Tiên Giả

Chương 210: Quy khứ lai hề

“Ô Lỗ có thân phận gì, ta đã biết từ lâu, còn ngươi một người Đại Tấn quốc đi lên từ thân phận thú nô, tu vi tinh tiến với tốc độ cực nhanh, khả năng rất cao là có quan hệ với Phá Hiểu, ta chính là vì biết điều này nên mới nhìn người bằng con mắt khác, nhiều lần các trưởng lão khác hỏi tới còn che giấu giúp ngươi.” Lăng Tống Hoa tiếp tục nói.

“Đa tạ Lăng tiền bối chiếu cố.” Viên Minh nói.

Hỏa Sàm Nhi ở bên cạnh nhảy lên đầu vai Viên Minh, cọ đầu vào đầu hắn. Viên Minh nhẹ nhàng vuốt ve nó.

“Bích La Động dưới bàn tay chỉ đạo của Trần Thương Khung, ngày thường làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, từ lâu đã khiến người người oán giận, hủy diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn. Phá Hiểu diệt Bích La Động dù ta không muốn giúp nhưng cũng vui vì chuyện đã thành.” Lăng Tống Hoa lạnh lùng nói.

Viên Minh khẽ giật mình, thì ra Lăng Tống Hoa nghĩ hắn là nội gián do Phá Hiểu cài vào nên trước đây mới nhiều lần chiếu cố hắn, đúng là trời xui đất khiến.

“Ngươi biết mục đích ta giữ ngươi lại rồi chứ?” Lăng Tống Hoa hỏi.

“Xin Lăng tiền bối chỉ rõ.” Viên Minh không dám đoán bừa, thành thực nói.

“Ngày trước người tìm Bạch Viêm kim tim giúp ta, ân tình này ta mãi chưa hồi đáp, vốn định luyện chế một kiện pháp khí phi hành cho ngươi, nhưng giờ Phá Hiểu hủy diệt Bích La Động, mọi vật liệu ta cất trong nhà kho Hỏa Luyện đường đều bị cướp đi, việc này e là không cách nào làm xong được.” Lăng Tống Hoa nói.

“Lăng tiền bối nhọc lòng suy nghĩ rồi, ta đã có một con linh thú phi hành, có pháp khí phi hành hay không cũng không sao. Khối Bạch Viêm kim tinh kia cũng chỉ là ta ngẫu nhiên có được, hơn nữa cũng chẳng tốn mấy công sức, chuyện hồi báo Lăng tiền bối không cần để trong lòng nữa.” Viên Minh từ chối nói.

“Ha ha, Viên Minh ngươi có điều chưa biết, công pháp mà Tống Hoa tu luyện hơi kỳ lạ, có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với tâm cảnh, đại ân giúp nàng tìm Bạch Viêm kim tinh của ngươi, nếu không báo đáp e là sẽ để lại tai họa ngầm, việc này ngươi đừng từ chối nữa.” Một âm thanh truyền tới, thì ra là Ngư Ông Lý Truy đi tới.

“Lý tiền bối.” Viên Minh đứng lên nghênh tiếp.

“Ngươi ta là bạn vong niên, không cần khách sáo như vậy, mau ngồi đi.” Lý Truy cười ha ha nói.

“Ta ở đây có hai cách bồi thường, một là đưa cho ngươi một khoản linh thạch tương đương với giá thị trường của Bạch Viêm kim tinh, hai là luyện chế cho ngươi một kiện pháp khí loại hình khác.” Lăng Tống Hoa nói.

Nghe lời này, trong lòng Viên Minh chợt nảy ra một ý niệm.

“Nếu Lăng tiền bối đã nói vậy, tại hạ to gan xin đưa ra một yêu cầu, người không cần luyện chế pháp khí cho ta, chỉ cần thăng cấp vậy này lên pháp khí thượng phẩm là đủ.” Hắn lấy cây hắc châm kia ra rồi nói.

Châm này là pháp khí trung phẩm có uy lực kinh người, lại sử dụng vật liệu phẩm chất cực cao, thậm chí còn cao hơn Hàn Tinh kiếm, theo hắn dự đoán thì dư điều kiện để tiến cấp pháp khí thượng phẩm.

Lăng Tống Hoa nhận hắc châm rồi vận thần thức kiểm tra, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Châm này được luyện chế từ vẫn thạch! Vẫn thạch đủ để luyện chế pháp bảo, đương nhiên là thoải mái tiến cấp pháp khí thượng phẩm. Có điều châm này có sẵn hai phù văn, ngươi có muốn giữ lại không?” Nàng hỏi.

“Hai phù văn này cực kỳ phù hợp với pháp khí hắc châm, ta muốn giữ chúng ta, Lăng tiền bối thêm phù văn Tật Phong vào nữa là được.” Viên Minh đáp.

“Tốt, ta lập tức đi luyện chế cái này, một ngày là có thể làm xong.” Lăng Tống Hoa lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Viên Minh đang tính nói không cần gấp thì thân ảnh Lăng Tống Hoa đã biến mất ngoài cửa, trong phòng chỉ còn hai người hắn và Ngư Ông.

“Trước kia đã có cảm giác tiền bối ngài và Tam động chủ có quan hệ không ít, không ngờ hai ngươi lại kết thành đạo lữ, thực đáng chúc mừng.” Viên Minh ha ha cười nói.

“Ta giờ không còn muốn gì khác, chỉ mong cùng Tống Hoa nắm tay chung sống bên nhau.” Lý Truy chậm rãi nói.

“Hiện giờ Trần Thương Khung đã chết, Bích La Động cũng đã diệt, ngài không có ý định trùng kiến Tam Tinh Sơn sao? Bằng vào ngài và Lăng tiền bối hai vị tu sĩ Kết Đan kỳ, muốn trùng kiến Tam Tinh Sơn cũng không phải chuyện khó.” Viên Minh hỏi.

“Đi qua thế sự xoay vần, trải qua nhân sinh chìm nổi, ta từng nhìn xuống thương sinh, cũng từng rớt xuống phàm trần. Tiên là cái gì? Cái gì là tiên? Ta tuy là tiên giả nhưng đã vô tâm vấn tiến, chuyện cũ như tù tỏa thanh yên, đều đã qua rồi, quãng đời còn lại như giấc mộng, chỉ mong lòng không vướng bận.” Lý Truy tựa lưng vào ghế, duỗi thẳng lưng, trong mắt lộ ra vẻ thoải mái.

“Hay cho một câu lòng không vướng bận! Ta dù bước vào tiên đồ chưa lâu, những cũng chưa bao giờ cảm thấy tiên giả sung sướng hơn phàm nhân. Có bao nhiêu chuyện đấu đá, nhân tình ấm lạnh, chỉ vì một chút tài nguyên bảo vật mà suốt ngày bôn ba vất vả, chẳng bằng một hiệp khách giang hồ lưu lạc tiêu dao khoái hoạt lưu lạc chốn phàm tục.” Viên Minh nghe vậy, cảm khái nói.

“Ha ha, Viên tiểu hữu có thể nghĩ thông điểm này, đạt tới tâm vô bàng vụ, tự tại không gò bó, tâm cảnh đã vượt xa tu sĩ tầm thường. Cái gọi là tiên giả, cận giả tu thân, viễn giả tu tâm, tiên từ phàm mà ra, sơ tâm tìm trường sinh, quay về bản ngã, đại đạo có hy vọng.” Lý Truy ha ha cười nói.

“Từ đây thế gian thiếu đi một tiên giả Lý Truy, nhiều thêm một nhàn nhân Ngư Ông.” Viên Minh cũng cười nói.

Hai người trời sinh hợp ý, nói chuyện mãi tới khuya với từ biệt.

Viên Minh không đổi chỗ ở mà đả tạo nghỉ ngơi ở ngay thiên sảnh gian nhà lá này một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Tống Hoa mang theo vẻ hơi mệt mỏi đi tới nhà tranh.

“Đã xong, người tới xem có vừa lòng không?”

Viên Minh mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng đen hiện lên, cây hắc châm kia thình lình xuất hiện trước người hắn.

Lấy thần thức hiện tại của hắn mà không thấy rõ được quỹ tích di chuyển của châm này.

“Đa tạ Lăng tiền bối!” Viên Minh trong lòng mừng rỡ, nói lời cám ơn xong liền cầm lên quan sát kỹ càng.

Ngoại hình cây châm này không thay đổi bao nhiêu, vẫn là kiểu dáng nhỏ gọn màu đen, nhưng hắn có thể cảm nhận được linh lực bên trong nó tăng lên rất nhiều.

Khắc hóa càng nhiều phù văn càng có thể kích phát linh lực của bản thân vật liệu.

Sau khi tiến cấp pháp khí thượng phẩm, uy năng của hắc châm đã vượt xa lúc trước.

Hắn vận pháp lực rót vào trong hắc châm, tức thì ba phù văn trong đó đều được kích phát. Hắc châm “xẹt” một cái liền biến mất không thấy đâu nữa, sau một thoáng liền thuấn di xuất hiện ở chỗ cách đó mấy chục trượng.

Thần thức của hắn suýt chút nữa không theo kịp nó, hắc châm khẽ rung một chút rồi mới ổn định lại.

“Cây hắc châm này kích thước nhỏ, tốc độ vốn rất nhanh, giờ khắc thêm phù văn Tật Phong vào nữa nên về mặt tốc độ lại tăng thêm. Nhưng cũng chính vì thế mà việc điều khiển sẽ có chút khó khăn, vẫn là đợi tới khi người tiến cấp Trúc Cơ kỳ, khi lực lượng thần thức đủ cường đại rồi hãy tiếp tục dùng châm này thì tốt hơn, nếu không một khi điều khiển không được, rất dễ ngộ thương kẻ khác.” Lăng Tống Hoa căn dặn.

“Đa tạ Lăng tiền bối nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ.” Viên Minh miệng nói vậy nhưng trong lòng nở hoa.

Nếu bàn về pháp lực thì hắn với tu sĩ Trúc Cơ kỳ vẫn còn khoảng cách không nhỏ, nhưng nếu nói về lực lượng thần hồn thì sau khi đột phát tầng ba Minh Nguyệt quyết, hắn tự tin cường độ thần hồn của mình đủ để so với bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào.

Việc đã xong, Viên Minh liền cáo từ rời đi.

Lăng Tống Hoa và Lý Truy cũng không giữ lại mà đích thân tiễn hắn rời cốc.

Điều khiến Viên Minh kinh ngạc chính là hôm qua trong sơn cốc còn có một đám đệ tử Hỏa Luyện đường, mà giờ phút này hoàn toàn không thấy bóng dáng một ai, cả sơn cốc trống trải yên tĩnh, phảng phất như quay lại trước kia.

“Đám Phương Cách sư huynh đâu rồi?” Viên Minh hỏi.

“Hai người chúng ta không định trùng kiến Tam Tinh Sơn, đám Phương Cách đã được ta cho nghỉ, bọn họ có con đường phải tự mình đi, thiên hạ rộng lớn xiết bao, không nên cứ ru rú ở mãi một đời trong sơn cốc này.” Ngư ông Lý Truy cười đáp.

Viên Minh rất tán thành điều này.

“Viên Minh, sau này nếu gặp được đám Phương Cách, hãy chịu khó chiếu cố chúng một chút.” Lăng Tống Hoa nói.

Viên Minh dĩ nhiên đáp ứng ngay, tiếp đó lấy Ngự Thú phù thạch ra nắm trong tay, vỗ nhẹ túi linh thú màu trắng bên hông, tức thì một con linh hạc cổ xanh lông trắng bay ra.

“Viên mỗ tạm từ biệt, sau này có cơ hội lại tới thăm hai vị, hy vọng lần sau khi gặp lại, hai vị tiền bối đã có người kế tục!” Hắn tung người nhảy lên lưng Thanh Vân hạc, vui cười từ biệt.

Ngư ông Lý Truy vẫn giữ nụ cười sảng khoái trên mặt, trong khi đó Lăng Tống Hoa khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, vung tay đánh ra một chưởng, mắng: “Cút, không biết giữ mồm giữ miệng, đáng đánh.”

Viên Minh cười ha điều khiển Thanh Vân hạc vỗ cánh bay lên, tránh thoát chưởng phong của Lăng Tống Hoa. Hắn vẫy tay chào từ biệt hai người, thoáng chốc sau đấy đã rời xa mảnh sơn cốc này.

Thanh Vân hạc bay khá nhanh, không bao lâu đã bỏ Bích La Động lại phía sau lưng.

Hỏa Sàm Nhi nhảy lên nóc nhà nhìn theo hướng Viên Minh rời đi, không ngừng kêu chít chít, giống như biết Viên Minh đi xa, muốn nói lời từ biệt hắn.

Viên Minh đón gió khoanh chân ngồi trên lưng bạch hạc, nhìn qua dãy núi phía dưới. Câu trả lời của Tam động chủ đã giải trừ nghi hoặc cuối cùng của hắn, khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác thoải mái đã rất lâu rồi không có.

Hắn hít sâu một hơi, một lần nữa lấy pháp khí hắc châm ra rồi vận khởi một cỗ thần thức hùng hậu rót vào thân châm.

Pháp khí hắc châm tỏa hắc quang dày đặc rồi từ từ lơ lửng bay lên, tiếp đó dần tăng tốc từ chậm tới nhanh, lao vùn vụt xung quanh.

Lực lượng thần hồn mà Viên Minh rót vào hiện tại đủ để điều khiển pháp khí hắc chậm, đã không còn có vẻ vất vả như trước, thay vào đó, hắc châm bay càng lúc càng nhanh, hơn nữa không có chút bất ổn nào.

Chỉ thấy một bóng đen nhỏ bé lấp lóe lao vùn vụt trong không trung quanh đó, thoạt nhìn giống như có bốn năm cây châm đang nối nhau bay đi.

Viên Minh khẽ chớp mắt, đưa tay điều khiển hắc châm dừng lại.

Hắc châm tuy hiện tại nhanh như điện chớp, nhưng hắn cảm nhận được uy năng của châm này còn chưa được kích phát lên mức tối đa, hồn lực mà hắn rót vào vẫn còn chưa đủ.

Viên Minh thầm vận Minh Nguyệt quyết, một con hồn nha liền từ mi tâm bắn ra, chui vào trong pháp khí hắc châm.

Hắc châm lập tức hỏa hắc quang dày đặc, thân châm hoàn toàn chìm vào trong hắc quang.

Viên Minh lộ vẻ ngạc nhiên pha lẫn vui mừng, bấm niệm pháp quyết điểm ra.

Pháp khí hắc châm nhoáng cái biến mất không thấy gì nữa, gần như cùng thời điểm đó, trong khoảng rừng phía dưới chợt có tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên.

Một con hung thú hắc trư cao bằng nửa người lao vọt ra, giữa trán của nó có một cái lỗ nhỏ như cây kim, máu tươi từ đó từ từ chảy ra.

Hung thú hắc trư chỉ chạy được thêm mấy bước, cả người bỗng lắc lư rồi đổ vật ra đất, còn hắc châm thì treo lơ lửng sau lưng hung thú hắc trư, thâm châm bóng loáng như mới, không hề có dấu máu dính lại.

Nụ cười trên mặt Viên Minh càng thêm rạng rỡ, hắn lại bấm niệm pháp quyết điểm ra, tức thì pháp khí hắc châm lóe cái rồi biến mất.

Sau chỉ mấy nhịp thở, ở chỗ cách đó gần một dặm, một con hung thú thanh lang kêu gào thảm thiết rồi nhanh chóng đổ quỵ xuống.

Viên Minh thầm vui mừng đưa tay vẫy nhẹ.

Bóng đen hiện lên trong lòng bàn tay, pháp khí hắc châm đã quay trở về.

Hồn nha trực tiếp vào trong pháp khí hắc châm để điều khiển nó đưa lại hiệu quả vượt quá dự tính của hắn.

Hồn nha có hồn lực vừa dồi dào lại cô đọng, cực kỳ thích hợp để điều khiển loại pháp khí thượng phẩm mang nhiều phù văn như hắc châm.

Viên Minh lần đầu tiên dùng hồn nha điều khiển pháp khí lại phát hiện ra một điều hắn không ngờ tới, đó là phạm vi công kích của pháp khí hắc châm cũng được mở rộng thêm rất nhiều.

Phạm vi công kích của một kiện pháp khí phụ thuộc vào hai yếu tố thần thức và pháp lực.

Pháp lực có thể bám bên trong pháp khí, đôi bên có liên hệ chặt chẽ nên dẫu pháp khí bay ra một quãng khá xa cũng sẽ không bị tách ra, nhưng thần thức lại không được như vậy, nó vốn không cách nào dung hợp cùng pháp khí, chỉ cần vượt quá phạm vi bao phủ sẽ đứt gãy liên hệ.

Thông thường mà nói, thần thức của tu sĩ có thể tỏa ra xa bao nhiêu thì phạm vi công kích của pháp khí cũng rộng bấy nhiêu.

Tu sĩ bình thường, dù là Trúc Cơ kỳ thì phạm vi bao phủ của thần thức cùng lắm cũng chỉ khoảng trăm trượng, trong khí phạm vi di chuyển của hồn nha lại đạt tới mức khủng bố, ba mươi dặm.

Đối với Viên Minh mà nói, phạm vi tấn công của pháp khí hắc châm không còn là cực hạn của thần thức, mà là mức tối đa mà pháp lực có thể bám vào.

Vẫn thạch là một loại vật liệu đặc biệt, có khả năng dung hợp khăng khít với pháp lực của hắn, trong phạm vi ba trăm trượng sẽ không bị tách ra, thế nên phạm vi công kích của pháp khí hắc châm đã đạt tới ba trăm trượng, thực sự khá dọa người!

Đánh lén từ khoảng cách ba trăm trượng, lấy hiệu quả ẩn nấp của hắc châm nữa thì dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng chưa chắc trốn được.

Nghĩ tới đây, lòng Viên Minh trở nên kích động, lập tức điều khiển Thanh Vân hạc bay sâu vào trong Thập Vạn Đại Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận