Tiên Giả

Chương 197: Hiểm tượng hoàn sinh

“Có thể điều khiển nhiều hồn bức vậy, cảnh giới hồn tu của người này chắc chắn rất mạnh mẽ, Tịch Ảnh lẽ nào gặp phải nguy hiểm?” Viên Minh âm thầm suy tính, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ.

Tịch Ảnh ngươi rốt cuộc ở chỗ nào?

Hắn không có ở đây nhìn thêm mà tiếp tục chạy về phía xa.

Cùng lúc này, mấy con huyết bức xuất hiện phía trước rồi đánh thẳng về phía hắn.

Viên Minh thầm mắng một câu, xong vội vàng thi triển Phong Tiệp thuật lao qua một bên tránh né đám huyết bức tấn công.

Nhưng mấy con huyết bức này giống như đỉa thấy máu tươi, liên tục bám sát theo hắn như hình với bóng.

Huyết bức có tốc độ rất nhanh, dù Viên Minh đã thi triển Vô Ảnh Bộ kết hợp đai ngọc màu trắng gia tốc vẫn không thể cắt đuôi chúng, trái lại khoảng càng hai bên càng lúc càng gần.

Viên Minh mặt mày nhăn nhó, bởi ngươi bị huyết bức khống chế sẽ hoàn toàn đánh mất chính mình, vạn nhất hắn bị thì đừng nói tới việc chạy ra khỏi Bích La Động, khả năng rất cao là phải chết ở chỗ này.

Viên Minh không còn nghĩ tới chuyện giữ lại thủ đoạn gì nữa, lập tức lấy Địa Du phù ra kích phát, tức thì cả người bị một tầng ánh sáng màu vàng bao phủ, sau đấy liền lóe lên rồi chui xuống lòng đất.

Nhưng vượt ngoài dự liệu của hắn, đám huyết bức kia cũng chui xuống dưới đất, hơn nữa tốc độ truy đuổi không hề giảm đi chút nào.

Viên Minh giờ phút này không còn rảnh nghĩ ngợi gì nữa, chỉ có thể cắm đầu chạy về phía trước.

Địa Du phù dù có thể giúp hắn di chuyển trong lòng đất nhưng tốc độ lại không nhanh, chỉ chớp mắt mấy con huyết bức đã đuổi kịp, xông thẳng vào trong người hắn.

Một cỗ khí tức lạnh buột dung nhập cơ thể Viên Minh, tiếp đó nhanh chóng chạy dọc theo cơ thể, tiến vào trong thức hải rồi bắt đầu ăn mòn thần hồn của hắn.

Cả người hắn lập tức cứng đờ, trong mắt bắt đầu hiện lên những tơ máu đỏ lòm.

Nhưng dù sao hắn cũng là Hồn tu sở hữu thần hồn cường đại nên vẫn còn có thể giữ được lý trí.

Bởi vụ Phi Mao thuật phản phệ mà thần hồn của hắn trước đây đã phải trải qua bao nhiêu lần công kích giống như thế này, hắn nhanh chóng suy nghĩ một chút rồi bắt đầu vận chuyển Minh Nguyệt quyết.

Một vầng minh nguyệt dâng lên trong thức hải của hắn, tỏa ra những tia sáng trắng. Ở những nơi bị ánh trắng chiếu qua, đám khí tức lạnh buốt kia lập tức tan rã rồi nhanh chóng biến mất.

Sắc máu trong mắt tiêu tán, thân thể cũng khôi phục hành động, Viên Minh tuy thở phào nhẹ nhõm, nhưng một ý niệm trong đầu hắn lại càng lúc càng mãnh liệt, bất giác có chút nghĩ tới mà sợ.

Bích La Động nhiều năm thu thập thần hồn phàm nhân, cộng thêm những lời đồn thổi về thực lực cường đại của đại trưởng lão mà hắn nghe khi trước, có thể kết luận chắc chắn chủ nhân của đám hồn bức chính là vị đại trưởng lão kia.

Thủ đoạn của người này quả thực đáng sợ, có thể không chút động tĩnh thả ra nhiều thần hồn hóa hình bám lên thân người sống như vậy, không những thế, người bị phụ thể còn như mê muội, tấn công một cách vô thức, hơn nữa trong lúc đó còn không biết đau đớn, cũng chẳng sợ chết.

Thủ đoạn của Hồn tu Kết Đan kỳ lại bá đạo như vậy!

May mà Hồn tu vốn tu luyện khó khăn, cộng thêm chỉ cần sơ sểnh một chút là sẽ phải chịu phản phệ bỏ mạng, vậy nên so với Thể tu và Pháp tu thì Hồn tu hiếm như sừng lân mào phượng vậy.

Phá Hiểu tán minh này nhận lệnh tới công phạt Bích La Động, lại còn luôn muốn nói muốn tru diệt đầu sỏ tội ác, chẳng người thuê có thù với đại trưởng lão, hay là kiêng kỵ y?

“Có phải là Ngư Ông không nhỉ?” Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn.

Hiện giờ chỉ sợ bên ngoài khắp nơi đều là huyết bức, hắn không ra khỏi lòng đất ngay mà tiếp tục điều khiển hai con hồn nha quan sát tình hình bên ngoài, mưu tính kế thoát thân.

Đại động chủ trọng thương đã bị bắt, nhưng thế cục vốn nhìn như đã định giờ lại vì những con huyết bức quỷ dị kia xuất hiện mà rơi vào hỗn loạn, trong khi đó Âu Cát và Huyết Chiến cũng đều bị thương, gặp tình huống này cũng thúc thủ vô sách, chỉ có thể tận lực ổn định thế cục.

Đúng lúc này, một cái bóng màu máu từ hư không gần đó bắn ra rồi cuốn cực nhanh về phía Âu Cát và Huyết Chiến. Nhìn kỹ thì cái bóng kia là một đại phiên màu đỏ máu, bên trên có vẽ những đồ án quỷ quái dữ tợn.

“Vạn Quỷ phiên!”

Hai người Âu Cát tách ra hai bên trái phải tránh né như thấy rắn rết.

Đại phiên màu màu bẻ hướng lao thẳng về phía Huyết Chiến.

Tiếng quỷ khóc nổi lên, cùng với đó là vô số huyết vân từ đại phiên màu máu phun ra ngoài, hóa thành một cơn lốc màu máu quét tới phía Huyết Chiến, trong đó còn mang theo vô số ác quỷ dữ tợn giương nanh múa vuốt ẩn hiện mập mờ bên trong huyết vân.

Huyết Chiến dù bị thương không nhẹ nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, lập tức xoay phắt người vung trường đao chém vào hư không một cái.

Một dải bóng đao dài khoảng mười trượng bắn ra, bổ lên đám huyết vân quỷ ảnh, lập tức cắt nó thành hai khúc.

Nhưng huyết vân quỷ ảnh mới bị cắt đôi lại lập tức hợp lại thành một thể, trông như chẳng hề chịu chút thương tổn nào, vẫn tiếp tục nhào về phía Huyết Chiến, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ hơn nữa khu vực quanh người Huyết Chiến.

Huyết Chiến hét lớn một tiếng, ánh máu trên chiến đao trong tay bừng lên chói lóa, ngay sau đó chín bóng đao nhỏ hơn cái trước một chút bắn ra, một lần nữa trảm phá đám huyết vân đang tới gần.

Cùng lúc đó, Huyết Chiến vung một tay khác lên, tức thì hơn hai mươi tấm phù lục màu tím thình lình xuất hiện, mỗi một tấm đều tỏa ta khí tức lôi điện mạnh mẽ.

Huyết Chiến bấm niệm pháp quyết điểm tới. Tất cả phù lục đều bị dẫn động, tức thì mấy chục đạo lôi điện màu tím to bằng miệng bát xuất hiện, nhìn qua giống như một rừng lôi điện, xé rách hết tất cả huyết vân quỷ ảnh rồi đánh thẳng về đại phiên ở chỗ sâu trong đám huyết vân.

Ánh chớp chói lòa lóe lên che lấp tất cả rồi nhanh chóng tắt đi.

Một mặt đại phiên quay cuồng bay ra ngoài rồi rơi xuống phía dưới.

Huyết Chiến nhếch miệng nở nụ cười đắc ý. Gã tự biết tu vi mình thấp lại đang bị thương rất nặng, nếu Trần Thương Khung ra tay với bọn gã thì chắc sẽ đối phó gã trước, may mà gã đã chuẩn bị sẵn không ít.

Nhưng đúng giờ khắc này, dị biến thình lình xảy ra!

Bụng dưới Huyết Chiến đột nhiên cảm thấy đau đớn dữ dội, nhìn xuống chỉ thấy một bàn tay dính đầy máu tươi xuyên qua đan điền gã, trong tay này còn nắm một viên kim đan màu xanh nước biển.

Khí tức toàn thân Huyết Chiến nhanh chóng biến mất, nhưng hai mắt gã vẫn mở trừng, mặt mày tràn ngập vẻ khó có thể tin.

Huyết Linh đạo của gã đã thông linh từ lâu, chỉ cần có người tới gần nó trong phạm vi mười trượng là sẽ lập tức phát ra cảnh báo, làm sao lại bị người ta đánh lén.

Tầm mắt trước người Huyết Chiến đột nhiên xuất hiện vô số vết rạn, chốc lát sau đó liền ầm ầm vỡ vụn, để lộ ra một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Một thanh niên thanh bào đang lẳng lặng đứng trước người gã, bàn tay xuyên qua cơ thể gã, còn Vạn Quỷ phiên kia cũng chẳng bị lực lượng lôi điện phá hủy mà giờ này đang quấn chặt Huyết Linh đao khiến nó không cách nào động đậy, đồng thời quanh người gã còn có một đám huyết vân bao phủ ngăn không có Âu Cát tới gần.

“Thì ra là huyễn thuật!” Huyết Chiến thều thào nói, khóe miệng lộ nụ cười tự giễu.

Thanh niên thanh bào bóp chặt kim đan, tầm mắt Huyết Chiến liền bị bóng tối vô tận bao trùm.

“Ai cho ngươi lá gan tới Bích La Động làm càn!” Thanh niên rút bàn tay lại, nhe răng cười.

Y thu thi thể Huyết Chiến và chuôi Huyết Linh đao kia lại, đoạn đảo mắt nhìn Âu Cát ở cách đó không xa.

Âu Cát lạnh cả tim, vội vàng quay người phi độn chạy ra xa.

“Muộn rồi!” Thanh niên thanh bào bấm niệm pháp quyết điểm ra một cái, tức thì huyết vân quanh người y cuồn cuộn phun trào, trong khoảnh khắc hóa thành một con trường long màu máu dài mười mấy trương, giương nanh múa vuốt đuổi theo Âu Cát.

Huyết long có tốc độ cực nhanh, khoảng cách giữa nó và Âu Cát theo đó nhanh chóng bị rút ngắn lại.

Chỉ thấy Âu Cát đưa một tay lấy ra một khối ngọc bội rồi bóp chặt, tức thì một vầng sáng màu trắng bao phủ quanh gã, thân hình Âu Cát đột nhiên hóa thành một quầng sáng trắng vọt ra xa với tốc độ nhanh hơn hẳn lúc trước.

Thanh niên nhếch mép nở nụ cười tà, đồng thời bấm niệm pháp quyết điểm tới.

Thân thể huyết long bỗng nhiên căng phồng lên, tốc độ đột ngột tăng gấp bội, chỉ chớp mặt đã đuổi kịp và cuốn lấy Âu Cát. Thân ảnh Âu Cát thoáng khựng lại rồi rớt thẳng xuống dưới, nặng nề đập lên nền đất.

Chỗ này nằm sát quảng trường Thanh La, nữ trận sư và không ít thành viên Phá Hiểu ở đây lập tức bị huyết vân bao phủ, nhất loạt kêu rên ngã ra đất.

Từng bóng mờ, cũng chính là thân hồn của những người này, từ trên thân từ từ bay ra rồi bị huyết vân thôn phệ.

Huyết vân che trời ào ạt cuốn tới, chỉ chớp mắt sẽ chạm tới người nữ trận sư.

Nàng thấy cảnh này nhưng không hề sợ hãi, chỉ dậm chân một cái tức thì xung quanh quanh đôi giày thêu trong suốt liền xuất hiện một cái pháp trận màu bạc.

Pháp trận màu bạc bừng tỏa hào quang, nhưng ngay khoảnh khắc thân ảnh nữ trận sư sắp biến mất khỏi đó, một con dơi nhanh như điện chớp đã kịp đâm vào người nàng.

Hào quang quanh trận pháp màu bạc tán loạn, truyền tống hoàn thành, bóng dáng nữ trận sư cũng biến mất.

“Tiểu Na Di phù?” Thanh niên nhíu mày nhưng cũng không để ý, đang định một lần nữa thôi động Vạn Quỷ phiên.

Đúng lúc này, ánh bạc chợt hiện lên trên đầu y, ngay sau đó một cái chuông nhỏ màu bạc lăng không hiện ra, bên cạnh chuông nhỏ còn có một lão giả còng lưng, cũng là một tu sĩ Kết Đan kỳ.

Lão giả khẽ quát đồng thời vỗ lên thân chuông. Chuông nhỏ lập tức lớn thêm gấp mấy lần, cấp tốc gõ vang “keng keng keng.”

Một đợt những gợn sóng màu bạc phủ xuống, chỉ chớp mắt đã bao trùm thân thể thanh niên.

Thanh niên thanh bào cả người cứng đờ tại chỗ, trong mắt cũng hiện lên vẻ mê man.

Hư không bên cạnh y dao động, hai bóng người lại xuất hiện, nhìn kỹ thì là một đại hán mặc áo bào đỏ và một thiếu phụ áo xanh lục, cả hai người không ngờ đều là tu sĩ Kết Đan kỳ.

Ba vị tu sĩ Kết Đan kỳ!

Hai người, một người điều khiển một cây phi xoa, một người điều khiển một thanh phi kiếm xanh biếc, nhanh như chớp đánh úp tới người thanh niên thanh bào.

Thanh niên thanh bào không hề phòng bị, người bị chém thành ba đoạn, máu tươi bắn tóe ra.

Ba người lộ vẻ hưng phấn, nhưng rất nhanh nụ cười trên mặt liền cứng lại.

Thân thể đứt đoạn và huyết dịch của thanh niên hóa thành với tia sáng rồi tan biến, cùng lúc đó trong hư không chỗ cách đó mấy chục trượng có một quầng sáng trắng hiện lên, thân ảnh thanh niên từ đó lăng không hiện ra.

“Lại là huyễn thuật! Hai vị cẩn thận, cảnh giới hồn tu của Trần Thương Khung chỉ sợ đã tinh tiến rất nhiều, có thể dễ dàng kéo chúng ta vào huyễn cảnh.” Lão giả lưng còng bay ngược về sau mấy trượng, mặt mày vô cùng nghiêm trọng.

“Không thể nào, trên người chúng ta đều có Cấm Thần phù, làm sao có thể ở trong huyễn thuật?”

Đại hán áo bào đỏ và thiếu phụ áo lục cũng thối lui tới bên cạnh lão giả còng lưng, khó có thể tin nói.

Ba người bọn họ đều là viện binh mà Phá Hiểu tán minh bỏ giá cao mời tới, chuyên để đối phó Trần Thương Khung, cũng đã sớm chuẩn bị đủ đường, một trong đó chính là Cấm Thần phù.

Loại phù chú này chỉ có một tác dụng, đó là mở ra một vách ngăn đặc biệt xung quanh người, chặn không cho lực lượng thần thức tới gần.

Hồn tu muốn thi triển huyễn thuật với người khác, điều kiện cần là phải đưa lực lượng thần hồn tiếp xúc đối phương, lực lượng thần thức của Trần Thương Khung so với ba người bọn họ có lẽ đều mạnh hơn, nhưng tuyệt đối không thể đột phá vách chặn của Cấm Thần phù.

“Người này thần thông quỷ dị, nhớ hành động thận trọng.” Lão giả lưng còng nghĩ không ra, chậm rãi nói.

Một đạo độn quang màu đen từ đằng xa phóng tới, dừng ở chỗ bên cạnh ba người, thì ra là Âu Cát.

Gã tuy thoát ra khỏi sự trói buộc của huyết vân nhưng mặt mày tái mét, hiển nhiên là nguyên khí bị trọng thương.

“Không ngờ các ngươi lại mời được nhiều tu sĩ Kết Đan kỳ như vậy tới đối phó ta, tưởng nhiều người là có thể thành công sao?” Thanh niên thanh bào đảo mắt nhìn bốn người Âu Cát, xong cũng không thèm để ý, từ tốn nói.

Huyết vân trên mặt đất vụt quay về rồi lần nữa quay cuồng xung quanh người khiến bóng dáng y lúc ẩn lúc hiện. Chỉ thấy thanh niên thanh bào một lần nữa vùng tay lên, tức thì mấy chục con dơi chao lên lượn xuống, lúc nhanh lúc chậm càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận