Tiên Giả

Chương 450: Phân tách thần hồn

Nửa năm sau.

Bên trong không gian của Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh khoanh chân ngồi trên mặt đất cạnh tế đàn. Bách Quỷ Dạ Hành đồ lơ lửng lên đỉnh đầu, chậm rãi chuyển động. Mười hai con hồn nha cũng bay lượn quanh người hắn.

Những con hồn nha này, xét cả về tốc độ hay độ linh hoạt thì đều mạnh mẽ hơn trước không ít.

Viên Minh bỗng nhiên mở to mắt, vung nhẹ tay lên.

Mười hai con hồn nha đồng loạt há miệng nhưng không có sóng âm đen xuất hiện như lúc trước nữa, mà không gian quanh hắn đột ngột xuất hiện một thảo nguyên vô biên, cỏ xanh trải dài, đại thụ che trời, còn có chim kêu thú rống từ nơi xa truyền tới không khác gì cảnh thật vật thật cả.

Viên Minh lật tay lấy Diệt Hồn kiếm chém ra.

Một đạo kiếm khí vừa thô vừa to, dài vài chục trượng hung hăng bổ vào hư không gần đó, không gian ảo ảnh kia khẽ rung chuyển nhưng lại lập tức khôi phục ổn định.

"Dung hợp huyễn lực của phù văn Chúng Sinh Mộng với Nha Trận thật quá gian nan, mất nửa năm trời mới có thể làm được. Cũng may mà hiệu quả đạt được không uổng công vô ích. Chẳng những lúc thi pháp đầy bí mật mà không gian ảo cảnh cũng kiên cố hơn rất nhiều, dù cho Miên Vu bị vây khốn cũng chưa chắc nhanh chóng đi ra ngoài được.

Nếu hắn lại mượn thêm lực lượng đài sen bạch ngọc thì Miên Vu cũng đừng mơ tưởng chạy thoát.

Viên Minh lại kiểm tra không gian ảo cảnh một chút, hắn lại càng thỏa mãn hơn.

Hắn bấm niệm pháp quyết giải trừ không gian ảo cảnh, trở lại Thâu Thiên đỉnh. Ngay lúc hắn định rời đi thì sắc mặt chợt biến đổi, bèn đưa tay cầm lấy túi linh thú bên hông.

Túi linh thú phồng to lên, bên ngoài mơ hồ có ánh quang điện màu tím chớp lóe.

"Mất một khoảng thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng đã đột phá rồi?" Thấy vậy, Viên Minh chợt trở nên vui vẻ.

Bên trong túi linh thú là Lôi Vũ, hắn ở trong Tu La cung khổ tu ba tháng thì Lôi Vũ cũng thu nạp lực lôi điện đúng ba tháng trời.

Kinh Lôi ấn chính là pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ẩn chứa lượng lôi điện bên trong cực kỳ lớn. tuy rằng lôi điện không tinh thuần như Lôi Công chùy nhưng với Lôi Vũ mà nói thì như vậy đã đủ rồi. Thực lực của nó nhanh chóng tăng vọt, rất nhanh đã lên tới cấp hai thượng giai.

Lôi Vũ là vật cưỡi của Viên Minh, Tu La cung lại khó có thể chuyển chỗ được. Từ ngày hắn rời khỏi Tu La cung đã bỏ Lôi Vũ vào trong túi linh thú để nó tiếp tục thu nạp lực lôi điện Kinh Lôi ấn bên trong túi.

Tình hình như vậy có lẽ nó còn phải tiến thêm một bước nữa, đột phá lên cấp ba nữa.

Yêu lực của linh thú cấp ba không nhỏ, túi linh thú không cách nào chứa đựng nổi, nhưng nếu để Lôi Vũ đột phá gần Trường Thanh đảo ắt hẳn sẽ mang đến động tĩnh không nhỏ. Như vậy dù hắn nghĩ hết cách che đậy cũng khó có thể bảo toàn không xuất hiện sơ suất gì. Không khéo sẽ mang lại phiền toái không cần thiết.

Viên Minh suy nghĩ một chút, lại lần nữa thúc giục phù văn Chúng Sinh Mộng cùng Nha Trận. Hoàn cảnh không gian Thâu Thiên đỉnh đại biến, hóa thành một hải vực bao la, gió biển mặn ẩm, sóng cả vỗ từng trận.

Hắn thúc giục túi linh thú, Lôi Vũ xuất hiện ngoài không trung, quanh người nó là một đám lôi vân màu đen kịt. Từng tia sét chạy tán loạn bên trong, phát ra tiếng nổ vang khiến người ta phải sợ hãi.

Nhìn lượng yêu khí phát ra trên người Lôi Vũ có thể thấy quả thật nó đã đạt tới cấp hai đỉnh phong, khí tức phập phồng kịch liệt như tùy thời có thể đột phá lên cảnh giới cấp ba.

Kinh Lôi ấn cũng lơ lửng trong đám mây màu đen kia, tiếp tục phóng thích từng tia lôi điện tinh thuần ra bên ngoài.

Qua quãng thời gian thu nạp lôi điện như vậy, lực lượng lôi điện trong Kinh Lôi ấn đã tiêu hao hơn phân nửa nhưng vẫn đủ để cho Lôi Vũ đột phá được rồi.

Viên Minh vung hay tay, linh khí trong không gian chậm rãi lưu động hội tụ từng chút từng chút đến chỗ Lôi Vũ.

Hắn đã có thể luyện hóa Thâu Thiên đỉnh một chút, xem như cũng khống chế được chút ít linh lực ẩn chứa trong không gian này rồi.

Thời gian trôi qua, thoáng cái đã hơn nửa ngày, Yêu khí trên người Lôi Vũ vẫn đang nhanh chóng biến đổi, chỉ là mãi vẫn không cách nào đột phá qua được tầng rào ngăn này.

"Sao lại như vậy? Chẳng lẽ trong linh khí trong không gian Thâu Thiên đỉnh chưa đủ?" Viên Minh cau mày.

Không gian trong Thâu Thiên đỉnh không lớn, linh khí bên trong không tính là nồng đậm quá, quả thật không dễ để đột phá.

Chẳng qua hắn nhanh chóng có ý tưởng mới. Hắn lật tay lấy một vật ra, là miếng yêu thuộc tính Lôi cấp ba đỉnh phong lấy được trong pháp khí trữ vật của Tra Diên Thải, ném vào trong đám mây đen.

Trong yêu đan này chẳng những ẩn chứa lực lượng lôi điện cường đại mà còn chứa yêu lực tinh thuần, vô cùng phù hợp cho tình huống trước mắt này.

Tại Tu Tiên giới, linh thú gặp bình cảnh sẽ dùng thêm một viên yêu đan có thuộc tính tương tự trợ giúp đột phá là chuyện bình thường.

Lôi Vũ khẽ kêu lên một tiếng vui sướng, há miệng nuốt yêu đan vào, vận chuyển yêu lực luyện hóa.

Yêu khí bên trong mây đen nhanh chóng trở nên nồng đậm, lực lượng lôi điện lại lần nữa tăng vọt lên, lôi điện bên trong cũng đã xuất hiện thêm những tia sáng vàng chói.

Đã có yêu lực của yêu đan tiếp tế, khí tức Lôi Vũ bắt đầu đề thăng lên.

Thấy vậy, Viên Minh cũng đã an tâm, ngồi xuống đài sen bạch ngọc, đồng thời chú ý tình huống Lôi Vũ mà tùy thời xuất thủ tương trợ.

Tầm nửa ngày sau, tiếng sấm ầm ầm mãnh liệt vang lên, Lôi Vân màu đen trong không trung bỗng bành trướng ra gấp đôi, bao phủ hoàn toàn cả hơn mười dặm bầu trời. Khí tức Lôi Vũ rốt cuộc cũng đã đột phá cảnh giới cấp ba.

Ầm ầm ầm!

Hơn mười đạo lôi điện vừa thô vừa to từ bên trong mây đen đánh xuống mặt biển bên dưới, như thể một cơn mưa sấm sét rơi xuống.

Nước biển bên dưới lập tức nổ tung, sóng nước tung tóe bắn lên cao đến mấy trượng để lại vô số bọt nước nổi lên, đồng thời là từng luồng sét xuyên qua lòng biển kích khởi lên một cơn sóng tiếp theo khác.

Mọi thứ trong không gian này đều mô phỏng thế giới chân thật bên ngoài, về cơ bản thì những công kích lôi điện của Lôi Vũ mang lại hiệu quả thật sự như vậy.

Một tiếng kêu vang to tràn đầy ý vui mừng.

Viên Minh cũng cười khẽ. Tuy rằng tiềm lực của Lôi Vũ kém Kim Cương, Hoa Chi nhưng vẫn đáng để bồi dưỡng. Quả nhiên hắn đã không thất vọng.

Mây đen trên bầu trời cũng không tiêu tán đi ngày, mà nấn ná trên trời cả nửa ngày mới như cá voi hút nước, ào ào rút về.

Thân hình Lôi Vũ hiện ra, đầu nó đã to hơn gấp đôi lúc trước, mỏ và móng vuốt cũng dài hơn rất nhiều. Nhất là cặp móng vuốt sắc bén còn chớp lóe ánh sáng như thể có thể xé rách hết thảy mọi thứ.

Biến hóa nhiều nhất của nó là những đường hoa văn lôi điện bên ngoài đã càng thêm rõ nét tươi sáng hơn, thực thế lôi vân trên hai cánh còn hình thành hình thù chiếc cánh như thể nó mọc ra hai cánh chim xếp chồng lên nhau vậy.

"Chủ... chủ nhân." Lôi Vũ quay đầu nhìn về phía Viên Minh, vỗ cánh bay tới. Người nó chợt lóe lên rồi biến mất, sau tức khắc đã dịch chuyển tới bên cạnh Viên Minh.

Lôi Vũ cũng khẽ giật mình như thể chính mình cũng không thích ứng được với tốc độ hiện tại.

"Ngươi đã có thể mở miệng nói chuyện được rồi? Tốc độ cũng tăng vọt không ít, không tệ, xem ra sau khi tiến giai lên cấp ba thì thực lực tăng lên nhiều." Viên Minh gật đầu nói.

"Nhờ có chủ nhân ban cho viên yêu đan kia, trong cơ thể ta còn giữ lại được một nửa yêu lực của yêu đan này, còn cả miếng pháp bảo Kinh Lôi ấn kia nữa, nếu có thể luyện hóa hoàn toàn hai thứ này ta hẳn lên được cấp ba trung giai." lúc đầu Lôi Vũ nói chuyện còn có vẻ gập ghềnh, sau đó nó nhanh chóng thuần thục.

Viên Minh ừ một tiếng, lập tức hỏi han về năng lực của Lôi Vũ sau khi biến đổi.

Thần thông của Lôi Vũ vẫn như lúc trước, chỉ là uy lực đã được phóng đại lên.

Uy lực thần thông lôi kích đột nhiên tăng gấp mấy lần. Hơn nữa có lẽ do đã luyện hóa viên Yêu Đan cấp ba đỉnh phong kia mà Lôi Vũ không phát ra tia sét bình thường nữa, trong đó còn lẫn thêm cả kim lôi ẩn chứa trong yêu đan.

Uy lực của lôi hơn xa lôi điện mà Lôi Vũ nắm giữ lúc trước, hơn nữa còn có một loại cảm giác như thuần dương phá tà, có thể gây tổn thương cho các loại âm linh quỷ vật nhiều hơn hẳn.

"Kim này lại có điểm giống với lực lượng lôi điện trong tấm phù lục mà Tu La thượng nhân tặng cho Tịch Ảnh, chẳng lẽ hai thứ đó có cùng nguồn gốc?" Trong lòng Viên Minh chợt xuất hiện một suy nghĩ.

Đáng tiếc hắn không có nhiều lý giải với lực lôi điện nhiều lắm, sau này đành đọc thêm điển tịch để hiểu thêm.

Tương tự với Lôi kích, Lôi Vân mà Lôi Vũ triệu hoán ra có phạm vi và uy lực tăng lên theo mức độ khác nhau.

Viên Minh có Lôi Công chùy nên cũng không để tâm nhiều đến hai năng lực này của Lôi Vũ. Hắn chỉ quan tâm đến thần thông phi hành của Lôi Vũ nhất.

Sau khi Lôi Vũ đã quen với tốc độ của mình, nó đã chở Viên Minh bay thử một đoạn trong không gian ảo cảnh.

Đột phá đến cấp ba, tốc độ phi độn của Lôi Vũ tăng nhiều, chưa kể nếu nó còn kích phát đường vân hình cánh chim trên cánh mình, hai cánh còn được một luồng lôi điện bao bọc, chớp mắt có thể phóng qua trăm trượng.

Nhìn qua chỉ thấy một cái bóng đen lập lòe tia điện ở trên mặt biển, chớp mắt đã hiện ra ở phía xa, chớp mắt lại biến mất đi, phiêu hốt bất định như thể quỷ mị.

"Ha ha, sau khi Lôi Vũ đột phá cấp ba, quả thật độn tốc tinh diệu hẳn lên, hầu như sánh được với lôi độn trong truyền thuyết rồi." Viên Minh chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, vui vẻ nói.

Với độn tốc của Lôi Vũ hiện nay, đừng nói tu sĩ Kết Đan kỳ mà cả một ít Nguyên Anh không am hiểu độn thuật sẽ khó mà đuổi theo kịp hắn.

"Tốt, Lôi Vũ, ngươi cứ ở bên trong túi linh thú tu luyện tiếp đi, thu nạp lôi điện bên trong Yêu Đan cùng Kinh Lôi ấn xong, tranh thủ sớm đột phá lên cấp ba trung kỳ." Viên Minh động viên.

Lôi Vũ đang định tiếp tục khổ tu nên không phản đối, lại bay trở về túi linh thú.

Viên Minh tản đi huyễn thuật, rời khỏi Thâu Thiên đỉnh đi ra bên ngoài.

Hắn không tiếp tục tu luyện mà trở về chỗ cha mẹ mình, nơi đó nhanh chóng truyền ra tiếng vui cười rôm rả.

Tu luyện lúc nào cũng được, khoảng thời gian ở Trường Thanh đảo này hắn vẫn muốn dành thời gian chính làm bạn với cha mẹ.

Khi hắn vẫn còn là thiếu niên, mỗi ngày đều mong mỏi sao cho trưởng thành, sao cho thật mạnh mẽ. Thế nhưng hôm nay phần mong mỏi này đã chuyển sang lo lắng, lo rằng mình chưa đủ thực lực để bảo vệ cha mẹ, lo lắng cha mẹ già cả đi. Hắn mong muốn thời gian trôi chậm lại một chút để dành được nhiều thời gian bồi bạn với hai người hơn, để cho hắn có thể mạnh mẽ hơn nữa còn bảo vệ tốt cho hai người.

Đảo mắt lại đi qua nửa năm nữa, thời gian hẹn gặp Tịch Ảnh đã ở gần ngay trước mắt.

Tuy rằng Viên Minh không nỡ nhưng không thể không rời khỏi cha mẹ mình.

Chỉ là trước khi đi, hắn còn chuẩn bị thêm chút ít nữa.

Viên Minh ngồi xếp bằng, hai tay bấm niệm pháp quyết quay tròn như bánh xe, cuối cùng chợt dừng lại rồi điểm lên huyệt thái dương của mình. Thần hồn trong thức hải của hắn chậm rãi phập phồng.

"Liệt hồn!"

Hắn cắn răng, miệng khẽ quát một tiếng, thần hồn trong thức hải đột nhiên lại tách ra một phần, hóa thành một khối ánh sáng màu đen nhỏ chừng nắm tay. Bên trong hiển hiện dung mạo của Viên Minh nhưng khá là mơ hồ.

Lúc này Viên Minh đang thi triển Liệt Hồn Hợp Đan quyết của Tu La thượng nhân truyền cho, định phân liệt ra một phân hồn có thể đồng tâm nhất thể với mình.

Một cơn đau đớn thấu xương từ thức hải ầm ầm bộc phát!

Đầu hắn như thể bị búa cùn bổ làm hai nửa, với ý chí cứng cỏi của hắn mà còn không thể nào chịu đựng nổi, cả người ngã lăn ra đất, hai tay ôm đầu kêu thảm thiết, thân thể cũng cong lại thành hình con tôm luộc, lăn lộn không ngừng.

Không chỉ có thân thể hắn đau đớn mà thần hồn trong thức hải cũng run rẩy mãnh liệt, như thể là ngọn lửa chập chờn trong cuồng phong, tùy thời sẽ bị dập tắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận