Tiên Giả

Chương 487: Sao trời tôi thể

"Chúng ta là những tu sĩ ngoại lai, trong bí cảnh này gặp các loại nguy hiểm, vốn nên nắm tay hỗ trợ, chỉ có Huyễn Linh Tử bụng dạ hẹp hòi kia, lại muốn gây ra nội chiến." Long Trùng cười nói.

Ô Lỗ nhoẻn miệng cười, đang muốn nói gì, chợt ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Đám người cũng cùng nhau ngẩng đầu, nhưng thấy trên bầu trời có một viên Cô Tinh sáng lay động, phảng phất sắp rơi xuống.

"A, Tinh Vũ mới vừa dừng không lâu, tại sao lại xuất hiện nữa, thật sự là bực mình! Hồng huynh, chúng ta thay phiên dùng pháp bảo chống cự, tận lực giảm xuống tổn thất. Như thế mặc dù sẽ tổn hại pháp bảo, nhưng ít ra có thể tiết kiệm một tấm bùa chú, chuẩn bị thời khắc mấu chốt để dùng." Long Trùng nói một tiếng, sau đó nhắc nhở Ô Lỗ.

Nghe vậy, trên mặt Ô Lỗ lướt qua một tia chần chừ nhỏ bé không dễ nhận ra.

Khung Vân cau mi lại không nói một lời.

Ô Lỗ vừa mới gia nhập đội ngũ của bọn hắn, quan hệ còn xa cách, nàng cũng không muốn dùng pháp bảo của mình để bảo hộ y.

Viên Minh thấy thế, biết Ô Lỗ xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, muốn xuất ra mấy món pháp bảo đê giai không cần để cứu cấp cho y. Nhưng hắn và Ô Lỗ bề ngoài mới quen không lâu, làm như vậy có vẻ không thỏa đáng.

"Hồng huynh chắc là pháp bảo không nhiều, chỗ ta ngược lại có hai vật dự bị, có thể cho ngươi mượn dùng một lát." Long Trùng hào phóng lấy ra một đôi đoản thương đen nhánh điêu khắc đồ án long văn cùng một quyển khăn lụa tuyết trắng như ngọc, đưa tới.

"Tại hạ tuy nghèo khốn, thực sự không dám lấy không pháp bảo của Long huynh. Chư vị không cần lo lắng, trong tay của ta vẫn còn mấy món pháp bảo dự trữ, mặc dù không phải thuộc tính sao trời, nhiều ít cũng có thể ngăn cản một hai, sẽ không liên lụy ba vị." Ô Lỗ vội vàng khoát tay cự tuyệt, nói.

Long Trùng và Khung Vân nghe y nói như vậy, không kiên trì nữa.

Mấy người trong khi nói chuyện, trên bầu trời Tinh Vũ lại xuất hiện.

Từng viên lưu tinh như giọt mưa liên miên rơi xuống, bốn người Viên Minh thương nghị trình tự xuất thủ, từng người lấy ra pháp bảo, thay phiên chống cự Tinh Vũ, mỗi người chỉ chèo chống nửa nén hương.

Nhưng Tinh Vũ lần này kéo dài lâu hơn trước rất nhiều, kiện pháp bảo thứ nhất của mấy người đều bị Lam Tinh ăn mòn đến hỏng, Tinh Vũ vẫn chưa dừng lại.

Bốn người không thể làm gì, chỉ có thể lấy ra kiện pháp bảo thứ hai, tiếp tục chống cự Tinh Vũ tập kích.

Hoa cỏ cây cối xung quanh đắm chìm trong Tinh Vũ đầy trời, sinh cơ càng thêm bừng bừng.

Viên Minh trước đó cảm thấy kỳ quái, hoa cỏ yêu thú trong bí cảnh không khác phía ngoài quá nhiều, vì sao Tinh Vũ vô hại trái lại có ích với chúng?

Hắn điều khiển đệ nhất phân hồn ngồi trên Bạch Ngọc Liên đài, hạ xuống thần thức dò xét, nhưng không thu hoạch được gì, đột nhiên nghĩ đến yêu thú thằn lằn vừa mới thu phục.

Đã dò xét không được, không bằng trực tiếp hỏi, có lẽ yêu thú trong bí cảnh biết chút gì đó.

Đệ nhất phân hồn tìm kiếm điểm sáng nguyện lực thằn lằn, nhưng yêu này cũng không cầu nguyện, không thể trong Thâu Thiên Đỉnh trực tiếp câu thông với nó.

"Thất sách, vừa rồi hẳn là nên gieo xuống Hồn hàng phù." Viên Minh nói thầm một tiếng.

Cũng may vị trí hắn hiện tại cách đầm nước không xa, thần thức đệ nhất phân hồn lan tràn tới, rất nhanh bao trùm yêu thú thằn lằn.

Thằn lằn lúc này đang phun ra viên ngũ sắc yêu đan kia, hấp thu tinh quang rơi xuống.

"Chủ thượng!"

Cảm nhận được thần thức Viên Minh, thằn lằn vội vàng dừng tu luyện.

Con thú này thực lực đạt tới cấp ba đỉnh phong, linh trí đã sớm mở rộng, có thể truyền âm câu thông.

"Không sao, ngươi tiếp tục tu luyện, ta chỉ có một chuyện muốn hỏi..." Viên Minh hỏi nghi ngờ trong lòng.

"Chủ thượng, ta cũng không biết, từ khi sinh ra đã sinh hoạt ở nơi này, từ khi có được linh trí, Tinh Vũ vẫn một mực như vậy." Thằn lằn nói.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng thất vọng.

Xem ra có lẽ mình cả nghĩ quá rồi, thằn lằn đản sinh tại mảnh không gian này, tự nhiên sẽ không bị Tinh Vũ gây thương tích, cũng không rõ nguyên nhân.

"Vậy những năm qua ngươi có gặp được chuyện gì đặc dị không? Ngoại trừ tu luyện cùng săn giết những yêu thú khác, như nguyên nhân không rõ, chuyện khó mà giải thích." Viên Minh vẫn không cam tâm, lại hỏi.

"Chuyện đặc dị? Cũng không có, bất quá từ khi ta có được linh trí, mỗi lần chìm vào giấc ngủ đều sẽ gặp một giấc mộng, xuất hiện trong một chỗ vô biên vô tận tinh không, chẳng biết cái này có tính hay không?" Thằn lằn nói.

"Mộng..." Viên Minh khẽ giật mình.

Đây cũng coi là dị sự, bất quá không liên quan với chuyện hắn đang nghi ngờ.

Viên Minh lại hỏi vài câu, thằn lằn thực sự chẳng biết, nên thu hồi thần thức.

"Viên đạo hữu, đến ngươi." Khung Vân nhìn lại, một vòng hiệp lực mới sắp đến phiên Viên Minh.

Lúc này Long Trùng đang ngăn cản Tinh Vũ, không trung trên đỉnh đầu mấy người treo lấy hai đoản thương long văn màu đen, chính là pháp bảo mới vừa rồi tính cho Ô Lỗ mượn.

Hai đoản thương biến lớn mấy lần, nhanh chóng xoay quanh, hình thành một vòng bảo hộ màu đen, ngăn trở tinh quang rơi xuống.

Chỉ là thân thương đã bị tinh quang ăn mòn hơn phân nửa, vòng bảo hộ màu đen càng ngày càng mỏng manh.

Viên Minh đưa tay bấm niệm pháp quyết, một đạo tử sắc linh quang trong nháy mắt bay ra, rơi xuống đỉnh đầu đám người.

Ba người Long Trùng ngẩng đầu nhìn, thấy Viên Minh tế ra là một thanh trường thương màu tím có khắc phù điêu cửu long. Theo Viên Minh bấm niệm pháp quyết thôi động, trường thương xoay tròn trên đỉnh đầu mấy người, phi tốc hóa thành một vòng bảo hộ màu tím, che chở mọi người.

Thương này chính là Tử Tinh Cửu Long Thương hắn có được từ sớm, khi đó hắn chưa Kết Đan, giao bảo vật này cho Kim Cương sử dụng, chờ hắn kết thành Kim đan, lại có pháp bảo tốt hơn nơi thân, thẳng đến khi Kim Cương có Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, Tử Tinh Cửu Long Thương mới trở lại tay hắn.

Viên Minh ngày nay có rất nhiều pháp bảo, sớm quên Tử Tinh Cửu Long Thương ở nơi hẻo lánh, vừa mới nhìn thấy song thương long văn của Long Trùng, hắn chợt nhớ tới bảo vật này.

Hắn chưa từng tế luyện bảo vật này, cũng không quen thuộc chất liệu và phù văn của nó, bất quá Tử Tinh Cửu Long Thương mang theo một ngôi sao, có lẽ ẩn chứa thuộc tính một điểm sao trời, so với pháp bảo phổ thông càng bền hơn.

Bởi vì chưa ôn dưỡng qua, ba động khí tức Tử Tinh Cửu Long Thương cũng không mạnh, đám Long Trùng thấy vậy, cũng chỉ nghĩ Viên Minh lấy ra một kiện pháp bảo bình thường, cũng không thèm để ý.

Nhưng ngay lúc cả bọn muốn dời ánh mắt đi, bỗng thấy viên lưu tinh kia nện lên vòng bảo hộ màu tím, trong chớp mắt trực tiếp tan rã, đừng nói linh quang màu lam, ngay cả bản thể lưu tinh cũng trong nháy mắt tan rã.

Cảnh tượng như vậy, ngay cả Viên Minh cũng lấy làm kinh hãi.

"Viên huynh, ngươi từ chỗ nào có được bảo vật sao trời vậy? Vì sao Tinh Vũ ăn mòn nó yếu ớt như vậy? Mà ngươi đã có vật này, vì sao không lấy ra sớm?" Long Trùng ngạc nhiên hỏi.

"Món pháp bảo này là trước kia ta ngẫu nhiên đạt được, bởi vì không tương xứng với công pháp ta tu luyện, liên tục đặt ở trong pháp khí trữ vật, ta cũng không biết nó thần dị như thế, bằng không ta sẽ không lãng phí hai kiện pháp bảo rồi?" Viên Minh nói.

Long Trùng không truy đến cùng, chỉ nhìn trường thương màu tím, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Sắc mặt Viên Minh yên lặng nhưng trong lòng nhấc lên gợn sóng, lúc này hắn điều khiển Tử Tinh Cửu Long Thương, cảm ứng nhạy cảm hơn những người khác. Những Tinh Vũ kia rơi vào trên thương, không chỉ không mang đến một tia ăn mòn, tinh quang đều bị thương này hấp thu, thậm chí còn làm cho uy năng Tử Tinh Cửu Long Thương tăng lên.

"Xem ra trước kia quá bất cẩn, Tử Tinh Cửu Long Thương này không phải pháp bảo sao trời bình thường." Viên Minh thầm nghĩ.

Hai tay hắn hư nhấc, đang muốn tế luyện một chút thương này, đột nhiên nhớ tới năm đó đấu giá hội tại Tiểu Hồ thành có giới thiệu về Tử Tinh Cửu Long Thương này, chính là bản mệnh pháp bảo của một tu sĩ Kết Đan Long Tinh Hà rất nổi danh ở Đông Hải, tựa hồ còn quan hệ với bí tàng nào đó ở Đông Hải, đó không phải là nơi này à?

"Long huynh, ngươi có nghe nói qua cái tên Long Tinh Hà chưa?" Viên Minh nhìn về phía Long Trùng.

"Long Tinh Hà? Chưa từng nghe qua, người này là ai?" Long Trùng nhớ lại một chút, lắc đầu nói.

"Một cố nhân Đông Hải, đột nhiên ta nhớ tới hắn, thuận miệng hỏi một chút." Tử Tinh Cửu Long Thương có khả năng liên quan đến bí cảnh này, Viên Minh mập mờ nói.

Long Trùng ồ một tiếng, không để ý, ngược lại Khung Vân hồ nghi nhìn Viên Minh một chút.

Có Tử Tinh Cửu Long Thương che chở, đám Long Trùng không còn thay phiên tế ra pháp bảo chống cự Tinh Vũ. Ngay từ đầu, Long Trùng, Khung Vân còn lo lắng cho dù ăn mòn ít hơn nữa, Tử Tinh Cửu Long Thương cũng sẽ tiếp nhận ở mức cao nhất, muốn thay thế Viên Minh.

Bất quá Viên Minh muốn xem Tử Tinh Cửu Long Thương tiếp tục hấp thu tinh quang, có thay đổi gì không, nên khéo léo từ chối.

Theo thời gian trôi qua, Tử Tinh Cửu Long Thương gần như không thay đổi gì, linh quang không ảm đạm trái lại tăng mạnh, lúc này bọn hắn mới nhẹ nhõm, hung hăng tán dương Viên Minh vận khí tốt.

Trọn vẹn nửa canh giờ sau, trận Tinh Vũ này mới ngừng.

Viên Minh triệu hồi Tử Tinh Cửu Long Thương, chỉ thấy trên thân thương linh quang màu tím giương mà không phát, điểm điểm lam tinh giấu trong phù điêu lân phiến cửu long, thâm thúy tựa như bầu trời đêm, có quần tinh lấp lóe.

Mà khi tay Viên Minh chạm đến Tử Tinh Cửu Long Thương, một cỗ lực tinh thần tinh thuần bỗng nhiên từ thân thương rót vào thân thể của hắn, dung nhập vào đầu khớp xương hắn.

Xương cốt toàn thân hắn oánh oánh phát sáng, giống như bảo thạch.

"Chuyện gì xảy ra?" Viên Minh giật mình.

Cũng không chờ hắn xem kỹ, thể nội lập tức truyền ra một hồi tiếng lốp bốp giòn vang, trên xương cốt nổi lên rậm rạp vết rạn, đầu xương cũng như vậy.

Hắn không khỏi kinh hãi, đang muốn ném Tử Tinh Cửu Long Thương đi, vết rạn xương cốt đột nhiên nhanh chóng hấp thu tinh thần lực tràn ngập toàn thân, cấp tốc khép lại.

Mấy hơi thở sau, vết rạn đều biến mất.

Liên tiếp biến hóa quá nhanh, cho tới giờ khắc này hắn mới phản ứng kịp, vội vàng nội thị kiểm tra xương cốt các nơi, sắc mặt hơi đổi một chút.

Huỳnh Lam Tinh đã biến mất không thấy gì nữa, xương cốt trắng hơn trước mấy phần, mơ hồ còn một tầng tinh quang lưu động phía trên, thoạt nhìn cứng cỏi hơn trước rất nhiều.

Viên Minh cẩn thận kiểm tra, rất nhanh xác định, mật độ xương cốt toàn thân hắn tăng nhiều, tăng lên mức độ gần như bù đắp được hiệu quả một năm Hương Tượng Đoán Cốt Thuật.

Hắn vừa mừng vừa sợ, thu nạp tinh thần lực nhập thể, vậy mà có được hiệu quả tôi cốt kinh người như thế!

Mà dưới tinh thần lực bảo hộ, toàn bộ quá trình cũng không cảm nhận được thống khổ.

Dựa theo trình độ này, chỉ cần lại xuống mấy trận Tinh Vũ, hắn có thể trực tiếp hoàn thành lột xác xương cốt, đạt tới Thiết Cốt cảnh, tiết kiệm thời gian hai năm.

Viên Minh hiện lên vẻ vui mừng, quay đầu nói với ba người khác: "Mấy vị chờ một lát."

Đám Long Trùng không rõ cho lắm gật gật đầu, tiếp theo thấy Viên Minh khoanh chân ngồi xuống, đặt Tử Tinh Cửu Long Thương trên gối, bấm niệm pháp quyết tế luyện nó.

Tử Tinh Cửu Long Thương ẩn chứa năm phù văn, là pháp bảo năm phù văn bình thường nhất, duy nhất đặc biệt, chính là năm phù văn sao trời.

Lấy tu vi Viên Minh, không đến thời gian đốt một nén hương đã triệt để luyện hóa phù trận, đầu thương bắn ra ánh sáng màu tím sắc bén dài hơn một trượng.

Viên Minh khẽ vuốt cằm, Tử Tinh Cửu Long Thương mặc dù chỉ là pháp bảo năm phù văn, lực công kích lại không như bình thường, vượt xa Kim Dương thước và chuôi cốt đao màu trắng kia.

Hắn quơ quơ trường thương, đang muốn thu lại, thân Tử Tinh Cửu Long Thương đột nhiên hiện ra một tầng tử quang u ám, chỗ sâu tử quang thình lình có năm con mắt, không ngừng luân chuyển, thoạt nhìn quỷ dị tới cực điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận