Tiên Giả

Chương 1051: Dỡ xuống gánh nặng

Viên Minh thấy thế thì cũng bất chấp mọi thứ, cổ tay khẽ lắc một cái cầm ra Diệt Hồn Kiếm, vận khởi pháp lực Đại Thừa, chém ra một kiếm vào thông đạo hư không.
Ô quang bên trên Diệt Hồn Kiếm chợt lóe, một hư ảnh thiếu nữ xuất hiện ra, sau đó hóa thành một luồng kiếm quang hình bán cung, quét qua nàng trong nháy mắt, biến mất trong màn sương đen.
Không có vụ nổ kịch liệt, cũng không có ba động không gian mãnh liệt.
Ở trong màn sương đen kia chỉ có một tia sáng lóe lên một cái, sau đó biến mất ngay lập tức.
Thông đạo không gian đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một thân thể chậm rãi rơi xuống.
Mấy người còn chưa kịp vui mừng thì thấy cỗ thân thể rơi xuống kia chỉ có một nửa cỗ thân thể tàn phế từ ngực trở xuống, nửa khúc trên thân thể của nàng đã bị lực lượng không gian xé rách, về tới Minh Nguyệt Cung.
Tịch Ảnh khẽ nhếch khóe miệng lên lại chậm rãi hạ xuống, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Trên người Hạ Hiệt bỗng phồng lên, thần hồn hóa thành một người khổng lồ màu lam, há miệng đem nửa thân thể tàn phá kia nuốt vào trong miệng, sau đó lại từ từ trở về thân thể của mình.
Khoảnh khắc hai cơ thể tiến lại gần nhau, những lớp sợi tơ màu lam kéo dài ra dày đặc, quấn quanh hắn bên trong, hóa thành một cái kén tằm to lớn.
Chợt mọi khí tức đều bị niêm phong bảo tồn, tòa đại trận vận chuyển này cũng theo đó mà dừng lại.
“Hạ Hiệt tiền bối…” Viên Minh chần chừ mở miệng.
“Thuận theo ý trời đi…” Tịch Ảnh lắc đầu nói ra.
Hai người đành phải thủ hộ bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rõ ràng chỉ là ba ngày hai đêm ngắn ngủi, nhưng lại làm cho bọn họ cảm thấy giống như đã trải qua một trăm năm rồi.
Cuối cùng, vào lúc chạng vạng tối của ngày thứ ba, có một tiếng ‘xùy’ rất nhỏ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh ở bên trong cung điện dưới mặt đất này.
Tịch Ảnh và Viên Minh đang ngồi ở bên cạnh lập tức tỉnh giấc, đưa mắt nhìn về cái kén lớn màu lam kia.
Chỉ thấy cái kén đang vỡ ra từng chút một, lộ ra thân thể của Hạ Hiệt, còn phần thân thể còn lại của Minh Nguyệt nữ thần đã biến mất không thấy gì nữa, giống như đã bị lão hoàn toàn hấp thu.
Viên Minh và Tịch Ảnh thấy cảnh này thì sắc mặt trở nên cứng ngắc rất là khó coi.
Cỗ thân thể nằm bên trong kén tằm đã cứng đờ bất động, trên thân không còn nửa điểm khí tức sinh mệnh, một đạo tàn hồn đang ung dung phiêu phù ở bên cạnh.
“Quả nhiên vẫn là thất bại…”
Tàn hồn Hạ Hiệt khơi dậy thần hồn dao động, thanh âm của hắn vang vọng trong thức hải của Viên Minh và Tịch Ảnh.
“Tiền bối, ngài…” Tịch Ảnh ngập ngừng nói.
“Kỳ thực, ta đã sớm biết là cơ hội thành công rất thấp, cho dù ta có được toàn bộ di thể của Minh Nguyệt nữ thần, thì cơ hội thành công cũng chỉ có một nửa, nhưng không còn cách nào khác, Xuất Vân Giới không có thời gian, ta không thể không mạo hiểm.” tàn hồn của Hạ Hiệt nói.
Viên Minh nghe vậy, trong lòng thở dài nặng nề.
“Nhưng mà còn may, những năm cuối đời của ta còn có thể gặp được các ngươi, cho dù ta chết đi, Xuất Vân Giới vẫn còn hy vọng.” Tàn hồn của Hạ Hiệt vừa cười vừa nói.
Viên Minh không nói gì, đi đến bên cạnh thân thể Hạ Hiệt, lòng bàn tay của hắn mọc ra một cái rễ cây Thế Giới Chi Thụ, đâm vào trong cơ thể của lão, muốn độ bản nguyên chi lực vào để đánh thức sinh cơ.
“Không cần uổng phí sức lực, trùng kích Vu Thần thất bại cũng có nghĩa là hồn phi phách tán, không có chuyển cơ. Bộ thân thể này đã bị ta luyện chế thành khôi lỗi, trong đó ẩn chứa lực lượng của ta cùng lực lượng tàn thi của Minh Nguyệt nữ thần, có thể đạt tới chiến lực Quỷ Vu đỉnh phong. Tịch Ảnh, nó liền để cho ngươi, hi vọng ngươi có thể lợi dụng tốt nó, có lẽ có thể tiến giai Vu Thần.” tàn hồn Hạ Hiệt lắc đầu nói.
Hốc mắt Tịch Ảnh đã hơi ửng đỏ, chậm rãi gật đầu.
“Thanh Hắc kiếm này là cướp được từ trong tay Tô Vô lúc trước, nó cũng là một bộ phận của Đại Tự Tại Thiên Ma Kiếm, bây giờ ta đem nó trả lại cho ngươi, ngươi có thể đem nó dung luyện vào bên trong Diệt Hồn Kiếm, như vậy hẳn là có thể khôi phục lại phần lớn uy năng của Đại Tự Tại Thiên Ma Kiếm.” tàn hồn Hạ Hiệt nói xong, một thanh phi kiếm màu đen từ bên trong túi trữ vật của lão bay ra, phiêu tới trước người của Viên Minh.
“Đa tạ!” Viên Minh dùng hai tay tiếp nhận rồi cất đi.
“Mặt khác…Chuyện Lưu Thiên Minh, là ta quá mức ích kỷ, ta đã sớm phát giác được hắn là Hỗn Độn Ma Chủng, việc tiễn hắn đi Ma Giới cũng là ta cố ý gây nên.” tàn hồn của Hạ Hiệt có chút chần chừ nói ra.
Viên Minh nghe vậy cũng không nói gì.
Chuyện liên quan tới sống chết của Lưu Thiên Minh, bây giờ hắn thực sự không có lòng dạ nào mà nói đến chuyện có tha thứ hay không, mặc kệ mục đích là gì thì hắn cũng đều rất khó tiếp nhận.
“Sau khi Lưu Thiên Minh tiến vào Ma Giới, Diêm Đế tất nhiên sẽ dùng nhục thể của hắn để tu luyện Thái Thượng Tiên Thể, sau đó sẽ xâm chiếm thân thể của hắn, mưu đồ đột phá cảnh giới Chân Tiên, trước đó ta đã lấy ra một bộ phận hồn phách của Lưu Thiên Minh, giấu ở bên trong viên Ngưng Hồn Châu này, sau này nếu như ngươi đối chiến với hắn, liền có thể có thêm một thủ đoạn để khắc chế hắn ta.” Mặc dù biết Viên Minh sẽ không hiểu cho mình, nhưng lão vẫn cố gắng giải thích.
Dứt lời, liền có một viên cầu thủy tinh màu đen to chừng nắm đấm bay vút ra, tới trước người Viên Minh.
Tâm tình của Viên Minh vô cùng phức tạp khi cất nó đi, cuối cùng vẫn là không đành lòng trách cứ ông lão đã cống hiến cho Xuất Vân Giới cả đời tới tận lúc chết này.
“Lão phu vất vả cả đời, cuối cùng cũng có thể buông xuống gánh nặng này rồi, chỉ là sau này các ngươi sẽ vất vả…” Hạ Hiệt nhìn thấy Tịch Ảnh đồng ý, hơi nhẹ nhàng thở phào, có chút đáng tiếc, lại có chút không đành lòng nói.
Lời nói vừa rứt, thân ảnh tàn hồn của lão chậm rãi tiêu tán, hóa thành một làn gió mát.
Trong cung điện dưới lòng đất, hai người cứ thế nhìn nhau thật lâu mà không nói gì.
Viên Minh đi ra phía trước, chậm rãi ôm lấy Tịch Ảnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, nói ra : ”Hạ Hiệt tiền bối nói không sai, trận chiến sau này nên là chúng ta ra tay rồi.”
“Ta biết rõ.” Tịch ảnh dứt khoát đáp lời, cũng tỉnh táo lại.
Nàng đem di thể đã được luyện chế thành khôi lỗi của Hạ Hiệt, cùng với di vật và pháp bảo của lão cất đi, lại đi tới trước mọi người ở Minh Nguyệt Cung.
“Những người này, ngươi định làm như thế nào?” Viên Minh cũng đi theo, hỏi nàng.
“Hạ Hiệt tiền bối đã xóa đi trí nhớ của bọn họ, chắc là muốn lưu một mạng lại cho các nàng, vậy thì coi như hoàn thành nguyện vọng của tiền bối đi, chúng ta cứ tạm thời đem các nàng giam giữ lại trong nội cung của Tu La Cung, về sau sẽ mang về Xuất Vân Giới.” Tịch Ảnh đáp.
Viên Minh nghe xong gật đầu, theo lời nàng nói, mà bắt đầu bắt giữ đám người Minh Nguyệt Cung lại.
Sau đó hai người rời khỏi Tử Vân Thiên Cung.
Viên Minh và Tịch Ảnh khống chế Tu La Cung, trên đường chuyển hướng không gian mà đi, rất nhanh đã chạy tới khu vực của Ô Lỗ.
Kia là một mảnh đầm lầy chết chóc có chứa độc trùng khắp nơi, chướng khí hoành hành trong vòng ngàn dặm, khu vực này đều bị độc dịch xâm nhiễm, trên không trung có mây độc dày cộm ngưng tụ cả ngày, thi thoảng còn biến thành những cơn mưa đầy kịch độc, có thể ăn mòn cả xương cốt và nấu chảy kim loại.
Viên Minh thỉnh thoảng nhắm mắt để cảm ứng khí tức của Ô Lỗ, lưu lại khi có khi không ở bên ngoài, đi thẳng tới một hòn đảo lơ lửng ở trung tâm của đầm lầy độc.
Vừa mới tới gần, hắn liền nhìn thấy được một màn giật cả mình.
Lúc này Ô Lỗ đang xếp bằng phiêu phù trong đảo, phía dưới là một con suối độc đang quay cuồng, bốn phía của phù đảo thì lít nha lít nhít thi thể của các loại độc trùng, chồng chất như núi.
Hư không bốn phía có đủ các loại khói độc, độc chướng, nọc độc, tất cả đều ngưng tụ thành từng đạo linh lực ngũ thải ban lan kịch độc, vờn quanh người của Ô Lỗ, theo nhịp thở của gã mà không ngừng tụ hợp tới bên trong Vạn Thần Độc Đỉnh đang được đặt ở trước người gã.
Phía sau Ô Lỗ còn cắm một cây Vạn Thần Độc Phiên, nó đang thay thế gã không ngừng hấp dẫn lực lượng của Vạn Độc hội tụ đến.
Tu vi của Ô Lỗ lúc này đã thình lình đạt đến Pháp Tướng trung kỳ đỉnh phong, chính là lúc mấu chốt để trùng kích lên hậu kỳ.
Viên Minh dấy lên một ngọn lửa nóng hừng hực xung quanh thân mình, đem những thứ độc chướng nhích lại gần đều bốc hơi hết, ánh mắt hắn thì nhìn chằm chằm vào Ô Lỗ, trong mắt nổi lên một chút do dự.
Chỉ là quan sát trong nháy mắt, hắn đã phát hiện ra tình huống lúc này của Ô Lỗ có chút không thích hợp.
Độc chướng khí độc ở nơi đây tuy nhiều, chủng loại cũng cực kỳ phức tạp, nhưng dường như từ đầu tới cuối, chất lượng độc lại hơi kém một chút, khiến cho Ô Lỗ vận chuyển Vạn Độc Tà Công, không ngừng trùng kích bình cảnh, nhưng vẫn không thể thành công.
“Vậy để ta tới giúp ngươi một tay!” Viên Minh khẽ quát một tiếng.
Hắn vừa nói, vừa đưa tay vung lên, hai cái túi độc cấp bảy của Độc Nguyên Thú bắn ra, thẳng đến chỗ của Ô Lỗ.
Lúc túi độc bay đến giữa không trung thì chịu sự dẫn dắt của Vạn Thần Độc Phiên, nhanh chóng tới gần phía Ô Lỗ, không đợi rơi vào bên trong Vạn Thần Độc Đỉnh, cũng đã có rất nhiều nọc độc thẩm thấu ra ngoài.
Ô Lỗ cảm nhận được kịch độc hoàn toàn mới đột nhiên xuất hiện, lập tức mừng rỡ, vội vàng vận chuyển độc công thu nạp.
Hai cái túi độc rơi vào bên trong Vạn Thần Độc Đỉnh, dung hợp cùng với các loại kịch độc mà đã góp nhặt lúc trước, nguyên bản Độc đỉnh từ màu xanh thẫm đột nhiên biến thành màu đen, và sáng lên quang mang ngũ sắc, từng vòng từng vòng độc chướng từ đó khuếch tán ra, lan tràn hướng về bốn phương tám hướng.
Viên Minh thấy vậy thì vội vàng để cho Tịch Ảnh về lại bên trong Tu La Cung trước, bản thân hắn cũng phong bế hô hấp, Liệt Nhật chân hỏa cũng bao kín cơ thể, để ngăn cách độc chướng xâm nhập.
Ô Lỗ nhìn thấy Vạn Độc Chi Lực dã ngưng tụ thành, lúc này mới dùng hai tay nắm chặt độc đỉnh, bắt đầu thu nạp kịch độc.
Trong phút chốc, Vạn Độc tà công bị gã vận chuyển tới cực hạn, quang mang ngũ sắc kia đi sâu vào thể nội, ngưng vào đan điền, bắt đầu hoàn thành dung hợp cùng với pháp lực của gã.
Vừa lúc bắt đầu, hai phe dung hợp cũng coi như bình ổn, nhưng chỉ mấy hơi thở sau thì loại dung hợp này đã bắt đầu trở nên dị thường, hình như có kịch độc theo đan điền của gã tràn ra ngoài, xông lên tiến vào tạng phủ.
Bản thân Ô Lỗ đã sớm là Vạn Độc chi thể, tạng phủ có kháng tính rất mạnh với kịch độc, nhưng đối với kịch độc ngũ sắc hoàn toàn mới vừa được dung hợp này lại không có lực mà chống đỡ.
Chỉ ngắn ngủi không đến ba cái hô hấp, tạng phủ của gã đã bị trọng thương, miệng mũi tai đều có máu đen nhánh chảy ra giống như từng con giun uốn lượn dài ngoằng.
Viên Minh thấy tình thế không ổn, lập tức lách mình đi vào bên người của gã, đưa tay đè lại bờ vai của gã, điều động lực bản nguyên của Thế Giới Chi Thụ độ vào trong cơ thể của gã, chữa trị tạng phủ vừa bị kịch độc hủy hoại sinh cơ kia.
Theo đại lượng Vạn Mộc bản nguyên chi lực tiến vào thể nội, tạng phủ của Ô Lỗ đã được chữa trị tạm thời, nhưng cũng không có cách nào duy trì quá lâu, thì lại bị kịch độc ăn mòn lần nữa.
“Lực lượng ăn mòn của kịch độc này mạnh hơn nhiều so với lực chữa trị của ta, tiếp tục như vậy không phải biện pháp.” trong lòng Viên Minh có cảm giác nặng nề.
Hắn vội vàng vận khởi thần niệm, dò xét đan điền của Ô Lỗ.
Vừa nhìn vào mới phát hiện ra, việc dung hợp giữa linh lực trong đan điền của Ô Lỗ và kịch độc ngũ sắc đã rơi vào đình trệ, Nguyên Anh của gã đã gặp phản phệ, gần như sụp đổ.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Viên Minh cũng bất chấp hết.
Hắn lúc này vận chuyển hỗn độn đạo quả, đem một sợi hỗn độn chi lực độ vào trong đan điền của Ô Lỗ.
Hỗn độn chi lực có công hiệu luyện hóa linh lực rất mạnh, nhưng chỉ một chút hỗn độn chi lực lại không đủ để luyện hóa linh lực, nhưng nó lại có thể kéo theo kịch độc cùng linh lực vận chuyển, gia tốc quá trình dung hợp của bọn chúng.
Quả nhiên, khi một sợi hỗn độn chi lực rơi vào bên trong đan điền, việc dung hợp đã rơi vào đình trệ kia lại lần nữa vận chuyển.
Linh lực cùng kịch độc ngũ sắc ở đan điền của Ô Lỗ lại cấp tốc xoay tròn, hóa thành một mảnh nhỏ ngũ sắc tinh vân, ở trong đó đang mơ hồ sinh ra từng đạo lực lượng dẫn dắt tụ hợp, đem những kịch độc tràn ra ngoài kia hấp thụ ngược trở về lần nữa.
Nhưng mà chỉ sau một lát, chúng cuối cùng dung hợp thành công, Ô Lỗ cũng theo đó mà đột phá tới Pháp Tướng hậu kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận