Tiên Giả

Chương 725: Chém giết

Viên Minh nhìn vẻ dữ tợn của Huyết Lệ trước mắt mình, hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy tư thế bức người này của đối phương, có đôi chỗ khá giống tình trạng của Ô Lỗ trước kia.

Huyết Lệ xòe hai tay ra ngoài, máu trên cánh tay ngưng tụ, mọc ra hai thanh Cốt Đao bằng máu, toàn thân tỏa ra mùi máu đậm đặc gay mũi, ba động trên người cũng có phần mạnh hơn.

Cùng lúc đó, hai bên trán của gã cũng mọc ra hai cái sừng uốn lượn, nhìn vô cùng dữ tợn, máu thịt chỗ mi tâm tách sang hai bên, tạo ra một con mắt màu đỏ to cỡ hạt Đào, nó chớp động liên tục với tốc độ rất nhanh, bên trong thì tràn đầy lực lượng cuồng bạo.

“Thân thể Chân Ma!” Viên Minh khẽ chớp mắt, trong miệng lầm bẩm một câu.

Huyết Lệ hiện ra thân thể Chân Ma, lửa giận trong hai mắt gã dâng lên, huyết quang toàn thân cũng bùng lên một cái, rồi lập tức vọt đến trước người Viên Minh.

Hai cánh tay kia của gã khoanh lại, hai thanh Cốt Đao màu máu gắn trên cánh tay của hắn sáng lên ánh sáng đỏ rực, tạo thành một hình chữ X rồi chém ra ngoài.

Ánh đao màu máu cong như hai vầng trăng màu đỏ, giống như cái kéo cắt xoắn về phía Viên Minh, tựa như định xoắn hắn thành hai đoạn.

Trong nháy mắt phát hiện ra khí tức của Huyết Lệ biến đổi, Viên Minh cũng đã đề cao cảnh giác, lập tức vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục Công, huyết dịch toàn thân giống như sôi trào, ngoài cơ thể cũng bốc lên từng luồng hơi nước màu đỏ.

Ngay tại giây phút Huyết Lệ xoắn giết về phía hắn, trước người Viên Minh bỗng chốc có một người khổng lồ bằng máu ngưng tụ ra, nó chắp hai tay trước ngực, và chặn lại hai ánh đao màu máu đỏ lòm kia.

Ánh mắt Viên Minh ngưng tụ, trong lúc Huyết Cương chân thân ngăn trở công kích đó, thì thân hình của hắn hóa thành một đạo huyết quang, độn đến sau lưng Huyết Lệ, nâng lên một quyền, đấm thẳng về phía hậu tâm của gã.

Huyết Lệ cảm nhận được ba động sau lưng, đang muốn quay người lại ứng đối.

Nhưng mà đạo Huyết Cương chân thân trước người kia lại đột nhiên trỗi dậy, hai tay đập vào nhau một cái, đánh văng đi ánh đao màu máu, tiếp đó bàn tay khổng lồ đột nhiên đánh ra một chưởng về phía gã, kèm theo đó là một cỗ Huyết Cương lực lượng mạnh mẽ đánh tới.

Huyết Lệ bỗng giật cả mình, hiển nhiên là không dự liệu được cỗ phân thân bằng thần thông này, thậm chí lại có lực công kích mạnh như thế.

Gã đồng thời đưa hai tay về phía trước và bước tiến lên, vừa nghênh đón công kích của Huyết Cương chân thân, vừa kéo dài khoảng cách với Viên Minh đang truy sát ngay phía sau.

Nhưng rõ ràng, từng đó khoảng cách căn bản không đủ để thoát khỏi Viên Minh giáp công.

Viên Minh nhếch miệng cười một tiếng, nắm tay có huyết quang ngưng tụ phía trên vung nện xuống, một đầu huyết tượng hung hãn ngưng tụ ra, bên trên còn bao bọc thêm một tầng Thái Dương Chân Hỏa, đập về phía hậu tâm của Huyết Lệ.

Trong lúc một kích chuẩn bị đánh trúng, thì một màn khó tin xuất hiện.

Huyết quang trên toàn thân Huyết Lệ lại lần nữa bùng lên, chỗ bên dưới hai bên xương sườn của gã đột nhiên ngưng tụ ra hai cái Huyết Hồng Ma Thủ to lớn, định tóm lấy Viên Minh.

Một tiếng “Oành!” thật to vang lên.

Cự chưởng của Huyết Cương chân thân và hai cánh tay của Huyết Lệ va đập vào nhau, lực lượng khổng lồ chấn cho thân thể khôi ngô của nó phải lùi lại về phía sau liên tục.

Mà hai cánh tay vừa mọc ra sau lưng, lại mượn nhờ lực lượng của một chưởng này, lòng bàn tay ngưng tụ ra hai vòng xoáy màu vàng, nghênh đón nắm đấm của Viên Minh vừa đập tới.

Một kích dựa thế xảo diệu này, đã giải quyết được cục diện hai mặt thọ địch bất lợi của gã.

Chỉ thấy hai vòng xoáy màu vàng lần lượt va chạm với đầu huyết tượng có Thái Dương Chân Hỏa bao bọc kia, hỏa diễm cùng quyết quang va chạm kịch liệt, khiến năng lượng bị bộc phát ra xung quanh thành từng đợt ba động mãnh liệt.

“Ầm ầm” trong tiếng nổ đùng đoàng, huyết quang và hỏa diễm cùng nổ tung ra.

Thân thể Viên Minh bay ngược về, Huyết Lệ cũng không có cách nào khống chế thân hình của mình, mà bị bổ nhào về phía trước.

Nhưng mà có chút khác biệt chính là, sau lưng Viên Minh không có gì, còn sau lưng Huyết Lệ lại có Huyết Cương chân thân, nhân cơ hội truy kích lên.

Hai bàn tay màu máu khổng lồ cùng thò ra, giống như hai cái móc câu trảo một cái, bổ về phía Huyết Lệ.

Giữa lúc cuống quýt, gã đành phải giơ hai tay ra chống đỡ tạm, khẽ bắt lấy hai cánh tay khổng lồ kia, hai bên kiềm chế lẫn nhau, giằng co tại nguyên chỗ.

Con mắt chỗ mi tâm kia của Huyết Lệ ngưng tụ huyết quang, một cỗ lực lượng hỗn loạn và cuồng bạo, hóa thành một cột sáng đỏ rực thẳng tắp bắn ra.

Và nó bắn thẳng về phía mi tâm của Huyết Cương chân thân.

Một tiếng “bùm” vang lên thật to.

Đầu của Huyết Cương nhân thân nổ tung ra, ngay sau đó thân hình cũng mờ dần hóa thành một cỗ tàn ảnh, từ từ tiêu tán mất.

Nhưng mà Huyết Lệ còn chưa kịp vui mừng, thì sau lưng đã vang lên tiếng âm thanh “ù ù” nặng nề.

Gã nghiêng đầu một chút, chỉ thấy một con voi khổng lồ màu máu, đang chạy như điên về phía mình.

Đó chính là do Viên Minh vừa nhân cơ hội gã cùng Huyết Cương chân thân va chạm với nhau, đã toàn lực thúc giục Ma Tượng Trấn Ngụ Công, hắn thiêu đốt lực lượng tinh lực toàn thân, để phát ra một kích hung mãnh này.

Huyết Lệ vừa quay lại thấy thế thì sợ hết hồn, mắt thấy đã không cách nào né tránh, gã đành phải nổi giận gầm lên một tiếng, đón đánh về phía trước.

Chỉ thấy gã tiến lên một bước, tinh huyết trong cơ thể điên cuồng thiêu đốt, thân hình lại lần nữa tăng vọt, huyết quang trên bốn cánh tay ngưng tụ, trở nên đặc quánh, dung hợp lại đối chiến với huyết tượng đang lao tới.

Ở giữa lòng bàn tay của nó có một cụm tia sét màu máu cực kỳ rắn chắc, nó được tạo nên bởi những tia điện đan chéo nhau, nén lại thành một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.

“Đi!” Huyết Lệ quát khẽ một tiếng, bốn bàn tay cùng đẩy ra một lúc.

“Ầm ầm”.

Lôi Quang huyết sắc bắn ra, càng lúc càng lớn giữa không trung, những tia điện cũng giãn nở ra thành những tia sét vung lên bừa bãi, đập vào Huyết sắc cự tượng.

“Ầm ầm” tiếng nổ thật lớn vang lên, cả phiến thiên địa cũng bị chấn động theo.

Lôi quang huyết sắc bùng nổ, biến thành một tia sét khổng lồ, nổ tung ra tứ phía, vệt sáng bay thẳng lên trời, sóng không khí bùng nổ, khiến cây cối trong bán kính hàng nghìn thước đều bị bật hết gốc lên.

Núi rừng dưới sự tàn phá điên cuồng của tia sét, bị cháy đen một mảnh.

Nhưng mà trong núi rừng hỗn loạn, có một tiếng voi rống nặng nề vang lên, một thân ảnh vô cùng to lớn đang đạp trên núi đá vỡ vụn, rồi vọt ra từ trong bụi mùi hỗn độn.

Huyết sắc cự tượng rõ ràng đã bị thủng trăm ngan lỗ, nhưng bốn chân nó vẫn chạy như bay, bước chân vững vàng, không có chút dấu hiệu tan tác nào sau cú va chạm đó.

Chỉ có điều, tốc độ của nó chậm hơn rất nhiều, vì bị huyết sắc lôi quang kia chặn đánh.

Huyết Lệ thấy cảnh này thì tê cả da đầu, chiến ý tỏng lòng đã hoàn toàn không có.

Cho tới lúc này, gã rốt cuộc mới hiểu được thực lực chân chính của Viên Minh, mới biết được Vạn Tượng Chi Thể của đối phương thậm chí trên mình.

Cho dù là lúc gã toàn thình, cũng chưa chắc có thể thắng được Viên Minh, chớ nói chi đã bị Viên Minh hấp thụ một số lượng lớn tinh huyết và ma khí, thực lực của gã đã suy yếu rất nhiều.

Thể tu không có chiến ý, khí thế chỉnh thể lập tức bị hạ xuống rất nhanh, Huyết Lệ lúc này ngoài chạy trốn ra, đã không còn bất cứ ý niệm nào khác trong đầu.

Mắt thấy huyết sắc cự tượng chuẩn bị chạm tới, trên người gã lập tức sáng lên một mảnh huyết quang, dự định thi triển bạo huyết độn thuật một lần nữa, để rời khỏi chỗ này.

“Ngươi đi không được!” giọng nói nhàn nhạt của Viên Minh đột ngột vang lên ngay phía sau gã.

Huyết Lệ lập tức co rúm toàn thân, đồng thời quay đầu nhìn về phía Viên Minh, con mắt chỗ mi tâm lại sáng lên huyết quang, lực lượng hỗn loạn cuồng bạo sắp ngưng thực, tụ thành cột sáng huyết sắc để phun ra ngoài.

Nhưng mà vào lúc này, đôi mắt của gã bỗng nhiên xuất hiện vẻ mê mang nghi hoặc, vẻ mặt hắn cùng thân thể cứng đờ, lực lượng hỗn loạn trong con mắt giữa mi tâm cũng đột nhiên ngừng việc tụ lực lại.

Gã bị rơi vào huyễn thuật. Nhưng chỉ là trong nháy mắt, ma hồn cường đại kia đã tránh thoát ảnh hưởng huyễn thuật của Viên Minh, khôi phục thần trí.

Nhưng mọi thứ đã chậm.

Huyết lệ mất đi thời cơ chạy trốn cuối cùng, huyết sắc cự tượng ầm ầm xông tới nơi.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh của hắn liền bị huyết sắc cự tượng bạo phát ra huyết quang đầy trời nuốt hết, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, thì toàn thân đầy máu đã bay ra ngoài.

Viên Minh nhanh mắt nhanh tay, lập tức tiến tới, vung trường đao trong tay lên, muốn chặt đầu Huyết Lệ xuống.

Giữa không trung, trong mắt Huyết Lệ dần hiện ra vẻ ngoan độc, bên trong cổ họng của gã phát ra một tiếng gầm thét không cam lòng, toàn bộ huyết dịch trong cơ thể gã giống như bắt đầu hừng hực bốc chát, toát ra từng cỗ khói trắng, một lực lượng đáng sợ đang dần được tích súc, chuẩn bị bộc phát ra.

“Lại là cỗ bạo huyết chiến ý cổ quái này?” trong lòng Viên Minh ngạc nhiên, đồng thời cổ tay hắn chuyển một cái, Vạn Cương Đồ hiện lên trước người hắn trong nháy mắt.

Chỉ nhìn thấy trên đồ quyển có vô số điểm đen dày đặc, nó không ngừng ăn mòn bức họa, nỗ lực xông phá trói buộc.

“Đây là đồ vật của ngươi, bây giờ liền trả lại cho ngươi.” Viên Minh hét một tiếng dài.

Khi hắn vừa nói xong, quang mang trên Vạn Cương Đồ cũng sáng lên, những điểm đen vô tận kia giống như cuối cùng đã tìm được điểm đột phá, lập tức hóa thành một vòng xoáy đen nhánh, đột nhiên vọt ra.

Khói đen cuồn cuộn ăn mòn, thoáng cái đã không còn gì, tất cả đều tuôn về hướng Huyết Lệ.

Tinh lực bộc phát đang chuẩn bị bốc cháy, lập tức bị khói đen bao phủ, ăn mòn, và tan rã rất nhanh.

Còn gã thì giống như một quả pháo sắp nổ tung, lại bị người ta tưới cho một chậu nước lạnh vào, dập tắt ngọn lửa, lực lượng tích súc ban đầu cũng bị dập tắt theo, lực lượng phản kháng cuối cùng của gã, cũng bị gạt bỏ hầu như sạch sẽ.

Thân hình Viên Minh thoáng mơ hồ một cái, lập tức đuổi theo không chút nào đình trệ, trường đao trong tay chém ngang qua thân thể đã gặp trọng thương của Huyết Lệ, dễ dàng tháo đầu gã xuống.

Đầu đang bay trên không trung, bỗng huyết quang chợt lóe lở mi tâm, một bóng người nho nhỏ đen kịt từ bên trong thoáng hiện ra, ma khi tràn ngập một mảnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đang biểu hiện đầy kinh hãi, nhìn có bảy tám phần giống với Huyết Lệ.

Tiểu nhân đen kịt vừa mới hiện thân, ô quang trên người chớp động, vội vàng trốn gấp đi.

Nhưng năng lực bỏ chạy gần như Thuấn Di này của Ma Anh, trước mắt một vị Hồn Tu như Viên Minh, chỉ là phí công.

Viên Minh chỉ là xòe bàn tay a, Đại Hắc Thiên Thần Chưởng liền áp bách mà tới, bao phủ lại không gian bốn phía.

Chỉ chốc lát sau, Ma Anh Huyết Lệ liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, bị bao bọc trong một cỗ hồn lực có ẩn chứa Thái Dương Chi lực, khuôn mặt Ma Anh vặn vẹo, tràn đầy thống khổng, thân hình nó cũng vặn vẹo, điên cuồng giãy giụa.

Viên Minh mặt không đổi sắc, một tay giơ lên, dán một tấm phù lục trên đầu của Ma Anh Huyết Lệ, sau khi tiện tay thu hồi, laạ vung tay lên lần nữa, Tu La Phệ Huyết Đồ được trải rộng ra, vòng xoáy màu máu chuyển động cuồn cuộn ở chính giữa, đem thi thể tàn phá của Huyết Lệ cũng thu vào bên trong.

Đến tận đây, vị ma tu Huyết Lệ từng không ai bi nổi, ngay cả Vu Nguyệt Thần cũng chưa từng được gã để vào mắt, cuối cùng đền tội.

Lúc này vẻ mặt Viên Minh thoáng buông lỏng, lồng ngực trập trùng, miệng há ra thở hổn hển, trên trán mồ hộ rịn ra một lớp, hai bên gò má cũng có chút đỏ ửng không bình thường.

Hiển nhiên phen giao phong này, mặc dù cuối cùng hắn tự tay giết đối phương, nhưng cũng không dễ dàng thoải mái gì, nhất là Ma Tượng Trấn Ngục Công vừa nãy, đã tiêu hao gần hết thể lực của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận