Tiên Giả

Chương 403: Dục niệm trùng điệp

"Ngươi..." Độc Cô Phong đầy kinh sợ, không dám nói thêm một chữ!

Một góc bình phong đỏ tươi xuất hiện vết rạn, phong ấn màu đen bên trên cũng bị xé rách. Bộ xương khô màu đỏ và nữ tử mặc đồ đỏ từ trong huyết đồ hiện ra, điên cuồng đánh về phía Vạn Sĩ Hồng.

"Tất cả mọi người không được có dị động gì, nếu không ta lập tức tự bạo tất cả phi kiếm!" Vạn Sĩ Hồng lại rống to, tám thanh phi kiếm còn lại bùng lên ánh sáng vàng rực.

Bộ xương khô màu đỏ cùng nữ tử mặc đồ đỏ lập tức dừng bước, trừng mắt nhìn Vạn Sĩ Hồng, mắt như muốn phun lửa ra.

Vạn Sĩ Hồng đắc ý cười ha ha, nhìn về phía tu sĩ mặc áo đen quát: "Cởi bỏ hồn điệt cho ta, nếu không ta sẽ để Tu La Phệ Huyết đồ này chôn cùng ta!"

"Cũng được." Tu sĩ áo đen trầm mặc một chút mới nói.

Vạn Sĩ Hồng nghe vậy, trong mắt đầy vui vẻ.

Chỉ là vào lúc này, hư không sau lưng ông ta chấn động. Tu sĩ áo đen đột ngột hiện ra, trong cơ thể bắn ra một bàn tay to tản mát ra năm luồng sáng màu đen nhanh như chớp chụp lấy ông ta.

Vạn Sĩ Hồng kinh sợ, vội vàng lách qua bên cạnh tránh đi.

Nhưng nơi đó cũng xuất hiện ánh sáng đen, rồi một bàn tay đen cực lớn hiện ra.

Hai bàn tay cực lớn một trước một sau ngăn chặn tất cả đường lui của Vạn Sĩ Hồng, hung hăng đánh xuống.

Vạn Sĩ Hồng đã thấy được uy lực của bàn tay màu đen, biết khó mà ngăn cản được, hai mắt trở nên đỏ ngầu.

"Vậy cùng chết đi!" Ông ta điên cuồng cười to. Tám thanh phi kiếm mang theo Tu La Phệ Huyết đồ bay về phía ông ta, tất cả kim quang trên phi kiếm cũng tăng vọt!

Chỉ là vào lúc này, tầm mắt trước mắt Vạn Sĩ Hồng đột nhiên nổi lên gợn sóng, sau đó khôi phục bình thường.

Tám thanh phi kiếm mang theo Tu La Phệ Huyết đồ biến mất, xuất hiện ở phía xa xa, bị tu sĩ áo đen cùng Độc Cô Phong một trái một phải thủ hộ lấy.

Tu La Phệ Huyết đồ không có vết nứt, phong ấn màu đen cũng hoàn hảo không bị hư tổn gì.

"Huyễn thuật!" Vạn Sĩ Hồng trợn mắt há hốc mồm, đã hiểu ngay từ ban đầu mình lâm vào huyễn thuật.

Ông ta không kịp nghĩ kỹ lại mình rơi vào ảo cảnh từ lúc nào, kim quang trên thanh phi kiếm đã nổi lên, ầm ầm phát nổ.

Một quầng sáng chói mắt rộng hơn mười trượng đột nhiên xuất hiện, mang theo ngọn lửa hừng hực bao phủ lấy thân thể ông ta.

Quầng sáng lập tức vỡ vụn ra hóa thành vô số tia sáng vàng chằng chịt bắn ra xung quanh, bao phủ hết thảy mấy trăm trượng gần đó.

Mỗi tia sáng vàng lại mang theo lửa vàng rực thiêu đột, những nơi chúng đi qua, hư không đều chấn động kịch liệt, mơ hồ xuất hiện vết nứt đen như muốn bị xé nứt ra,

Sắc mặt tu sĩ áo đen cùng Độc Cô Phong đều biến đổi, vội vàng mang theo Tu La Phệ Huyết đồ toàn lực bay về phía sau, khó khăn lắm mới chạy ra khỏi phạm vi tia sáng dày đặc ảnh hưởng, rồi lại tiếp tục lùi ra sau gần trăm dặm mới ngừng lại.

Khu vực bị tia sáng bao phủ dĩ nhiên đã biến thành biển lửa. Lửa vàng rực bên trong hừng hực thiêu đốt, còn có cả những lốc xoáy lửa quay cuồng chuyển động, biến mọi thứ thành hư vô.

"Viêm Nhật kiếm thật lợi hại, vừa nãy chạy chậm chút là chúng ta cũng gặp nạn rồi!" Độc Cô Phong vẫn còn sợ hãi nói.

"Ngươi coi chừng Tu La Phệ Huyết đồ!" Tu sĩ áo đen nói xong, người thoắt cái đã biến mất.

Trong biển lửa màu vàng rực, một tiểu nhân màu vàng cao gần một tấc lóe lên, ngực ôm một tiểu kỳ màu bạc. Đúng là Nguyên Anh của Vạn Sĩ Hồng, không rõ ông ta đã dùng cách gì mà vẫn còn sống.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh vẫn còn đầy vẻ sợ hãi. Ông ta không dây dưa mà nhanh chóng vọt đi với tốc độ nhanh kinh người, gần như là thuấn di, chớp mắt đã bay đi vài dặm.

Vào thời khắc này, hư không phía trước ông ta chấn động. Tu sĩ áo đen đột ngột xuất hiện, một bàn tay màu đen cực lớn lại chụp lên đầu ông ta!

"Các hạ thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao!" Nguyên Anh màu vàng kinh hãi vô cùng, ném tiểu kỳ màu bạc ra ngoài.

Tiểu kỳ đón gió mà biến lớn lên, thoáng chốc đã to lên gấp trăm lần, hóa thành một lá cờ màu bạc cực lớn chặn lấy bàn tay đen.

Bàn tay nhỏ bé của Nguyên Anh bấm niệm pháp quyết chỉ nhẹ ra, tiểu kỳ màu bạc lại biến lớn gấp đôi bao trùm cả bàn tay đen và tu sĩ áo đen phía sau vào bên trong.

Trong mắt Nguyên Anh hiện lên một tia tiếc nuối, bay vụt qua lá cờ màu bạc, tiếp tục chạy về phía xa.

Nhưng mà hư không phía trước ông ta lại nổi lên mười tia sáng trắng, mười con đỉa nhỏ màu bạc xuất hiện đánh về phía Nguyên Anh màu vàng.

Trên mặt Nguyên Anh lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, hai tay vung vẩy, toàn thân tản mát ra mà ánh sáng vàng kim như ngưng thật nhằm ngăn cản con đỉa bạc lại. Đáng tiếc lại không có bất kỳ tác dụng nào.

Tất cả con đỉa bạc đều dễ dàng xuyên qua ánh sáng vàng kim ngăn cản, chui vào trong cơ thể Nguyên Anh.

Thân thể tròn trịa của Nguyên Anh nhanh chóng teo tóp lại, sau mấy hơi thở đã khô quắt hơn chục lần, rồi ầm ầm vỡ vụn ra.

Bên trong Tu La Phệ Huyết đồ, Viên Minh cảm ứng được khí tức Vạn Sĩ Hồng ở bên ngoài đã tiêu tán mà âm thầm kinh hãi.

Tu sĩ áo đen vừa xuất hiện, Vạn Sĩ Hồng đã chết mất, xem ra là chết trên tay kẻ kia. Quả nhiên thần thông tu sĩ áo đen kia vẫn rất cao minh.

Hắn đang định vận chuyển thần thức điều tra thêm thì thời gian hương đen phụ thể đã hết, ý thử đã quay về thân thể bên trong hắc tháp.

"Cuối cùng cũng hoàn hồn rồi hả? Không thể tưởng được Thâu Thiên đỉnh còn có cách dùng lén lút như vậy! Tra xét được cái gì?" Tịch Ảnh nhìn Viên Minh từ từ tỉnh dậy, mặt mày nghiêm túc hỏi.

Lúc trước Viên Minh muốn phụ thể trên nữ tử mặc đồ đỏ đành phải kể ra năng lực phụ thân của Thâu Thiên đỉnh cho Tịch Ảnh nghe.

Tịch Ảnh lập tức hỏi Viên Minh có phụ thể lên người mình chưa? Viên Minh vội vàng phủ nhận, nhưng vẫn thừa nhận mình từng phụ thể lên ngân miêu Quả Quả để xem xét tình hình Tịch Ảnh.

Tịch Ảnh thông tuệ mức nào chứ! Nàng bèn nhớ tới lúc ở Hồng Liên đảo Nam Cương có mấy lần Quả Quả khác thường, bèn lập tức truy hỏi.

Viên Minh không giấu giếm, thừa nhận là lúc đó hắn phụ thân lên ngân miêu gợi ra.

Tịch Ảnh nhớ tới mấy lần dị biến kia, bản thân cũng đã ôm ngân miêu ôm vào trong ngực, lập tức trở nên thẹn thùng, lúng túng không muốn đáp lại Viên Minh.

Viên Minh vội vàng xin lỗi, cam đoan không phụ thể lên Quả Quả nữa, Tịch Ảnh mới rồi mới miễn cưỡng tha thứ nhưng thái độ vẫn còn ngượng ngùng.

"Vạn Sĩ Hồng đã chết, hẳn là chết trong tay tu sĩ mặc áo đen kia. Người này rốt cuộc là ai?" Viên Minh đứng dậy hỏi.

Tịch Ảnh nghe nói vậy, vẻ mặt trở nên ngưng trọng lại.

Lôi Minh lão tổ cùng Kim Hi tiên tử thấy Vạn Sĩ Hồng đã chết bèn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tu vi đã đến Nguyên Anh kỳ nói chung rất khó chết đi. Dù nhục thân bị hủy cũng có thể thi triển bí pháp khiến Nguyên Anh chạy thoát. Đến lúc đó lại tìm một nhục thân phù hợp đoạt xá là được.

Huống hồ Vạn Sĩ Hồng xuất thân từ Vạn Sĩ gia của Trường Xuân quan, không chỉ có một thân tu vi mạnh mẽ mà còn có nhiều thủ đoạn bảo vệ tính mạng hơn hẳn tu sĩ Nguyên Anh bình thường.

Thế mà ông ta lại bị tu sĩ áo đen dễ dàng giết chết, không có cả cơ hội để Nguyên Anh chạy thoát.

Ngay tích tắc đó, trong lòng Lôi Minh lão tổ cùng Kim Hi tiên tử không hẹn mà cùng dâng lên ý định chạy trốn khỏi nơi thị phi này.

Sinh tử trước mặt, linh bảo gì đều không đáng nhắc tới.

Thế nhưng đúng lúc này, bên tai bọn hắn lại vang lên một giọng nói đầy dục niệm.

"Ha ha, nhân sinh khổ đoản, các ngươi cần gì phải hao tâm tổn trí tranh mệnh? Không bằng cùng chúng ta tận tình sính dục, không uổng công phí sức đến nhân gian này."

Tâm thần Lôi Minh lão tổ chấn động, chợt cảm thấy phần dưới bụng bùng lên một ngọn lửa khiến ông ta cảm thấy khô nóng bất an.

Cùng lúc đó, ở bên cạnh ông ta xuất hiện rất nhiều hư ảnh nữ tu. Lôi Minh lão tổ nhìn kỹ lại, thấy những hư ảnh kia chậm rãi biến thành những nữ tu đã từng bị lão thái bổ qua, cả đám mang theo ánh mắt mê luyến nhào tới lão.

Mà bên kia, Kim Hi tiên tử nghe âm thanh này xong cũng thấy trong cơ thể có một ngọn lửa dấy lên, chỉ có điều vô cùng yếu ớt nên ý niệm trong đầu vừa chuyển đã bị nàng đơn giản đè xuống.

Chỉ là tiếp theo, nàng nghe thấy một tiếng sấm sét, quay đầu nhìn qua thì thấy hai mắt Lôi Minh lão tổ như thể mờ đi, hai tay bấm pháp quyết, cả người tuôn ra vô tận ánh sét đánh thẳng về một phía hư không không có một bóng người.

Tia sét kia cũng tràn qua bên phía Kim Hi tiên tử. Nàng đưa tay triệu quyển sách vàng rực đỡ lấy, dùng một cây bút lớn vẽ ra một đạo phù văn trên quyển sách. Văn tự màu vàng kim từ trong sách tuôn ra, ngưng tụ thành một cái chuông vàng giữa không trung, bọc kín người nàng lại.

Lúc tia sét đánh lên chuông vàng, tiếng chuông vang dội bốn phía. Sóng âm như hóa thành thực chất chấn động lan ra, rơi vào trong tai Lôi Minh lão tổ, xua tán đi vẻ mê ly trong mắt lão.

Thần trí Lôi Minh lão tổ khôi phục lại, hư ảnh nữ tu trước mắt biến mất sạch sẽ. Lão hồi phục tinh thần, nhớ lại hành động vừa rồi của mình mà kinh hãi không thôi.

Lão đưa mắt cảm kích nhìn qua Kim Hi tiên tử, sau đó liền quay người chạy thục mạng.

Kim Hi tiên tử thấy vậy cũng vẽ lên quyển sách vàng rực một đạo phù văn mới. Vô số văn tự ánh vàng kim bao quanh lấy người nàng, mang theo nàng phi độn đi, tốc độ còn nhanh hơn ba phần so với Lôi Minh lão tổ.

Kỳ quái là Độc Cô Phong và tu sĩ áo đen thấy hai người bọn họ bỏ chạy cũng không có ý đuổi theo, chỉ lặng yên đứng đó nhìn bọn họ rời đi.

Kim Hi tiên tử đang bỏ chạy, quay đầu thấy vậy lập tức nổi lên cảnh giác. Đúng lúc này, bên tai nàng lại vang lên một giọng nói quỷ quyệt.

"Tu La cung thoải mái dễ chịu như vậy, sao ta phải rời đi. Không bằng ở lại đây luôn, vẫn còn hơn chuồng chó của ta."

Ngay sau đó, trong lòng nàng dâng lên một loại dục vọng muốn ở lại đây cực kỳ mãnh liệt. Mọi thứ trong động phủ Tu La đều khiến nàng khó mà từ bỏ được, nàng thật sự cam lòng rời đi dễ dàng như thế sao?

Ý niệm dâng cao, kim quang bao vây lấy nàng chậm rãi tiêu tán. Nàng ngừng phi độn, nhìn quanh bốn phía, trong lòng đầy không nỡ.

Cùng lúc đó, Lôi Minh lão tổ thấy Kim Hi tiên tử dừng lại lập tức nghĩ tới tình cảnh biến hoá kỳ lạ vừa rồi của mình. Tới bây giờ, lão dĩ nhiên hiểu được, mình cùng Kim Hi tiên tử vừa rồi đã bọ huyễn thuật vây khốn, mà tên tu sĩ áo đen kia nhất định là hồn tu.

Nếu lão có thể chém giết tên hồn tu kia hay có thể bắt sống y, quay về nhất định sẽ đạt được danh vọng lớn lao, địa vị trong tông theo đó nước lên thì thuyền lên.

"Đến lúc đó, người khác nói đến Ngũ Lôi tông hiển nhiên sẽ nghĩ đến Lôi Minh lão tổ ta mà không phải là sư huynh của ta."

Nghe thấy lời của mình vang lên, Lôi Minh lão tổ vui vẻ dừng độn quang lại, xoay người, mắt sáng rỡ lao tới trước mặt tu sĩ mặc áo đen.

Kim Hi tiên tử cũng vậy, bởi không muốn rời khỏi Tu La cung tuyệt hảo này, không tự chủ mà bay về, chuẩn bị chiếm lấy tòa động phủ từ trong tay tu sĩ áo đen.

Mà khi bọn họ đồng thời bay đến trước mặt gã tu sĩ kia, dục niệm quấn quanh tâm thần bọn họ trong nháy mắt tiêu tán.

Bọn họ khôi phục thanh tỉnh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cảm thấy hoảng sợ vô cùng. Lôi Minh lão tổ trừng to mắt nhìn tu sĩ áo đen, vừa sợ vừa giận quát: "Ngươi là ai? Thứ ngươi muốn cũng đã lấy được, còn muốn thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận