Tiên Giả

Chương 455: Vãn cảnh Phù Tang

Viên Mình ngồi xếp bằng trên đài sen bạch ngọc, tản thần thức ra bắt đầu liên lạc với Hứa Triệt.

Lúc này Hứa Triệt đang ngồi xếp bằng dưới một nơi nào đó trong lòng đất, quanh người bao phủ một tầng ánh sáng chói lọi. Bùn đất xung quanh cũng bị ánh sáng vàng chiếu xạ xuống mà bị hoá lỏng thành từng đợt sóng nổi lên.

Tu vi của Hứa Triệt hiện nay cũng tinh tiến không ít, đã đạt tới Trúc cơ hậu kỳ.

"Xem ra Hứa Triệt khá thích hợp với công pháp Địa Hạch Nguyên Từ công a." Viên Minh nói thầm một tiếng.

Khác hẳn với mặt pháp lực tương đối tinh tiến, thần hồn của Hứa Triệt tăng trưởng quá chậm, so với hơn một năm trước, gần như không có khác biệt gì lớn.

Viên Minh thở dài, xem ra Hứa Triệt không có tài năng tu luyện hồn tu, hắn lại đành nghĩ cách truyền thụ cho gã thần thông khác vậy.

Hắn lấy lại bình tĩnh, câu thông Hứa Triệt.

"Chủ thượng!" Hứa Triệt vội vàng ngừng tu luyện lại, quỳ lạy hành lễ.

"Tu vi của ngươi tinh tiến không ít, không cô phụ kỳ vọng của ta." Viên Minh nói.

"Toàn bộ nhờ chủ thượng đã ban cho Địa Hạch Nguyên Từ công cùng đan dược, thuộc hạ mới có thể tiến bộ dũng mãnh như vậy." Hứa Triệt cảm động đến rơi nước mắt.

"Minh Nguyệt giáo truyền giáo tiến triển thế nào rồi?" Viên Minh hỏi.

"Khởi bẩm chủ thượng toàn bộ cứ điểm của Vu Nguyệt giáo trong phạm vi thế lực của Triệu quốc, Tần quốc đã rút hết. Thuộc hạ dựa theo chỉ thị của ngài, nhanh chóng tiếp nhận những khu vực kia, tiến triển cũng tạm được. Hiện nay Minh Nguyệt giáo đã thành lập tám cứ điểm, tín đồ tu sĩ cũng chiêu mộ mấy vị ..." Hứa Triệt cẩn thận nói rõ tình huống bên kia một lần.

"Ngươi làm không tệ, tình hình Vu Nguyệt giáo bên kia như thế nào?" Viên Minh ừ một tiếng, hỏi thăm về chuyện quan tâm nhất.

"Vu Nguyệt giáo đã chính thức tuyên cáo tái xuất ở Bắc Mạc, nơi đó nằm trong khu vực khống chế của Hắc Mạc tán minh. Gần như trong một đêm xuất hiện đại lượng giáo đồ Vu Nguyệt giáo, khiến Ngũ Lôi tông, Linh Phù tông của Triệu quốc cùng Quy Nguyên tông ở Tần quốc phải tăng thêm nhân thủ đi vào sa mạc Hắc Phong. Nghe nói người của Trường Xuân quan cũng muốn tới. Thế cục sa mạc Hắc Phong phi thường khẩn cấp khiến rất nhiều tán tu đã bắt đầu rời đi. Minh Nguyệt giáo bởi vậy cũng chịu ảnh hưởng lớn, nếu không có những tài nguyên mà trước kia chủ thượng ban cho thì tuyệt sẽ không chỉ có được cục diện ngày nay." Hứa Triệt cúi đầu xuống không có cam lòng nói.

"Ngươi biết Trường Xuân quan phái ai đến không?" Viên Minh nhíu mày, hỏi.

Thế cục sa mạc Hắc Phong đã tồi tệ đến mức này, khiến cả Ngũ Lôi tông, Linh Phù tông, thậm chí cả Trường Xuân quan phải phái người tiến về đó. Chẳng lẽ Vu Nguyệt giáo đang dồn hết cả ở trong sa mạc Hắc Phong?

"Nghe nói là một vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, tính danh cụ thể lại không rõ." Hứa Triệt lắc đầu.

"Nguyên Anh trung kỳ." Viên Minh âm thầm cười lạnh. Xem ra Trường Xuân quan chỉ đối phó qua loa cho xong, không có ý định quyết chiến với Vu Nguyệt giáo ở sa mạc Hắc Phong.

Nội tình của Vu Nguyệt giáo sâu không lường được, lần này ngóc đầu dậy không chỉ đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của Trường Xuân quan không ra mặt, e là tuyệt đối khó khăn trắc trở.

"Xem ra sa mạc Hắc Phong đã trở thành tâm bão rồi, lúc trước chúng ta đã mấy lần đối địch với Vu Nguyệt giáo, sớm đã là tử địch. Nếu đại quân bọn họ tiếp cận sẽ trở thành cục diện thập tử vô sinh. Triệt thoái tất cả mọi người về sau đi, rời khỏi sa mạc Hắc Phong." Viên Minh phân phó.

Cả người Hứa Triệt chấn động, trên mặt đầy vẻ không cam lòng.

Gã hao tổn bao nhiêu tâm huyết ở sa mạc Hắc Phong này, thật vất vả lắm mới mở ra được một cục diện như bây giờ. Hôm nay vậy mà phải từ bỏ.

"Chủ thượng, chẳng lẽ có đại tông môn như Trường Xuân quan và cả Ngũ Lôi tông, Quy Nguyên tông cũng không thể ngăn cản nổi Vu Nguyệt giáo hay sao?" Hứa Triệt không nhịn được hỏi.

"Ngươi không tưởng tượng được thực lực Vu Nguyệt giáo thế nào đâu. Mặc dù tông môn như Trường Xuân quan, Ngũ Lôi tông có thể ngăn cản được Vu Nguyệt giáo nhưng sa mạc Hắc Phong cũng sẽ bị quấy đến long trời lở đất. Minh Nguyệt giáo vừa mới sáng sủa được chút ít, không thể nào chịu được giày vò như thế. Thạch sùng cắt đuôi mới là lựa chọn tốt nhất." Viên Minh nói.

"Vâng, thuộc hạ lập tức tổ chức nhân thủ lui lại." Hứa Triệt không dám nói nữa, mà đồng ý.

"Đều đưa hết tất cả tín đồ tu sĩ đi, về phần những tín đồ phàm tục kia muốn đi theo ngươi thì hãy nghĩ cách đưa đi theo." Viên Minh lại lần nữa phân phó.

"Vâng, chẳng qua không biết chúng ta nên dời đi đâu?" Hứa Triệt hỏi.

"Tấn quốc." Viên Minh suy nghĩ một chút rồi nói.

Nếu Vu Nguyệt giáo đã chiếm lĩnh sa mạc Hắc Phong thì bước tiếp theo tất nhiên sẽ xâm nhập Triệu Quốc.

Bằng vào thực lực của Ngũ Lôi tông cùng Linh Phù tông thì khó mà ngăn cả Vu Nguyệt giáo lại được, chỉ có rút lui đến Tấn quốc mới tính là an ổn.

"Ngươi cũng ghé qua thôn của Kiều Tắc Bắc một chuyến. Nếu bọn họ chịu thì cũng mang theo đi. Những khoáng thạch ở nơi đó, ngươi nghĩ cách bán hết đi. Thế cục sa mạc Hắc Phong hôm nay rất hỗn loạn, là thời cơ tốt để bán khoáng thạch kia đi." Viên Minh suy nghĩ một chút rồi bổ sung.

Hứa Triệt lại đáp ứng, Viên Minh mới thu hồi thần thức lại, đi dọc theo điểm neo đậu nguyện lực khác, hàng lâm xuống.

Điểm neo nguyện lực này là một tu sĩ Luyện Khí kỳ ở Bách Đan phường có tên là Miêu Hiển.

Người này bình thường vẫn thành kính tín ngưỡng Minh Nguyệt thần, sống an phận, đáng tiếc tư chất bình thường, một mực không được trọng dụng trong Bách Đan phường.

Lúc trước Viên Minh đến Phù Tang đảo có âm thầm tìm gặp người này, dùng một viên Trúc Cơ đan để đổi lấy việc gieo xuống phù văn Hồn Hàng bên trong thần hồn người này.

Tuy rằng mọi người trong Bách Đan phường đều là tín đồ của Minh Nguyệt thần nhưng để thần thức của hắn có thể hàng xuống, bọn họ nhất định phải đang cầu nguyện Minh Nguyệt thần. Như vậy quá phiền phức nên hắn mới dứt khoát mở rộng thêm một tín đồ có phù văn Hồn Hàng mới.

Lúc này Miêu Hiển đang ở cùng với những người làm Bách Đan phường khác, mua săm linh tài luyện đan ở khu Ô Túc.

Thần thức Viên Minh từ khu Ô Túc lan tràn ra, nắm giữ hết toàn bộ thành Phù Tang. Trước thần thức được Thâu Thiên đỉnh gia trì, mọi cấm chế đều trở nên không có tác dụng gì.

"Phù Tang đảo không hổ là hòn đảo đệ nhất Đông Hải, thậm chí có đến năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Ngoại trừ một đại năng hậu kỳ thì còn có cả một Nguyên Anh trung kỳ." Viên Minh lẩm bẩm.

Đương nhiên, có thể Phù Tang đảo còn có những tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác không ở đây lúc này.

Đảo chủ Phù Tang đảo có dáng người khôi ngô, hàng lông mày vàng óng ánh, mắt sắc nhọn như ưng mang đến cho người khác cảm giác khí thế ngập trời.

Thần thức Viên Minh lưu lại trên người người này một chút rồi nhanh chóng dời đi, quét qua nơi người này đang ở, rồi nhanh chóng ngưng mắt nhìn một vách tường.

Vách tường nhìn như không có gì cả nhưng bên trong lại bố trí mấy tầng cấm chế lợi hại, trong đó còn không thiếu cấm chế thần thức, nếu thần trí của hắn không có Thâu Thiên đỉnh gia trì căn bản không cách nào xuyên thấu qua được.

Đằng sau vách tường có cấm chế này là một gian mật thất có chứa rất nhiều bảo vật, có pháp bảo, đan dược linh tài... Mỗi kiện đều bắn ra linh khí dao động kinh người.

"Chậc chậc, quả nhiên Phù Tang đảo giàu có thật, mỗi món pháp bảo này đều không thua kém gì Lôi Công chùy. Cỗ Tỳ Bà ngọc thạch này có khí tức còn mạnh mẽ hơn nữa. Chẳng lẽ đây là Linh Bảo phỏng chế? Mấy bình đan dược này cũng không tệ." Viên Minh kiểm tra qua đồ đạc trong mật thật, giống như đang nhìn mật thất nhà mình vậy.

Có điều chỉ có thần thức của hắn hạ xuống mà thôi, nhìn đến nghiện.

Thần thức Viên Minh ngừng lại tại một cái hộp gỗ màu xanh chừng vài thước vuông, bên ngoài hộp còn dán một tấm phù lục phong ấn nhìn qua đã thấy rất được coi trọng.

Thủ đoạn như vậy đương nhiên cũng không có hiệu quả với hắn, thần thức dễ dàng thẩm thấu đi vào trong.

Bên trong hộp gỗ bày từng quả linh quả màu đỏ to bằng nắm tay, xếp thành mấy hàng chỉnh tề.

"Hồng Tang tiên quả!" Trong lòng Viên Minh khẽ thốt.

Tịch Ảnh từng cho hắn xem qua hình vẽ của Hồng Tang tiên quả, trong hộp gỗ này vậy mà có tới hơn ba mươi sáu quả.

"Nghe nói Phù Tang thần thụ ba trăm năm mới kết ra hai mươi mốt tiên quả, ta vẫn cảm thấy kỳ quái. Bọn họ làm sao cam tâm bỏ ra mười hai quả, hóa ra lời đồn sai hết cả. Kết ra ba mươi sáu tiên quả mới đúng. Hẳn là Phù Tang đảo cố ý thả tin tức giả ra." Viên Minh thầm nghĩ.

Tuy rằng hắn mới gặp Hồng Tang tiên quả lần đầu tiên nhưng linh lực của Linh quả bên trong hộp gỗ cực kỳ dồi dào, tuyệt không phải đã hái xuống từ ba trăm năm trước.

"Đáng tiếc chỉ có thể nhìn thôi." Viên Minh mất hứng thở dài. Hắn chuyển thần thức nhìn qua nơi khác trên hòn đảo.

Trọng điểm quan sát của hắn chính là khu bên phải. Hiện tại mười hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ từ bên ngoài đến đều ở trong khu vực này bế quan. Tuy rằng mỗi gian phòng của họ đều có cấm chế nhưng làm sao có thể ngăn cản thần thức của Viên Minh.

Viên Minh đã từng gặp nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Xà Nhân tộc, Giao Nhân tộc cùng Thủy Viên tộc còn khiến hắn cảm thấy thú vị.

Trên người ba dị tộc nửa người nửa yêu này ít nhiều đều mang theo chút ít đặc thù của yêu tộc. Trên người Xà Nhân tộc và Giao Nhân tộc có vảy giáp còn trên người Thủy Viên tộc thì mọc lông lùm xùm.

Chỉ là một khi tiến giai lên Nguyên Anh thì tất cả những đặc điểm của yêu tộc đều sẽ bị luyện hóa thành hình người cả.

Nguyên Anh Xà Nhân tộc là một nam tử trung niên cao gầy có khí tức âm nhu, mặt tái xanh, miệng rộng, hai bên khóe mắt kéo dài gần tới hai bên tóc mai. Dù y còn mang hình người nhưng nhìn thế nào cũng còn dáng vẻ của một con đại xà.

Sau khi tu luyện hồn tu đại thành, Viên Minh cực kỳ nhạy cảm với thần thức. Lúc trước vừa tiến vào Phù Tang đảo thì đạo thần thức từ phía trên không quét xuống hắn chính là từ tu sĩ Nguyên Anh Xà Nhân tộc này đấy. Chỉ là không biết vì sao người này lại cố ý thả thần thức ra như vậy.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ Giao Nhân tộc là một nữ tử mặc váy tím, đầu cài trâm phượng, tư thái thướt tha, mắt ngọc mày ngài, vẻ ngoài cực đẹp, hầu như không kém gì Tịch Ảnh.

Chẳng qua khác với Tịch Ảnh, nữ tử váy tím này có thần Sắc cao ngạo lạnh lùng, bề nghễ nhìn mọi người, hành động mang đầy uy nghiêm như một nữ hoàng.

"Chẳng lẽ nàng này là tộc trưởng Giao Nhân tộc?" Viên Minh âm thầm suy đoán.

Về phần tu sĩ Nguyên Anh kỳ Thủy Viên tộc thi là một đại hán khôi ngô, toàn thân cơ bắp gồ ghề, cả người toát lên khí tức cường đại dị thường.

"Nghe đồn Thủy Viên nhất tộc có nhục thân mạnh mẽ, gần với thể tu. Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy a." Ánh mắt Viên Minh khẽ động.

Hắn thoáng cảm ứng ba vị Nguyên Anh Dị tộc một chút bèn thu hồi thần thức, lại lan tràn tới Phù Tang thần thụ.

Lần này hắn tản thần thức ra, mục đích quan trọng nhất là dò xét Thần Thụ trong truyền thuyết này.

Toàn thân Phù Tang thần thụ được bố trí năm tầng đại trận Ngũ Hành là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mỗi tầng cứng cỏi dị thường, đến tu sĩ Nguyên Anh kỳ muốn phá vỡ cũng cực kỳ khó khăn.

Giữa năm tầng đại trận còn có cảm ứng với nhau, mơ hồ hình thành nên một tầng cấm chế uy lực cực lớn khác.

"Ngũ Hành cấm chế? Có hơi giống với Ngũ Hành Huyễn Diệt trận của ta, uy lực đương nhiên khác biệt như ngày với đêm. Xem ra ý định để Hoa Chi lẻn vào bên trong Phù Tang Thần mộc quả thật là si tâm vọng tưởng rồi." Viên Minh thở dài, truyền âm báo tình hình cho Hoa Chi biết.

Hoa Chi bên trong túi linh thú thầm mắng một tiếng nhưng biểu hiện vẫn không quá kích động khiến Viên Minh có hơi bất ngờ.

Phải biết rằng lúc trước Hoa Chi còn giật dây cho mình đi trộm thần mộc, nhưng hôm nay không rõ làm sao nó có thể giữ được bình tĩnh như vậy.

Viên Minh thầm cân nhắc, tiếp tục lan tràn thần thức đi lên trên, nhanh chóng tiếp xúc đến mây lửa phô thiên cái địa.

Lúc trước hắn đến Phù Tang đảo, từng lén dùng thần thức cảm ứng mây lửa. Có lẽ hầu hết các tu sĩ Kết Đan kỳ từng có ý định chống lại Phù Tang đảo đều không nhịn được mà hành động như vậy,

Đáng tiếc hỏa lực bên trong mây lửa nóng bức người, đã dễ dàng ngăn chặn thần thức của hắn lại.

Hiện tại Viên Minh tiến vào Thâu Thiên đỉnh, hỏa lực bên trong mây lửa đã không cách nào ngăn cản được hắn. Thần thức hắn dễ dàng xuyên thấu qua, nhanh chóng đi lên phía trên đám mây lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận