căn cơ tiên thiên nông cạn, ngày sau khó có thành tựu lớn. Bởi vậy hầu như không có ai lựa chọn nó. Nhưng ngươi thì khác, bởi Thâu Thiên đỉnh luôn nuôi dưỡng thần hồn của ngươi, căn cơ hùng hậu, dù có dùng Bạch Vũ Độ nha hóa hình cũng sẽ không có ảnh hưởng gì." Tịch Ảnh giải thích nói.

Viên Minh nghe vậy mới hiểu rõ, chậm rãi gật đầu.

Hai người lại hàn huyên vài câu, không đợi trong Thâu Thiên đỉnh quá lâu mà nhanh chóng rời đi.

Tịch Ảnh cũng lấy lý do về phòng tu luyện mà đứng dậy đi mất.

Viên Minh ngồi tĩnh tọa trong phòng, thần thức tiếp tục chui vào bên trong ngọc giản tìm kiếm hòn đảo phù hợp.

Trọn vẹn hơn nửa canh giờ, hàng mày cau chặt của hắn mới khẽ nhúc nhích, thì thào lẩm bẩm: "Chỗ này xem ra lại thích hợp."

Viên Minh không hành động ngay mà tiếp tục xem xét ngọc giản đến cuối cùng không tìm thấy hòn đảo nào thích hợp hơn nữa mới quyết định.

Hắn chỉ truyền âm cho Tịch Ảnh nói một tiếng, sau đó cũng vô thanh vô tức rời khỏi thành Long Vương như lúc đến đây, bay vào Đông Hải mênh mông.

Thời gian thoáng cái đã nửa tháng sau.

Viên Minh đã tới một hòn đảo cấp ba thuộc khu vực Tây Bắc của Đông Hải, tên là Trường Thanh đảo.

Trường Thanh đảo, đảo như tên gọi. Cây cối trên đảo tươi tốt, khắp nơi chim hót hoa nở, phảng phất như một nơi thế ngoại đào nguyên.

Đây là nơi hắn tỉ mỉ lựa chọn được, định làm nơi cho cha mẹ mình an cư dưỡng già.

Bên dưới Trường Thanh đảo còn có rất nhiều tài nguyên khoáng sản như than đá, lưu huỳnh. Khí hậu ấm áp. Bốn mùa như xuân.

Hơn nữa nơi đây cách gần lục địa, rất ít bão biển, gió lốc biển. Thế lực tu Tiên ở trên đảo rất hiếm khi xuất hiện, thêm nữa nơi đây cũng không có tài nguyên gì đáng để tranh đoạt. Gần trăm năm nay không phát sinh tranh đấu giữa các Tu Tiên giả, vô cùng phù hợp cho phàm nhân cư trú.

Viên Minh biến ảo dung mạo, mua một tiểu viện nhị tiến u tĩnh trong một trấn nhỏ của phàm nhân có tên là Cố Trấn.

"Phụ thân, mẫu thân, chỗ này miễn cưỡng ở được chăng?" Thu xếp xong xuôi, Viên Minh hỏi.

"Rất tốt, nơi đây trời xanh nước trong, hoàn cảnh thích hợp tu luyện dưỡng sinh hơn ở kinh thành nhiều." Viên mẫu xuất thân từ Sinh Diệp tông, từ lúc ở Viên phủ cũng đã thích chăm bón hoa cỏ trong lâm viên nên cực thích nơi này.

Còn Viên Tộ Trùng cũng không đòi hỏi nhiều về chỗ ở, hơn nữa ông vốn dĩ muốn đi tới Đông Hải nên cũng rất hài lòng với tình hình nơi này.

Nhìn vậy, Viên Minh cũng vui vẻ, bày đồ đạc mang từ Viên phủ ra ngoài. Nơi này ngoại trừ nhỏ hơn nhà cũ ra thì gần như giữ được hơn phân nửa cảnh trí ở nhà cũ.

Tuy rằng Cố Trấn không phồn hoa bằng kinh thành Đại Tấn nhưng cũng không thiếu nhân công làm hằng ngày. Viên Minh thuê hai gia đinh, hai đầu bếp nữ và một nha hoàn hầu hạ hai người.

Cố Trấn đột nhiên có thêm một gia đình mới chuyển đến, mới đầu còn có cư dân quanh đó tò mò nghe ngóng. Chỉ là ngày hôm sau người trong trấn thế mà sinh hoạt như bình thường, với Viên gia, không hề còn cảnh chỉ trỏ nghe ngóng, như thể Viên gia đã ở đây nhiều năm rồi.

Ban đêm Viên Minh đã dùng Không Không thủ sáo thay đổi trí nhớ của toàn bộ người dân trong trấn, khiến họ nghĩ Viên gia đã ở nơi này vài chục năm rồi.

"Minh nhi, hồn tu thật sự thần kỳ như vậy sao, còn có thể tùy tiện thay đổi trí nhớ của người khác?" Viên mẫu tò mò hỏi.

"Hồn tu không giống pháp tu, bí hiểm hơn nhiều, chỉ khi tu luyện tới cảnh giới vô cùng cao thâm mới có thể sửa đổi trí nhớ của người khác được. Hiện tại con còn chưa làm được như vậy, chỉ có thể dựa vào pháp bảo của hồn tu này thôi." Viên Minh lấy Không Không thủ sáo ra giải thích sơ qua về cách dùng.

Viên mẫu tò mò cầm lên, lật qua lật lại xem xét.

"Mẫu thân không có linh căn, không cách nào tu được pháp tu hay thể tu nhưng có thể thử tu luyện xem sao. Tuy rằng tu luyện cách hồn tu không kéo dài tuổi thọ nhưng tới cảnh giới nhất định, con trai người sẽ có cách để mẫu thân dùng hình thức khác sống tiếp trên đời này." Viên Minh nói.

Chỉ cần Viên mẫu thu luyện được tầng thứ nhất của Minh Nguyệt quyết, hắn sẽ dùng được Bách Quỷ Dạ Hành đồ luyện hóa bà thành quỷ linh thể.

Tuy rằng quỷ linh trong Bách Quỷ Dạ Hành đồ không coi là trường sinh bất tử nhưng sống hai trăm ba trăm năm không thành vấn đề.

"Tâm ý của Minh nhi, mẹ hiểu, nhưng đời này mẹ đã không có tiếc nuối gì. Nếu mẹ còn trẻ có lẽ còn muốn xông pha vào thế giới Tu Tiên giả một lần, nhưng hiện tại đã không còn tâm khí này, chỉ muốn bình an sống hết đời này thôi." Viên mẫu trả Không Không thủ sáo về, nói.

"Minh nhi, cha mẹ đã bàn bạc với nhau trước rồi. Có thể nuôi dưỡng ra được tu sĩ Kết Đan kỳ như còn đã không sống uổng. Con không cần phải phí phạm quá nhiều tâm huyết lên chúng ta." Viên Tộ Trùng nói.

"Phụ thân, người có linh căn, với thủ đoạn hiện nay của con không dám chắc chắn giúp người Kết Đan, nhưng cũng dám nói nắm chắc năm sáu phần. Nếu mẫu thân có thể tu hồn tu thành công, nhà chúng ta còn có thêm hai ba trăm năm sống cùng nhau nữa." Viên Minh khuyên nhủ cha mình.

"Nếu có thêm nhiều thời gian chung sống với nhau thì quá tốt rồi, chỉ là cha và mẹ con không phải kiểu người yêu thích lang bạt thiên hạ như con. Với chúng ta mà nói thì thọ nguyên bao nhiêu không vấn đề, chẳng qua chỉ không muốn gây quá nhiều phiền phức cho con. Con cũng không cần quá bận tâm đến chuyện cha con Trúc Cơ đâu." Viên Tộ Trùng đột nhiên cười nói.

Viên Minh nhìn nhìn cha mình, lại nhìn mẹ mình một chút, sau một lúc trầm ngâm mới lên tiếng: "Vậy hai người cứ an tâm ở lại đây, nhưng mà hai người nhất định phải lấy vò linh tửu này."

Bên cạnh bàn hiện ra ánh sáng xanh, sau đó có thêm một cái vò rượu màu xanh nhạt cao đến ba thước.

Tuy rằng miệng vò vẫn còn đóng kín nhưng vẫn có mùi rượu thơm ngát truyền ra, thấm tới tận ruột gan.

"Đây là rượu gì?" Viên Tộ Trùng thích uống rượu, nên ngửi thấy mùi thơm này, con sâu rượu trong bụng đã bắt đầu nổi dậy.

Viên mẫu liếc nhìn Viên Tộ Trùng khiến ông vội vàng thu biểu cảm thòm thèm lại.

"Đây là vò linh tửu con ngâm cùng mấy loại linh thảo, không những thơm ngon còn có thể khơi thông kinh mạch, kéo dài tuổi thọ." Viên Minh nói.

"Đây là thứ tốt a!" Viên Tộ Trùng cầm lấy vò rượu xem kỹ một lượt.

"Linh tửu này là Minh nhi làm cho chúng ta, ông coi chừng tay chân, lỡ làm bể bây giờ!" Viên mẫu xẵng giọng.

"Yên tâm đi." Vẻ mặt Viên Tộ Trùng đầy say mê, nhịn không được muốn rót ra uống.

"Phụ thân, rượu này ngấm chậm, trong đó còn ẩn chứa linh lực rất dồi dào, uống nhiều không tốt. Cha và mẹ chỉ nên uống một chén là đủ." Viên Minh vội vàng ngăn cản.

Vò linh tửu này nhìn bình thường nhưng hắn còn ngâm thêm mấy gốc linh thảo bảy tám trăm trong dược viên Tu La cung, phàm nhân và tu tiên giả cấp thấp không thể uống nhiều nếu không sẽ dễ bổ quá hóa hại.

"Nửa tháng mới được uống một chén, quá ít đi mà!" Viên Tộ Trùng tiếc nuối nói.

"Ngũ cốc trên Trường Thanh đảo rất nhiều, có rất nhiều loại làm được rượu ngon. Phụ thân đã thích rượu như vậy, chi bằng nếm thử rượu ngon đặc sản nơi này. Chứ còn linh tửu này tuyệt đối không thể uống nhiều hơn." Viên Minh vừa cười vừa nói.

"Được rồi ." Viên Tộ Trùng miễn cưỡng đáp ứng.

"Mẫu thân cũng uống một chén, con nhớ tửu lượng của người không tệ tí nào." Viên Minh rót một chén cho mẹ mình.

Viên mẫu không từ chối, chỉ nhấp một ngụm nhỏ.

Một luồng hơi nóng từ bụng dưới của bà dâng lên, rồi lan tỏa khắp tất cả tất cả xương cốt tứ chi, thân thể bà cũng trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.

Người một nhà vui vẻ hòa thuận, chuyện trò rôm rả hơn nửa ngày.

Viên mẫu cảm thấy hơi buồn ngủ bèn đi vào phòng nghỉ ngơi.

Viên Tộ Trùng hiếu kỳ với Trường Thanh đảo này nên ra ngoài ngắm cảnh.

"Minh nhi, chúng ta đã yên ổn, dân trong trấn cũng thuần phác, nếu con còn chuyện bận bịu không cần phải cả ngày ở bên cạnh chúng ta đâu." Viên Tộ Trùng nói.

"Không sao, dạo này con cũng không cần làm gì cả. Hơn nữa đã nhiều năm con không ở nhà, khó được thanh nhàn như hôm nay, để con ở bên cạnh hai người lâu lâu một chút nào!" Viên Minh đáp.

"Viên Minh đã có lòng, mẹ cũng hiểu được. Con muốn báo hiếu chúng ta thì chỉ cần mang một cô nương tốt về cho chúng ta là được, mang thêm cháu trai cháu gái về nữa thì càng tốt." Viên mẫu vừa cười vừa nói.

Viên Minh nghe vậy chợt giật mình, trong đầu lại vô thức lóe lên bóng dáng của Tịch Ảnh.

"Chuyện hôn nhân không phải chuyện đùa, con cần phải suy nghĩ kỹ đã, huống hồ còn phải đợi người ta đồng ý mới được."

"Nói như vậy là Minh nhi đã có người trong lòng rồi à? Là cô nương thế nào?" Hai mắt Viên mẫu sáng lên, chợt ngồi phắt dậy.

Viên Minh cười khổ, khuyên bảo mãi mới khiến bà bình tĩnh trở lại.

Hắn nói chuyện với mẹ mình một hồi, mãi đến khi bà ngủ mất mới đứng dậy đi qua chái phòng.

Tuy rằng cha mẹ hắn chấp nhận sống an định ở Trường Thanh đảo này nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng hai người vẫn còn chưa thích ứng được.

Năm sau mới tới lúc hẹn gặp Tịch Ảnh, Viên Minh định bụng sẽ ở bên cha mẹ một năm này, tẫn toàn hiếu đạo.

Một năm này đương nhiên hắn cũng không chậm trễ việc tu luyện.

Viên Minh vẫn theo đúng thường lệ, tập một lần Hương Tượng Đoán Cốt thuật, sau đó lấy một xấp trận kỳ trận bàn của Ngũ Hành Huyễn Diệt trận bố trí khắp các nơi.

Mặc dù Trường Thanh đảo chỉ là đảo nhỏ ở Đông Hải nhưng hắn cũng không thể coi nhẹ an nguy của cha mẹ được, không muốn bất kỳ sơ sót gì xảy ra.

Bày Ngũ Hành Huyễn Diệt trận xong xuôi, Viên Minh khoanh chân ngồi trên giường, lấy Thâu Thiên đỉnh ra bắt đầu luyện hóa nguyện lực.

Nhờ có hai chị em họ Nhan mà người của Bách Đan phường đều đã trở thành tín đồ Minh Nguyệt giáo. Với sáu Trúc Cơ kỳ, ba mươi mấy Luyện Khí kỳ nên dù mức thành kính không đồng đều thì nhìn chung cũng đã khiến nguyện lực truyền tới nhiều hơn không ít.

Ngoài ra có tài nguyên đưa ra, bên phía Hứa Triệt mời chào tín đồ đã thuận lợi hơn nhiều, ngoài tín đồ phàm nhân thì còn có thêm tín đồ Tu Tiên giả. Đáng tiếc Đông Hải cách sa mạc Hắc Phong quá xa, nên nguyện lực truyền tới cũng bị tiêu tán đi một phần.

Cứ như vậy, chắc hẳn Viên Minh sẽ dễ dàng tu luyện tới Tình Vu hậu kỳ, đến lúc đó lại cố gắng vài năm nữa đã có thể đạt tới Tình Vu đỉnh phong, rồi thử đột phá cảnh giới Miên Vu.

Chỉ cần có thể tu thành cảnh giới Miên Vu, kết hợp với nguyện lực bên trong đài sen bạch ngọc của Thâu Thiên đỉnh, hắn tự tin có thể đối đầu với bất kì kẻ nào trong Vân Hoang đại lục này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận