Tiên Giả

Chương 58: Phục kích

Trong đêm.

Vầng trăng cô quạnh treo cao, xuyên qua tàng cây kẽ lá, chiếu những khoảng sáng lốm đốm xuống mặt đất.

Viên Minh khoanh chân ngồi xếp bằng trên một chỗ có ánh trăng, hai bàn tay chạm nhau như xòe quạt, một hướng lên trời, một chỉ xuống đất.

Trên người hắn bọc một tầng ánh trăng mờ ảo, nhưng khác với những nơi khác, ánh trăng mông lung giống như sương phủ, lại giống như lụa mỏng quấn quanh, duy trì hồi lâu không tan.

Giờ phút này, mi tâm hắn nhíu chặt, trán lấm tấm mồ hôi lăn xuống, tựa như đang cố gắng thử nghiệm làm gì đó.

Nhưng một lúc sau, hắn liền thả lỏng mi tâm, mở hai mắt để lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Ài, xem ra tố chất của ta thực sự không được, cố gắng lâu như vậy, ngay cả quan chiếu thức hải cũng làm không xong, nói gì đến quan chiếu toàn thân. Cứ cái đà này, muốn tu luyện xong tầng thứ nhất, ta xem không mất ít nhất tám năm, mười năm thì khó mà làm nổi. Vẫn là thành thật tu luyện Cửu Nguyên quyết thì thực tế hơn.” Viên Minh rầu rĩ chấp nhận sự thật.

Công pháp thế gian này, nếu đều có thể tu luyện thuận lợi như Cửu Nguyên quyết thì tốt rồi.

Hắn thu hồi pháp quyết, kết thúc lần tu luyện này, đồng thời tạm không có ý định tiếp tục tu luyện Minh Nguyệt Quyết. Kiểu lịch trình đêm nào cũng tu hành này dù giúp khả năng nắm giữ thần thức của hắn tăng lên một chút, nhưng cũng khiến tinh thần, thể xác hắn mỏi mệt, ảnh hưởng xấu đến việc tu luyện Cửu Nguyên quyết ban ngày.

Đồng thời, trải qua khoảng thời gian yên bình này, hắn phát hiện bên ngoài không hề có bất kỳ tiếng gió nào liên quan tới sự kiện Nhân Tiêu, tựa như biến cố xuất hiện trong lần thí luyện kia cũng không gây ra được bao nhiêu sóng gió, trong lòng liền tính toán xem khi nào bắt đầu đi săn lại.

Dù thế nào, góp nhặt huyết thực, nghĩ cách mau chóng trở thành một đệ tử ký danh mới là chính sự.

Những đệ tử ký danh mà hắn từng gặp trước kia, dù chưa hẳn đã lợi hại hơn hắn, nhưng cả đám đều có linh thú bên người, pháp khí trên thân, quả thực khiến cho một tên Phi Mao thú nô nghèo khó như Viên Minh không khỏi ao ước.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn cả là có thể thoát khỏi thân phận thú nô không tự do, không địa vị, không hy vọng này, hướng về Trung Nguyên, rút ngắn phần nào con đường tìm lại ký ức.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhoáng cái đã lại qua ba tháng.

Vào lúc chập tối, bên dòng sông uốn khúc chảy lững lờ giữa rừng cây rậm rạp.

Trên mặt nước chỗ gần bờ, một khúc gỗ mục màu nâu xanh lẳng lặng nổi trên mặt sông, dòng nước xung quanh chậm rãi chảy qua kéo theo những gợn sóng nước lăn tăn.

Bên bờ sông, một con lợn rừng lông đen hình thể cường tráng đang cúi đầu uống nước, đôi mắt đỏ sậm của nó liên tục đảo qua đảo lại, cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía xung quanh.

Ánh sáng trong núi rừng mờ ảo, có vẻ khá tĩnh mịch, chỉ thỉnh thoảng nghe có tiếng chim hót líu lo đâu đây.

Thấy không gian quanh mình là một mảnh yên bình, lợn rừng lông đen dần dần trầm tĩnh lại, nhẹ nhàng phe phẩy cái đuôi nhỏ sau lưng, vục hết cả miệng vào nước sông, đoạn bắt đầu há miệng “ùng ục, ùng ục” uống từng ngụm lớn.

Đúng lúc này, khúc gỗ mục lẳng lặng nổi bên người nó bỗng nhếch lên, ngay sau đó một bóng đen tơ lớn trồi lên khỏi mặt nước, há cái miệng khổng lồ to như chậu máu ra, cắn thẳng về phía lợn rừng lông đen.

Lợn rừng lông đen kinh hoảng lui lại, miễn cưỡng tránh được đòn tập kích bất ngờ, có điều bùn đất dưới chân nó quá trơn trượt nên nhất thời không lui lại được bao xa.

Chủ nhân cái miệng như chậu máu kia vọt ra khỏi mặt nước, nhìn rõ ràng là một con cá sấu lớn người mọc đầy vảy đen hình vuông, cái miệng lớn của nó khi há hết cỡ lại không bé hơn thân hình con lợn rừng lông đen kia bao nhiêu.

Chỉ thấy nó sau khi lao ra khỏi mặt nước, nhoáng cái đã bắt kịp lợn rừng rồi lại lần nước cắn tới.

Hai hàm răng to lớn hữu lực của nó khép lại, lập tức cắn gần nửa con lợn rừng vào trong miệng.

Lợn rừng lông đen ra sức vùng vẫy thân mình hòng trốn thoát.

Nhưng con cá sấu vảy đen cắn nó xong liền lập tức kéo người lui về sau, tiến vào trong nước sông.

Ngay tiếp đó, giữa sóng nước cuộn trào, cá sấu vảy đen liên tục quay cuồng thân thể khổng lồ, kéo theo thân thể lợn rừng vặn chuyển, tức thì một mảng lớn hỗn hợp máu tươi pha lẫn bùn đất từ đáy sông cuồn cuộn bốc lên, vẩn đục cả một vùng nước sông.

Lợn rừng lông đen dù lực lượng không yếu nhưng ở dưới nước này căn bản không hề có lực hoàn thủ, chỉ sau chốc lát đã không thấy động cựa gì nữa.

Cá sấu kéo theo nó, nhanh chóng bơi lên trên bờ, xong bắt đầu nuốt từng ngụm, từng ngụm, đưa toàn bộ thân thể lợn rừng vào trong cổ họng.

Âm thanh “răng rắc” liên tục vang lên.

Xương cốt trong cổ con cá sấu khổng lồ có sức mạnh cực lớn, từng bước ép gãy xương cốt trên người lợn rừng, chỉ chốc lát đã nuốt hết nửa người lợn rừng vào trong.

Ngay khi cá sấu đang thưởng thức món ngon, trên một gốc cây cạnh bờ sông, một bóng người ngồi yên lặng trên cành cây đó giờ bỗng nhếch mép nở nụ cười.

Người này khoác một tấm da vượn lông trắng, bên hông cột một thanh trường kiếm bằng đồng thau, hiển nhiên chính là Viên Minh.

Vì săn giết con hung thú cấp một bậc cao này, hắn đã ẩn núp ở đây bốn ngày ba đêm, cuối cùng cũng đợi được thời cơ tới.

“Chính là lúc này!”

Hắn thầm nói trong lòng, đoạn lật người, nhảy thẳng từ trên cây xuống, đồng thời thôi động Phi Mao thuật, thân hình nhanh chóng biến lớn, hóa thành vượn già lông trắng cơ bắp cuồn cuộn.

Cá sấu phát hiện động tĩnh lạ, không dám tiếp tục ăn mà vội vàng lui vào trong nước sống.

Viên Minh làm sao có thể cho nó có cơ hội chạy trốn, tức tốc nắm chặt Thanh Ngư kiếm trong tay đồng thời quán chú pháp lực vào trong kiếm, dùng Súc Nguyên Tí tụ lực rồi hung hăng đâm xuống phía nó.

“Keng !” một tiếng vang lên.

Thanh Ngư kiếm đâm trúng vảy đen trên lưng con cá sấu, mũi kiếm trượt đi, không ngờ lại không thể một kiếm đâm xuyên.

Cá sấu vảy đen bị đau, quật mạnh cái đuôi dài nhưng làm thế nào cũng không đánh trúng Viên Minh.

Viên Minh thấy không thể phá vỡ vảy giáp, nhất thời cũng có chút ngạc nhiên, nhưng khi thấy nó vẫn đang lắc lư thân mình, lui dần vào trong sông, hắn lập tức cải biến kế hoạch.

Hắn lật người một cái, từ trên người nó rơi xuống, đoạn thi triển Vô Ảnh Bộ tránh thoát cú quét từ cái đuôi, xong lập tức vung kiếm chém ngang, trảm lên một chân con cá sấu vảy đen.

Không thể phá vỡ vảy giáp trên người nó, nhưng phần đùi lại không có sức phòng ngự tốt như vậy.

Một kiếm đi qua, huyết quang bắn ra để lộ vết thương sâu tới xương.

Cá sâu bị đau muốn gào lên, nhưng miệng nó còn đang ngậm nguyên con lợn rừng lông đen, muốn nôn ra không được, muốn nuốt vào cũng không xong, vô cùng khó chịu.

Viên Minh chính là nhìn ra điểm này mới chọn lúc này để ra tay.

Hắn linh hoạt tránh thoát cái đuôi cá sấu, tiếp đó lại tranh thủ chém thêm một kiếm lên miệng vết thương kia.

Chỉ nghe một tiếng “rặc” vang lên, một chân cá sấu đã bị hắn chém đứt lìa.

Cá sấu vô cùng thống khổ, đôi tròng mắt màu vàng tối không ngừng chớp động, chảy ra nước mắt trong suốt.

Nó bất chấp thương thế, tăng tốc lui xuống sông, trong khi đó Viên Minh lại lặp lại hành động khi trước, tiếp tục chặt đứt một chân khác của nó.

Con cá sấu khổng lồ đã mất hai chân, giờ có muốn nhanh cũng không nhanh được.

Viên Minh giống y như một gã đồ tể, bình tĩnh tránh né từng đòn tấn công, đồng thời từng bước cắt rời từng phần thân thể cá sấu mà nó lại chẳng làm gì được hắn.

Sau chừng nửa canh giờ, con cá sấu khổng lồ đứt bốn chân đã lui được nửa người vào trong nước, nhưng bên trong một con mắt của nó lại có thêm một thanh trường kiếm bằng đồng.

Thanh Ngư kiếm từ mắt nó xuyên thẳng vào tận trong đầu, chấm dứt sinh mệnh của nó.

Viên Minh ngồi ở bên cạnh, lồng ngực chập trùng, há miệng thở hổn hển.

Lấy thực lực hiện tại của hắn, một mình săn giết một con hung thú vừa đạt tới cấp một bậc cao vẫn tương đối khó khăn, thậm chí khá nguy hiểm, lần này xem như có chuẩn bị đầy đủ, lại biết lợi dụng thời cơ mới có thể thành công.

Sau chốc lát nghỉ ngơi, hắn liền rạch bụng con cá sấu rồi lột toàn bộ da của nó xuống.

Thứ này trông vậy nhưng lại chính là một trong những loại tài liệu để chế tạo nhuyễn giáp, được đám đệ tử ký danh Bích La Động khá hoan nghênh.

Sau khi lóc được một phần thịt cá sấu, hắn tìm được từ trong người nó vật quan trọng nhất lần này, một viên “Huyết hoàn” to bằng quả nhãn.

Sau khi thu dọn xong xuôi, Viên Minh mang theo chiến lợi phẩm, trở về cứ điểm tạm thời cách đó không xa.

Trong đêm, hắn nhóm một đống lửa trong gian nhà trên cây, sau đó lại xuyên thịt cá sấu thành xiên rồi nướng trên đống lửa, rất nhanh một mùi thơm mê người tỏa ra khắp xung quanh.

Trải qua những ngày tháng không ngừng tôi luyện này, hắn đã sớm không còn là tên thú nô nhỏ bé yếu đuối kia nữa, không nói tu vi Luyện Khí tầng năm đã thuộc tầng cao nhất trong đám Phi Mao thú nô đông đảo, chỉ tính kinh nghiệm đi săn và khả năng ứng biến khi đối địch cũng là người nổi bật trong đám bọn họ.

Hắn đã sớm bố trí chu đáo các loại cạm bẫy khắp bốn phía, thế nên không cần lo lắng ánh lửa và mùi thịt nướng sẽ thu hút hung thú tới, trái lại nếu có thật thì cũng chính là chui đầu vào rọ, hắn sẽ vui vẻ thu thêm mấy phần huyết thực.

Trải qua khoảng thời gian điên cuồng góp nhặt này, số huyết thực tích lũy vượt định mức của hắn đã không còn thiếu quá nhiều, tính đến thời điểm này, chỉ cần thêm chưa đến bốn trăm phần nữa là có thể đạt tới mục tiêu một ngàn phần huyết thực.

Vừa nghĩ tới việc sắp thoát khỏi thân phận Phi Mao thú nô, tiến vào tông môn Bích La Động, tâm tình Viên Minh liền tốt hẳn lên.

Phải biết, dù hắn dựa vào lư hương thần bí ẩn dưới cánh tay phải để áp chế phản phệ do Phi Mao thuật mang đến, nhưng hiệu quả càng lúc càng yếu, thậm chí từng xuất hiện tình huống thần chí suýt sụp đổ.

Thời gian dành cho hắn không nhiều.

Viên Minh gỡ một xiên thịt cá sấu nướng chảy mỡ xèo xèo trên đống lửa xuống, đang định cắn một miếng, bỗng nghe có một hồi những tiếng va chạm từ phía xa xa truyền tới.

“Thật có hung thú đuổi đến…”

Viên Minh cắn một miếng thịt, nhai nuốt xong cắm phần còn dư xuống đất, đoạn đứng dậy rút kiếm, cất bước tiến về phía phát ra âm thanh.

Nhờ ánh trăng mờ mờ, Viên Minh nhìn thấy cạm bẫy hắn bố trí đã biến thành một mớ hỗn loạn.

Trên hố đào, bốn khúc cây tròn đầu vót nhọn xếp chồng chéo, bên dưới là tấm lưới đan từ gân thú trùm kín cả hố.

Viên Minh bước tới trước, nhìn hai khúc cây đã gãy đôi, tấm lưới vô cùng bền chắc kia cũng bị kéo rách một đường.

Dưới đáy hố bẫy có một bóng đen đang điên cuồng đâm trái húc phải, miệng không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp.

Ánh sáng nhập nhoạng khiến hắn nhất thời khó mà thấy rõ tình huống dưới đáy hố, Viên Minh liền trỏ ngược một cây củi đang cháy xuống dưới.

Nương theo ánh lửa, hắn thấy một con sói xanh thân hình cao lớn đang đứng dưới đáy hố.

“Ồ…”

Viên Minh cẩn thận đưa mắt quan sát, đáy mắt bỗng toát lên nét nghi hoặc.

Bộ dáng sói xanh dưới hố này hơi cổ quái, nó không dùng tứ chi nằm trên mặt đất mà đứng bằng hai chân sau, hai bộ móng vuốt ở hai chi trước không ngừng cào cấu lên vách hố.

Trong lúc vung trảo, nó thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng gầm gừ như tắc họng, như thể nó đang vô cùng đau đớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận