Tiên Giả

Chương 286: Trọng giáp

"Đã như vậy ta cũng không cưỡng cầu. Chỉ là trước khi đấu giá hội kết thúc, nếu tiểu hữu định thay đổi tâm ý có thể tới tìm ta, nhưng nếu sau khi đấu giá hội kết thúc thì sẽ không còn cơ hội cho tiểu hữu nữa. Thỉnh tiểu hữu nhớ kỹ." Tả Khinh Huy nói xong bèn xoay người, mang theo đám các đệ tử Trường Xuân quan đầy tức giận bất bình rời đi.

Ông ta đi rồi, La Tinh Nhi bèn bắt lấy cánh tay Viên Minh, bĩu đôi môi nhỏ nhắn nói: "Tiền bối, Trường Xuân quan rất bá đạo, sẽ nhắm vào ngài chứ?"

Viên Minh lắc đầu, cười cười nói: "Không cần phải lo lắng, không đi ra khỏi thành Tiểu Hồ là được rồi, còn có thể làm khó được ta sao. Bọn họ chỉ là muốn lợi dụng ta để bắt Bồ Chính Thanh, dù sao ta còn phải sống sót sau khi giao thủ với Bồ Chính Thanh đã."

"Tiểu hữu nói không sai, chẳng qua là ngươi từ chối lời đề nghị của trưởng lão Trường Xuân quan ngay trước mặt nhiều người như vậy đã làm mất mặt bọn họ, rốt cuộc cũng sẽ có phiền toái."

Nghe thấy giọng nói này, La Tinh Nhi lập tức mừng rỡ xoay người lại: "Tống sư tổ!"

Viên Minh ngẩng đầu nhìn lên. Người tới là một vị nữ tu trẻ tuổi mặc váy dài màu trắng, đầu cài trâm ngọc, mặt hoa da phấn, yểu điệu sinh hương. Mặc dù người này ăn mặc đơn giản nhưng vẫn không cách nào che giấu được vẻ rạng ngời làm lu mờ người khác.

Một câu chào sư tổ của La Tinh Nhi đã khiến Viên Minh nhớ ra được thân phận người này, là sư phụ của bà ngoại mình, trưởng lão Kết Đan của Sinh Diệp tông, Tống Tuệ Đồng. Thật ra bà đã chừng hai ba trăm tuổi, không rõ dụng thủ đoạn nào lại có thể bảo trì dung nhan trẻ trung đến như vậy.

Viên Minh lập tức chắp tay chào hỏi, Tống Tuệ Đồng bèn vẫy vẫy tay hỏi: "Ta nghe Phân Vân nói ngươi là người có chủ kiến, hôm nay nếu đã từ chối lời đề nghị của Tả đạo hữu hẳn đã có dự định khác rồi? Ngươi đã cứu Tinh Nhi, lại có quan hệ không cạn với Phân Vân, về tình về lý chúng ta nên giúp ngươi. Nếu cần gì, cứ nói với ta."

"Đa tạ mỹ ý của tiền bối, quả thật hiện tại vãn bối có việc cần tiền bối hỗ trợ. Lần trước giao thủ với Bồ Chính Thanh, pháp khí trong tay vãn bối đã hao tổn hầu như không sử dụng được nữa, hiện tại muốn đổi. Không biết tiền bối có biết Luyện Khí sư có thể tấn thăng được pháp khí thượng phẩm lên pháp khí cực phẩm hay không? Có thể giới thiệu cho vãn bối được chứ?" Viên Minh không từ chối mà nói thẳng.

Tống Tuệ Đồng suy tư một lát, khẽ gật đầu: "Việc này nói khó không khó, nói dễ lại cũng không dễ. Ta biết một người có tính cách cổ quái, dù có giới thiệu nhưng chịu luyện khí giúp ngươi hay không phải tự dựa vào bản thân ngươi thuyết phục mới được."

"Tiền bối đã giúp đề cử đã khiến vãn bối vô cùng cảm kích rồi. Vô luận có thành hay không, vãn bối đều ghi nhớ ân tình này của tiền bối." Viên Minh nghe vậy, trong lòng khẽ động, vội nói.

Tống Tuệ Đồng nói với Viên Minh xong bèn thong thả rời đi, còn Viên Minh vẫn ở lại dạo quanh quầy hàng của Sinh Diệp tông một vòng mới rời khỏi nơi đây.

Ngoài Sinh Diệp tông, nơi đây còn có nhiều gian hàng của các môn phái khác mà hắn chưa từng nghe nói qua khiến tầm mắt hắn mở rộng cũng như kiến thức tăng lên không ít.

Lúc đi ngang qua một quầy hàng trang trí lấy hỏa phụng liệu nguyên chủ đạo, Viên Minh không ngờ lại gặp được hai tu sĩ từng có duyên gặp một lần.

Trong quầy hàng, Địch Thần vẫn mặc một thân trường bào thêu rồng đỏ như trước, nhưng lúc này y đang cúi đầu, bộ dạng như một quả cà tím gặp sương giá, mất hết tinh thần cam chịu tất cả.

- Giải thích câu "cà tím gặp sương giá" là một cố sự mang tính ẩn dụ. Cà tím héo rũ vì sương giá, có nghĩa là vỏ của quả cà tím sẽ trở nên mềm oặt và nhăn nheo héo rũ sau khi bị sương giá, thường mang tính ẩn dụ cho sự thiếu năng lượng và bơ phờ. Vào sáng sớm thời điểm cuối mùa thu ở vùng phía Bắc, sau khi mùa "sương giá" đến, do nhiệt độ giảm vào ban đêm nên hình thành một lớp sương mỏng trên bề mặt cây trái, và cà tím chưa hái lúc này sẽ bị giá rét làm cho lớp vỏ bên ngoài nhăn nheo, héo rũ. Hết giải thích.

Mà trước mặt y, Địch Nguyệt môi hồng răng trắng, hai tay chống nạnh tựa hồ như đang quở trách đệ đệ của mình.

Có lẽ nhận thấy ánh mắt Viên Minh nhìn qua mà Địch Nguyệt chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn. Thấy là Viên Minh, nàng chợt sửng sốt rồi tiếp đó lại lộ vẻ mặt vui vẻ.

"Đạo hữu, bên này."

Địch Nguyệt vẫy vẫy tay gọi Viên Minh, tóc đuôi ngựa màu đen ánh đỏ khẽ đong đưa có chút sảng khoái. Mà Địch Thần nghe thấy tiếng tỷ tỷ mình gọi ầm ĩ cũng cười gượng ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

So với tỷ tỷ mình, rõ ràng Địch Thần không để ý gì đến Viên Minh.

Có điều sau khi phát hiện vẻ mặt tỷ tỷ đầy vui vẻ, nghi hoặc trong mắt của y dần biến thành cảnh giác.

Thấy bộ dạng nhiệt tình của Địch Nguyệt, Viên Minh không thể giả bộ như không thấy được, đành phải ghé qua quầy hàng của hai huynh muội Địch Nguyệt.

"Đạo hữu, không phải lần trước ta bảo ngươi để lại lời nhắn ở khách sạn Ngũ Hành trong thành rồi hay sao? Sao lại lâu như vậy vẫn không có tin tức gì, báo hại ta còn tưởng đạo hữu ngươi đã rời khỏi Lôi Châu rồi nha. Đúng rồi, xin hỏi phải xưng hô đạo hữu thế nào?" Địch Nguyệt hỏi.

"Cáp Cống." Viên Minh theo lệ cũ báo ra tên giả của mình.

"Ngươi chính là Cáp Cống? Người đã đánh lui Bồ Chính Thanh?" Địch Thần bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, chợt hỏi.

Viên Minh gật nhẹ đầu. Thấy như vậy, Địch Nguyệt kinh ngạc nói: "Không thể tưởng được là đạo hữu Cáp Cống. Vậy xem ra lần trước phải đa tạ đạo hữu Cáp Cống hạ thủ lưu tình, lưu lại chút thể diện cho xá đệ."

"Tỷ, tỷ lại nhắc đến chuyện ngày đó sao? Đã nói nhiều lần lắm rồi." Địch Thần không kiên nhẫn.

Địch Nguyệt nhướng đôi mày lá liễu lên, đã có chút tức giận: "Cứ nói ngươi đấy, với cái tính cách như ngươi sau này không biết đắc tội với bao nhiêu người!"

"Chỉ là luận bàn mà thôi. Lúc ấy không biết ngươi chính là Cáp Cống đã đánh lui Bồ Chính Thanh. Ta nói này, Yêu vật dây leo kia lợi hại như vậy, lần trước ta còn chưa kịp xuất toàn lực, xong chuyện nơi này chúng ta lại ra ngoài thành luận bàn một chút. Ta thật muốn nhìn xem người đánh bại được hồn tu Bồ Chính Thanh có thực lực mạnh đến thế nào!" Địch Thần như giật mình hiểu ra, tiếp theo đó là một bộ dạng hưng phấn xoa xoa tay như thể muốn phân cao thấp ngay với Viên Minh.

Chỉ là nháy mắt tiếp theo, một tiếng 'bốp' vang lên, Địch Nguyệt đã gõ nhẹ vào đầu Địch Thần một cái, đồng thời lộ ra vẻ áy náy với Viên Minh: "Thật có lỗi, Cáp Cống đạo hữu, đệ đệ ta bị chiều hư, cả ngày chỉ thích gây chuyện thị phi, tìm người luận bàn đánh nhau. Lời hắn nói, thỉnh đạo hữu không nên để bụng."

Viên Minh gật gật đầu, nhìn về phía Địch Thần lại nhớ tới Tiêu Dao mà hắn gặp ở Nam Cương.

Địch Nguyệt vừa xin lỗi Viên Minh xong, tiếp đó đã quay lại bộ dáng hung ác, dữ tợn giáo huấn Địch Thần.

Địch Thần tựa như mang đầy ấm ức nhưng dưới sự uy hiếp của tỷ tỷ mình, y vẫn không tình không nguyện nói xin lỗi Viên Minh.

Viên Minh tiêu sái cười cười, không thèm để ý đến. Nhưng Địch Nguyệt lại nói: "Cáp Cống đạo hữu, để bày tỏ lòng áy náy, nếu hôm nay ngươi vừa ý món nào trong quầy hàng của Hỏa Tước môn chúng ta, ta làm chủ giảm cho ngươi 20% trên giá bán, xin đừng từ chối."

Nghe vậy, Địch Thần không chịu nổi nữa, chẳng qua y tựa như không dám phản bác thẳng mặt tỷ tỷ mình. Sau khi xoắn xuýt một lúc, hai mắt y mới sáng ngời.

"Tỷ tỷ không cần mất công, bên ta vừa lúc có một kiện pháp khí phòng hộ, nhất thời không dùng được nên định bán đi. Vậy bán rẻ cho Cáp Cống đạo hữu coi như là bồi lễ vậy."

Nói xong, y mở nhẫn trữ vật lấy ra một cái rương gỗ dài bằng thân người, "Rầm" một tiếng thả xuống mặt đất, rồi mở nắp rương ra.

Nhìn cảnh này, Địch Nguyệt đầy kinh ngạc còn Viên Minh lại nổi lên tò mò, đi tới đánh giá pháp khí mà Địch Thần lấy ra.

"Đây là một kiện khải giáp toàn thân được chế tạo từ tinh cương. Mặt ngoài sáng bóng như gương, thậm chí còn có thể soi rõ bóng người. Các khớp đều đã được xử lý đặc thù, đảm bảo được tính linh hoạt lại không ảnh hưởng nhiều tới tính năng phòng ngự."

Áo giáp này là một kiện pháp khí thượng phẩm, mặt trên được khắc ba đạo phù văn khác hẳn nhau. Viên Minh chỉ nhận ra một đạo trong đó, là Hoàn Bích phù văn trân quý hơn phù văn Kiên Cố nhiều.

Chỉ riêng phù văn này đã có thể nâng khả năng lực phòng ngự của áo giáp tăng lên năm phần mười. Thứ quý giá như vậy nói bán là bán khiến Viên Minh còn không khỏi cảm khái, Địch Thần quả thật phá sản!

Chẳng qua áo giáp này lại quá nặng, nếu mặc lên giao thủ với người khác, hành động sẽ trở nên rất bất tiện.

"Thứ này bao nhiêu linh thạch?" Viên Minh hỏi.

"Ha ha, Cáp Cống đạo hữu đã thích liền ra hai ngàn linh thạch thôi vậy. Chúng ta tính ra không đánh nhau thì không quen biết. Hỏa Tước môn chúng ta có phần tâm đắc trên luyện khí nhất đạo, pháp khí này lại hao tốn rất nhiều tâm sức tìm kiếm tài liệu, lại do chính tay ta luyện chế ra. Chỉ tiếc ta không dùng được lại không đành lòng để nó phủ bụi một chỗ. Nếu ngươi thích thì hai ngàn linh thạch, không, một ngàn tám trăm..."

Chẳng biết tại sao, Địch Thần lại tỏ vẻ đầy nho nhã.

Viên Minh chợt do dự, thấy vẻ mặt Địch Thần tràn đầy chân thành, tuy rằng pháp khí phòng ngự thượng phẩm có giá tới một ngàn tám trăm linh thạch là khá đắt, nhưng quả thật là thứ hắn đang cần, cho nên định mua khải giáp này.

Nhưng đúng lúc này, Địch Nguyệt lại quát khẽ: "Đợi đã, a Thần, ngươi luyện chế khôi giáp này đã dùng ba đạo phù văn nào?"

"Đương nhiên là Ổn Cố, Hoàn Bích cùng Tị Thỉ." Địch Thần có chút chột dạ cười cười.

Địch Nguyệt nhướng mày liễu: "Ngươi chắc chắn là phù văn Ổn Cố mà không phải là phù văn Thiên Quân? Ngươi luyện áo giáp này là để cho người mặc sao? Sức nặng này áp lên người, đấu pháp càng lâu không phải càng làm mình mệt mỏi mà gục ngã trước hay sao?"

Viên Minh nghe xong bèn bừng tỉnh hiểu ra, nhìn Địch Thần cười cười.

"Tỷ tỷ không thể nói như vậy, nhưng mà quả thật sức phòng ngự mạnh mẽ vô cùng, ta đã thử nghiệm qua." Địch Thần giả bộ như oan uổng nói.

"Ngươi rõ ràng là muốn gạt người." Địch Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Địch Thần, rồi quay đầu nói với Viên Minh: "Thật có lỗi, Cáp Cống đạo hữu. Nếu ngươi thiếu pháp khí thượng phẩm phòng ngự thì ta sẽ đặc biệt luyện chế cho ngươi một kiện, áo giáp này không phù hợp với ngươi."

Viên Minh khá bất ngờ nhưng lại lắc đầu, hài lòng vỗ vỗ rương gỗ: "Không cần, ta rất thích kiện pháp khí này của Địch Thần huynh. Vậy một ngàn linh thạch đi, Địch Thần chịu chút thiệt thòi đi vậy."

"Thành giao!" Địch Thần lập tức đáp ứng, không nghĩ Cáp Cống này chẳng những không có nhãn lực mà còn là một tài chủ nữa.

Viên Minh mua bộ áo giáp này không phải muốn thử sức chịu đựng của mình, mà là linh sủng Kim Cương của hắn lại vừa vặn cáng đáng được bốn chữ Thần Lực Trời Sinh này.

Kim Cương là thể tu, lại có bộ khôi giáp này, e là từ nay sẽ có rất ít người phá vỡ được phòng ngự của y.

Chỉ là bộ áo giáp này có một điểm duy nhất không được hoàn mỹ, chính là vì được thiết kế và chế tạo cho người sử dụng nên chỉ có hai mảnh giáp tay, trước khi giao cho y có lẽ cần phải tiến hành cải tạo lại cho phù hợp hơn.

Một chuyện không phiền đến hai chủ, Viên Minh suy nghĩ một chút bèn nói: "Trên khôi giáp này còn có thể mở thêm hai chỗ cho hai cánh tay nữa được không?"

Địch Thần còn chưa kịp trả lời thì Địch Nguyệt đã chủ động nói: "Việc này đơn giản mà, cứ giao cho ta xử lý đi."

"Vậy thật tốt, Địch Nguyệt đạo hữu đã nhiệt tình như vậy, tại hạ từ chối thì bất kính rồi." Viên Minh nói.

"Không dối gạt đạo hữu, còn có một chuyện muốn nhờ. Lần này ta cùng đệ đệ đến thành Tiểu Hồ là tham gia đấu giá hội, thứ hai là muốn thỉnh Tán minh đi qua Triệu Quốc, tiến về Bắc Mạc điều tra sự kiện đệ tử tông môn ta mất tích." Địch Nguyệt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận