Tiên Giả

Chương 268: Nhiệm vụ hộ tống

"Theo tình hình mà tại hạ nắm được, một năm rưỡi trước gần thành Tiểu Hồ đã có tu sĩ Luyện Khí vô cớ mất tích, chẳng qua số người cũng như số lần xảy ra mất tích không nhiều, mãi đến gần đây mới đột nhiên tăng vọt lên. Cho nên mới nói lúc đó là không ai chú ý tới." Người có râu quai nón nói.

"Mà cũng một năm rưỡi trước Trân Linh tông điều tra hung thủ không thu được kết quả, tạm thời từ bỏ chuyện tìm kiếm trên quy mô lớn, trái lại còn công bố thưởng lớn cho việc cung cấp manh mối hung thủ. So sánh khoảng thời gian đó, kết quả cũng đã có thể thu hẹp lại nhiều rồi." Người có râu quai nón đặc biệt tự tin nói.

"Ý đạo hữu là kẻ sát hại trưởng lão Trân Linh tông và kẻ chặn giết tu sĩ Luyện Khí là cùng một người?” Viên Minh mang đầy khiếp sợ như thể vừa mới phát hiện ra một bí mật vô cùng khủng khiếp.

"Căn cứ vào suy đoán của ta, ngay từ đầu hung đồ đã muốn động thủ với tu sĩ Trúc Cơ, chẳng qua đã chọn sai đối tượng, giết nhầm trưởng lão Trân Linh tông nên mới phải ẩn nấp một thời gian. Sau đó, cũng vì vậy mà gã chuyển đối tượng, ra tay với tu sĩ Luyện Khí. Vả lại ban đầu gã còn vô cùng cẩn thận, về sau thấy không ai tìm ra được mình nên mới càng lúc càng trở nên kiêu ngạo, mới lần nữa khiến người khác chú ý." Người có râu quai nón chắc chắn nói.

"Đạo hữu phân tích rõ ràng trật tự như vậy quả thật khiến người ta tin phục. Chỉ là không có chứng cứ thực tế, nếu là suy đoán sai lầm chẳng phải là chuyện bé xé ra to?" Viên Minh nghe vậy bèn hỏi.

"Ha ha, nếu là ta đoán sai, thực lực hung đồ không cao, vậy chẳng phải là chuyện tốt? Ta cũng đã nghe ngóng qua, trong hội Tán Tu đã treo thưởng ba ngàn linh thạch cho kẻ hung đồ này. Chỉ cần có thể bắt được gã, mỗi người chúng ta chia đều cũng được một ngàn linh thạch một người, số này không ít đâu." Người có râu quai nón rất thoải mái nói.

Viên Minh cười cười: "Đạo hữu nói cũng phải, chẳng qua thật có lỗi, tại hạ không thiện tranh đấu cùng người, đạo hữu vẫn nên mời cao minh khác cùng nhận nhiệm vụ này đi vậy."

Người có râu quai nón lộ vẻ thất vọng, lại định khuyên thêm vài câu nhưng thấy Viên Minh đã quyết ý cũng không dây dưa thêm nữa, y chắp tay chào rồi cùng đồng bạn quay đi.

Viên Minh đưa mắt nhìn hai người bọn họ rời đi. Hắn trầm ngâm một lát, mở danh sách làm nhiệm vụ đang cầm ra, quả nhiên đã nhìn thấy được nhiệm vụ mà Trân Linh tông treo thưởng.

“Tìm ra tung tích Cổ Thu Minh, người cung cấp tin tức tin cậy được thưởng một ngàn linh thạch, bắt sống được thưởng ba ngàn linh thạch."

Viên Minh lắc đầu, không ngờ Cổ Thu Minh lại bị Trân Linh tông hoài nghi, "giá trị" hiện tại của gã lúc này cũng không thấp.

Hắn thầm cảm khái vài câu, tiếp tục tìm kiếm nhiệm vụ của Sinh Diệp tông mà bà ngoại nói qua.

Trân Linh tông treo thưởng cao như vậy nhưng đã mất hai năm rồi vẫn không thể tìm được Cổ Thu Minh làm cho hắn yên tâm không ít. Mà hắn khổ tu một chỗ đã lâu, tu vi lại không tăng lên bao nhiêu. Lần này đáp ứng bà ngoại nhận nhiệm vụ Sinh Diệp tông vừa là nể tình gia tộc, cũng là đi ra ngoài giải sầu.

Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy nhiệm vụ bà ngoại đề cập đến trong rất nhiều nhiệm vụ kia.

"Nhiệm vụ hộ tống. Hộ tống đệ tử Luyện Khí của Sinh Diệp tông tiến vào rừng núi Triệu Quốc tìm kiếm linh dược, năm ngày sau xuất phát. Người tiếp nhận phải cư trú trong thành Tiểu Hồ trên một năm, có tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên, thù lao là hai bình Tứ Linh đan hoặc linh thạch tương đương.”

Viên Minh suy nghĩ một lát, bèn lần nữa gọi tiểu nhị: "Ta muốn tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống đệ tử Sinh Diệp tông."

"Được, thỉnh tiền bối lưu lại tên và tu vi, ta ghi lại giúp ngài." Tiểu nhị lấy một miếng ngọc giản ra.

"Cáp Cống, Trúc Cơ sơ kỳ." Viên Minh báo tên giả.

"Được, ta đã ghi tên của tiền bối lên đây rồi, ngài cất kỹ tấm lệnh bài này. Thỉnh ngài hai ngày sau vào giờ Thìn cầm lệnh bài này lên lầu hai của bản hội, Sinh Diệp tông sẽ ở đó tiến hành khảo hạch tiền bối." Tiểu nhị đưa một tấm lệnh bài màu đen ra.

"Còn phải khảo hạch?" Viên Minh ngẩn người.

"Đúng vậy, đây là nhiệm vụ thường lệ của Sinh Diệp tông, mấy năm qua cũng có không ít tu sĩ báo danh. Vả lại đây là hộ tống đệ tử tinh anh của bọn họ, vì an toàn, Sinh Diệp tông đặt ra yêu cầu đối với nhân phẩm và thực lực người nhận nhiệm vụ không thấp. Cho nên họ mới đặc biệt bố trí khảo hạch, tiến hành chọn lựa." Tiểu nhị giải thích.

"Vậy bây giờ có bao nhiêu người đăng ký rồi? Là những người thế nào?" Viên Minh hiếu kỳ hỏi.

"Nếu tính cả tiền bối thì chỉ mới có mười ba người, chỉ là theo quy định, ta không cách nào lộ tên bọn họ cho ngài được. Ngài thứ lỗi." Tiểu nhị nói.

Viên Minh cũng không để tâm, gật gật đầu rồi cất lệnh bài, quay người rời đi.

Hai ngày sau.

Cuối giờ Mão, Viên Minh đã tới hội Tán Tu, sau khi trình lệnh bài ra, lập tức có tiểu nhị dẫn hắn lên lầu hai.

Lầu hai của hội Tán Tu bao gồm hai gian phòng được thiết kế tỉ mỉ, hai gian phòng nằm kế nhưng không dính sát vào nhau, còn bố trí cả pháp trận cách âm phòng ngừa có người lén lút rình trộm.

Gian phòng mà Sinh Diệp tông đặt sẵn là ở sâu bên trong lầu hai, lúc Viên Minh tiến vào phòng thì đã thấy có tám tu sĩ đang đợi bên trong.

Trong đó có nam có nữ, tuổi tác không giống nhau. Hắn cũng không nhận ra ai trong đó cả nên không có ý định bắt chuyện hàn huyên mà tìm một chỗ ghế dựa ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Sau Viên Minh, có thêm ba tu sĩ đi vào phòng. Trong bọn họ có người quen biết với một tu sĩ tới trước nên cả bọn ngồi cùng nhau, nhỏ giọng trò chuyện.

Lại qua không bao lâu, đã đến giờ Thìn, cửa phòng lại có người đẩy ra. Một mùi dược hương theo đó mà kéo đến.

Viên Minh mở mắt nhìn qua, chỉ thấy có hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ một trước một sau lần lượt đi vào phòng.

Người đi đầu là một tu sĩ mặc trường sam màu lục sẫm, dưới hàng mày đen rậm là một đôi mắt trợn tròn như mãnh hổ, cực kỳ uy nghiêm.

Tu sĩ đi sau người này lại là Bạch Dạ, người quen cũ của Viên Minh tại Nam Cương. Nhìn thấy Viên Minh, y cũng có chút bất ngờ nhưng rất nhanh, giữa hàng mày y lộ vẻ mừng rỡ, cùng nhìn nhau cười cười.

"Lão phu Lục Thâm, trưởng lão ngoại vụ của Sinh Diệp tông, dựa theo lệ cũ trước kia, bổn tông tuyên bố nhiệm vụ chỉ cần cư trú trong thành Tiểu Hồ đủ một năm là đủ. Chỉ là gần đây trong thành có chuyện phát sinh, hẳn chư vị đã nghe thấy. Bởi vậy vì an toàn của đệ tử bổn tông, nhiệm vụ lần này chỉ có tu sĩ cư ngụ trong thành hai năm trở lên mới được tham dự." Tu sĩ mặc trường sam màu lục sẫm nhìn lướt qua một lượt khắp phòng, mở miệng nói.

Vừa nói xong, lập tức có tu sĩ tỏ vẻ bất mãn.

"Vậy tại sao các ngươi không nói rõ ràng lúc tuyên bố nhiệm vụ? Thật phí thời gian." Một đạo sĩ mập mạp đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.

Lục Thâm lại không động đậy: "Để một số đạo hữu không công chạy tới đây chuyến này cũng khiến Lục mỗ thấy áy náy, vì vậy ta chuẩn bị thêm một ít linh trà, lúc đi hãy mang theo một phần." Đạo sĩ mập mạp vừa vặn đi tới cửa, nghe vậy cả người cứng ngắc lại. Có điều y cũng cảm thấy không có mặt mũi quay lại lấy linh trà, do dự một chút bèn hừ lạnh một tiếng, đẩy mạnh cửa rời đi.

Những tu sĩ khác cũng rất bất mãn nhưng nghe nói được đền bù một phần linh trà nên không tức giận nữa mà cầm linh trà rời đi.

Không bao lâu sau, trong phòng này ngoài Lục Thâm cùng Bạch Dạ cũng chỉ còn bốn tu sĩ. Viên Minh cũng ở trong số đó.

"Bốn vị đạo hữu phù hợp với yêu cầu, nhưng nhiệm vụ lần này bổn tông chỉ cần hai người tham dự. Bởi vậy tiếp theo còn thỉnh bốn vị đạo hữu tự mình phô bày ra một ít thần thông của bản thân, ta sẽ chọn hai vị có thực lực mạnh nhất để làm nhiệm vụ. Chỉ là không thể thi triển trong gian phòng này được. Kính xin chư vị rời bước theo ta đến diễn võ trường thử thân thủ." Lục Thâm đưa tay ra hiệu mời.

Đúng lúc này, Bạch Dạ bỗng nhiên nói: "Đạo hữu Cáp Cống này không cần phải đi. Ta đã thấy tận mắt thực lực của hắn, không dưới ta. ".

"Bạch trưởng lão, chuyện liên quan tới đệ tử của đệ tử bổn tông, sao có thể vì nhân tình mà làm tổn hại quy củ? Đạo hữu Cáp Cống này chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, thực lực làm sao lại ngang bằng ngươi được?" Lục Thâm nhíu mày có chút không vui.

"Lục huynh, Bạch mỗ nói thật mà thôi, nếu không có đạo hữu Cáp Cống cứu giúp thì e là Bạch mỗ đã sớm thân vẫn tại Nam Cương rồi. Vị đạo hữu này chẳng những có thực lực siêu quần mà còn có nhân phẩm cực hảo. Không nên quên nhiệm vụ lần này, trọng yếu nhất vẫn là nhân phẩm phải đáng tin." Bạch Dạ nói xong, thấy Lục Thâm vẫn không tin bèn âm thầm truyền âm cho y nói gì đó.

Nghe được Bạch Dạ truyền âm, trên mặt Lục Thâm chợt hiện vẻ kinh ngạc, trầm ngâm một lát mới khẽ gật đầu: "Bạch trưởng lão nói có lý. Ngươi đã tin tưởng như vậy, thì chọn vị vị đạo hữu này đi."

Nghe vậy, vẻ mặt ba tu sĩ khác đều biến hóa, có khinh thường, có kinh ngạc, cũng có người mang theo ánh mắt tò mò soi mói.

Chỉ là vẫn còn dư một chỗ nên bọn họ cũng không định tranh giành cao thấp với Viên Minh. Thấy Lục Thâm không nói thêm gì mà quay người rời khỏi phòng, bọn họ cũng đi theo sau.

Những người khác đi rồi, Viên Minh mới chắp tay chào Bạch Dạ: "Bạch Dạ đạo hữu, lâu rồi không gặp."

"Từ biệt ở Nam Cương, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Bây giờ ngươi cũng ở thành Tiểu Hồ sao?" Bạch Dạ cười nói.

"Đúng vậy a, sau chuyện ở Bích La động, ta bèn một đường du lịch tới đây, cảm giác nơi đây an nhàn thích hợp cho tu hành. Chẳng lẽ Bạch đạo hữu là người của Sinh Diệp tông hay sao, sao lại gọi ngươi là trưởng lão?" Viên Minh nghi hoặc.

"Ha ha, từ trước đến nay tông môn ta và Sinh Diệp tông vẫn luôn giao hảo, hai tông thường xuyên hợp tác rèn luyện đệ tử hàng năm đấy. Hôm nay ta miễn cưỡng nhậm chức trưởng lão trong tông môn, xử lý những chuyện vặt vãnh này." Bạch Dạ khiêm tốn nói.

"Thì ra là thế, đây cũng là lần đầu ta làm nhiệm vụ thế này, không biết có cần phải chú ý gì không?" Viên Minh gật gật đầu lại hỏi.

"Thật ra không cần phải để tâm quá nhiều. Lục trưởng lão nói năng nghiêm trọng như vậy chứ thật ra nơi được chọn cho đám đệ tử rèn luyện vốn không phải là nơi nguy hiểm gì. Có Trúc Cơ kỳ chúng ta âm thầm đi theo cũng chỉ là phòng hờ mà thôi, rất hiếm khi gặp phải tình huống cần ra tay." Bạch Dạ khoát tay, lơ đãng nói.

Viên Minh nghe xong bèn gật đầu, sau đó hai người nhân lúc rảnh rỗi bèn nói chuyện phiếm một lát, trao đổi tình huống mấy năm nay cùng những nơi đã nhìn qua... Rất nhanh, Lục Thâm đã chọn xong tu sĩ làm nhiệm vụ trở về phòng.

"Vị đạo hữu này tên là Hà Văn Đạo, cực thiện pháp thuật hệ Thổ, một tay Thổ Độn thuật đến xuất thần nhập hóa rất thích hợp cho việc bảo vệ đệ tử." Lục Thâm giới thiệu.

Tuổi tác Hà Văn Đạo không lớn lắm, mặt trắng không râu, nhìn qua có vẻ thanh tú, tu vi cũng chừng Trúc Cơ trung kỳ. Nghe Lục Thâm giới thiệu mình bèn vội vàng chắp tay chào Viên Minh và Bạch Dạ.

Thấy vậy, Lục Thâm bèn nhìn về phía Viên Minh hỏi: "Không biết đạo hữu Cáp Cống am hiểu pháp thuật gì?"

"Ta có vài phần tâm đắc ở phương diện Ngự thú." Viên Minh nửa thật nửa giả đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận