Tiên Giả

Chương 161: Mượn sa

Đợi khi một người một mèo ra khỏi sơn động, trời bên ngoài đã sáng rõ.

Đúng lúc này, một tiếng thú rống đột nhiên từ phía xa trong núi truyền tới.

“Ấy, là vật nhỏ kia, hình như nó chọc phải đại gia hỏa nào rồi.” Mèo bạc đôi mắt lóe lên, mở miệng nói.

Viên Minh cũng thử phóng thần thức ra dò xét xung quanh nhưng hắn chỉ tra được trong một khoảng giới hạn, cơ bản không phát hiện ra tung tích Hỏa Sàm Nhi.

Nhưng động tĩnh phía xa rất lớn, lại thêm Tịch Ảnh xác nhận nên Viên Minh không cần do dự, lập tức thi triển Phong Tiệp thuật chạy thẳng tới phía bên kia.

Hỏa Sàm Nhi là thú cưng được Tam động chủ yêu chiều, tuyệt đối không thể để mất nó!

Chạy được một lúc khoảng nửa tuần trà, Viên Minh liền thấy Hỏa Sàm Nhi đang ngậm trong miệng một đoạn rễ cây màu đỏ sậm dài chừng ba tấc, ba chân bốn cẳng chạy như điên về phía hắn.

Sau lưng nó là một con Hỏa Liệp tích toàn thân phủ đầy vảy cứng đang không ngừng thò thụt cái lưỡi, đuổi theo Hỏa Sàm Nhi như thể không chết không thôi.

Rất hiển nhiên, Hỏa Sàm Nhi đã đoạt bảo bối của nó.

Tiểu gia hỏa kia ỷ vào thân hình linh hoạt, liên tục bẻ hướng bất ngờ tránh thoát đòn tấn công của Hỏa Liệp tích. Khí thấy Viên Minh tới đây, nó giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, mắt sáng lên, dốc sức điên cuồng chạy qua.

Hỏa Liệp tích không ngừng phóng lưỡi ra tấn công, đánh cho cây rừng đứt đoạn, đá núi vỡ tan.

Viên Minh thấy cảnh này mà không biết phải nói gì. Hỏa Liệp tích kia chỉ là một hung thú bậc trung, chỉ cần Hỏa Sàm Nhi chịu bỏ đồ trong miệng xuống, quay đầu phun lửa một cái, dù có không thiêu chết con Hỏa Liệp Tích kia thì cũng đủ đẩy lui nó.

Nhưng con vật nhỏ tham ăn này lại cứ quyết tâm chịu cảnh bị truy đuổi chứ không chịu buông miếng ngon trong miệng ra.

Đợi khi chạy ra sau lưng Viên Minh, nó liền ngừng lại không trốn tránh nữa.

Nhìn Hỏa Liệp tích vẫn điên cuồng đuổi tới, Viên Minh than nhẹ một câu: “Coi như ngươi xui xẻo, đúng dịp thử uy lực một chút!”

Dứt lời, hắn nắm Hàn Tinh kiếm mới luyện chế bổ ra một kiếm.

Một phong nhận lạnh buốt từ thân kiếm bắn ra, chém ngay lên đầu Hỏa Liệp tích.

Hung thú kia theo quán tính tiếp tục lao về trước, nhưng khi chạy được mấy bước thì cơ thể đột nhiên khựng lại, cơ thể bị một vết nứt kéo dài dọc theo thân mình chia ra làm hai, đổ vật xuống đất.

Thấy vậy, Viên Minh lập tức bước tới xem xét, phát hiện Hỏa Liệp tích vừa ngã xuống toàn thân đã bị đóng băng, ngay cả mạch máu cũng đông lại, trên người không có bất kỳ vết máu nào.

Hỏa Sàm Nhi lúc này cũng đi tới, vừa gặm đồ trong miệng, vừa nhảy lên đầu Hỏa Liệp tích rồi ra sức dùng cái chân ngắn ngủn đạp túi bụi.

Lúc này, Viên Minh mới nhìn rõ thứ mà hai chi trước nó đang giữ rõ ràng là một đoạn rễ Xích Hoàng tinh, một loại linh dược thuộc tính Hỏa, trông hình dạng thì cũng phải hơn trăm năm tuổi.

Bảo sao Hỏa Liệp tích lại liều mạng đuổi theo.

Viên Minh tóm gáy Hỏa Sàm Nhi, nhấc nó lên đặt trên đầu vai mình, xong quay đầu lại nhìn thoáng Tịch Ảnh đang chậm rãi đi tới.

Hỏa Sàm Nhi hiển nhiên khá e ngại Tịch Ảnh, vừa thấy liền co rúm người lại, chỉ lộ ra nửa cái đầu len lén nhìn về phía mèo bạc. Tịch Ảnh vừa đưa mắt nhìn qua, nó liền rùng mình trượt thẳng xuống bắp chân thì được Viên Minh giữ lại.

Tịch Ảnh liếc mắt nhìn Hỏa Sàm Nhi một cái, xong liền nhẹ nhàng tung người nhảy lên một nhánh cây gần đó, nhấp nhô mấy cái rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Thấy Tịch Ảnh rời đi, Viên Minh bèn mang theo Hỏa Sàm Nhi rời khỏi đảo sương mù, quay về tông môn.

Đợi khi hắn trở lại Bích La động đã là ban đêm.

Điều khiến Viên Minh bất ngờ là Tam động chủ vậy mà quay về kịp lúc, hơn nữa còn chủ động tìm tới cửa.

“Theo ta, ta luyện kiếm giúp ngươi.” Tình trạng của nàng không tốt lắm, giống như mới trải qua một trận chiến, cả người có vẻ mỏi mệt.

Thấy vậy, trong lòng Viên Minh không khỏi cảm thấy xúc động.

Khó trách Phương Cách lại kính trọng Tam động chủ như vậy, dù nàng có địa vị cao nhưng thực sự là một người thủ tín.

Thấy Viên Minh ngây người bất động, Tam động chủ nhíu mày hỏi: “Còn lo lắng gì nữa? Thời gian đã không còn bao nhiêu.”

“Đa tạ Tam động chủ, kiếm của đệ tử đã được luyện chế xong.” Viên Minh ôm quyền bái tạ rồi nói.

Lần này tới Tam động chủ ngây cả người.

“Ngươi tìm vị trưởng lão nào luyện kiếm giúp ngươi?” Hồi phục lại tinh thần, Tam động chủ liền hỏi.

“Mấy vị trưởng lão đều đang bế quan luyện khí, đệ tử bất đắc dĩ chỉ có thể ra phường thị tìm luyện khí sư ngoài tông hỗ trợ.” Viên Minh giải thích, đồng thời lấy Hàn Tinh kiếm ra.

“Luyện khí sư bên ngoài, bên ngoài luyện khí sư chạy đầy đường sao?” Tam động chủ đảo mắt nhìn qua kiếm, lơ đễnh hỏi.

“Vị luyện khí sư này tạo nghệ bất phàm, phù văn mà hắn chọn cũng rất tốt, phẩm cấp thanh kiếm này của ngươi chắc chắn trên trung phẩm, đã tiệm cận thượng phẩm.” Tam động chủ khen ngợi.

Thấy Tam động chủ nói xong cũng không truy hỏi vị “luyện khí sư” kia, Viên Minh lúc này mới thả lỏng, lấy uẩn linh kiếm hạp ra trả cho Tam động chủ.

“Đi nào, đi với ta một chuyến.” Tam động chủ thu kiếm hạp lại rồi nói với Viên Minh.

Dứt lời, nàng xoay người đi ra phía ngoài.

Viên Minh không hiểu lắm nhưng cũng chỉ có thể lập tức theo sau.

Đợi khi trở lại tiểu viện của mình, Tam động chủ lại mở miệng nói: “Đưa Thanh Ngư kiếm cho ta.”

Viên Minh nghe thế lưỡng lự một chút rồi lấy trường kiếm ra, hai tay dâng lên.

“Hình dáng và uy năng của kiếm này đều đã thay đổi rất nhiều, nên ta đặt tên cho nó là Hàn Tinh.” Viên Minh nói.

“Tên không tệ. Có điều pháp kiếm của ngươi dù đã luyện thành nhưng còn chưa minh khắc cấm chế pháp trận, ta sẽ làm khâu này giúp ngươi.” Tam động nghe hắn nói, ban đầu hơi nhíu mày nhưng rất nhanh lại giãn ra.

“Cấm chế pháp trận?” Viên Minh kinh ngạc hỏi.

“Trước kia khi dạy ngươi khẩu quyết luyện hóa, ta từng nói pháp khí bình thường đều có cấm chế, càng là pháp khí cấp cao, thậm chí là pháp bảo thì cấm chế pháp trận bổ sung trên đó càng phức tạp. Điều này là để khi pháp khí bị địch nhân cướp lấy thì đối phương cũng không cách nào dùng pháp lực điều khiển nó ngay được, tránh cho ngươi bị chính pháp khí của mình làm tổn thương.” Tam động chủ tỉ mỉ giải thích.

“Thì ra là vậy, làm phiền Tam động chủ.” Viên Minh lập tức ôm quyền nói.

“Ta vốn hứa khắc phù quán linh giúp ngươi, so với những việc này thì minh khắc cấm chế pháp trận nhẹ nhàng hơn nhiều.” Tam động chủ nói.

Nói xong, nàng liền nhận thanh kiếm trong tay Viên Minh, lật tay lấy ra khai linh khắc đao, đoạn lập tức bắt đầu khắc hoạ trên thân kiếm một phù văn pháp trận có đường nét rất phức tạp.

Khá lâu sau đó.

Tam động chủ giao lại kiếm cho Viên Minh, lúc này cấm chế pháp trận trên thân kiếm đã được minh khắc xong xuôi.

“Cấm chế pháp trận này còn chưa được kích hoạt, ngươi quán chú pháp lực xong là có thể khiến nó có hiệu lực. Lúc ấy, ngoài ngươi ra thì không ai có thể dễ dàng điều khiển thanh pháp kiếm này.” Tam động chủ giải thích thêm.

Viên Minh nghe thế thì mừng rỡ lên tiếng cảm tạ, xong lập tức nắm chuôi kiếm, vội vã truyền một pháp lực vào kiếm.

“Chớ mừng vội, cái này chỉ khiến đối phương tạm thời không thể khống chế, vạn nhất ngươi chết, kiếm bị cướp đi thì kẻ đó vẫn có thể luyện hóa nó.” Tam động nghiêm túc cảnh cáo.

“Đệ tử hiểu rồi.” Viên Minh đáp.

Theo pháp lực chảy vào, hào quang trên thân kiếm chợt lóe lên, kế đó một đạo cấm chế pháp trận đỏ tươi hiện ra rồi nhoáng cái chìm vào thân kiếm, mắt thường không còn thấy nữa.

Viên Minh lúc này mới chú ý thấy hai chữ ‘Thanh Ngư’ được khắc sâu trên kiếm lúc trước đã biến thành ‘Hàn Tinh’.

Nhớ tới lúc trước vì vội quay về nên Hỏa Sàm Nhi bị nhét vào trong túi linh thú, hắn vội vàng kéo miệng túi thả nó ra.

Miệng túi vừa mở, tiểu gia hỏa liền nhoáng cái lao vụt ra.

Có điều nó vừa phóng tới trước liền đụng trúng ngay Tam động chủ, bị nàng ôm vào bộ ngực đẫy đà, một lần nữa mất đi tự do.

“Nếu ngươi muốn tham gia Bạch Lộc khâu hội minh thì khoảng thời gian tới hãy như Trần Uyển đi, cứ tập trung bế quan tu hành, tạm thời không cần tới Hỏa Luyện đường, tận lực nâng cao tu vi trước khi tham gia. Đi đi.” Tam động chủ dặn dò một câu xong liền ra lệnh trục khách.

“Đệ tử ghi nhớ.” Viên Minh ôm quyền nói.

Sau khi trở lại chỗ ở, Viên Minh điều chỉnh một chút xong liền lấy lư hương ra, rồi bắt đầu truyền pháp lực vào, thắp sáng đồ án thái cực.

Mấy ngày sau đó, Viên Minh thu dọn đồ đạc một chút, đổi một thân trường bào màu đen, đội mũ rộng vành lên, chuẩn bị rời đi.

Khi sắp bước ra khỏi cửa, hắn lại quay đầu nhìn chỗ cửa sổ. Tịch Ảnh mấy hôm nay không thấy đâu, khả năng là tu luyện tới lúc then chốt rồi. Viên Minh nhún vai, đóng cửa lại.

Đúng lúc Viên Minh chuẩn bị đi, một thân ảnh màu bạc đột nhiên xuất hiện trên bậu cửa sổ, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Lại đi ra ngoài làm anh hùng sao?”

Tiếp đó, nàng thảy Lưu Kim Sa mà Viên Minh đã tặng nàng qua.

“Cho ngươi cái này, làm hỏng phải đền đấy! Tạm biệt!” Truyền âm nói mấy câu cụt ngủn xong, thân ảnh mèo bạc liền biến mất không thấy đâu nữa.

Sau hai ngày đường, Viên Minh cuối cùng cũng tới Quỷ Khốc hạp nằm sâu trong Thập Vạn Đại Sơn đúng hẹn ước.

Lúc này, tại một chỗ thoáng mát ở cửa hẻm núi đã có khoảng năm mươi người tụ tập sẵn. Những người này hoặc đứng hoặc ngồi, chia ra thành những nhóm nhỏ năm, ba ngươi, giữa các nhóm mơ hồ giữ một khoảng cách nhất định với nhau.

Với Viên Minh, kẻ đã hiểu rõ câu chuyện bên trong từ lâu thì không có gì ngạc nhiên với số lượng người lớn như vậy.

Thấy Viên Minh đi tới, mọi người nhất loạt đưa mắt nhìn qua phía hắn.

Chỉ có điều những người này rất nhanh rời mắt đi, chỉ có thanh niên áo trắng kiểm tra tư cách tham dự của hắn lúc trước vẫn nhìn chằm chằm, đồng thời bước lên nghênh đón hắn.

“Đạo hữu, mời bên này.” Bước tới gần rồi, thanh niên áo trắng bỗng thân thiện mỉm cười, lên tiếng mời.

Viên Minh cũng mỉm cười gật đầu xem như đáp lễ.

Hắn bước tới phía đám người kia, chỉ thấy những người này đa số là nam, có rất ít tu sĩ nữ, mỗi người một dung mạo và phục sức khác nhau, tạo ra sự tương phản rõ rệt với thành viên Bạch Dạ tán minh, nơi mà mọi thành viên đều mặc áo trắng.

Những người này có không ít người giống như hắn, hoặc là đầu đội mũ rộng vành có rèm che, hoặc là đeo mặt nạ che đi dung mạo, một bộ không muốn để lộ chân dung trước mặt người khác.

Dù chỉ là nhiệm vụ một lần nhưng lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ của tổ chức tán minh thế này, Viên Minh không khỏi cảm thấy vừa căng thẳng vừa chờ mong. Hắn lặng lẽ đi tới giữa đám người, tìm một tảng đá ngồi xuống, lẳng lặng chờ Bạch Dạ tán minh sắp xếp.

Lúc này, hắn chợt phát hiện trong số những thành viên Bạch Dạ tán minh tụ tập bốn phía xung quanh không thấy hai vị chánh, phó minh chủ Bạch Dạ, Huyễn Thì.

Đang khi phân vân tự hỏi, hắn đã thấy từ trong hạp cốc có hai bóng người sóng bước đi ra, không ngờ lại chính là hai người kia.

Với tư cách là minh chủ, Bạch Dạ lại không tiến lên nói chuyện mà trở về đội ngũ thành viên chính thức của Bạch Dạ tán minh, tiếp đấy thì thầm to nhỏ gì đó với những người này.

Trái lại, Huyễn Thì, người có vẻ như chuyên xử lý các tục vụ trong tán minh lại nở nụ cười thân thiện, bước về phía những thành viên tạm thời.

Thấy y bước tới, đại đa số mọi người đều lễ phép đứng lên, nhưng cũng có một số người vẫn ngồi nguyên trên mặt đất, không thèm để ý tới đối phương, tựa hồ như tự cảm thấy bản thân đã quá quen với nhiệm vụ thế này, chẳng có gì phải quan trọng hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận