Tiên Giả

Chương 992: Vận mệnh

"Diêm Đế, cấp tốc áp dụng hành động với Tô Vô như vậy, có quá vội vàng xao động không?" Thanh âm Sơn Đế thô lệ, mang theo vài phần lo nghĩ.
"Không sao cả, hắn chỉ là một trong ba phôi thai tầm thường nhất mà thôi, mặc dù có tổn thất, cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Tinh Đế, ngươi bên kia có tin tức gì mới không?" Diêm Đế mỉm cười, không để ý chút nào, hỏi.
Nói xong, ánh mắt gã chuyển hướng qua nữ tử áo trắng kia.
Thần sắc Tinh Đế thản nhiên, thanh âm thanh thúy như suối: "Ma tử đã mang Tiên thuyền Tam Giới về."
"Tốt, vậy chúng ta đi tìm tòi hư thực." Diêm Đế nói.
Nói xong, thân ảnh ba người lóe lên, biến mất tại chỗ.
Trong nháy mắt tiếp theo, ba người đã ở trong một tòa sơn cốc to lớn.
Sơn cốc này rộng lớn thâm thúy, mặt đất là đá màu đen, phảng phất bị năm tháng vô tình lột đi áo ngoài, hiện ra khí tức hoang vu cổ xưa.
Bên ngoài sơn cốc, hắc vụ nồng đậm quấn quanh, phảng phất là một tấm bình phong thiên nhiên, che lại ánh mắt ngoại giới.
Mà trong sơn cốc, tại trung tâm khu vực bằng phẳng khoáng đạt kia, là một tòa ngân sắc pháp trận vô cùng to lớn.
Pháp trận này có hình ngũ giác, bốn phía đứng sừng sững bảy mươi hai cây Thông Thiên Ma Trụ, chúng cộng hưởng với Hư Không tinh thạch trên mặt đất, tản mát ra ánh sáng yếu ớt.
Những tinh thạch kia giống như vô số con mắt, lẳng lặng nhìn chăm chú hết thảy trong pháp trận, làm người ta không khỏi tê cả da đầu.
Tại năm góc pháp trận, tự bố trí một tòa tế đàn cao cỡ nửa người.
Trên tế đài, ma khí nồng đậm quay cuồng, năm tên tu sĩ Ma tộc Đại Thừa kỳ đang nhắm mắt ngưng thần, đốc thúc đại trận vận chuyển.
Một người trong đó chính là Luân Hồi Ma Quân.
Dưới năm người hợp lực, trong hư không dần dần ngưng tụ ra một ngân sắc bọt khí to lớn.
Trong bọt khí, một chiếc thuyền bạc to lớn dài mấy trăm trượng nhẹ nhàng trôi nổi, chính là Tiên thuyền Tam Giới trong truyền thuyết.
Mà bên cạnh tiên thuyền còn nổi lơ lửng một con cá lớn màu bạc hình thể khổng lồ, hình dạng của nó như cá voi, nhưng lúc này lại có vẻ mặt ủ mày chau, phảng phất đã mất đi sinh cơ.
Ánh mắt Diêm Đế sáng như đuốc, đảo qua thuyền lớn và cá bạc, sau đó đi đến cạnh Luân Hồi Ma Quân, trầm giọng hỏi: "Chuyện giao hàng đã xong chưa?"
Luân Hồi Ma Quân cung kính hồi đáp: "Hồi bẩm Diêm Đế đại nhân, giao hàng đã xong. Bốn hạt giống luân hồi đã thuận lợi giao đến Xuất Vân Giới, cũng không bị bất luận kẻ nào phát giác."
"Làm tốt lắm, ngươi phải luôn cẩn thận, không được để bại lộ hành tung của mình." Diêm Đế nghe vậy, gật đầu nhẹ, thỏa mãn nói.
Nói xong, ánh mắt của gã lại chuyển hướng qua đầu ngân sắc cá lớn kia.
Gã đưa tay nắm vào trong hư không một cái, con mắt cá lớn lập tức chuyển động, một trái tim màu đen nhảy "Bình bịch" từ thể nội nó bay ra, bay tới Diêm Đế.
Trái tim tới gần Diêm Đế, ô quang lóe lên, dung nhập vào trong cơ thể gã.
Ngay sau đó, thân thể ngân sắc cá lớn kia cấp tốc thu nhỏ, cuối cùng biến thành hình người, là một đại hán lưng còng, chính là Giang Lưu.
Giang Lưu khó khăn rơi vào bên chân Diêm Đế, hấp tấp hỏi thăm: "Phụ thân đại nhân, lần này con biểu hiện thế nào?" Giờ phút này, thần sắc y uể oải, khí tức suy bại, một bộ dạng tiều tuỵ gần đất xa trời.
"Nhiệm vụ lần này ngươi hoàn thành tương đối xuất sắc." Diêm Đế ôn hòa vuốt ve đỉnh đầu Giang Lưu, trên mặt tràn đầy ý cười từ ái.
Giang Lưu nghe vậy, trong lòng tràn đầy vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Nhưng phần thỏa mãn này còn chưa kéo dài lâu, đầu của y bỗng nhiên nghiêng một cái, cả người bất tỉnh.
Thần sắc Diêm Đế không thay đổi, ánh mắt lập tức chuyển hướng qua chiếc Tiên thuyền nhẹ nhàng trôi nổi kia.
Thần niệm gã nhẹ nhàng thăm dò vào trong đó, nhưng sau một khắc, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi như bị sương lạnh bao trùm.
"Thế Giới Thụ đâu? Vì sao trong Tiên thuyền này không thấy bóng dáng Thế Giới Thụ?" Trong thanh âm Diêm Đế lộ ra từng tia lãnh ý.
Gã cúi đầu nhìn Giang Lưu đang hôn mê dưới đất, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc và phẫn nộ.
Chỉ là lúc này Giang Lưu đã không thể trả lời nghi vấn của gã.
Lửa giận trong lòng Viêm Đế trong nháy mắt bốc cháy lên, trong miệng quát lớn một tiếng: "Phế vật!"
Lập tức gã nâng lên một cước, hung hăng giẫm lên thân thể Giang Lưu.
"Bành" một tiếng vang thật lớn, thân thể Giang Lưu dưới một cước của Diêm Đế, như dưa hấu chín muồi nổ bể ra, huyết nhục văng tung tóe.
Luân Hồi Ma Quân thấy thế, trong lòng giật mình, vội vàng đưa tay bắn ra một đạo huyết quang.
Huyết quang giữa không trung hóa thành một luân bàn lục giác, trên luân bàn phân bố sáu lỗ thủng màu đen, quanh mỗi lỗ thủng khắc hoạ phù văn phức tạp.
Trong đó một lỗ thủng bắn ra quang mang, hình thành một vòng xoáy xoay tròn, nhao nhao hút thi thể tàn phá của Giang Lưu và huyết nhục vẩy ra bốn phía vào trong.
Tiếp đó, phù văn trên luân bàn dần dần sáng lên, tản mát ra hào quang sáng chói.
Không lâu sau, trong một lỗ thủng khác phun ra quang mang, một bóng người từ đó bay ra, trùng điệp rơi xuống trên mặt đất.
Người kia trần trụi, lưng còng xuống, chính là Giang Lưu.
Giờ phút này, thân thể y đã trở về hình dáng ban đầu, lúc trước hình dáng suy bại đã quét sạch sành sanh, thoạt nhìn tràn đầy sinh cơ.
Chỉ là y vẫn như cũ đang mê ngủ.
Diêm Đế lạnh lùng nhìn lướt qua Giang Lưu, lửa giận trong lòng đã lắng lại rất nhiều.
Gã không trách cứ Luân Hồi Ma Quân xuất thủ cứu người, dù sao Giang Lưu vẫn còn giá trị lợi dụng.
Gã quay người nói với Sơn Đế: "Mau chóng thu thập tài liệu, chữa trị chiếc Tiên thuyền này. Ngày Vấn Thiên bí cảnh mở ra, chính là thời cơ chúng ta triệt để cầm xuống Xuất Vân Giới. Đến lúc đó, chúng ta tiến quân qua giới vực cao cấp hơn, chinh phục càng nhiều thổ địa."
Sơn Đế nghe vậy, trầm giọng đáp: "Được."
Vừa dứt lời, ngoài sơn cốc bao phủ hắc vụ đột nhiên tiêu tán ra, lộ ra cảnh tượng bên ngoài.
Bên ngoài sơn cốc là một mảnh bình nguyên khoáng đạt vô cùng, trên bình nguyên đứng đầy vô số tu sĩ Ma tộc.
Những tu sĩ Ma tộc này có khí tức hùng hậu, tu vi cường hoành.
Trong đó, pháp tu Đại Thừa kỳ có mười người, thể tu Liệt Nhật Thể cũng đến mấy người.
Sau lưng bọn chúng là mấy trăm tên tu sĩ Pháp Tướng kỳ, thể tu Bất Tử Thể và hồn tu Mệnh Vu cảnh.
Mà sau những người này, thì đếm mãi không hết chiến sĩ Ma tộc, bọn chúng sắp xếp chỉnh tề, hình thành từng quân trận khí thế bàng bạc.
"San bằng Xuất Vân! Chinh chiến các giới!" Chẳng biết là ai dẫn đầu hô lên khẩu hiệu.
Toàn bộ bình nguyên lập tức quanh quẩn âm thanh hô rung trời: "San bằng Xuất Vân! Chinh chiến các giới!"
Thanh âm này kéo dài không thôi, phảng phất chấn động toàn bộ thiên địa run rẩy.
Trong nháy mắt, hai mươi năm năm tháng như nước chảy vội vàng trôi qua.
Bạch Đế Thành được quản lý những năm qua, đã sớm khôi phục phồn vinh và náo nhiệt ngày xưa, phố xá rộn ràng, tiếng người huyên náo, bách tính an cư lạc nghiệp, hưởng thụ mỹ hảo thái bình thịnh thế.
Giữa hè nóng bức như hỏa diễm vô tình, thiêu nướng đại địa, đã hơn ba tháng chưa từng mưa xuống Bạch Đế Thành, thời tiết nóng bốc hơi, phảng phất muốn đốt hết thảy sinh cơ hầu như không còn.
Các tu sĩ Phủ thành chủ nhìn lên vầng mặt trời chói chang trên trời, trong lòng lo nghĩ không thôi, nhao nhao thương nghị có nên thi triển pháp thuật hành vân bố vũ, để giải nỗi khổ dân chúng trong thành.
Đúng lúc này, một mảnh mây đen hình mâm tròn, phảng phất từ cuối chân trời chậm rãi bay tới, vô thanh vô tức bao phủ lại trên không phủ thành chủ.
"A, thật sự là đúng dịp, chúng ta đang thương lượng bố mưa, mây đen này lại tụ tới." Hoa Chi khẽ cười một tiếng, trong lời nói tràn đầy mừng rỡ và chờ mong.
Tiếng nói của nàng vừa dứt, cảm thấy được không thích hợp.
Mây đen kia cũng không phải mây bình thường, nó quay cuồng dị thường kịch liệt, tầng mây nồng đậm như là vẩy mực cấp tốc khuếch tán ra, trong nháy mắt phủ khắp toàn bộ bầu trời Bạch Đế Thành.
Dân chúng trong thành và các tu sĩ thấy thế, thoạt đầu còn tưởng sắp nghênh đón một trận mưa to chờ đợi đã lâu.
Bọn họ hoan hô, chờ mong nước mưa nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly có thể tẩy đi khốc nhiệt mấy ngày qua.
Theo thời gian trôi qua, bọn họ phát hiện sự tình tựa hồ cũng không phải như thế.
Mây đen kia càng lâu càng dày, cuồng phong cũng càng chạy càng nhanh, nhưng thủy chung không thấy nữa nửa điểm tung tích nước mưa.
Bất quá, mây đen thật dày kia lại che khuất mặt trời gay gắt, nhiệt độ trong thành ngược lại giảm đi không ít.
Lúc mọi người ở đây kinh nghi bất định, trên bầu trời bỗng nhiên âm khí đại thịnh.
Mây đen vốn đen đặc, lúc này trở nên càng nặng dày hơn, phảng phất muốn thôn phệ toàn bộ bầu trời.
Quang mang thái dương bị hoàn toàn che đậy, Bạch Đế Thành trong nháy mắt lâm vào trong hắc ám.
Đột nhiên xuất hiện biến hóa khiến dân chúng trong thành thất kinh, bọn họ nhao nhao trốn vào trong nhà, sợ có yêu vật quấy phá.
Mà một số tu sĩ tu vi cao thâm thì đứng tại chỗ cao, nhìn chằm chằm mây đen không ngừng quay cuồng kia, trong lòng dâng lên một cỗ bất an khó hiểu.
Đúng lúc này, trong mây đen nồng đậm bỗng nhiên sáng lên một vệt ngân quang.
Một vòng viên nguyệt màu bạc to lớn chậm rãi nổi lên, quang mang kia mặc dù mông lung, nhưng lại lộ ra một cỗ lực lượng thần bí.
Viên luân nguyệt kia phảng phất có một loại ma lực nào đó, từng đạo ánh trăng màu bạc xuyên thấu hư không, chiếu rọi thẳng xuống nơi nào đó ở phủ thành chủ.
Mà chỗ kia, chính là mật thất Viên Minh đang bế quan tu luyện.
Thời khắc này Viên Minh đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt ngưng thần.
Trên tay của hắn, viên Nguyệt Thần Giới kia đang phát ra ánh sáng nhu hòa, cộng hưởng với viên nguyệt trên trời.
Theo nguyệt hoa lực màu trắng bạc rũ xuống, toàn bộ thân hình hắn được bao phủ trong quang ảnh hoàn toàn mông lung.
Từng tia từng sợi ánh sáng trắng bạc kia hóa thành điểm điểm phù quang, chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Thần hồn của hắn từ trong thức hải phiêu nhiên bay ra, lơ lửng trên đỉnh đầu.
Thất phách biến thành bảy đạo hư ảnh, thần hồn bên ngoài không ngừng hút vào nguyệt hoa lực, dần dần trở nên ngưng thực.
Theo Thất phách tinh luyện hoàn thành, từng đạo hư ảnh một lần nữa trở về, dung hợp với thần hồn, dần dần quy nhất.
Khi tất cả hư ảnh hợp lại làm một, trên thần hồn hắn bộc phát ra một cỗ ba động vô cùng cường đại.
Tầng tầng ba động khuếch tán ra, trong nháy mắt quét ra toàn bộ phủ thành chủ, tiếp theo khuếch tán ra toàn bộ Bạch Đế Thành.
Trong nháy mắt này, Viên Minh phảng phất nghe được vô số thanh âm vang lên bên tai.
Chúng cao, hoặc trầm thấp, hoặc gấp rút, hoặc thư giãn, lộn xộn, nhưng lại phảng phất ẩn chứa một loại vận luật thâm ảo nào đó.
Những âm thanh này phảng phất chúng sinh nói, chúng sinh đi, chúng sinh suy nghĩ, chúng sinh niệm xen lẫn mà thành, tạo thành một cỗ thế kỳ diệu. Cái này mặc dù mơ hồ hỗn loạn, nhưng cũng phảng phất tràn ngập trí tuệ.
"Đây cũng là vận mệnh sao?" Trong lòng Viên Minh ngộ ra.
Hắn ý thức được, vận mệnh mỗi một sinh linh đều do người đó nói chuyện hành động tưởng niệm tạo thành thế này.
Mà thế này, chính là mối liên quan giữa bọn họ và thiên địa vũ trụ, là quỹ tích sinh mệnh bọn họ.
Giờ khắc này, Viên Minh rốt cuộc minh bạch vì sao Thương Sinh Đại Nguyện cần tiến giai đến Mệnh Vu mới có thể tu luyện.
Bởi vì chỉ có chân chính cảm ngộ vận mệnh chúng sinh, mới có thể lấy nguyện lực chúng sinh làm dẫn, đạo thương sinh thành thế, phát mình hoành nguyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận