Tiên Giả

Chương 1041: Bán Hỗn Độn

Viên Minh mở mắt ra, hai con ngươi tựa hồ xuyên thấu thiên sơn vạn thủy, nhìn phía xa xôi.
Ngay sau đó, hắn hít sâu một hơi, pháp lực  hùng hồn như hồng hà cuồn cuộn xuất hiện, thúc giục Tu La cung chuyển hướng trong không trung. Phía trên Tu La cung bộc phát ra ánh sáng màu bạc lóe lên chói mắt, bao phủ cả Viên Minh vào bên trong, sau đó nó lóe lên rồi biến mất, chui vào trong hư không vô tận.
Sau một khắc, hào quang màu bạc kia lần nữa sáng lên ngay bên ngoài dãy núi màu tím trùng điệp. Viên Minh cùng Tu La Cung đồng thời hiển hiện, như thể thần linh từ trong hư không bước ra, chắn ngay trước mặt Thao Thiết đang điên cuồng chạy trốn.
Trong ánh mắt kinh sợ của Thao Thiết, Viên Minh đưa tay vung lên, một luồng pháp lực bàng bạc không cách nào miêu tả được đã hùng dũng tuôn ra, nháy mắt sau đã triển khai thành một Linh Vực bao phủ trọn vẹn gần một trăm dặm xung quanh lại.
Linh Vực này hoàn toàn khác biệt với lúc trước. Hào quang bảy màu đã biến mất, thay vào đó là một vùng đầm đủ màu sắc, xám đen xen lẫn, hào quang vặn vẹo. Nhìn qua như thể một bức tranh thủy mặc bị cuồng phong tàn phá vỡ nát, nhìn như lộn xộn lại chứa ba động mãnh liệt mà quỷ dị.
Thao Thiết bị Linh Vực bao phủ, nỗi sợ hãi trong lòng giống như thủy triều vọt tới. Nó chưa từng thấy qua Linh Vực quỷ dị như vậy.  Nam tử Nhân tộc trước mắt mang đến áp bách khiến nó cảm thấy không cách nào kháng cự được, chỉ muốn mau chóng khỏi chiến trường đáng sợ này mà thôi.
"Rống - ".
Tiếng gầm thét của Thao Thiết vang khắp trời đất. Nó cố đè nén nỗi sợ xuống, đột ngột há to cái miệng như chậu máu ra.
“Phù phù.”
Một chùm sáng xanh sẫm như thể một con rắn uốn lượn xuất hiện, những nơi nó đi qua, cả không khí cũng bị ăn mòn sạch sẽ, bốc lên từng sợi khói trắng.
Chùm sáng này đụng vào vách tường Hỗn Độn linh vực như thể trâu đất xuống biển, thoáng cái đã bị ánh sáng hỗn độn cắn nuốt sạch sẽ, còn không thể kích lên được một gợn sóng.
Thao Thiết đầy khẩn trương, không cam lòng lần nữa há miệng, ánh lửa đỏ rực lập lòe trong cổ. Một tia lửa hủ thực dâng lên, lao thẳng tới Hỗn Độn linh vực.
Nhưng hào quang của Hỗn Độn linh vực bắt đầu nổi lên như thể có sinh mệnh cắn nuốt sạch ngọn lửa. Ngọn lửa lập tức bị dập tắt như thể chưa từng tồn tại qua.
Thao Thiết cuồng loạn điên cuồng hét lên, bốn chân như bay, điên cuồng phóng về phía ngoài rìa Hỗn Độn linh vực, cự trảo xé rách hư không mang theo ánh sáng đen thui nện xuống.
Chỉ là ngay khi ô quang kia tiếp xúc đến Linh Vực thì chỉ trong thoáng chốc đã vỡ vụn ra, hóa thành một dòng linh lực nhỏ yếu dung nhập vào bên trong Hỗn Độn linh vực.
Cự trảo bị lực lượng phản chấn làm cho thân thể cao lớn của Thao Thiết bị chấn động, liên tục lùi về phía sau, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Nó nghiêng đầu sang chỗ khác, hung hăng nhìn chằm chằm vào Viên Minh, sợ hãi trong lòng đã bị thù hận cùng quyết tuyệt thay thế. Nó ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể to như núi nhảy lên, mãnh liệt phóng về phía Viên Minh.
Giữa không trung, Thao Thiết há to miệng khổng lồ, một luồng gió lốc tanh tưởi màu đen từ trong miệng nó sinh ra, như có thể cắn nuốt được hết thảy.
Chỉ một thoáng, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, hết thảy mọi thứ trong trời đất đều bị cuốn cả vào dòng xoáy này.
Viên Minh tung người lên, nhảy vào không trung. Cả người hắn lúc ở không trung cũng bị lực hút cường đại từ trong miệng Thao Thiết kéo vào, thân bất do kỷ bay về phía miệng nó.
Nhưng vào lúc này, sau lưng Viên Minh đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy hỗn độn đồng thời triệt tiêu hấp lực mà Thao Thiết phát ra, giúp hắn đứng vững người trong không trung.
Viên Minh nhân cơ hội này lóe người lên, quyền đập xuống đầu Thao Thiết.
Hào quang Hỗn Độn đạo quả trong đan điền hắn tỏa sáng, màu xám đen bao trùm lấy nắm tay hắn. Lực lượng hỗn độn như tinh vân xoáy tròn, uy thế ngập trời.
"Ầm!"
Nắm đấm của Viên Minh tinh chuẩn nện lên trên đầu Thao Thiết, phát ra một tiếng nổ mạnh điếc tai nhức óc.
Một lực lượng cường đại xuyên thấu qua đầu của Thao Thiết, đánh cho thân thể cồng kềnh của nó rớt xuống.
Lúc này như thể núi cao sụp xuống, động đất rung chuyện, tiếng ầm ầm vang tận mây xanh, mặt đất chia năm xẻ bảy cuồn cuộn bụi mù.
Một lỗ thủng màu đen cực lớn xuất hiện trên phần xương sọ của Thao Thiết, một mực xỏ xuyên qua đến cằm của nó.
Đầu lâu Thao Thiết bị khảm sâu trong mặt đất, đôi mắt vàng của nó đầy tơ máu, lỗ mũi chỉ còn tiếng hít thở khẽ đầy uể oải.
"Uy lực của hỗn độn quả nhiên không tầm thường..." Viên Minh đứng giữa không trung, mắt sáng như đuốc, nhìn Thao Thiết dần dần mất đi sinh cơ ở bên dưới, trong mắt lóe ra kinh hỉ lẫn rung động.
Thao Thiết này là Đại Yêu cấp bảy sánh ngang với tu sĩ Đại Thừa, lúc đầu hẳn phải có thân thể Ngũ Hành bất diệt, có thể mượn nhờ linh lực Ngũ Hành nhanh chóng khôi phục thương thế.
Mà giờ khắc này, trên người nó không có chút dấu hiệu khôi phục nào, ngược lại còn đang bày ra trạng thái bị hủy diệt triệt để.
Viên Minh đã hiểu, đây là tổn thương do Hỗn Độn đạo quả tạo thành, không thể nghịch chuyển, không cách nào chữa trị được.
Vạn vật quy khư, trở về hỗn độn.
Mặc dù Thao Thiết có được năng lực khôi phục cường đại nhưng trước lực lượng hỗn độn cũng chỉ hoàn toàn vô lực mà thôi.
"Cũng không biết nếu đối phó với thể tu Bất Tử Chi Thể, hoặc Liệt Nhật Chi Thể thì sẽ như thế nào?" Viên Minh không khỏi nổi lên một tia hiếu kỳ.
Sau đó hắn vung tay lên, Hỗn Độn linh vực lập tức co rút lại, bao bọc chặt chẽ thân hình khổng lồ của Thao Thiết lại.
Ở bên trong ánh trăng mờ mông lung, thân hình Thao Thiết nhanh chóng tan chảy như bị vô tận hỗn độn thôn phệ, cuối cùng hóa thành hư vô.
Lúc Hỗn Độn linh vực tiêu tán, Viên Minh đã không nhịn được mà duỗi người, phát ra một tiếng kêu thoải mái.
Bên ngoài thân hắn tản ra một tầng sương mù nhạt màu đỏ tươi, đôi mắt lập loè ánh sáng, như thể có ngôi sao đang lưu chuyển bên trong.
Sau khi được Hỗn Độn linh vực luyện hóa hấp thu, pháp lực trong cơ thể Viên Minh đã được gia tăng lên nhiều, khí huyết cùng hồn lực cũng tinh tiến không ít.
Hắn có thể cảm nhận được rất rõ thể tu cùng hồn tu của mình đều có sự tiến bộ.
"Xem ra đã có thể tới gần với Liệt Nhật Chi Thể thêm một bước rồi, về hồn tu cũng đã có thể với tới cánh cửa tiến giai Quỷ Vu." Viên Minh thầm mừng rỡ.
Lúc này Tịch Ảnh lại lặng yên hiện ra,
Ánh mắt nàng thăm thẳm nhìn Viên Minh, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc và mừng rỡ: "Quả nhiên Hỗn Độn đạo quả không giống bình thường, đến Đại Yêu cấp bảy như Thao Thiết còn không phải là đối thủ của ngươi."
"Ta cũng không nghĩ tới, Hỗn Nguyên Đạo ấn có thể tiến hóa thành Hỗn Độn đạo quả." Viên Minh mỉm cười.
"Chẳng qua đại đạo thần thông này tựa hồ còn chưa hoàn thiện hẳn. Lúc ngươi thôn phệ Thao Thiết xong, trong cơ thể cùng thức hải tựa hồ tích lũy không ít tạp chất." Tịch Ảnh nhắc nhở.
"Hỗn Độn đạo quả bao hàm tam tu pháp thể hồn, quả thật không dễ tu thành. Mặc dù ta đã vào cảnh giới Đại Thừa nhưng công lực thể tu cùng hồn tu còn có khiếm khuyết. Đợi sau khi bổ sung đủ có lẽ mới triệt để hoàn thiện." Viên Minh nhẹ gật đầu.
Hắn biết rõ Hỗn Độn đạo quả tạm thời chỉ có thể coi là bán Hỗn Độn, vẫn còn chưa cách nào hoàn mỹ linh lực khác hoàn mỹ được."
"Tịch Ảnh, ngươi về trước chăm sóc Hạ Hiệt tiền bối đi, ta còn phải tiếp tục săn giết yêu thú cấp bảy gia tăng thực lực lên, đồng thời cũng muốn nghiệm chứng một chút chuyện." Viên Minh mới nói.
"Ngươi phải cẩn thận đấy. Nếu có chuyện nhớ liên hệ ta." Tịch Ảnh dặn dò.
Hai người nhìn nhau cười cười, rồi mỗi người đi một ngả.
Nhìn bóng Tịch Ảnh dần đi xa, Viên Minh triển khai thần thức khổng lồ khuếch tán ra bốn phương tám hướng, như không có giới hạn.
Sau khi tiến giai lên Đại Thừa, lại hấp thu thần hồn Thao Thiết, hồn lực của hắn tăng vọt, trở nên mênh mông như biển lớn, dễ dàng bao trùm phạm vi mười vạn dặm.
Chằng qua sau một lát, thần thức Viên Minh đã bắt được động tĩnh nơi rìa ngoài sơn mạch màu tím. Nơi đó có một hồ nước màu tím rộng vạn mẫu không có gợn sóng, bên dưới đáy lại có một con yêu thú Huyền Vũ cấp bảy ẩn nấp.
Hắn không chút do dự thúc giục Tu La cung, xuyên qua hư không, nhanh chóng dịch chuyển đến hồ nước kia.
Viên Minh phất tay, Hi Hòa bia như mặt trời rơi xuống hung hăng đập vào trong hồ nước. Nhiệt độ thái dương lập tức quét sạch toàn bộ nước hồ. Hồ nước sôi trào, mà Đại yêu Huyền Vũ ẩn thân dưới đáy hồ cũng bị ép hiện ra nguyên hình.
Nó không am hiểu các pháp thuật chạy trốn, chỉ dựa vào lực phòng ngự cường đại của bản thân mà kịch chiến với Viên Minh.
Chỉ là uy lực của Hỗn Độn đạo quả vượt xa tưởng tượng của Huyền Vũ.
Vẻn vẹn ba quyền, cái mai rùa hầu như không cách nào phá hủy, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của nó đã bị nắm đấm của hắn phá vỡ vụn. Ngay sau đó lại là một quyền, đầu Huyền Vũ bị đánh nát bấy, thân thể cao lớn ầm ầm ngã xuống.
Viên Minh thi triển Hỗn Độn linh vực hấp thu thân thể tàn phế của Huyền Vũ, pháp lực khí huyết cùng hồn lực của hắn lại lần nữa tăng lên cực lớn.
Hắn lật tay, lòng bàn tay ngưng tụ ra một đồ án đạo ấn hình mai rùa, là đại đạo đạo thần thông mà Huyền Vũ nắm giữ.
Đây là môn thần thông có lực phòng ngự kinh người, ẩn chứa đại đạo chân ý thổ thuộc tính, nếu Viên Minh còn chưa lĩnh ngộ Hỗn Độn đạo quả thì muốn đánh bại Huyền Vũ không phải là chuyện dễ dàng.
Viên Minh luyện hóa đạo thần thông này, toàn thân như được phủ thêm một bộ áo giáp vô hình, không thể phá vỡ được.
"Đã có thần thông này, ta không cần phải lo lắng đến an toàn của mình nữa."
Đang lúc hắn chuẩn bị đi tiếp về phía trước, chợt ngẩng đầu nhìn về phía ngoài của sơn mạch màu tím. Chỗ đó đang có hai luồng ma vân nhanh chóng tiến tới gần, đúng là Tô Vô cùng đại hán giáp đen.
Bọn hắn cảm nhận được trong thiên tượng mà Hạ Hiệt trùng kích cảnh giới Vu Thần dẫn phát ra có chứa hồn lực kinh người, không hẹn mà cùng độn quang lại đây.
"Tô đạo hữu, động tĩnh này không phải chuyện thường, tựa hồ đang có người trùng kích lên cảnh giới cao hơn, chúng ta không nên gây thêm chuyện phiền toái." Đại hán giáp đen mang theo một tia chần chừ nói.
Biểu lộ của Tô Vô cũng ngưng trọng lên, đang muốn mở miệng thì hư không phía trước chợt lóe lên ánh vàng kim, Viên Minh chợt xuất hiện.
"Là ngươi, Viên Minh! Ngươi đã đột phá Đại Thừa kỳ?" Tô Vô lập tức nhận ra Viên Minh, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
"Viên Minh? Là tên tu sĩ Nhân tộc đã cướp đi Thế Giới thụ?" Đại hán giáp đen dò xét Viên Minh một lượt.
"Không sai! Viên Minh, ngày đó để ngươi chạy mất khỏi Tam Giới tiên chu, hôm nay ngươi không có vận may tốt như vậy nữa đâu. Giao Thế Giới thụ ra đây, ta sẽ để ngươi chết toàn thây." Thân hình Tô Vô nhoáng lên, xuất hiện ngay sau lưng Viên Minh như sợ hắn bỏ chạy mất.
Hai hàng lông mày Viên Minh nhướng lên. Hắn còn lo hai người này bỏ chạy, không nghĩ hai người lại xông tới sợ hắn chạy mất.
"Vậy cho bớt việc!"
Viên Minh khẽ cười một tiếng, Hỗn Độn linh vực lập tức mở ra như một vòng xoáy thâm sâu cuốn hai người Tô Vô cùng đại hán giáp đen vào trong đó.
Hai người Tô Vô chỉ cảm thấy có một lực hút khó có thể kháng cự bao phủ toàn thân, cả người như bị xiềng xích vô hình trói chặt không thể động đậy được.
Trên mặt Tô Vô hiện lên một tia kinh ngạc.
Y xưa này vẫn thường lấy chuyện cắn nuốt pháp lực người khác mua vui, lại chưa từng nghĩ hôm nay sẽ bị người cắn nuốt mất.
Hai tay của y nắm chặt, mãnh liệt chống lại, Thiên Thiền linh vực lập tức triển khai như hai cánh cánh ve sầu mỏng manh mà cứng cỏi, ngăn cách lực lượng áp chế của Hỗn Độn linh vực bên ngoài.
Đại hán mặc giáp đen cũng không yếu thế, trong miệng hét lớn một tiếng, lực lượng khí huyết mãnh liệt bành trướng hóa thành một ngọn lửa màu vàng kim từ trong cơ thể tràn ra, hình thành nên một biển lửa màu vàng rộng đến mấy trăm trượng.
Nhiệt độ trong biển lửa đủ để hòa tan hư không, tạm thời ngăn cách lực cắn nuốt của Hỗn Độn linh vực lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận