Tiên Giả

Chương 573: Vây khốn

Mấy người Hoa Chi còn chưa xuất thủ thì những thụ nhân kia đã bắt đầu chuyển động.

Năm Nguyên Anh kỳ kia yên lặng không nói, dưới chân ba mươi sau thụ nhân Kết Đan kỳ kia nhao nhao mọc rễ, mi tâm sáng lên một đạo ấn ký mờ ảo, đường gân mạch trên cả người cũng sáng rõ lên.

Trong tích tắc, cả khu vườn như sống lại, cây côi bốn phía dựng ngược lên, dây mây rậm rạp đan xen giăng kín khắp nơi, chớp mắt đã bện thành một pháp trận hình cái lồng cực lớn.

Hắc Trúc Tẩu vung pháp bảo cần câu trong tay lên, dây câu màu đen bắn ra như hóa thành một thanh đại đao chém vào dây mây xung quanh.

Dây câu đen nhìn mỏng manh như cực kỳ sắc bén, chém ra một lỗ thủng lớn.

Nhưng mà pháp trận này được vận chuyển bằng linh lực thuộc tính mộc vô cùng hùng hồn, không ngừng sinh sôi, dây mây cũng cấp tốc lấp kín lỗ trống lại, chớp mắt đã khôi phục như ban đầu. Từng ngọn dây mây lại bắt đầu cuốn lấy dây câu đen.

“Hử, thứ quỷ quái gì vậy?” Thạch Nghiễn Sư không khỏi chửi một tiếng.

Lúc này năm Nguyên Anh kia đã bấm thủ quyết, thúc giục pháp trận vừa mới hình thành.

Toàn bộ pháp trận hình cái lồng chợt sáng rực lên, ánh sáng xanh lục như từng ánh sao từ pháp trận tản ra như vô số con đom đóm mang màu xanh lục chậm rãi trôi nổi trong không trung, vô cùng mỹ lệ và nổi bật dưới ánh trăng tròn.

Chỉ tiếc là mấy người đang trong pháp trận, không còn tâm trí đâu mà thưởng cảnh. Bọn họ chỉ cảm thấy không khí xung quanh như ngưng tụ lại, một lực lượng vô hình như một sợi dây thòng lọng không ngừng trói quanh người cả bọn lại.

Ngay sau đó, Hoa Chi phát hiện cây cỏ dưới chân đang cấp tốc khô héo đi, mặt đất vốn còn ẩm ướt đã nhanh chóng trở nên khô nẻ, xuất hiện những đường nứt ngang dọc. Thiên địa linh khí vốn nồng đậm cũng cấp tốc trở nên mỏng manh.

“Khụ khụ..." Vạn Hoa Cô ho khan một trận.

Long Trùng cũng cảm thấy cổ họng chợt khô ngứa, làn da cũng căng cứng.

“Không tốt, thụ nhân này đang lợi dụng đại trận rút hết thủy khí cùng thiên địa linh khí đi. Đây là trận pháp gì vậy?” Ô Lỗ kinh hãi nói.

“Không nên để lâu, nhanh chóng phá trận nếu không chúng ta sẽ bị vây chết ở chỗ này mất!” Hắc Trúc Tẩu khàn giọng hô lên.

Dứt lời, y xông đến bức tường dây mây bên cạnh, vung tay ném ra một tấm phù lục màu đỏ.

Lá phù bay ra, bốc cháy giữa không trung. Một hỏa cầu màu vàng đỏ xuất hiện, nện ầm một tiếng vào vách tường dây mây kia.

Lửa cháy nóng rực nhanh chóng đốt cháy bức tường, đốt cháy một mảng lớn nhánh dây mây.

Thế nhưng ngọn lửa không bùng cháy quá lâu mà đã nhanh chóng tàn đi, rồi dần bị tắt mất.

Long Trùng thấy thế mới đâm một thương trong tay ra, mũi tương run lên, bộc phát ra một luồng sáng màu xanh lam. Một quầng hơi nước xuất hiện, như thể biến thành một con sóng thần quét qua, đập tới bức tường dây mây.

"Ầm ầm" một tiếng nổ lớn vang lên.

Vách tường dây mây rung lắc, nhưng có thể thấy được vách tường nhanh chóng hấp thụ hết một lượng lớn hơi nước, đồng thời rất nhiều chỗ hư hại trên mặt tường cũng nhanh chóng được khôi phục lại.

“Hỏa công không được, thủy công cũng không được, phá trận thế nào đây?” Sắc mặt Hắc Trúc Tẩu hoàn toàn âm trầm đi.

Bên kia, trong Lưu Kim điện.

Bạch Lân thượng nhân, Minh Không nữ vương cùng đại hán Thủy Viên tộc dựa lưng vào nhau đối kháng với ba mươi sáu thụ nhân Kết Đan kỳ đang vây công xung quanh.

Cũng giống bên phía Hoa Chi, bọn họ cũng bị pháp trận thuộc tính mộc vây khốn, chỉ là bên này không có nhiều cây cối nên uy lực của pháp trận yếu hơn không ít.

Nhưng dù vậy bọn họ cũng bị bức đến chật vật không chịu nổi, khó có thể duy trì được nữa.

Đúng lúc này có năm bóng người từ dưới đất chui lên, là năm Nguyên Anh cao lớn với làn da màu xanh biếc, vẻ mặt đờ đẫn, ngoại trừ vẻ công kích trong ánh mắt thì không còn có vẻ gì khác.

“Bạch Lân thượng nhân, ngươi hại chết chúng ta rồi, biết vậy không nên tách khỏi đám người Hắc Trúc Tẩu kia ra. Lần này hay rồi, tất cả chúng ta xong rồi.” tráng hán Thủy Viên tộc mang theo vẻ đắng chát, không kìm được oán giận trách móc.

Sắc mặt Bạch Lân thượng nhân âm trầm không nói gì.

“Lúc này oán trách nhau có ích lợi gì, vẫn nên nghĩ cách thoát thân đi.” Minh Không nữ vương nói.

“Chúng ta vốn không cách nào phá vỡ đại trận này được, hiện tại lại thêm năm Nguyên Anh kỳ tới nữa, ngoại trừ chết ra chúng ta còn cách nào khác không?” Tráng hán Thủy Viên tộc gần như sụp đổ nói.

Minh Không nữ vương nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tráng hán Thủy Viên tộc như vậy không khỏi hiện lên vẻ khinh bỉ, nói: “Hầu đạo hữu rảnh rỗi gào thét như vậy không bằng cầu nguyện Minh Nguyệt thần đi, nhìn xem có được hắn che chở hay không?”

“Ngươi cho rằng ta không cầu nguyện hay sao? Minh Nguyệt thần căn bản không trả lời.” Tráng hán Thủy Viên tộc tuyệt vọng đáp.

Minh Không nữ vương cũng thầm thở dài. Lời cầu nguyện của nàng cũng không được đáp lại, không biết là do đại trận ngăn cản hay vị Minh Nguyệt thần kia đã từ bỏ bọn họ.

“Bạch Lân, lúc này ngươi còn thủ đoạn gì thì mau lấy ra đi, chậm trễ nữa chúng ta hao hết pháp lực thật sự không có lực hoàn thủ nữa.” Minh Không nữ vương nhìn về phía Bạch Lân thượng nhân.

Bởi Bạch Lân cực lực ra chủ ý nên ba người bọn họ mới rời khỏi đội ngũ, tâm tư của gã rất kín kẽ, tất sẽ không bày ra chủ ý nhảm.

“Hai vị đạo hữu chớ hoảng, ta có một cách có thể phá vỡ cục diện trước mắt, thậm chí hóa giải được nguy cơ trước mắt này.” Bạch Lân thượng nhân rốt cục mở miệng.

“Cách gì?” Tráng hán Thủy Viên tộc nghe vậy mừng rỡ.

“Hiện còn không thể nói, nơi đây chưa chắc không có người đang giám thị. Hai vị nghe theo lời ta, lát nữa phiền Minh Không đạo hữu vứt bỏ Vạn Thủy kính, tự bạo phóng thích đại lượng thủy lực, sau đó lợi dụng Băng Phách tỳ bà thử đóng băng đám thụ nhân này. Hầu đạo hữu thừa cơ thi triển Phúc Hải côn pháp nhắm một hướng toàn lực phá vây, chuyện còn lại cứ giao cho ta.” Bạch Lân thượng nhân truyền âm nói.

Minh Không nữ vương nhíu mày, Vạn Thủy kính quan trọng với nàng thế nào không cần nói cũng biết, nhưng so ra thì tính mạng đương nhiên quan trọng hơn.

“Được.” nàng gật đầu đồng ý.

Tráng hán Thủy Viên tộc đương nhiên không có dị nghị.

Minh Không nữ vương lập tức ra tay, hít sâu một hơi, tay vung về phía trước. Vạn Thủy kính hiện ra.

Chỉ thấy hai tay nàng ta giơ cao, bảo kính bay lên không trung phía trên đỉnh đầu ba người.

Minh Không nữ vương phất tay, liên tục rót pháp lực trong cơ thể đi vào Vạn Thủy kính.

Bảo kính lơ lửng tỏa ra hào quang sáng chói mắt, bên trong mặt kính hiện lên một mảng sóng biển xanh thẳm, nước biển cuồn cuộn, thế nước hùng hồn như thể nước lũ sắp nổ tung, không ngừng va đập vào mặt kính.

“Chuẩn bị đi.” Minh Không nữ vương hô to một tiếng, chuẩn bị tự bạo Vạn Thủy kính.

Nhưng giọng nói của nàng vừa vang lên đã bị đột ngột ngừng lại.

Sau lưng nàng bị đánh mạnh, cả người té nhào ra đất, miệng phun một ngụm máu tươi. Vạn Thủy kính treo giữa không trung cũng theo đó mà rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.

Đồng thời té nhào cùng nàng, còn có tráng hán Thủy Viên tộc.

Gã cũng bị một trúng công kích từ phía sau lưng, thương thế nặng hơn, từ sau lưng đến bụng bị một quyền đánh nát như bao tải rách bay ra ngoài, miệng vết thương nhanh chóng biến thành màu tím đen, hiển nhiên là đã trúng kịch độc.

Mặt đất dưới thân hai người nứt ra, hơn mười ngọn dây leo ngoi lên quấn quanh thân thể bọn họ.

Một lực lượng giam cầm chảy vào, pháp lực của cả hai bị giam cứng lại, thân thể cũng không động đậy được.

Sau lưng hai người, Bạch Lân thượng nhân cúi người nhặt Vạn Thủy kính lên, sau đó nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, giơ cao hai tay khỏi đỉnh đầu, miệng la lớn: “Tu sĩ Bạch Lân Thiên Xà đảo, nguyện dâng sinh mệnh lên Bất Tử tiên thụ đại nhân, vĩnh viễn phụng dưỡng.”

Biến cố bất ngờ khiến hai người Minh Không nữ vương bất ngờ không kịp đề phòng, thậm chí năm tu sĩ Nguyên Anh kia cũng không kịp phản ứng, mặt đờ đẫn toát ra vẻ nghi hoặc.

"Bạch Lân, ngươi điên rồi sao?" Tráng hán Thủy Viên tộc miệng phun máu tươi, lớn tiếng gầm thét.

“Ta không điên, là các ngươi quá ngu. Các ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng mấy người chúng ta có thể đối kháng được với Bất Tử tiên thụ? Thay vì tử chiến mà chết một cách vô giá trị, ta nguyện quy thuận Bất Tử tiên thụ. Những đám người hầu của tiên thụ kia không chỉ có lực lượng cường đại mà còn trường sinh bất tử, đây mới là cơ duyên lớn nhất ở Tam Tiên đảo này. Các ngươi vậy mà coi như không thấy, quả thật quá ngu xuẩn!” Bạch Lân thượng nhân cuồng nhiệt hô lên.

Minh Không nữ vương nhìn thấy vậy, môi khẽ run, cuối cùng lại không nói gì cả.

Bên trong tòa tháp đen.

Năm đại hán Nguyên Anh kỳ da xanh mang theo ba mươi sáu thụ nhân Kết Đan kỳ cũng kết thành một tòa đại trận.

Đám người Nguyên Vô Cực và Lộng Triều tán minh đều bị vây khốn bên trong, tình hình bọn họ đỡ hơn bên phía Minh Không nữ vương một chút. Tuy rằng trên người bọn họ đều bị thương nhưng cũng không tính là quá nặng.

“Đai ca, xem ra phiền phức rồi.” Băng Ly nhìn năm tu sĩ Nguyên Anh kia, sắc mặt càng thêm khó coi.

Nguyên Vô Cực lại bình tĩnh, tựa hồ không quá lo lắng mà nhìn về một thụ nhân Kết Đan kỳ trước mặt.

Dù người này đã biến thành thụ nhân nhưng vẫn nhận ra được dáng vẻ lúc trước, là Ngô Việt Chi của Phá Hiểu tán minh.

Ngô Việt Chi nhận thấy ánh mắt của Nguyên Vô Cực bèn quay đầu nhìn lại, ánh mắt đờ đẫn hiện lên một tia linh động.

Đúng lúc này, trên người năm đại hán da xanh chợt bùng sáng ánh hào quang.

Bên trong Thường Thanh viên.

Công kích của đám người Hoa Chi liên tiếp gặp thất bại, vẫn còn chưa tìm được biện pháp đột phá vòng vây thì năm tu sĩ Nguyên Anh kia đã tiến hành phản kích.

Pháp quyết trên tay năm Nguyên Anh kia biến đổi, toàn thân đồng thời tỏa ra ánh sáng.

Chớp mắt tiếp theo, đại trận vây khốn bọn họ như sống lại. Vách tường dây mây bùng lên hào quang màu xanh phỉ thúy, điên cuồng đâm vào bọn họ.

Bên trong pháp trận, đám bột phấn màu xanh lục lặng yên tung bay khắp nơi.

Ngoại trừ Hoa Chi, tất cả mọi người đều vội vàng nín thở, tránh hít phải bột phấn màu xanh lục kia.

Dây leo trên vách tường hấp thụ hết hơi nước, không ngừng biến lớn ra. Mặt đất dưới chân khô cạn, khe nứt nẻ cũng toác rộng ra, làn da mọi người nhanh chóng khô quắt lại.

“Ầm” một tiếng.

Cây gậy trúc của Hắc Trúc Tẩu bị một dây leo màu phỉ thúy đánh trúng, khiến cả người y cũng bị đánh bay đi theo.

Ngay sau đó, âm thanh va chạm không ngừng vang lên. Mấy người Hoa Chi cũng nhao nhao bị đánh trúng, nháy mắt đã té nhào xuống đất, bị đám dây leo chen chúc nhao lao đến trói chặt, kéo về phía vách tường.

Long Trùng thê thảm nhất. Y vừa sơ sẩy đã bị một ngọn dây leo đâm thủng bả vai, bị treo lên không trung rồi bị đám dây leo chen chúc đến bao bọc thành đòn bánh tét.

Chỉ mấy hơi thở, trong pháp trận cũng chỉ còn một mình Hoa Chi là có thể hành động được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận