Tiên Giả

Chương 426: Ngày này năm sau

"Ngươi tức giận cái gì, nói không chừng vận may của ngươi đến rồi! Ngũ Hành Tạo Hóa thụ này là linh mộc thượng cổ, có được linh lực ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ cực kỳ tinh thuần, dù có một đoạn thôi cũng đủ để thúc đẩy tu luyện tiến cảnh. Nghe nói thượng cổ từng có một tu sĩ Luyện Khí kỳ vô tình được được một gốc Ngũ Hành Tạo Hóa thụ sắp chết, bèn chặt hết cành cây xuống hầm canh uống. Uống hết một gốc cây này, tu vi người đó cũng đã tăng vọt đến Nguyên Anh kỳ." Tịch Ảnh liếc mắt nhìn Viên Minh nói.

"Có loại linh vật cướp đoạt được cả thiên địa tạo hóa như vậy sao?" Viên Minh không khỏi cảm thấy kinh dị.

"Chuyện này ta cũng không rõ rốt cuộc là thật hay do người ta bịa ra, lời đồn đại luôn khuếch trương hơn bình thường nhưng cũng có thể nhìn ra được Ngũ Hành Tạo Hóa thụ thần diệu thế nào. Dù sao ở ngoại giới thứ này có tiền cũng không mua được." Tịch Ảnh nói.

"Nói như vậy, hẳn Ngũ Hành Tạo Hóa thụ có lẽ có trợ giúp Nhưng Anh đi!" Viên Minh khẽ suy nghĩ, rồi hỏi.

"Ngươi vậy mà có thể nhìn ra trọng điểm nha! Không sai, nhựa cây Ngũ Hành Tạo Hóa thụ tiết ra có công hiệu thúc đẩy Kim Đan thoát biến. Kỳ dược Ngũ Hành Ngưng Anh đan dùng nhựa cây này làm tài liệu chính, có thể tăng ba bốn phần mười tỷ lệ đột phá lên Nguyên Anh." Tịch Ảnh thản nhiên nói.

"Trong tay ngươi có đan phương này?" Viên Minh kinh hỉ, cũng có khó tin hỏi.

"Đan phương này là bí truyền của Vu Nguyệt giáo. Nghe nói chỉ xuất ra từ trong tay Vu Nguyệt thần. Trong cấm địa của Vu Nguyệt giáo cũng có một cây Ngũ Hành Tạo Hóa thụ, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu giúp Vu Nguyệt giáo có tầng tầng lớp lớp tu sĩ Nguyên Anh kỳ xuất hiện, tổ tiên ta cũng may mắn nắm giữ được đan phương này." Tịch Ảnh nói.

Viên Minh nghe vậy không còn hoài nghi nữa, trong mắt lại mang đầy vẻ khác lạ.

Chuyện trong Tu La cung đều đã chấm dứt, không tưởng được phút cuối cùng nhất hắn còn thu thu hoạch được bậc này.

“Ngũ Hành Tạo Hóa thụ cần có rất nhiều thảo mộc linh khí cung ứng mới sinh tồn được. Cho nên linh thảo hơn ngàn năm trong dược viên này mới bị nó cắn nuốt hết, hiện tại không còn đau lòng rồi chứ!" Tịch Ảnh mới chỉ ra nguyên nhân linh thảo ngàn năm biến mất.

"Đều đã ăn hết dược viên này rồi, đau lòng cái gì! Chỉ là đan phương và tài liệu chính đã có rồi, còn phải có tài liệu phụ nữa?" Viên Minh vừa cười vừa nói. Dược viên này vốn không phải là của hắn, thật sự cũng không tới phiên hắn đau lòng.

"Chuyện này ngươi không cần quan tâm, ta tin chắc sẽ tìm được. Có đan này, tỷ lệ ngưng kết Nguyên Anh của chúng ta gia tăng lên nhiều rồi." Tịch Ảnh nói.

"Chúng ta? Không phải đám người Nghê Mục từng nói bản thể ngươi đã đột phá Nguyên Anh kỳ từ lâu, còn là thiên kiêu kiệt xuất nhất Tịch gia trong ngàn năm qua? Chẳng lẽ ngươi dự định để phân thân này Kết Anh sao?" Viên Minh kinh ngạc hỏi.

"Nghê Mục không hiểu bao nhiêu về Tịch gia. Người ngưng kết Nguyên Anh chỉ hơn trăm năm không phải là ta, mà là tỷ tỷ của ta. Vì nguyên nhân đặc thù nào đó mà không thể để chuyện tỷ tỷ ta tồn tại cho người ngoài biết được, nên mới nói với người Kết Anh là ta. Chuyện này ngươi cũng không được để lộ ra ngoài." Tịch Ảnh giải thích.

"Hiển nhiên rồi, chỉ là ngươi bao nhiêu tuổi vậy?" Viên Minh tò mò hỏi.

"Không chênh lệch với ngươi bao nhiêu." Tịch Ảnh đáp.

Hiện tại Viên Minh khoảng bốn mươi, với phàm nhân mà nói thì bốn mươi tuổi đã là trung niên nhưng với tu sĩ Kết Đan kỳ mà nói, bốn mươi tuổi còn quá trẻ.

Tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường kết đan lúc hai trăm tuổi đã là hiếm thấy, nếu nói có tu sĩ bốn mươi tuổi mà Kết Đan, không khéo sẽ khiến bao nhiêu người chấn kinh há hốc mồm.

Viên Minh không quan tâm đến chuyện này, nhưng là hết sức để tâm đến một chuyện khác liên quan tới Tịch Ảnh.

"Mặt pháp tu thì cũng thôi đi, Tịch Ảnh ngươi chỉ mất bốn mươi năm không chỉ khiến hồn tu bản thể đại thành, đến phân thân cũng tu luyện đến cảnh giới Miên Vu. Thật sự rất giỏi, ta còn xa mới sánh được." Viên Minh thở dài.

Hắn có được lực lượng Thâu Thiên đỉnh tương trợ, phương diện hồn tu cũng đạt tới cảnh giới Tình Vu nên thật sự khâm phục Tịch Ảnh, không có chút giả bộ nào.

"Chuyện này nói ra thì dài dòng, liên quan tới chút cơ mật của Tịch gia không được tiết lộ cho người ngoài. Chẳng qua nói cho ngươi biết cũng không sao." Tịch Ảnh chần chừ một chút, mới nói.

Sắc mặt Viên Minh khẽ động, muốn nói lại thôi.

"Tịch gia chúng ta mặc dù là một nhánh của Vu Nguyệt giáo nhưng thật sự có một số tạo hóa khác, cũng vì vậy mà Vu Nguyệt giáo mới vắt óc suy tính lôi kéo chúng ta trở về. Tịch gia có một bí thuật có thể giúp hồn tu sắp vẫn lạc truyền thừa hồn lực lại cho đời sau. Ta có thể đạt tới cảnh giới Miên Vu cũng nhờ vậy. Kỳ thật bàn về thiên phú hồn tu thì ta chưa chắc bì kịp ngươi." Tịch Ảnh nói.

"Còn có bí thuật như vậy?" Viên Minh trợn mắt.

"Thế gian có ngàn vạn bí thuật, ta và ngươi biết được chẳng qua chỉ là giọt nước giữa đại dương mà thôi." Tịch Ảnh nói.

"Là ta cô lậu quả văn, hiểu biết nông cạn rồi." Viên Minh gật đầu.

"Cuối cùng chuyện ở Tu La cung cũng kết thúc, tiếp theo ta định sẽ trở lại gia tộc một chuyến chuẩn bị cho việc luyện chế Ngũ Hành Ngưng Anh đan. Ngoài ra Lục Dục tôn giả vẫn lạc, nhất định sẽ khiến Vu Nguyệt giáo chấn động một phen, Tịch gia cũng phải sớm có phòng bị." Tịch Ảnh đưa mắt nhìn ra xa, u ám nói.

"Vậy ngươi cũng phải cẩn thận, nếu gặp chuyện khó xử lập tức truyền tin cho ta ngay." Viên Minh nói.

"Xử lý chuyện trong nhà xong ta sẽ đi Đông Hải một chuyến, có một linh tài trọng yếu để luyện chế Ngũ Hành Ngưng Anh đan chỉ ở Đông Hải mới có." Tịch Ảnh thản nhiên nói.

Viên Minh cảm thấy buồn cười. Đây là Tịch Ảnh muốn rủ hắn cùng đi Đông Hải nhưng ngại mất mặt nên không dám nói ra đây mà!

"Ta định sẽ về Đại Tấn một chuyến, tiếp đón cha mẹ đang ở dưới mắt Trường Xuân quan đi, thu xếp đến một nơi an toàn. Sau đó ta cũng sẽ đi Đông Hải giúp ngươi một tay."

"Có ngươi giúp sức vậy thì chuyện đã có thể thuận lợi hơn rồi. Vậy ngày này năm sau, ta và ngươi hẹn gặp nhau ở thành Long Vương đi." Tịch Ảnh lộ vẻ tươi cười rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

"Thành Long Vương?" Viên Minh chưa từng đi qua Đông Hải, cũng chưa nghe nói đến thành Long Vương qua.

"Thành Long Vương là một tòa thành nổi tiếng ở Đông Hải, ngươi đến Đông Hải hỏi thăm là ra." Tịch Ảnh nói.

"Được!" Viên Minh gật đầu.

Hai người trao đổi chi tiết cuộc hẹn xong, Tịch Ảnh bèn để Viên Minh đưa mình ra khỏi Tu La cung.

Tịch Ảnh đi ra ngoài còn mang theo cả Nhan Tư Tịnh, nói muốn cứu Nhan Tư Vận để mượn năng lực dự báo phúc họa của Nhan Tư Vận làm vài việc.

Trong nháy mắt toàn bộ Tu La cung chỉ còn lại một mình Viên Minh.

Hắn im lặng một lát, lại nhắm mắt điều tức vận công khôi phục pháp lực và thần hồn lại. Sau đó mới tiếp tục khống chế bia đá Tu La, chuyển dời vị trí Tu La cung.

Ba ngày ba đêm sau, Viên Minh đã chuyển Tu La cung đến mỗi bãi sa mạc đá cách xa Táng Hồn uyên, lại để nó chìm sâu dưới lòng đất này mới an tâm.

Viên Minh ngồi xuống cạnh hắc tháp, phất tay áo vung lên, mấy chục túi pháp khí trữ vật xuất hiện xung quanh. Đây đều là đồ đạc của những tu sĩ tiến vào Tu La cung lưu lại.

Hôm nay hắn đã khống chế được toàn bộ Tu La cung nên dù mấy tu sĩ kia chết ở nơi nào đi nữa, pháp khí trữ vật cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Viên Minh kiểm tra mười túi pháp khí cái trữ vật của tu sĩ Kết Đan kỳ trước. Phần lớn đều là của các tu sĩ Kết Đan kỳ xuất thân bình thường đi theo Nghê Mục vào trong này, cho nên đồ đạc bên trong không có nhiều giá trị, chỉ gồm những pháp bảo, đan dược cùng với linh thạch bình thường.

Có giá trị nhất, là những thứ thuộc về nhóm tu sĩ Kết Đan kỳ Độc Cô Phong, Lôi Minh lão tổ.

Sau một lát, Viên Minh cũng đã kiểm kê toàn bộ pháp khí trữ vật của tu sĩ Kết Đan kỳ, tổng cộng có tới gần trăm vạn linh thạch, ba bốn kiện pháp bảo cùng một số đan dược linh tài.

Viên Minh thu hết những thứ này vào, chỉ để lại ba miếng ngọc giản có màu đỏ, trắng, xanh lam, một bộ nội giáp màu lam và một thanh binh khí dài hơn một trượng nhìn qua giống Tam Tiêm đao lần lượt từ Hải Đại Phú, thanh niên tóc vàng bên cạnh Tô Tử Mạc cùng với của một tán tu Kết Đan kỳ.

Bên trong miếng ngọc giản màu đỏ ghi chép bộ khẩu quyết Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp hoàn chỉnh, còn có cả tâm đắc tu luyện trong nhiều năm tìm hiểu bí pháp của Hải trưởng lão cùng với chi tiết quá trình luyện chế tu sĩ yêu đan của Quy Nguyên tông, rất có giá trị.

Có miếng ngọc giản này, Viên Minh muốn luyện chế tu sĩ yêu đan thì chỉ cần tập hợp đủ tu sĩ và yêu đan là có thể luyện chế ra được.

Bên trong ngọc giản màu trắng ghi chép lai lịch, thân phận của thanh niên tóc vàng cùng với một bộ công pháp thể tu.

Thanh niên tóc vàng đến từ một tông môn thể tu ở Tây Vực tên là Kim Cương môn, không biết tại sao gã lại đi cùng với Tô Tử Mạc.

Viên Minh ở sa mạc Hắc Phong đã nhiều năm, cũng có chút hiểu biết về Tây Vực. Nơi đó khép kín giống với Bắc Mạc, rất ít khi trao đổi với bên ngoài. Thậm chí Tu Tiên giới cũng rất khác với Trung Nguyên, lấy thể tu làm chủ đạo.

Do đặc thù của khí hậu Tây Vực nên cư dân cũng có đặc điểm khác với Trung Nguyên. Ở Trung Nguyên gọi chung bọn họ là người Nhung, thân thể đa số to cao, gân cốt tráng kiện, trời sinh đã phù hợp theo đường thể tu.

Kim Cương môn là đại tông tu Tiên số một Tây Vực, thực lực không dưới Ngũ Lôi tông, Quy Nguyên tông.

Bên trong ngọc giản ghi chép công pháp tên là Đại Lực Kim Cương quyết, coi sức mạnh hàng đầu, tu luyện tới cực hạn có thể dời núi lấp biển.

Tuy rằng Viên Minh đã có Ma Tượng Trấn Ngục công nhưng hiểu rõ nhiều công pháp thể tu vẫn có nhiều chỗ tốt.

Ngọc giản màu lam cuối cùng có ghi lại phương pháp chế luyện vài loại linh hương cấp cao, là loại Độc hương dùng để đối địch.

Trong đó Viên Minh để ý nhất là một loại linh hương tên là Ngu Mỹ Nhân, vô sắc vô vị, khiến tâm hỏa người kia bốc lên, dục vọng tăng cao, cuối cùng biến thành một con quái vật chỉ biết giao hợp, đến tu sĩ Kết Đan kỳ cũng khó mà tránh được.

Từ lúc tu vi Viên Minh tăng vọt lên, bí điển chế hương của Huyền Hóa chân nhân đã dần dần không thể theo kịp. Công hiệu kích phát linh hương của Thâu Thiên đỉnh đã gần như hoang phế. Không nghĩ được hắn lại lấy được thêm mấy loại linh hương ở nơi này.

Trong pháp khí trữ vật của gã tán tu kia lại khá nghèo nàn. Ngoại trừ một viên pháp đan thứ phẩm cũng chỉ có chừng năm ngàn linh thạch, rất ít đan dược linh tài.

Đến nỗi thân phận người này, hắn cũng chỉ biết tên là Tiền Đồng, ngoài ra cũng không biết lấy được ngọc giản luyện chế linh hương này từ đâu, lúc nào cả.

Viên Minh cẩn thận xem xét ba miếng ngọc giản, nghiên cứu mấy lần, sau đó lấy ra kiện nội giáp màu lam và Tam Tiêm đao quan sát tỉ mỉ.

Hai kiện pháp bảo này đều đến từ thanh niên tóc vàng mắt xanh kia. Nội giáp màu lam có năng lực phòng hộ nhất định, nhưng đây cũng không phải là công hiệu lớn nhất của bộ giáp này.

Bộ nội giáp này dùng tài liệu từ các ngôi sao luyện chế thành, có thể tự động cảm ứng với lực lượng của các ngôi sao trên bầu trời, người mặc giáp này không cần dùng pháp lực thúc giục cũng có thể rời khỏi mặt đất, bay lượn trên không trung.

Kiện nội giáp màu lam này tương tự như năng lực của Thông Khiếu chi thể, đoán chừng là mô phỏng theo Thông Khiếu chi thể của Kim Cương môn luyện chế ra để những thể tu chưa đạt đến cảnh giới Thông Khiếu cũng có thể bay được.

Còn chuôi Tam Tiêm đao này rất cứng rắn, sắc bén dị thường, chỉ là rót pháp lực vào lại không có hiệu quả gì cả, đơn thuần là một kiện vũ khí chuyên dụng của thể tu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận