Tiên Giả

Chương 571: Trò cũ lặp lại

“Trên Bồng Lai đảo này có Bất Tử thụ yêu chiếm cứ, không biết đang ẩn thân ở đâu. Nếu các ngươi cứ khăng khăng chia ra hành động, ta không thể bảo hộ chu toàn được.” Viên Minh tiếp tục truyền âm.

“Đa tạ ý tốt của Minh Nguyệt thần đại nhân, dù thực lực chúng ta không cao nhưng cũng có thể bảo vệ bản thân mình.” Bạch Lân thượng nhân nói.

Minh Không nữ vương, tráng hán Thủy Viên tộc đều không nói gì nhưng vẻ mặt kiên định kia hiển nhiên là đã hạ quyết tâm.

“Nếu vậy ta cũng không miễn cưỡng.” Viên Minh không khuyên bảo nữa.

Bạch Lân thượng nhân, Minh Không nữ vương, tráng hán Thủy Viên tộc chắp tay chào những người khác rồi lướt về phía đại điện vàng kim.

Còn lại sáu người Hoa Chi, Hắc Trúc Tẩu, Vạn Hoa Cô, Thạch Nghiễn Sư, Ô Lỗ, Long Trùng, chiến lực giảm đi một nửa.

Sắc mặt ba người Hắc Trúc Tẩu trở nên khó coi, Hoa Chi lại như bình thường tiếp tục đi về phía Thường Thanh viên.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Con đường dẫn tới Thường Thanh viên nhìn không xa nhưng vô luận mấy người tăng tốc phi độn thế nào cũng không cách nào đến được, như thể đại môn Thường Thanh viên xa tận chân trời vậy.

“Tình huống không đúng, hẳn là chúng ta trúng huyễn thuật? Có nên lui lại trước, bàn bạc kỹ hơn đã.” Sắc mặt Vạn Hoa Cô không dễ nhìn nói.

“Đây không phải là huyễn thuật mà là một loại cấm chế kéo dài không gian.” Thạch Nghiễn Sư lắc đầu nói.

“Kéo dài không gian?” Hắc Trúc Tẩu hỏi.

“Xem như là một loại cấm chế không gian đi. Tên như ý nghĩa, có thể thu hẹp khoảng cách lại rất ngắn nhưng cũng có thể kéo dài đến mức không thể tưởng tượng nổi, chẳng qua cấm chế này không có nguy hiểm, chỉ đơn giản là hơi tốn sức lực mà thôi.” Thạch Nghiễn Sư nói.

Những người khác nghe vậy cũng thoáng thả lỏng, dốc sức tăng tốc độ độn tốc lên.

Tình huống đúng như Thạch Nghiễn Sư nói, đoàn người phi độn trong một khắc đồng hồ thì cũng đã đến cửa ra vào Thường Thanh viên.

Quả thật là một khu vườn, từ đại môn nhìn vào có thể thấy được bên trong cây xanh rợp mát, đình viện lầu các, cảnh trí cực đẹp.

Ngoại trừ cảnh trí đẹp thì cũng như những vườn hoa trước đó, bên trong Thường Thanh viên trồng rất nhiều linh thảo linh thụ, từ ngoài nhìn vào đã thấy được vài gốc.

Ba đảo Dục Trúc, Hồng Diệp, Vạn Hoa đời đời trồng trọt các loại linh thực nên cực kỳ yêu thích những linh thảo linh hoa này. Nhất là ba người Hắc Trúc Tẩu, Thạch Nghiễn Sư, Vạn Hoa Cô đã không kịp chờ đợi mà bay vút vào trong vườn.

“Rầm!” một tiếng, trên cửa chính của Thường Thanh viên nổi lên một màn sáng xanh chặn đường ba người lại.

Hắc Trúc Tẩu thẹn quá hóa giận, toàn thân lóe lên ánh sáng đen định ra tay.

Một đợt ho khan từ trong vườn truyền ra, rồi một lão giả thấp bé đầu đội mũ rộng vành xuất hiện trong vườn, miệng ngậm tẩu thuốc màu đỏ.

“Lão phu ở đây bao nhiêu năm rồi mới nhìn thấy người đến, những tu sĩ ngoại lai các ngươi tới Bồng Lai đảo tầm bảo sao?” Lão giả cười cười đi ra ngoài cửa. Màn sáng cấm chế màu xanh ngoài cửa lại như vô hiệu với lão.

“Các hạ là ai?” Đám người Hắc Trúc Tẩu lộ vẻ cảnh giác.

Lúc trước Viên Minh gặp được Triệu Quy, còn đám người Hắc Trúc Tẩu cũng gặp phải khôi lỗi khác của Bất Tử thụ, mà Bồng Lai đảo lại là hang ổ của Bất Tử thụ nên bọn họ càng thêm cẩn thận, cũng đã vận sẵn pháp bảo trong thể nội tùy thời mà phát động.

Mấy người vừa hỏi, cũng đồng thời tự thi pháp cảm ứng khí tức của lão giả.

Mặc dù Bồng Lai tiên cung có cấm chế không để thần thức lan tràn nhưng đám người ở đây đều có tu vi cao thâm, cũng đều biết vài bí thuật dò xét mà không cần vận dụng tới thần thức.

“Lão phu là Chúc Vũ, nô bộc của Bồng Lai tiên nhân, quản lý Thường Thanh viên này. Mấy vị đạo hữu muốn vào lâm viên này tầm bảo cũng được, chỉ cần thông qua khảo nghiệm của lão phu là được.” Lão giả cởi mũ rộng vành xuống lộ ra một cái đầu trọc sáng bóng.

Ba người Hắc Trúc Tẩu, Thạch Nghiễn Sư và Vạn Hoa Cô đưa mắt nhìn nhau, lén đánh giá xem người này có phải là khôi lỗi của Bất Tử thụ không?

Trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh nở nụ cười lạnh.

Lão già hói đầu trước mắt này cũng tương tự như Triệu Quy, đều là con rối của Bất Tử thụ cả. Với hắn mà nói chẳng qua chỉ là trò cũ diễn lại, chẳng qua kẻ này ẩn giấu kỹ hơn mà thôi.

Viên Minh liên tục triển khai thần thức nên không chỉ biết lão giả hói đầu này là con rối của Bất Tử thụ mà còn nhìn rõ ràng quá trình kẻ này hiện thân.

Trong bụi cây gần cửa lớn có một gốc cây nhỏ màu xám, lão giả đầu hói này từ trong thân cây đó đột ngột xuất hiện.

Viên Minh vận khởi thần thức chui vào trong thân cây màu xám kia, tìm kiếm cẩn thận từng tấc một. Hắn nhanh chóng phát hiện trong lõi cây nhỏ màu xám kia có tràn ra một tia khí tức chấn động dị thường mờ nhạt.

Thần thức hắn tập trung dò xét lõi cây. Lõi cây này đột nhiên biến lớn , hiện ra một đạo phù văn màu đen kỳ lạ nhìn như một cánh cửa, đang tản ra chấn động không gian nhàn nhạt.

“Đây là phù văn không gian? Xem ra lão già đầu hói được truyền tống từ nơi khác tới đây.” Viên Minh thầm nghĩ, cẩn thận nghiên cứu phù văn đen.

“Minh Nguyệt thần đại nhân, kẻ này phải chăng là con rối của Bất Tử thụ?” Giọng của Hắc Trúc Tẩu theo nguyện lực truyền tới.

“Không sai, nhanh giết chết đi.” Viên Minh ngừng nghiên cứu, lạnh giọng phân phó.

Hắc Trúc Tẩu, Vạn Hoa Cô, Thạch Nghiễn Sư, Long Trùng đều nhận được truyền âm của Viên Minh, không do dự xuất thủ.

Hắc Trúc Tẩu lật tay tế ra một cần câu màu đen đã từng bị Huyết Giới tôn giả phá hủy, nhìn qua có lẽ sau ba mươi năm vừa rồi đã được sửa chữa lại.

Sợi dây câu màu đen bắn ra, nửa đường huyễn hóa thành bảy tám hư ảnh như ẩn như hiện cuốn về phía lão giả hói đầu.

Vạn Hoa Cô tế ra pháp bảo lẵng hoa, một luồng phấn màu vàng nhạt bắn tung ra.

Thạch Nghiễn Sư quăng bút lông màu đen lên, hai chữ “Khốn” cực lớn hiển hiện trong hư không, chụp xuống người lão đầu hói.

Long Trùng cũng tế pháp bảo chiến thương ra, đâm vào hư không, một quả cầu nước to bằng cái vại nước đánh lên người lão, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Ô Lỗ thấy vấy, mắt lóe sáng, cũng tế pháp bảo trợ giúp.

Lão già đầu hói thấy đám người này đột nhiên xuất thủ, gương mặt vốn cười tủm tỉm chợt trở nên âm trầm.

Chẳng qua lão không trốn vào trong vườn mà biến hai chân thành rễ cây to màu đen cắm xuống mặt đất, thân thể biến thành thân cây, hai tay biến thành nhánh cây thô to.

Trong chớp mắt, lão giả đã biến thành một thụ nhân xanh đen cao mười mấy trượng, pháp lực chấn động cũng phát sinh biến hóa cực lớn, mang đầy khí tức của Bất Tử thụ.

không chỉ có vậy, cảnh giới pháp lực của thụ nhân xanh đen còn thình lình tăng vọt, từ Nguyên Anh trung kỳ ban đầu lên tới Nguyên Anh hậu kỳ!

“Đây là Kim Quỳ Ngự Thú thuật? Có thể dung hợp hai cỗ pháp lực lại khiến thực lực thụ nhân gia tăng cực lớn?” Bên trong Thâu Thiên đỉnh, ánh mắt Viên Minh lóe lên một tia kỳ quái.

Hẳn là bảy tám thụ yêu cấp bốn thượng giai đột ngột xuất hiện ngoài cửa Tuế Nguyệt động lúc trước cũng được tạo thành như vậy.

Thân cây xanh đen của thụ nhân khẽ động, vô số nhánh cây quét qua, rất nhanh bóng cây rợp trời phô thiên cái địa xông về phía trước, khí thế như núi như biển.

Ầm ầm ầm!

Công kích của Hắc Trúc Tẩu, Vạn Hoa Cô hay Thạch Nghiễn Sư đều bị đánh bay, còn công kích của Long Trùng và Ô Lỗ lại càng không đáng nhắc tới, pháp bảo chưa tới gần bóng cây đã bị khí lưu sót lại đánh bay đi.

Hoa Chi đứng bên cạnh không nhúc nhích, thấy vậy bèn lập tức xuất thủ.

Hai chân nàng hóa thành dây leo chui xuống mặt đất.

Tích tắc sau, mặt đất bên cạnh thụ nhân xanh đen nổ tung, hai ngọn dây leo màu tím bắn nhanh như chớp lao ra đâm vào hai chân thụ nhân.

Hai chân thụ nhân nổi lên sắc tím, nhanh chóng lan tràn ra, hai chân nó cũng nhanh chóng khô quắt lại.

“Chỉ là kịch độc nhỏ nhoi, cũng dám khoe khoang?” Thụ nhân màu xanh đen tức giận hừ một tiếng, hai chân cũng biến thành màu đen kịt, kịch độc màu tím cũng ngừng khuếch tán lại.

Hai chân màu đen kia của nó dần dần nổi đỏ lên, dấy lên ngọn lửa cháy hừng hục.

Dây leo màu tím bị ngọn lửa đen bao vây nhanh chóng héo rũ, tích tắc sau đã biến thành tro tàn.

Hoa Chi cũng lộ vẻ kinh hãi. Sau khi đột phá lên cấp bốn, thân thể nàng cứng cáp hơn rất nhiều, mức độ tái sinh kinh người nên vốn ban đầu nàng còn sợ thần thông hỏa diễm thì nay đã không cần phải lo lắng nữa. Không nghĩ tới đối mặt với ngọn lửa màu đen này, nàng lại không có chút lực ngăn cản nào cả!

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, lông mày Viên Minh cũng cau chặt lại.

Thần thức hắn hàng lâm nên nhìn ngọn lửa này càng thêm thấu triệt. Ngọn lửa này có thể thiêu cháy được cả linh lực, trước là đốt yêu lực trong dây leo của Hoa Chi, sau mới thiêu hủy bản thể nên mới có thể đơn giản hủy đi dây leo của Hoa Chi như vậy.

Đám người Hắc Trúc Tẩu cũng kinh hãi, nhưng Minh Nguyệt thần bảo bọn họ xuất thủ, bọn họ không dám chậm trễ mà tiếp tục điều khiển pháp bảo công kích tới. Chỉ là còn chưa tới gần thân thể thụ nhân đã bị cành cây của nó đánh bay.

“Tuy rằng là biện pháp ăn xổi, nhưng thụ nhân này dù sao cũng có được chiến lực Nguyên Anh hậu kỳ. Xem ra chỉ dựa vào đám người Hoa Chi là không cách nào bắt được nó.” Viên Minh thầm nghĩ, không tiếp tục quan sát mà tản hồn lực ra.

Ngọn lửa màu đen nhanh chóng lan khắp người thụ nhân, chớp mắt cả người nó đã hừng hực lửa đen, hai chân nó rút ra khỏi mặt đất, đi thẳng tới đám người Hoa Chi.

Mọi người đều biến sắc mặt, riêng phần mình chạy trốn nhưng không thể nào chạy nhanh hơn thụ nhân xanh đen, nhìn đến có vài người đã sắp bị nhánh cây của nó cuốn lấy đốt cháy rồi.

Vào lúc này, một luồng hồn lực cực lớn bao phủ xuống.

Động tác của thụ nhân cứng đờ, đứng yên tại chỗ như đang ngủ thiếp đi, ngọn lửa đen bên ngoài thân thể nó cũng nhanh chóng dập tắt.

Viên Minh khẽ gật đầu. Năng lực Ác Mộng này quả nhiên cực tốt, mạnh hơn huyễn thuật của hắn nhiều, chỉ có điểm duy nhất không tốt là tiêu hao quá nhiều hồn lực.

Hắn lắc đầu, bấm quyết điểm chỉ ra.

Một đạo kiếm khí màu đen kịt dài hơn mười trượng bắn ra, biến mất trong hư không.

Ngay sau đó, trước người thụ nhân chợt vặn vẹo, rồi Diệt Hồn kiếm khí đột ngột hiện ra, chém lên người thụ nhân xanh đen rồi dung nhập vào trong người nó.

Thụ nhân màu xanh đen này kêu lên một tiếng, cả thân thể to lớn ầm ầm đổ xuống, khí tức tán loạn, nhanh chóng mất đi sinh cơ.

Ánh mắt Hoa Chi nổi lên từng tia sáng vàng kim rồi lập tức khôi phục lại. Nàng ta bay vút đến cạnh thi thể thụ nhân, đưa tay đặt lên đầu nó.

Một luồng sáng vàng đen tràn vào đầu thụ nhân, là thần thông Sưu Hồn của Viên Minh.

Hắn lợi dụng Kim Quỳ ngự thú thuật thi triển lên Hoa Chi.

Nhưng tức khắc sau, Hoa Chi lại kinh ngạc. Trong đầu thụ nhân này trống rỗng, hoàn toàn không có thần hồn.

Viên Minh cũng lộ vẻ kinh ngạc. Vừa rồi hắn đã hạn chế uy lực của đạo Diệt Hồn kiếm khí, chỉ đánh thần hồn thụ nhân trọng thương, phải lưu lại một tia thần hồn mới đúng. Chẳng lẽ bản thân hắn không khống chế tốt, đã đánh thụ nhân đến hồn phi phách tán?
Bạn cần đăng nhập để bình luận