Tiên Giả

Chương 103: Gọi ta là Ngư Ông

“Gia hỏa kia đúng là từng qua chỗ ta, nhưng chắc là thấy ta không ở đây nên lại chui qua khe cửa sổ chuồn đi.” Viên Minh cầm tờ giấy kia lên đưa cho Trần Uyển rồi nói.

“Vậy làm sao bây giờ, ngươi biết nó sẽ đi đâu không?” Trần Uyển liếc mắt nhìn, xong liền vội vàng hỏi.

“Ta cũng chỉ ở chung với nó nửa tháng, không thể nói là chắc chắn hiểu hết tập tính của nó, chỉ có thể giúp ngươi tìm xem sao.” Viên Minh thở dài đáp.

“Vậy việc này phải phiền ngươi rồi, Viên sư đệ.” Trần Uyển cảm kích nói.

“Thế này đi, ngươi tới Hỏa Luyện đường trước núi tìm xem, ta đến phía sau núi, vào trong rừng gọi mấy tiếng, có lẽ nghe được tiếng ta, nó sẽ quay về ngay thôi.” Viên Minh ngâm nghĩ một chút rồi nói.

“Được.” Trần Uyển vội vàng nói.

Sau khi Trần Uyển rời đi, Viên Minh không vội đến sau núi mà đi ra khỏi phòng, tìm kiếm quanh chỗ cửa sổ một hồi.

Quả nhiên chỉ sau chốc lát, hắn đã phát hiện dấu vết Hỏa Sàm Nhi lưu lại.

“Sau khi tu thành Minh Nguyệt Quyết tầng thứ nhất, sức quan sát mạnh hơn trước rất nhiều, loại cảm giác này thực sự không tồi.” Viên Minh thầm tán thán trong lòng.

Tiểu gia hỏa kia ra khỏi phòng hắn, tiếp đây bò lên cây tùng già bên cạnh rồi nhảy qua tường viện, rồi đi về phía sau núi.

Viên Minh lần theo tung tích, đi thẳng một mạch đến chỗ rừng trúc mà Tam động chủ ở.

Ngay khi nghĩ rằng gia hỏa kia đã về nhà, hắn lại phát hiện tung tích của nó đột nhiên thay đổi, vòng qua viện lạc của Tam động chủ, dọc theo một con đường nhỏ sau núi, đi xuống phía dưới núi.

Viên Minh truy tìm một mạch tới tận chân núi mà vẫn chưa thấy gia hỏa kia, chỉ có thể tìm kiếm tiếp.

Trong lúc bất tri bất giác, Viên Minh đã theo dấu chân của nó đi tới một vùng sơn cốc.

Vừa đi vào trong sơn cốc, Viên Minh đã ngửi được một mùi thơm kỳ dị. Khi hắn giật mình định thần lại, mới phát hiện ở phía trước chỗ cách đó không xa có một cánh đồng chiếm diện tích không nhỏ.

Từ xa nhìn lại, một dãy ruộng được phân chia ngay ngắn, trên đó có đủ loại thực vật màu sắc khác nhau.

Mùi thơm phức tạp mà kỳ dị kia chính là từ cánh đồng truyền đến.

Viên Minh ngưng tầm mắt nhìn thoáng qua liền thấy, giữa một khoanh ruộng trồng cây màu đỏ, có một lùm cây đang lay động kịch liệt, bên cạnh còn thấy một cái đuôi đầy lông mượt mà đang nhổng lên cao.

Viên Minh vội vàng sải bước chạy sang phía đó.

Quả nhiên, gia hỏa Hỏa Sàm Nhi kia đang chổng mông cắm đầu xuống đất, đào bới thứ gì đó.

Viên Minh sửng sốt, đưa mắt nhìn địa thế xung quanh xong mới giật mình phát hiện, bản thân hắn đang ở sơn cốc nằm giữa hai ngọn núi trụ sở của Hỏa Luyện đường và Luyện Lô đường. Hơn nữa, nhìn cánh đồng đủ màu sắc trước mắt, đây quá nửa là dược điền của một trưởng lão nào đó trong Luyện Lô đường.

“Ngươi cái tên tiểu ăn hàng này!”

Viên Minh chợt thấy nhức đầu, vội vàng kéo phắt cái đuôi của Hỏa Sàm Nhi, xách nó lên.

Nhưng Hỏa Sàm Nhi lại vùng vẫy dữ dội, nhất quyết bám chặt lấy linh dược trên mặt đất, không chịu buông ra. Chờ đến khi Viên Minh dùng sức lôi nó lên, gốc linh dược cũng đã bị nó nhổ bật cả gốc rễ lẫn bùn đất lên.

Hỏa Sàm Nhi bị xách đuôi treo ngược giữa không trung, đang khi giương nanh múa vuốt đang muộn nổi giận, chợt thấy người đến là Viên Minh, lửa giận liền tắt ngấm, tay đưa linh dược ra cho Viên Minh xem.

Viên Minh quan sát gốc linh dược màu đỏ rực kia, thấy nó mọc đầy những sợi rễ trông như ngọn lửa bốc cháy, liền nhận ra ngay đây là một loại linh thảo thuộc tính Hỏa gọi là Hỏa Địa Tu.

Hắn toan đoạt lấy gốc linh dược từ tay Hỏa Sàm Nhi rồi trồng lại chỗ cũ.

Kết quả tiểu gia hỏa kia cuống cuống há miệng cắn một ngụm lớn, nhồm nhoàm nhai hai cái rồi nuốt luôn.

“Ngươi.” Viên Minh nhất thời câm nín, chỉ có thể chột dạ đưa mắt nhìn quanh.

Hắn lúc này mới để ý bên cạnh dược điền còn có một hồ nước diện tính không lớn lắm, cạnh hồ còn có một căn nhà sàn làm từ gỗ và cỏ tranh.

Cạnh ngôi nhà bên hồ nước, một người đội mũ rộng vành đang buông cần câu cá.

“Hỏng rồi!” Viên Minh thầm nói một tiếng không ổn, định bụng mang Hỏa Sàm Nhi chạy ngay đi.

Ai dè gia hỏa này chẳng có chút ý thức đạo tặc nào, vừa gặm Hỏa Địa tu vừa “bủm” một tiếng, đánh một quả rắm rất kêu.

Viên Minh chỉ hận không thể một tay bít “cửa sau” nó lại, có điều giờ quá muộn rồi.

Đợi khi hắn nhìn sang hồ nước phía bên kia, người kia cũng quay đầu nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, đúng thật là có hơi xấu hổ.

Hỏa Sàm Nhi lúc này cũng có vẻ nhận ra mình đã gây họa, lập tức giãy ra khỏi tay Viên Minh rồi như một làn khói, chạy mất dạng.

Viên Minh đứng chôn chân tại chỗ, chạy cũng không được mà không chạy cũng không xong, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

“Vị tiểu hữu kia, qua đây hàn huyên chút?” Người mang mũ rộng vành từ phía xa hô lên.

Viên Minh chần chừ một lúc xong cuối cùng vẫn dũng cảm đi sang.

Khi tới gần, hắn mới nhìn rõ dưới vành mũ là một người râu tóc bạc trắng. Người này thoạt nhìn tuổi cũng đã bát tuần, có điều tinh thần quắc thước, không hề có vẻ già nua lụ khụ.

Đang khi lựa câu tìm chữ, không biết nên giải thích thế nào, Viên Minh đã nghe lão giả kia mở miệng nói: “Không sao đâu, con chồn lửa kia cũng không phải tới lần đâu, chủ nhân nhà ta sẽ không trách cứ.”

“Chủ nhân?” Viên Minh kinh ngạc nói.

“Dược điền này là của trưởng lão Luyện Lô đường, ta ở đây kiếm cái chức ngồi chơi xơi nước, chăm ít ruộng vườn ao cá, cũng thường xuyên đụng phải tiểu gia hỏa kia.” Lảo giả cười đứng dậy, lấy từ trong nhà ra một cái ghế gỗ, đặt ở bên cạnh mình.

Viên Minh suy nghĩ một chút, liền tới ngồi xuống cạnh lão giả.

“Tiểu hữu xưng hô thế sao?” Lão giả hỏi.

“Vãn bối Viên Minh, đệ tử Hỏa Luyện đường, không biết ngài xưng hô thế nào?” Viên Minh hỏi.

“Ta thích câu cá, bọn họ đều gọi ta là Ngư Ông, ngươi cứ gọi như vậy là được.” Lão giả cười hiền từ, đáp.

“Ngư Ông tiền bối, thực xin lỗi, gia hỏa Hỏa Sàm Nhi kia tạo thêm phiền phức cho ngài.” Viên Minh cảm thấy ông lão này khí độ bất phàm, khả năng cao chính là chủ nhân dược điền này, chứ không phải Ngư Ông nhàn tản trông coi dược điền gì cả.

“Không sao, ta ở chỗ này một mình cũng nhàm chán, nó thỉnh thoảng đến một chuyến còn có thể giúp ta giải buồn. Đấy là còn chưa nói, tiểu gia hỏa này cực kỳ cơ linh, có đôi lúc ta còn chưa phát hiện linh dược trưởng thành, nó lại luôn phát hiện ra được.” Ngư Ông cười ha hả nói.

Viên Minh không biết tiếp lời thế nào, chỉ có thể xấu hổ cười trừ.

“Ngư Ông tiền bối hôm nay thu hoạch tương đối khá ha.” Hắn liếc mắt nhìn sọt cá bên chân lão giả, thấy bên trong có bảy, tám con cá vảy phát ánh sáng rực rỡ, xếp chồng lên nhau.

“Ngân Lân Thải ngư này là đồ tốt, rất bổ dưỡng, đợi chút nữa ta hầm một nồi cho người nếm thử cá tươi.” Ngư Ông đắc ý cười nói, không hề có vẻ xa lạ.

- Giải thích, Ngân Lân thải ngư là Cá màu vảy bạc. Hết giải thích.

“Vậy làm phiền ngài rồi.” Viên Minh vốn là bên đuối lý nên cũng không tiện từ chối.

Ngư Ông có vẻ cũng là người tháo vát, trong khi nói chuyện đã đứng dậy bưng ra một cái bếp lửa bằng đất, đặt một cái nồi sắt đen xì lên rồi đổ nước vào.

Cũng không thấy lão chế biến gì kỹ càng, chỉ rửa qua một chút rồi bỏ luôn hai con Ngân Lân thải ngư vào trong nồi.

Bếp lửa cháy lên, âm thanh nhanh chóng truyền ra, nồi canh cá màu trắng sữa sôi lên sùng sục.

Một mùi thơm đậm đà xộc vào mũi Viên Minh.

“Thơm quá…” Viên Minh nhịn không được khen ngợi.

“Vảy cá này rất đặc biệt, sau khi bỏ vào nước đun sôi sẽ tự hòa tan, mùi thơm này không phải do thịt cá, mà là từ vảy cá, nếm thử xem.” Ngư Ông vừa nói vừa đưa một cái muỗng gỗ qua.

Viên Minh cũng không khách sáo, nhận lấy rồi múc một muỗng, đưa lên uống thử.

Canh cá mềm mại vào miệng, mùi thơm lập tức xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến hắn thần thanh khí sảng, cõi lòng cũng thư thái hơn một chút.

Không đúng, cá này có gì đó rất không đúng.

Viên Minh mày nhíu lại, con mắt cũng sáng lên mấy phần.

“Viên tiểu hữu, biết thưởng thức đấy, nếm thử thấy có gì khác biệt nào?” Ngư Ông mỉm cười nói.

“Trong canh cá này có ẩn chứa linh lực, có thể tẩm bổ tâm thần.” Viên Minh lập tức gật đầu đáp.

“Hắc hắc, cá nơi khác sẽ không có mùi vị này, đều do mảnh dược điền này thổ nhưỡng tốt, thỉnh thoảng lại có hạt giống các loại linh dược rơi xuống hồ nước, nên mới có thể nuôi được cá có mùi vị tuyệt diệu như vậy.” Ngư Ông nói.

“Vãn bối có thể được tiền bối chiêu đãi thế này, thật xấu hổ.” Viên Minh nói.

“Ầy…Gặp nhau chính là có duyên. Một ông già như ta cả ngày ngồi đây chẳng làm gì, có thêm người hàn huyên, tâm sự cũng là chuyện tốt.” Ngư Ông khoát tay áo, cười nói.

“Nhìn hình dáng ngươi không giống người Nam Cương, mà giống như từ Trung Nguyên đến, làm sao lại gia nhập Bích La Động này?” Nói xong, lão giả lại hỏi thăm.

Viên Minh tâm tư xoay chuyển, nghĩ ngẫm một lúc rồi lựa chọn những việc có thể nói trong hành trình trở thành Phi Mao thú nô của mình, đem ra kể sơ qua một lượt.

Ngư Ông nghe kể mà liên tục nhíu mày, rồi cảm thán nói: “Nói như vậy, kinh lịch của ngươi cũng khá phức tạp đấy. Nói mới nhớ, trước kia ta đang từng tới Trung Nguyên xông xáo, không ngờ đảo mắt lại đã qua nhiều năm như vậy.”

Nghe được lời này, Viên Minh lập tức lấy lại tinh thần.

“Tiền bối từng đến Trung Nguyên, chỗ đó là nơi như thế nào?” Viên Minh vội vàng hỏi.

“Phồn hoa, náo nhiệt, là nơi khác xa Nam Cương. Đặc biệt là nữ tử Trung Nguyên cũng khác với Nam Cương, cái bộ dáng yểu điệu thướt tha như không xương kia, làn da láng mịn như tơ lụa đó…Khụ khụ, ai dà, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.” Ngư Ông làm bộ ho hai tiếng, ngừng những hồi ức “lụa mỏng” kia lại.

“Người không phong lưu uổng thiếu niên, tiền bối năm đó hẳn đã từng tiêu sái xông pha một chuyến giữa hồng trần…Có điều Trung Nguyên và Nam Cương cách xa ngàn dặm, ở giữa còn có Thập Vạn Đại Sơn vắt ngang, muốn đi tới đi chắc cũng phải chịu không ít khổ cực?” Viên Minh hỏi.

Trên thực tế, cái hắn muốn biết chính là, ngư năm năm đó đã đi tới Trung Nguyên như thế nào.

“Lúc đó khác với bây giờ, Trung Nguyên và Nam Cương bên này buôn bán qua lại rất nhiều, ta đi theo chân thương đội, dù trên đường cũng liên tục gặp khó khăn trắc trở, nhưng có đội kỵ mã dẫn đường, còn có dong binh bảo hộ, cũng không tính là quá cực khổ.” Ngư Ông đáp.

“Bây giờ không còn nữa sao?” Viên Minh lại hỏi.

“Ài, Nam Cương náo động nhiều năm, chuyện bán buôn với Trung Nguyên đã sớm không còn như năm đó. Hiện giờ có rất nhiều tổ chức dong binh không còn lo chuyện bảo vệ thương đổi để sống, mà chuyển sang cướp bóc thương đội để sống.” Ngư Ông giải thích thêm.

Viên Minh nghe vậy không khỏi có chút thất vọng.

Ngư Ông nhìn ra chút manh mối, cười nói: “Viên tiểu hữu cũng không cần quá thương tâm, ngươi là người tu hành, tự có tu vi bên người. Về sau khi tu hành có thành tựu, tự vệ không thành vấn đề, còn lo không về được Trung Nguyên sao?” Ngư Ông đột nhiên cười nói.

“Tiền bối nói đùa, cuộc sống trong tông đã rất tốt, hôm nay lại gặp được tiền bối, còn về Trung Nguyên gì nữa? Chỉ là ký ức mơ hồ nên vãn bối có chút hiếu kỳ mà thôi.” Viên Minh cười cười, đáp.

“Không sao, về sau muốn nghe chuyện Trung Nguyên thì cứ tới tìm ta, ta còn nấu cá cho người ăn nữa. Có điều người lần sau đừng tới tay không, mang ít rượu ngon, thịt rừng gì đó đến thì tốt hơn, ha ha.” Ngư Ông đột nhiên cười nói.

Viên Minh cười đáp ứng, chủ khách đều vui, tận hứng mà về.

Lúc chạng vạng tối, khi Viên Minh quay về chỗ ở, phát hiện Hỏa Sàm Nhi đang ngồi xổm trên bàn của mình.

Thấy hắn vào nhà, tiểu gia hỏa hơi chột dạ vọt tới, cọ đầu vào ống quần Viên Minh, tựa như đang xin lỗi vì hành động bỏ hắn mà chạy hôm nay.

Viên Minh nhấc mũi chân lên, túm lấy gáy rồi xách nó như xách một đứa trẻ phạm lỗi, đem trả lại cho Trần Uyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận