Tiên Giả

Chương 16: Kế tạm thời

Sau khi rời khỏi lãnh địa của mưu miêu, Viên Minh đi dọc theo hướng thanh hồ ngày hôm trước chạy trốn, tìm kiếm nửa ngày trời, cuối cùng phát hiện được tung tích thanh hồ qua lại ở chỗ bên ngoài một khe núi.

Đó là một con thanh hồ có hình thể nhỏ hơn hôm qua một chút, lúc này nó đang lười biếng nằm sấp trên mặt đất ở lối ra khe núi, bộ dáng như đang phơi nắng.

Không chờ Viên Minh có động tác gì, một tràng tiếng hồ ly rít gào từ trong khe núi truyền ra, ngay sau đó bốn, năm con thanh hồ vội vàng chạy từ trong ra, hợp với hai con thanh hồ đang bên ngoài thành một đoàn rồi cùng nhau chui vào rừng rậm.

“Xem ra khe núi này là hang ổ của đám thanh hồ kia.” Viên Minh leo lên vách núi nhìn một chút, tiếp đó liền theo đuôi đám thanh hồ tiến vào trong rừng.

Bằng vào khả năng khống chế thân thể vượn trắng vô cùng linh hoạt hiện tại, hắn rất dễ dàng bám theo sau thanh hồ mà chúng không hề phát hiện ra.

Không bao lâu sau khi tiến vào khu rừng, đám thanh hồ kia tựa như mỗi con có mục tiêu riêng nên từ từ phân tán. Viên Minh chọn một con thanh hồ đi lẻ rồi tiếp tục công tác theo đuôi.

Trong thoáng chốc, một người một hồ ly đã rời xa khe núi được mấy dặm.

Sau khi xác nhận xung quanh không có hung thú nào khác, Viên Minh tăng thêm tốc độ, rất nhanh đã bắt kịp thanh hồ, leo lên đỉnh một ngọn cây.

Thanh hồ tai thính mũi tinh, lập tức phát hiện Viên Minh. Nó dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía Viên Minh, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ.

Viên Minh chỉ cười hắc hắc, lấy một khối đá xanh từ túi da thú bên hông ra, ném về phía thanh hồ.

Tảng đá hóa thành một cái bóng màu xanh, xé gió lao thẳng về phía đầu thanh hồ.

Thanh hồ vội vàng né qua một bên, nhưng một bóng đen lại lần nữa đánh tới, nhìn kỹ là một khối đá đen to bằng miệng bát.

Nó lần này không kịp tránh né, bị hòn đá đen đập trúng đầu.

“Bốp” một tiếng, hòn đá vỡ vụn ra, không gian trước mắt thanh hồ nhất thời tối sầm lại, đầu óc có chút choáng váng.

Viên Minh nhìn tay trái, thoáng ngây người.

Sau khi ném khối đá xanh đầu tiên, tay trái hắn vô thức ném ra khối đá thứ hai, hành động trước sau cực kỳ trôi chảy, không chút trì hoãn.

Chuyện này tựa như hắn theo bản năng sử dụng một món võ kỹ quăng ném nào đó, để nhạy bén như thành hồ cũng không thể tránh thoát.

Viên Minh nhanh chóng hoàn hồn, nhào người lao xuống, vung hai tay chụp về phía cổ thanh hồ.

Thanh hồ chưa khôi phục lại tầm mắt, nhưng bản năng nhận ra nguy hiểm, vội vàng tung người nhảy sang bên cạnh, né được cú tóm của Viên Minh, đồng thời còn tranh thủ cắn cánh tay hắn.

Viên Minh đánh ra một trảo này chỉ là hư chiêu, thấy tình thế không ổn liền gấp rút rụt tay lại, lúc này mới tránh được cú cắn của nó.

“Thanh hồ không bị thương quả nhiên khó đối phó ha.” Hắn thầm than thở, đoạn xoay người chạy trốn về phía xa xa.

Thanh hồ lắc lắc đầu, rất nhanh đã khôi phục lại.

Nó quả nhiên bị Viên Minh chọc tức, trong hai tròng mắt xanh biết dâng lên vẻ khát máu, miệng gào nhỏ một tiếng rồi lập tức đuổi theo.

Viên Minh dù biến thành vượn trắng nhưng nếu chỉ chạy bằng hai chân thì tốc độ thua xa thanh hồ, khoảng cách hai bên chỉ chốc lát đã bị rút ngắn xuống chưa tới mười trượng.

Thấy sắp bị bắt kịp, Viên Minh tung người nhảy lên một thân cây to, trèo lên một đoạn, xoay đầu nhìn thanh hồ phía dưới rồi đưa một tay đấm đấm ngực, xong lại tiếp tục nhảy lên trên cây.

Thanh hồ hơi sửng sốt nhưng lại bị hành vi khiêu khích của Viên Minh triệt để chọc giận, quyết tâm không buông tha, kiên trì bám theo sau.

Viên Minh cứ từ từ di chuyển, thỉnh thoảng còn dùng đá tập kích thanh hồ để nó không sinh ý định bỏ đi.

Thanh hồ kia hiển nhiên là bị kích động, không nhịn được thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm rít.

Hai bên một đuổi một chạy, thoáng cái đã tới cạnh hang ổ mưu miêu.

Mưu miêu màu vang đang ở trong huyệt động cho con ăn, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền lập tức nhảy ra.

Viên Minh từ xa đã chú ý tình hình xung quanh hang ổ mưu miêu, vừa thấy bụi cỏ nơi đó động, hắn lập tức lắc mình, trốn sau một cành cây tán lá rậm rạp.

Trong núi rừng chỉ còn lại tiếng gào thiết liên miên của thanh hồ.

Lãnh địa năm lần bảy lượt bị thanh hồ xâm nhập đã đành, lần này thanh hồ còn tới sát hang ổ khiến đôi mắt mưu miêu như bốc hỏa, cơ thể còn tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng, lao thẳng về phía thanh hồ.

Thanh hồ bấy giờ mới ý thức được tình hình không ổn, lập tức dứt khoát xoay người bỏ chạy.

Nhưng con mưu miêu đã nổi giận lôi đình, toàn lực đánh giết, chỉ mấy nhịp thở đã đuổi kịp thanh hồ, đồng thời vung hai bộ móng vuốt sắc bén như móc sắt hóa thành hai vệt bóng đen, hung hăng chụp tới.

Thanh hồ không thể tránh né được nữa, xoay người nghênh chiến.

Hai con hung thú chỉ trong khoảnh khắc lao vào cắn xé lẫn nhau, kéo theo từng đợt bụi đất tung tóe mờ mịt. Tiếng thú gào rống nhất thời vang vọng núi rừng.

Ở sau tán lá rậm rạp, trong mắt Viên Minh hiện lên vẻ hưng phấn.

Kế hoạch của hắn đã thành công một nửa, sau đây chỉ cần đợi thanh hồ chiến bại chạy trốn là hắn có thể ngư ông đắc lợi thêm lần nữa.

“Không đúng, hôm qua phía thanh hồ có hai con nên chúng mới có thể chạy thoát, bây giờ chỉ có một con, không biết có bị con mưu miêu giết luôn không đây?” Viên Minh chợt nghĩ tới một chuyện, lập tức xoay chuyển suy nghĩ.

Đúng thời khắc này, hắn đột nhiên mấy âm thanh rất nhỏ, tuyệt đối không phải âm thanh do hai con thú đánh nhau gây ra, mà như tiếng kêu của thú non.

“Mưu miêu màu vàng nổi giận như vậy, không lẽ…” Một ý nghĩ nổi lên trong đầu Viên Minh. Hắn lặng yên tiến về phía hang ổ mưu miêu màu vàng, rất nhanh đã đến trên một cái cây mọc ngay đằng trước hang ổ.

Từ góc độ này, hắn có thể lờ mờ thấy bên trong hang ổ mưu miêu màu vàng có mấy con mưu miêu con đang chen chúc cùng một chỗ, phát ra những tiếng chi chi.

“Quả nhiên là thế.” Viên Minh thầm nghĩ, xong lấy một khối đá từ cái bọc sau lưng ra.

Cuộc chiến trong rừng rất nhanh đã kết thúc. Đúng như Viên Minh đã dự đoán trước, thanh hồ chống cự chưa được bao lâu đã hoàn toàn thất bại, cả người chồng chất vết thương, một mắt còn bị đánh mù, kêu thảm cướp đường chạy trốn.

Mưu miêu màu vàng tự nhiên không để mặc nó chạy trốn, đang định đuổi theo.

Đúng lúc này, một tiếng gào thét chói tai từ phía sau truyền tới. Một bóng đen lao thẳng về phía hang ổ mưu miêu.

Mưu miêu màu vàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lập tức buông bỏ thanh hố, mãnh liệt đạp mạnh hai cái chân tráng kiện xuống mặt đất, hóa thành một dải bóng mờ phóng về hang ổ.

Cái bóng đen kia cũng không đánh trúng hang ổ mưu miêu, mà đập lên một cây đại thụ ngay gần đó, tạo ra một tiếng bốp lớn, nhìn kỹ hóa ra là một tảng đá màu đen.

Mưu miêu màu vàng sững người để thân hình cao lớn theo quán tính trượt về trước, đè bẹp một mảng lớn những bụi cây lùm cỏ.

Viên Minh mỉm cười, nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp, đuổi theo hướng mà thanh hồ chạy trốn.

Mưu miêu màu vàng nhớ tới đám con trong hang ổ, chỉ rống giận mấy tiếng thị uy với Viên Minh và thanh hồ, xong liền quay người tiến vào trong hang ổ.

Viên Minh rất nhanh đã đuổi kịp thanh hồ bị thương, sau khi căn chính xác khoảnh cách liền như lão ưng đi săn, nhảy từ trên cây xuống.

Trong rừng cây lại lần nữa vang lên tiếng đánh giết, gào thét, bụi đất tung bay, rồi cũng rất nhanh khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Viên Minh đứng lên, đưa tay vỗ sạch bụi đất trên người, khóe miệng nhịn không được khẽ nhếch lên.

Trên cánh tay của hắn có thêm mấy vết thương chảy máu do con thanh hồ kia lúc sắp chết phản công tạo ra.

Có điều, con thanh hồ bị thương không nhẹ cũng đã biến thành xác chết, cổ ngoẹo hẳn sang một bên, hiển nhiên cũng là bị bẻ gãy.

Viên Minh nhìn hai, suy nghĩ xuất thần.

Hắn vừa rồi dùng thủ pháp giống như hôm qua, vẫn là dùng hai cánh tay xoắn giết con thanh hồ kia.

Món võ kỳ tỏa hầu cầm nã này, hắn thi triển tương đối thành thạo, trong lúc chiến đấu, vô thức liền dùng được, mà võ kỹ ném đá lúc trước cũng vậy.

Hai môn võ kỹ này dù đều đơn giản nhưng lại vô cùng hợp với thân thể vượn trắng này.

Viên Minh lấy túi da trữ máu ra, điều động pháp lực hút khô máu thanh hồ, sau khi tinh chiết ra một đoàn máu óng ánh, hắn không tiếp tục săn bắn mà mang theo thi thể thanh hồ, lui về phía hạp cốc.

Ba ngày kế tiếp, hắn ban đêm thổ nạp tu luyện, ban ngày lại chơi trò đi dụ thanh hồ tới lãnh địa mưu miêu màu vàng, để cho hai bên đánh nhau, sau đó thời cơ săn giết.

Viên Minh xem như vận khí không tệ, mỗi ngày đều có thể săn giết thành công một con thanh hồ, đến ngày thứ năm đã thu thập được năm phần tinh huyết hung thú.

Hắn lắc lắc túi da chứa huyết thú trong tay, thở dài một hơi, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Quá trình săn giết mấy ngày qua tuy có phần mạo hiểm, nhưng sau cùng hắn cũng kịp hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn.

Giai đoạn khó khăn nhất đã qua, giờ dựa vào Cửu Nguyên quyết huyền diệu, hắn có thể từ từ nâng cao thực lực một cách vững chắc, tin rằng không bao lâu nữa là có thể một mình săn giết mấy con thanh hồ kia, thậm chí khiêu chiến con mưu miêu màu vang cũng chưa chắc là không có phần thắng.

Viên Minh nghỉ ngơi chốc lát, xong liền đứng dậy trở về bờ bên kia hạp cốc, chạy tới tảng đá mốc giới.

Chờ tới khi hắn tới chỗ tảng đá lớn kia, phát hiện Ô Lỗ đã chờ sẵn ở đây, còn Lạt Qua đồng hành cùng gã lúc trước thì không thấy bóng dáng đâu.

“Cũng không biết cái gọi là ở chung một chỗ càng thêm an toàn của gia hỏa này rốt cuộc là thế nào, nhưng Lạt Qua tới giờ này còn chưa xuất hiện, quá nửa là lành ít dữ nhiều.” Viên Minh nhìn Ô Lỗ đang ngồi xếp bằng nhắm mắt kỹ một cái, cũng không có ý định chào hỏi, chỉ nhắm mắt ngồi xuống cạnh tảng đá.

Lúc này đang có người ngoài ở cạnh, hắn không vận chuyển Cửu Nguyên quyết mà chỉ vận khởi pháp lực, dò xét tình hình trong cơ thể.

Một tháng trôi qua, độc tố Hủ Tâm đan đã từ từ lan truyền, xâm nhập vào tâm mạch của hắn, khiến một vùng lớn cỡ miệng chén nơi ngực hắn lờ mờ có cảm giác phát lạnh đồng thời mất đi tri giác.

Viên Minh mấy ngay nay cũng cố gắng dùng pháp lực bức độc tố ra, đáng tiếc không có hiệu quả.

Điều này cũng bình thường, Bích La động là tông môn tu tiên, độc dược bọn họ dùng cũng không phải người tu luyện mấy ngày như hắn có thể dễ dàng phá giải.

“Hi vọng Hô Hỏa nói lời giữ lời, cấp cho thuốc giải.” Viên Minh thầm suy nghĩ.

Không bao lâu sau, một bóng xám xuất hiện ở phía xa xa rồi rất nhanh tới gần chỗ hắn.

Viên Minh cũng không lạ gì thứ này, đứng bật dậy, mà Ô Lỗ ở đó không xa cũng mở hai mắt, nhoáng cái đứng lên.

Bóng xám nhanh chóng tới bên cạnh, đúng là con ưng xám của Hô Hỏa trưởng lão, nó xoay tròn một vòng trên không rồi đáp xuống tảng đá, bóng dáng Hô Hỏa trưởng lão từ đó bồng bềnh rơi xuống.

“Hô Hỏa trưởng lão!” Viên Minh và Ô Lỗ đồng loạt hành lễ.

“Lấy túi trữ máu ra cho ta xem.” Hô Hỏa trưởng lão không rào trước đón sau, nói thẳng vào vấn đề.

Viên Minh đang định đáp lời, Ô Lỗ bên cạnh đã tiến tới trước mấy bước, đồng thời dâng túi trữ máu lên.

Hô Hỏa trưởng lão đảo mắt nhìn qua tình hình trong túi, gật gật đầu, lấy ra một bình ngọc xong ném cho Ô Lỗ.

“Thuốc giải tháng này, uống đi.”

“Đa tạ Hô Hỏa trưởng lão!” Ô Lỗ mừng rỡ, lập tức mở nút bình ngọc, đổ ra một viên thuốc màu đỏ nhạt rồi ngửa đầu nuốt vào, thần sắc căng thẳng thoáng buông lỏng.

Viên Minh thấy vậy, cũng đem túi trữ máu dâng lên. Hô Hỏa trưởng lão nhìn thoáng qua, không nói gì thêm, ban cho một viên thuốc giải như Ô Lỗ.

Viên Minh ngửa đầu nuốt vào, chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt lưu từ từ tiểu phúc bốc lên, đánh tan hơn nửa cảm giác lạnh lẽo do độc tố gây ra, đồng thời tâm mạch cũng không phục lại như cũ.

Điều này làm hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra vị Hô Hỏa trưởng lão là kẻ giữ lời, ít nhất chỉ cần mỗi tháng giao đủ tinh huyết hung thú theo đúng kỳ hạn thì không phải lo lắng về kịch độc Hủ Tâm đan kia.

Hô Hỏa trưởng lão không nói thêm câu nào, lấy một cái túi trữ máu hơi phồng khác ra, thu chỗ tinh huyết từ túi của hai người Viên Minh vào trong đó, xong không đợi bọn hắn nói gì đã lập tức cưỡi phi cầm rời đi, bộ dáng có vẻ khá vội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận