Tiên Giả

Chương 1027: Không thể đi theo các ngươi

"Vấn Thiên giới từng là đại giới diện một phương, không chỉ có liên hệ với mỗi Xuất Vân giới chúng ta. Sau khi các ngươi đi vào, ngoại trừ tìm được cơ duyên thì rất có khả năng sẽ gặp phải chủng tộc từ các giới diện thần bí khác. Cũng may sau khi Vấn Thiên giới sụp đổ thì những tồn tại Đại Thừa có pháp lực vô cùng khổng lồ không cách nào đi xuyên qua hàng rào giới diện tiến vào được, nên các ngươi không cần phải lo lắng có tu sĩ Đại Thừa giới diện khác nhúng tay vào bí cảnh." Mộc đạo nhân còn nói thêm.
"Người của giới khác có đồng thời vào Vấn Thiên bí cảnh cùng lúc với chúng ta hay không?" Thanh Bình kiếm khách mở miệng hỏi.
"Hàng rào Vấn Thiên giới khi thì chắc chắn, khi thì bạc nhược yếu kém, mỗi ba ngàn năm lại có một lần hàng rào trở nên bạc nhược yếu kém, mới có thể thuận lợi mở ra thông đạo được. Cho nên các ngươi mới có thể tiến vào, mà các giới khác thì cũng tương tự thế." Mộc đạo nhân đáp.
"Ở trong Vấn Thiên bí cảnh có tồn tại người của Vấn Thiên giới năm đó hay không?" Tư Mã Trường Cầm hỏi.
"Theo như Đại Thừa thượng cổ dò xét thì lúc Vấn Thiên giới sụp đổ, tất cả đều sinh mệnh có trí tuệ bên trong giới đó đều đã chết cả, Đại Thừa cũng không may mắn thoát khỏi. Nhưng những yêu thú vô tri lại vẫn tồn tại, trải qua năm tháng tu luyện có lẽ không thiếu kẻ đột phá đến cấp bảy. Có lẽ chuyến này các ngươi sẽ gặp phải khiêu chiến lớn nhất." Mộc đạo nhân nghiêm mặt, trầm giọng nói.
Mọi người nghe vậy đều biến sắc mặt.
"Các ngươi cũng không cần quá lo lắng. Ngày xưa Vấn Thiên bí cảnh là giới diện hoàn chỉnh, không gian vô biên, yêu thú cấp bảy thưa thớt, cho nên cơ hội gặp phải có lẽ không lớn." Mộc đạo nhân thấy thế bèn an ủi.
Mọi người nghe vậy mới cảm thấy an tâm một chút nhưng trên mặt vẫn còn vẻ khẩn trương.
"Xuyên qua giới diện cực kỳ khó khăn, mặc dù chúng ta có thể đảm bảo đưa các ngươi tới được Vấn Thiên bí cảnh nhưng vị trí cụ thể lại không cố định. Có thể tìm được bảo vật hay không cũng chỉ dựa vào cơ duyên cùng vận khí mỗi người. Đây là địa đồ mà những tu sĩ Xuất Vân giới thăm dò qua từ trước tới nay, có ba mươi bảy khu vực, lại chỉ vẻn vẹn hai địa đồ có giáp giới với nhau, còn lại thì đều độc lập một mình." Mộc đạo nhân tiếp tục nói.
Nói xong ông ta phất tay, trước mặt mọi người hiện ra từng miếng ngọc giản lơ lửng trên không trung.
Viên Minh nhận lấy ngọc giản, đưa thần thức vào tìm hiểu, chỉ thấy mỗi miếng là một tấm bản đồ có diện tích cực kỳ rộng lớn. Nơi nhỏ nhất cũng có diện tích lớn hơn Vạn Yêu sơn mạch, mà Vấn Thiên bí cảnh lại quá rộng lớn nên bởi vậy chỉ có thể thấy được những điểm lốm đốm.
"Lần này lối vào bí cảnh được duy trì ngắn hơn bình thường, chỉ vẻn vẹn một năm mà thôi. Các ngươi tốt nhất vẫn không nên thăm dò quá xa, tránh bỏ lỡ thời gian không cách nào trở về được." Mộc đạo nhân lại dặn dò.
Sau đó ông ta ra lệnh cho mọi người trên bệ đá, còn mình thì cũng nhảy lên trên một cột ngọc trụ khác.
Chỉ một thoáng, trên ngọc trụ bộc phát ra linh quang xanh biếc, đi dọc theo xiềng xích tuôn xuống đài cao.
Cùng lúc đó, Băng Lan lão tổ cũng bấm niệm pháp quyết thi pháp, trên ngọc trụ hiện lên linh quang màu trắng bạc, hòa vào bên trong đài cao.
Hai cỗ linh quang giao thoa, dưới chân mọi người hiện lên những phù văn thật nhỏ như đom đóm bay lên trời, xoay quanh giao nhau hình thành một vòng xoáy ốc.
Đột nhiên không gian bốn phía bị vặn vẹo xé rách ra, một hắc cầu lớn chừng ngón cái hiện ra giữa vòng xoáy phù văn, rồi nổ bành một tiếng. Hắc cầu lập tức mở rộng, thôn phệ hết thảy phù văn, hình thành nên một hắc động xoay tròn trên đỉnh đầu mọi người.
Ánh sáng xanh biếc cùng màu trắng đi dọc lên đài cao, bò lên trên thân thể mỗi người, dừng một lát rồi chợt nổ tung, hào quang chiếu sáng hết cả đại điện dưới mặt đất, rồi lại bị hắc động cắn nuốt hết sạch.
Hết thảy bình ổn lại thì trên đài cao đã không còn bóng dáng đám người Viên Minh nữa.
Băng Lan lão tổ nhìn chăm chú vào hắc động giữa không trung, trên mặt hiện ra một tia lo lắng nói: "Ma giới lúc này khơi mào đại chiến, chẳng lẽ là muốn mượn nhờ Vấn Thiên bí cảnh trung chuyển, vượt qua phòng ngự Quy Khư đánh cho chúng ta không kịp trở tay? Dù sao trong tay bọn họ có Tam Giới tiên chu, có thể đơn giản xuyên thủng hàng rào giới vực, đưa binh sĩ tiến vào."
"Không cần phải lo lắng, mặc dù Tam Giới tiên chu có thể xuyên thủng hàng rào giới vực nhưng mỗi lần đột phá cần tiêu hao rất lớn, phải mất mấy chục năm tích súc năng lượng mới dùng được. Huống chi Ma giới đoạt được Tam Giới tiên chu đã không còn Thế Giới thụ, dù Ma tộc muốn khôi phục lại lực lượng kia cũng không dễ như lúc trước. Thời hạn Vấn Thiên bí cảnh mở ra quá ngắn ngủi, không đủ để để cho bọn họ liên tục phá giới." Mộc đạo nhân lắc đầu nói.
"Một trận chiến ở Vạn Yêu sơn mạch lúc trước đủ thấy thủ đoạn của bọn họ quỷ quyệt thế nào rồi. Dù Trường Cầm không thể đoạt được Tam Giới tiên chu nhưng may mà có Viên Minh ngăn cơn sóng dữ, đoạt lại được Thế Giới thụ, nếu không thế cục hôm nay sẽ càng hung hiểm hơn nữa." Trong mắt hiện lên Băng Lan lão tổ hiện lên một tia hồi ức, chậm rãi nói.
"Quả vậy, không thể lưu lại Tam Giới tiên chu được, cuối cùng cũng là một tai họa ngầm. Ta lo ngại Ma giới sẽ nhân cơ hội này phá vỡ hàng rào giới vực Quy Khư. Dù chúng ta đã có bố trí nhưng có hiệu quả hay không còn chưa rõ." Mộc đạo nhân cau mày sầu lo.
"So với Ma giới thì thực lực chúng ta có vẻ bạc nhược yếu kém, nên thủ đoạn thi triển cũng có hạn." Băng Lan lão tổ than nhẹ một tiếng, buồn bã nói.
Mộc đạo nhân im lặng không nói, chỉ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa động đen sì như mực phía trên bệ đá, như có thể nhìn thấu qua không gian vô tận, tới sâu trong bí cảnh kia.
Hào quang sáng lên, mọi người chỉ cảm thấy như đang ở giữa ban ngày. Sau một hồi quay cuồng, đã xuất hiện ở giữa thiên địa trắng xóa.
Viên Minh khẽ nheo hai mắt lại nhìn quanh bốn phía.
Chỉ thấy nơi này, gió tuyết thô to, phô thiên cái địa, bao phủ hết thảy tạo thành một mảnh mờ ảo mông lung. Nơi xa còn có ngọn núi như ẩn như hiện, cao lớn mà thần bí như thể cự nhân bằng băng tuyết đứng sừng sững. Tuyết đọng dưới chân dày đặc cứng rắn, đạp lên nghe lạo xạo.
Cho dù hoàn cảnh xung quanh ác liệt nhưng trong mảnh băng tuyết này ẩn chứa linh khí nồng đậm dị thường, nồng đậm gấp chục lần so với ở Trường Thanh đảo.
Viên Minh hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hơi lạnh buốt len sâu vào phế phủ, nhưng lại mang đến một cảm giác thoải mái dễ chịu không nói ra được.
"Trời ơi, nơi đây còn có cả Càn Lam băng liên!" Một tiếng thét kinh hãi phá vỡ yên tĩnh, mọi người nhao nhao nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa có một mảng hồ băng màu xanh sẫm đập vào mi mắt. Trên mặt hồ có rất nhiều băng tinh màu lam hình hoa sen đang chập chờn, bên trên còn có ngọn lửa màu xanh lam, nhìn như thể tinh linh trong băng tuyết.
Mọi người thấy thế, trong mắt đều ánh lên vẻ vui mừng. Càn Lam băng liên này chính là linh tài cấp sáu, với tu sĩ tu luyện thần thông hàn băng mà nói là cực kỳ trân quý.
Bọn hắn nhao nhao lóe người, lao về phía hồ băng chuẩn bị ngắt lấy linh vật này.
Viên Minh lại không gia nhập hàng ngũ bọn họ. Hắn tung người bay lên không trung, quét mắt nhìn qua mọi nơi, tra xét tra xét rõ ràng địa hình bốn phía. So sánh hoàn cảnh trước mắt với bản đồ trong tay, hắn không thấy khu vực đánh dấu nào như vậy.
Viên Minh trầm ngâm một lát, đưa chủ hồn trốn vào trong không gian Thâu Thiên đỉnh, dò hỏi Không: "Không tiền bối, ngươi có biết linh vật chứa Hỏa bản nguyên cần để luyện chế Nhập Đạo đan ở đâu không?"
"Ta nào biết được?" Không lắc đầu nói.
Viên Minh bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không quá mức thất vọng. Vốn hắn cũng chỉ là thử hỏi cầu may, nếu Không có thể biết được thì có thể tiết kiệm được một số Nguyện Lực đan.
Hắn thở dài đi vào trong đại điện màu vàng, hỏi thăm pho tượng màu xám kia vị trí linh vật chứa Hỏa bản nguyên.
"Năm trăm Nguyện Lực đan." Giọng nói lạnh như băng mà cứng ngắc của pho tượng Màu xám vang lên.
Viên Minh đã sớm có chuẩn bị, lấy Nguyện Lực đan ra đưa cho pho tượng.
Những năm qua giao tiếp với pho tượng, Viên Minh cũng đã thăm dò ra được tiêu chuẩn yêu cầu Nguyện Lực đan của nó. Bình thường căn cứ theo độ khó của yêu cầu, cùng với quan hệ nhân quả liên lụy trong đó... Đại khái chia làm ba cấp độ, đơn giản, trung bình và khó.
Trong đó vấn đề đơn giản cần chừng hơn mười hạt Nguyện Lực đan, vấn đề trung bình cần trên trăm hạt Nguyện Lực đan, còn vấn đề khó thì cần chừng hơn một ngàn hạt.
Những năm này Viên Minh cố công tích góp Nguyện Lực đan, trong tay hiện đang có hơn ba vạn hạt, coi như cũng đủ dùng.
Một lát sau, trong lòng bàn tay pho tượng sáng lên một quầng sáng nhạt, hóa thành một miếng phù lục màu xám bay về phía Viên Minh. Cổ tay Viên Minh lật chuyển, phù lục xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn. Hắn đưa tay lên nhìn, chỉ thấy phía trên phù lục mơ hồ có một luồng sáng đỏ lóe lên, ngưng tụ thành một mũi tên nhỏ chỉ về một phương hướng.
Đúng lúc này có tiếng vỗ cánh rất nhỏ đột nhiên vang lên, từ xa tiến tới.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy có từng chấm màu xanh lam nhỏ ở phía bờ hồ bên kia bay tới, chúng bay thẳng qua không trung mặt hồ đóng băng, mang theo một luồng hàn khí màu trắng vọt về phía bọn họ.
Mọi người thấy thế bèn nhao nhao tế linh bảo hộ thể, để phòng bất trắc.
Hai mắt Viên Minh lóe sáng, nhìn chằm chằm mấy đốm sáng màu lam trong gió tuyết kia. Hình ảnh của chúng dần phóng to lên, hiện ra là từng con trùng tằm to mọng.
Toàn thân con trùng này có màu lam nhạt, tản ra hào quang âm u, trên người mọc đôi cánh trong suốt nhưng tốc độ bay lại vô cùng nhanh lẹ.
Đám phi tằm màu lam chưa bay tới gần thì đã nhao nhao phun ra từng sợi tơ màu lam, mỏng như tơ lụa vọt phóng tới, quấn quanh mọi người. Vừa chạm vào sợi tơ, mọi người đã cảm giác không đúng. Chỉ thấy có một khí tức hàn ý lập tức thẩm thấu vào người, hình thành nên một lớp hào quang lan tràn khắp linh bảo hộ thể.
Có linh bảo bao phủ một số người vang lên tiếng rung ken két, bắt đầu ngưng kết ra băng tinh bông tuyết có sáu cạnh, những băng tinh này còn không ngừng khuếch tán ra, hàn khí bức người.
Khuyết Nguyệt công tử thấy ngọc quyết màu trắng bên hông mình đã dần bị băng sương bao trùm hết, sắc mặt lập tức trầm xuống, giơ tay vung lên. Một mảng hào quang sáng như tuyết như từng lưỡi dao quét ngang qua. Giữa không trung lập tức truyền đến một tiếng đùng, sợi tơ màu lam bị chém đứt, mấy trăm con phi tằm màu lam rớt xuống.
Nhưng mà thân hình phi tằm nổ tung, huyết dịch màu lam trong cơ thể chúng vẩy ra, bị cuồng phong thổi tới, nhiễm lên bông tuyết hóa thành băng tuyết màu lam cuốn tới mọi người.
Những bông tuyết này sắc bén như đao, xẹt qua bảo quang hộ thể của mọi người, còn xâm nhập sâu hơn. Vả lại bên trong chúng còn chứa khí tức cực hàn cũng theo đó mà rót vào trong cơ thể nhiều người, khiến nhân tâm sinh hàn ý.
"Không được tự tiện ra tay, ở đây so đo với đám côn trùng này không có ý nghĩa gì cả." Lúc này Khôi Tiên mới lên tiếng.
"Đúng vậy, không cần lãng phí thời gian, tranh thủ thời gian rời khỏi đây đi." Tư Mã Trường Cầm nói tiếp.
"Ta cũng có ý đó, chẳng qua từ trước đến nay đệ tử Minh Nguyệt cung chúng ta đã quen hành động với nhau, không thể đồng hành cùng chư vị được." Hí Trạng Nguyên vừa cười vừa nói.
"Vậy thì mỗi người mỗi hướng vậy." Thanh Bình kiếm khách gật đầu đồng ý,
Mọi người thấy thế cũng không dị nghị toàn bộ đội ngũ nhanh chóng chia làm sáu nhóm.
Ba đại cự phái Thiên Thánh thư viện hình thành đội nhóm riêng, tu sĩ Trường Thanh đảo cũng thành một nhóm. Chỉ có Khôi Tiên cùng Viên Minh là đặc biệt, mỗi người đều mang theo người của mình đi thành nhóm riêng.
Nhìn thấy đám phi tằm xanh vọt tới càng lúc càng nhiều, mọi người mới bắt đầu chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Viên Minh ngăn cản đệ tử Minh Nguyệt cung, mở miệng nói: "Tịch Ảnh không thể đi theo các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận