Tiên Giả

Chương 294: Diệt Hồn kiếm khí

Viên Minh không biết Chàng Hồn có thể phá vỡ huyễn thuật hay không, nhưng lúc này sống chết trước mắt, dù thần hồn bị trọng thương cũng sẽ không tiếc, bởi vậy không lưu thủ chút nào, điều khiển hồn nha toàn lực đâm vào trên thần hồn của mình.

Một cỗ đau nhức kịch liệt gần như muốn bắn nổ cuốn tới, hồn lực thức hải hắn thình lình bị va nát ba thành, nhưng huyễn cảnh trước mắt cũng bị kích thích, đều biến mất.

Viên Minh vội vàng lấy lại bình tĩnh, thở ra một hơi.

Chàng Hồn quả nhiên có hiệu quả phá giải huyễn thuật, chỉ là lực đạo tựa hồ quá mạnh, theo hắn đoán, phát huy một nửa uy lực Chàng Hồn hẳn là có thể phá vỡ huyễn thuật Sa Hạo.

Ý niệm trong lòng hắn chuyển động, động tác không dừng lại, tiếp tục kín đáo đi dưới mặt đất, rất mau tới cạnh Hoa Chi, phất tay thu nó vào Linh Thú Đại, sau đó tiếp tục bỏ chạy tới phía trước.

Hắn không dùng Chàng Hồn đánh thức nhị thú, một là vì uy lực Chàng Hồn quá lớn, hơi bất cẩn sẽ tạo thành tổn thương thần hồn Hoa Chi cùng Kim Cương khó mà khôi phục, thứ hai cử động hồn nha lần này hao tổn hồn lực rất lớn, phải sử dụng tiết kiệm.

Căn cứ kinh nghiệm trước đó, huyễn thuật Sa Hạo bị hạn chế khoảng cách, chỉ cần trốn xa một chút, huyễn thuật nhị thú sẽ tự động giải trừ.

Sa Hạo cảm ứng được Viên Minh tránh thoát huyễn thuật của mình, trong mắt lộ ra thần sắc khó tin, đây chính là y không tiếc hao tổn rất lớn hồn lực, thôi động tám con Huyết Bức cùng nhau phát ra gây nên sóng Huyễn Hồn, chính y trúng cũng khó có thể tránh thoát, vốn ôm ý nghĩ cho Cáp Cống một kích mất mạng, kết quả lại thất bại.

Ánh mắt y ngưng trọng, đây là kình địch lợi hại mà sau khi y Trúc cơ mới gặp, trong lòng càng tăng lên sát cơ.

Vào thời khắc này một đạo hắc quang xuyên thủng sương trắng, vững vàng rơi vào trong tay của y, chính là chuôi quái kiếm màu đen kia.

"Rất tốt, có tư cách để cho ta vận dụng Diệt Hồn kiếm!"

Sa Hạo nắm chặt hắc kiếm, thân kiếm bắn ra kiếm quang tối tăm dài hơn một trượng, ẩn ẩn có một cỗ Man Hoang khí tràn ngập ra, bổ xuống hư không phía dưới. Hắc kiếm phát ra một tiếng quỷ gào, tiếp theo lóe lên hắc mang, kiếm này bắn ra một đạo kiếm khí màu đen dài hơn một trượng, chui thẳng xuống đất.

Mặt đất không để lại bất cứ dấu vết gì, không hề động chút nào, kiếm khí màu đen kia phảng phất Huyễn Ảnh, lóe lên rồi biến mất.

Sâu trong lòng đất, Viên Minh nhanh chóng tiến lên, rất nhanh đã cách Sa Hạo bảy tám chục trượng, Kim Cương và Hoa Chi ẩn ẩn có dấu hiệu thức tỉnh, trong lòng của hắn hơi lỏng, tiếp tục hướng phía trước, trong lòng suy nghĩ, tiếp theo tiến hành phản kích thế nào, hôm nay hắn đã tới, không có ý định không công mà lui. Vào thời khắc này, phía trước đột nhiên sáng lên ánh sáng, Viên Minh chui ra khỏi tầng đất, rơi vào một chỗ hầm mỏ cao lớn.

Diện tích hầm mỏ chừng bốn năm trăm trượng, cao mười mấy trượng, khắp nơi chứa tro bụi, hiển nhiên đã bị vứt bỏ nhiều năm. Động phủ Sa Hạo tu kiến trong mỏ quặng này, phụ cận có mấy loại quặng mỏ dưới mặt đất cũng là bình thường, hắn không để ý, đang muốn tìm một phương hướng tiếp tục đi tới.

Vào thời khắc này, trong lòng của hắn hơi hồi hộp một chút, ẩn ẩn có một tia dự cảm không tốt, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, cảm ứng được phía sau có một đạo khí tức lăng lệ nhanh chóng tới gần, trong lòng run lên, đồng thời vội vàng thả ra thần thức, nhưng thần thức của hắn đụng đến cỗ khí tức bén nhọn kia, lập tức bị xoắn nát, sau đó bị cưỡng ép nuốt mất.

Trong đầu hắn một hồi nhói nhói, đồng thời trong lòng giật nảy mình, vội vàng cưỡng ép thu hồi thần thức còn thừa, quay người nhìn phía sau. Bên tay hắn hiện lên kim quang, tấm chắn vảy rồng được hắn tế ra, ngăn trước người.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên vách động loé lên hắc quang, một đạo kiếm khí màu đen từ đó bắn nhanh ra như điện, bổ tới mặt hắn.

Viên Minh thấy vậy, thôi động tấm chắn nghênh tiếp, đồng thời bước chân xê dịch, lướt ngang qua bên cạnh tránh.

Nhưng tấm chắn cũng bị kiếm khí màu đen lóe lên xuyên thấu, không phát huy bất luận tác dụng phòng ngự nào, kiếm khí màu đen càng phảng phất mọc mắt, chuyển hướng, tiếp tục bổ về phía Viên Minh!

Viên Minh quá sợ hãi, toàn lực thôi động bạch ngọc đai lưng, dưới chân càng thi triển Vô Ảnh Bộ, huyễn hóa ra mấy đạo tàn ảnh mơ hồ.

Nhưng kiếm khí màu đen căn bản không bị ảnh hưởng, thẳng đến bản thể hắn, tốc độ càng lúc càng nhanh, rất mau đẩy hắn tới nơi hẻo lánh của động quật.

Viên Minh không đường thối lui, hai tay hất lên phía ngoài, mười mấy tấm phù lục trung giai từ trong tay hắn tranh nhau chen lấn bay ra, hóa thành đạo đạo hỏa xà, Thủy Kiếm, lôi điện, các loại pháp thuật, đánh về phía kiếm khí màu đen.

Hỏa xà, Thủy Kiếm cũng không thể phát huy ra mảy may tác dụng, duy chỉ có lôi điện đánh vào kiếm khí màu đen, khiến nó hơi dừng lại, nhưng cũng còn xa mới đạt được mức độ đánh tan.

Viên Minh vui mừng, ba tấm ngân sắc phù lục xuất hiện trong tay, thi pháp thôi phát. Ba tấm phù lục này tên là Thiên Lôi phù, là phù lục thượng giai mà hắn mua sắm tại Tiểu Hồ Thành.

Thanh âm đôm đốp nổi dậy, ba đạo ngân sắc lôi điện to cỡ miệng chén bỗng nhiên hiện ra, giống như ba đầu ngân sắc lôi giao, giương nanh múa vuốt nhào về phía kiếm khí.

Quanh ngân lôi còn hiện ra phù văn ngân sắc lôi điện chói mắt, khiến toàn bộ quặng mỏ trong suốt theo, đánh vào kiếm khí màu đen.

"Ầm ầm" một tiếng sét nổ vang, kiếm khí màu đen bị đánh tan hơn phân nửa.

Kiếm khí còn lại vẫn ương ngạnh bắn về phía trước, rốt cuộc đuổi kịp Viên Minh, bổ vào trên đầu hắn.

Đầu Viên Minh vẫn bình yên vô sự, kiếm khí màu đen còn sót lại đụng một cái đến thân thể của hắn, lập tức tiến vào thức hải, chém xuống thần hồn của hắn.

Một cỗ khí tức khiến cho thần hồn run sợ bao phủ xuống, toàn bộ thần hồn hắn như bị nghiền nát, sau đó có cảm giác bị hút đi.

Dưới tình thế cấp bách, Viên Minh động tâm niệm, trong thức hải hắc quang chớp liên tục, ba con hồn nha ngưng tụ thành hình, xếp thành một hàng đón lấy kiếm khí màu đen, đồng thời thi triển thần thông Chàng Hồn.

Ầm! Ầm! Ầm!

Liên tục hai tiếng vang lớn, hai con hồn nha đâm vào trên kiếm khí màu đen, lần lượt bị kiếm khí xoắn nát, kiếm khí màu đen cũng cấp tốc thu nhỏ yếu bớt, rốt cuộc bị con hồn nha thứ ba đụng nát, bất quá nó cũng sụp đổ phiêu tán.

Sắc mặt hắn lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Lấy cảnh giới hồn tu của hắn ngày nay, trong một lần chiến đấu có thể ngưng tụ ra sáu con hồn nha, ngày nay đã sử dụng bốn con, còn lại hai con, thời gian ngắn căn bản không thể bổ sung.

Trong thức hải của hắn hồn lực cũng hao tổn rất lớn, không còn được ba thành.

Kiếm khí màu đen, vậy mà có thể nhắm ngay thần hồn tiến hành công kích, nếu uy lực của nó mạnh hơn chút nữa, Viên Minh chỉ sợ phải viết di chúc ở đây rồi.

Viên Minh vẫn còn khiếp sợ, lấy ra một viên đan dược khôi phục ăn vào, vận chuyển Minh Nguyệt Quyết, thần hồn khuấy động thoáng bình phục lại.

Vào thời khắc này ấn ký lư hương trên cánh tay hắn lộ ra một dòng nước nóng, rót vào thức hải của hắn, hồn lực mỏng manh khôi phục nhanh chóng, trong chớp mắt khôi phục hơn phân nửa.

Viên Minh lúc này mới thoáng an định lại mấy phần.

Lúc này, trong Linh Thú Đại, Kim Cương và Hoa Chi lần lượt từ trong huyễn thuật thanh tỉnh.

Mặc dù Sa Hạo thả ra loại kiếm khí màu đen này quá mức quỷ dị kinh người, thậm chí vượt qua món ngân sắc viên cầu kia, nhưng y đã trúng độc, mà Thất Bộ Đảo uy lực kinh người, kịch độc nhất định đang ăn mòn ngũ tạng lục phủ của y, trong thời gian ngắn tuyệt khó mà khôi phục.

Hồn lực hắn nhờ Thâu Thiên Đỉnh mà khôi phục nhanh chóng, lại thêm Hoa Chi và Kim Cương phụ trợ, cục diện vẫn nắm giữ trong tay hắn.

Viên Minh suy nghĩ một chút, chỉ thả ra Hoa Chi, sau đó thôi động Độn Địa phù, quay về đường cũ.

Lúc này Sa Hạo đang khoanh chân ngồi dưới đất, trên mặt chớp động huyết quang, toàn lực vận công trừ độc, chuôi quái kiếm màu đen kia không thấy tăm hơi.

Mà bên cạnh y, chiếm cứ một đầu cự mãng màu vàng thân hình to lớn, đầu rắn nâng lên, hai con mắt màu vàng đất cảnh giác quét nhìn xung quanh.

Viên Minh trong lúc độn hành đã thông qua hồn nha quan sát được cự mãng màu vàng tồn tại.

Cầu xà cũng không phải yêu thú xà bình thường, mà là một loại dị chủng, giống như Kim hoa độc Mãng, có tiềm lực hoá giao.

Cầu xà là yêu thú Thổ thuộc tính, cũng không kịch độc như Kim hoa độc Mãng, nổi danh thế đại lực trầm, còn có thể thi triển các loại thần thông Thổ thuộc tính, là Linh thú khó có được.

Xem yêu khí đầu Cầu xà này, đã đạt đến cấp hai thượng giai.

Ý niệm trong lòng hắn nhanh quay ngược trở lại, lập tức câu thông Lôi Vũ.

Giữa không trung, Lôi Vũ còn đang truy đuổi cùng Bạch Ưng.

Lôi Vũ lúc còn yêu thú cấp một, tốc độ đã hơn Bạch Ưng, ngày nay đã đột phá cấp hai, tốc độ càng hơn xa đối phương, nhưng chính diện giao phong lại chỉ có thể tính lực lượng ngang nhau, một mực mang theo Bạch Ưng dây dưa trên bầu trời.

Cảm ứng được Viên Minh truyền âm, Lôi Vũ bỏ qua Bạch Ưng, bay trở về phía trên Sa Hạo, trong miệng phát ra một tiếng kêu bén nhọn.

Bầu trời vốn trong sáng lập tức mây đen dày đặc, cuồng phong đột khởi, vụ hải phía dưới cũng dũng động theo không thôi, không lâu sau có tiếng sấm ù ù truyền đến.

Bạch Ưng rất nhanh đuổi theo, nhưng Lôi Vũ đã ẩn thân trong mây đen. Trong mây đen thỉnh thoảng có từng tia từng tia điện mang vọt qua, Bạch Ưng không dám tiến vào bên trong, chỉ có thể lo lắng luống cuống phụ cận.

Cầu xà ngẩng đầu nhìn lên không trung, toát ra vẻ sợ hãi, bên ngoài thân nổi lên hào quang màu vàng đất, nửa người chui vào lòng đất, tựa hồ như vậy mới có thể để cho nó an tâm, yêu thú xà trời sinh hút âm khí, có chút e ngại lôi điện.

Sa Hạo tự nhiên cũng phát giác được tình huống giữa không trung, nhưng y trấn áp kịch độc thể nội đến thời khắc mấu chốt, không thể phân tâm.

Giữa không trung mây đen cấp tốc dày lên, rất nhanh mưa to ào ào. Từng đạo lôi điện chói mắt ở trong tầng mây tán loạn, so với lúc thi triển tại Vũ Khư chiểu trạch thì nhỏ hơn rất nhiều.

Sau một khắc, mây đen bỗng nhiên đè thấp, chừng năm sáu sợi ngân sắc lôi điện rơi xuống, bổ về phía Sa Hạo và Cầu xà.

Sa Hạo đưa tin Cầu xà, giúp y ngăn cản một hồi.

Cầu xà đang muốn cố nén e ngại xuất thủ, chỉ cảm thấy ngân sắc lôi điện tản mát ra một cỗ khí tức huỷ diệt, thân hình "Oạch" một tiếng, theo bản năng chui vào lòng đất.

Sa Hạo vừa kinh vừa sợ, đành phải tạm dừng vận công trừ độc, phất tay tế ra một thanh pháp khí màu xám hình dù.

Hôi dù mở ra trên đỉnh đầu, quay tít một vòng, kim quang chói mắt từ mặt dù nở rộ, trong phút chốc hình thành một vòng bảo hộ kim sắc như thực chất, che Sa Hạo phía dưới.

Mấy đạo ngân lôi đều đánh vào trên vòng bảo hộ kim sắc, tóe lên từng đoàn từng đoàn ngân quang chói mắt, vòng bảo hộ kim sắc lại lù lù bất động.

Trong mắt Sa Hạo lóe lên sát cơ, bất chấp tiếp tục trừ độc, trong tay phải hiện lên hắc mang, chuôi quái kiếm màu đen lại lần nữa toát ra, y hít sâu một mạch, lăng không đánh xuống mặt đất nơi nào đó phía sau.

"Xoẹt" một tiếng, một đạo kiếm khí màu đen nhỏ hơn mấy phần lúc trước chém ra.

Ngay lúc kiếm khí cách xa mặt đất không đến ba trượng, một thân ảnh từ phía dưới nhảy ra, lao đi nơi xa, thình lình chính là Viên Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận