Tiên Giả

Chương 859: Hành vi hoàn khố

Sự yên tĩnh ở trong Vạn Bảo Lâu chỉ duy trì trong chốc lát, ngay khi vị chủ trì đấu giá muốn tuyên bố vật này sẽ thuộc về Lô công tử, thì một giọng nói lười biếng truyền xuống từ trên khu vực tầng năm khán đài : ”Ta ra một trăm tám mươi vạn linh thạch!”
Đám người nghe vậy thì lập tức xôn xao một mảnh.
Mộ Thanh Phong cũng phải đưa mắt tìm tòi một hồi, mới rơi vào căn phòng riêng ở giữa, nằm trên khán đài tầng năm.
Cửa sổ của căn phòng riêng này cũng được kéo ra, lộ ra thân ảnh của Nam Thượng Phong.
Lô công tử trên mặt vốn đang có nộ khí, đã muốn phát tác đến nơi, nhưng khi nhìn thấy Nam Thượng Phong, sắc mặt lại không khỏi cứng đờ, lặng lẽ lui trở về.
Gã tự nhận tính tình hoàn khố, riêng về khoản tiêu tiên như nước thì hiếm có đối thủ, nhưng đại danh của Nam Thượng Phong thì gã đã sớm nghe qua, so sánh bản thân mình với Nam Thượng Phong thì chính là tiểu vu gặp đại vu, nếu chọi cứng xuống thì tiền tài chỉ là một nhẽ, mà đắc tội đối phương mới là chuyện được không bù mất.
“Nam Thượng Phong ơi là Nam Thượng Phong, ngươi thật đúng là…” Kim Thần đang uống rượu ở bên cạnh bàn, cười lắc lắc đầu cảm thán.
Ở sát vách căn phòng, Long Ngữ Hoàn thì vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, giống như chẳng có gì hứng thú với cái kiện vật phẩm đấu giá đầu tiên này, chỉ chuyên tâm nhìn những phiến lá trà đang trôi nổi trong chén.
“Còn có ai tăng giá nữa không? Được rồi, vậy liền chúc mừng Nam Thượng Phong đạo hữu đạt được Vân Mộng Tiên Chẩm.” Mộ Thanh Phong hỏi tượng trưng lần nữa, thấy không có người tiếp tục tăng giá thì dứt khoát tuyên bố.
Thị nữ rất mau đem Vân Mộng Tiên Chẩm đưa tới, Nam Thượng Phong thanh toán linh thạch xong, phất tay áo thu Vân Mộng Tiên Chẩm vào, nhưng thực ra là đưa đến trong tay Viên Minh.
Viên Minh vận khởi thần thức điều tra gối ngọc, nhưng ngoại trừ thấy nó ẩn chứa Nguyệt Hoa Chi Lực thì cũng chẳng phát hiện thêm gì nữa.
“Cái gối ngọc này dở dụng Nguyệt Quế Thạch ẩn chứa quá nhiều tạp chất, nên mời nhìn như thường thường không có gì lạ, nhưng nếu là chiết xuất một chút thì sẽ lại trở nên hoàn toàn không giống vậy nữa, ngươi lại đem Chu Thiên Linh Lung Đỉnh ra cho ta mượn dùng một chút.” giọng nói của Không lại vang lên lần nữa.
Viên Minh cũng không chút do dự, lập tức nói với Điếm Tiểu Tam một câu rồi lấy Chu Thiên Linh Lung Đỉnh cùng Vân Mộng Tiên Chẩm cùng đưa vào bên trong không gian Thâu Thiên Đỉnh.
Bạch quang hiện lên trên Bạch Ngọc Liên đài, Chu Thiên Linh Lung Đỉnh và Vân Mộng Tiên Chẩm cùng nhau biến mất, chẳng biết đã bị không đưa tới nơi nào.
Ánh mắt Viên Minh chớp động, không nói gì thêm.
Đấu giá hội vẫn tiếp tục tiến hành, lúc này đã đưa lên đồ vật đấu giá thứ hai.
Đó là một khối gỗ màu đỏ tím dài ước chừng khoảng ba trượng, to bằng bắp đùi người lớn, trên bề mặt khối gỗ có từng vòng hoa văn tự nhiên nhìn như những đám mây lửa , cả khối gỗ có màu sắc sáng ngời, nhẵn nhụi trơn bóng như ngọc, vừa nhìn là biết không phải phàm phẩm.
Bên trong Không Vũ Điện, ánh mắt của Viên Minh sáng lên : ”Món vật đấu giá thứ nhất là Vân Mộng Tiên Chẩm, món đấu giá thứ hai là linh mộc cao giải, thoạt nhìn thì còn là linh mộc cấp sáu, Vạn Bảo Đấu Giá Hội này quả nhiên rất nhiều bảo vật.”
“Kiện đấu giá thứ hai này tên là Tử Hỏa Vân Tinh Mộc, chính là một khối linh mộc cấp sáu, là một trong những chủ tài tuyệt hảo để luyện chế linh bảo thuộc tính Hỏa, vật này tui chất là gỗ, nhưng lại bao gồm cả hình thái Ngọc Thạch, nên đối với linh lực thuộc tính Hỏa thì có công hiệu tăng phúc rất mạnh.” Mộ Thanh Phong nói xong, đầu ngón tay bắn ra một ngọn lửa nhỏ, chui vào bên trong một mặt Tử Hỏa Vân Tinh Mộc.
Một tiếng “Oanh” vang lên, một cột lửa màu đỏ dày hơn mấy lần bắn ra từ mặt kia của Tử Hỏa Vân Tinh Mộc, cột lửa bùng lên thiêu đốt quét qua hơn mười thước.
Trên khán đài có rất nhiều người phải dùng pháp lực để ngăn cột lửa lại, nhưng cũng không có ai có ý định trách cứ Mộ Thanh Phong cả, mà trên mặt họ đều lộ ra vẻ tham lam, nhìn chằm chằm vào Tử Hỏa Vân Tinh Mộc.
“Công hiệu của Tử Hỏa Vân Tinh Mộc này chắc hẳn chư vị cũng đã nhìn thấy, đây là tình huống chưa luyện chế, còn sau khi đã luyện chế thành Linh Bảo thì hiệu quả tăng phúc càng tốt hơn nữa, giá khởi điểm là sáu mươi vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá, không ít hơn năm vạn linh thạch.” Mộ Thanh Phong tuyên bố.
Nghe lời nói ấy, mọi người dưới khán đài lập tức không bình tĩnh.
“Ta ra sau mươi lăm vạn linh thạch.” một gã thanh niên có nốt ruồi ở dưới hàm ra tay trước.
Lần này Nam Thượng Phong cũng không chờ Viên Minh nói mà lập tức mở miệng : ”Một trăm vạn linh thạch.”
Viên Minh đã giao cho gã nhiệm vụ chủ yếu nhất, chính là thu thập linh mộc cao giai, gã đã hạ quyết tâm sẽ không buông tha bất cứ một cái nào.
Thanh niên có nốt ruồi đờ mặt ra, mặc dù gã cũng có chút tích súc, nhưng so với Nam Thượng Phong thì chẳng ăn thua gì.
Đối mặt với Linh mộc cấp sáu, đám khách quý trong những căn phòng riêng trên tầng năm cũng có chút không bình tĩnh.
“Ta ra một trăm hai mươi vạn linh thạch.” giọng nói của một cô gái vang lên ở chỗ góc phòng riêng, Cũng chính là Long Ngữ Hoàn.
Nam Thượng Phong quay đầu nhìn lại, nếu như bình thường gã nhất định sẽ vỗ ngực khẳng khái, chẳng những không cùng Long Ngữ Hoàn tranh chấp, mà thậm chí có thể còn bình định hết thảy đám người có ý định tranh đoạt, để giúp nàng mua xuống món đồ, hết thảy vì nụ cười của người đẹp.
Đáng tiếc hôm nay không được.
Nghĩ tới thủ đoạn của Viên Minh, sống lưng của Nam Thượng Phong lại phát lạnh, có mềm lòng rồi thì cũng phải cứng rắn trở lại.
“Xin lỗi Long sư muội, cái linh mộc cấp sáu này cũng vô cùng khẩn yếu đối với ca ca, nên không thể nhường cho ngươi được, lần này chỉ có thể đắc tội, ta ra một trăm năm mươi vạn linh thạch.” Nam Thượng Phong ôm quyền nói.
Long Ngữ Hoàn nghe vậy thì hơi ngoài ý muốn, trong lòng cũng có chút không vui, nhíu mày nói ra : ”Ta ra một trăm bảy mươi vạn linh thạch.”
“Một trăm chín mươi vạn linh thạch.” Nam Thượng Phong không có ý định lùi bước chút nào.
Cái giá tiền này đã cao vọt hơn bình thường rất nhiều, Long Ngữ Hoàn cắn môi một cái, không tiếp tục ra giá nữa.
Cuối cùng, Nam Thượng Phong lấy giá cả một trăm chín mươi vạn linh thạch, cầm xuống khối Tử Hỏa Vân Tinh Mộc kia.
Món đấu giá thức ba là một cái đỉnh lô đồng thau, đó chính là một kiện pháp bảo đan lô, ẩn chứa năm loại chân hỏa, trong đó còn có một loại địa hỏa, cũng đưa tới không ít người tranh đoạt.
Viên Minh âm thầm mừng rỡ, Vạn Bảo Đấu Giá Hội quả nhiên trọng bảo tụ tập, không có một kiện nào là vật bình thường, lần này tới là quá đúng đắn.
“Vật này cũng cầm xuống.” hắn truyền âm cho Nam Thượng Phong.
Đỉnh lô đồng thau hắn không quan tâm, nhưng chân hỏa bên trong thì là đồ tốt, Hỏa Nhãn Kim Tinh của hắn cần phải thôn phệ linh hóa mới có thể tinh tiến, không thể bỏ qua.
Nam Thượng Phong kiêu căng tham dự cạnh tranh, lại tốn một trăm hai mươi vạn linh thạch cầm xuống.
Kể từ đó, Nam Thượng Phong lập tức trở thành tiêu điểm chú mục của toàn trường, đưa tới không ít lời nghị luận.
Món đấu giá thứ tư và thứ năm đều là linh tài, món thứ sáu thì là đan dược, phẩm cấp cũng đều rất cao, dẫn tới đám người tranh đoạt.
Hai món linh tài kia theo thứ tự là vật mang thuộc tính Kim và Thủy, Viên Minh không dùng được, còn bình đan dược kia chính là dành cho thể tu tăng thể phách lên gọi là Hùng Gân Tráng Cốt Đan, Nam Thượng Phong thoạt đầu dựa theo Viên Minh chỉ đạo, đem giá cả nâng lên tới tám mươi vạn linh thạch, nhưng khi giá cả tiếp tục kéo lên đến tám mươi lăm vạn linh thạch thì Nam Thượng Phong đang định tăng giá nữa, lại bị Viên MInh kêu dừng.
“Món đồ đấu giá phía dưới này tên là Tử Tiêu Đan Sa, là một kiện linh tài cấp sáu, nó chính là tài liệu phụ trợ không thể thiếu để luyện chế đan dược cấp sáu, mười phần trân quý, giá khởi điểm là năm mươi vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười vạn.” Mộ Thanh Phong cao giọng giới thiệu.
“Tới rồi sao…” lông mày Viên Minh nhướng lên.
Cái Tử Tiêu Đan Sa này chính là một trong những tài liệu để luyện chế Pháp Tướng Đan, cũng là mồi thơm để câu ra Viên Minh cùng Vân La tiên tử.
Kim Thần đứng lên, đi tới bên cạnh lan can, nhìn xuống dưới.
Chúc Ngu, Âu Dương Sắc cùng Bạch Uyên, ba người này cũng đều không hẹn mà cùng đi tới bên cạnh lan can, ánh mắt hướng về phía dưới liếc nhìn.
“Ta ra năm mươi vạn linh thạch.” một vị đạo nhân mày rậm ngồi tại khán đài tầng thứ hai mở miệng đầu tiên.
Ánh mắt của Âu Dương Sắc lập tức rơi vào trên người vị này, vừa quan sát tỉ mỉ người này, vừa dùng thần niệm nhìn kỹ người của hắn ta.
Nàng cũng không lo lắng sẽ đánh cỏ động rắn, dù sao thì lúc này ánh mắt rơi xuống trên người của vị đạo nhân mày rậm kia, khẳng định không chỉ có mỗi một mình nàng, mà những người cảm thấy hứng thú với Tử Tiêu đan sa đều không thể không quay sang dò xét hắn ta.
“Ta ra sáu mươi vạn.” cách vị đạo nhân mày rậm không xa, có một phụ nhân trung niên lập tức tăng giá.
“Ta ra bảy mươi vạn.” một đại hán khôi ngôi ngồi ngay hàng sau cũng gia nhập vào tranh đoạt.
Không có Nam Thượng Phong lẫn vào một cái, giá cả đấu giá đều trở nên bình thường hơn rất nhiều.
Sau mấy phen hô to, giá cả đã bị đẩy cao lên tới chín mươi vạn.
Chín mươi vạn linh thạch đã vượt qua khỏi giá cả bình thường, nên thanh âm đấu giá cũng bớt đi nhiều.
“Một trăm vạn.” bỗng một cái thanh âm trầm thấp đột ngột truyền đến, vị trí là từ trong một tòa phòng trên tầng năm.
Phòng riêng ở tầng cao nhất dùng tài liệu đặc thù chế tác thành, nên thần thức không cách nào xuyên qua, nếu bản thân người ở bên trong không mở cửa hay cửa sổ ra, thì người ngoài căn bản không thể nhìn thấy được người ở bên trong, đám người phía dưới mặc dù tò mò, những cũng lại không biết thanh âm đó xuất phát từ người nào.
Âu Dương Sắc chế định ra cái kế hoạch dụ bắt này, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này quấy nhiễu, trong tất cả những phòng riêng đều đã bị âm thầm thiết hạ cấm chế giám sát.
Nàng ta lấy ra một mặt kính hình tròn màu đen và thôi động nó, bên trong kính tròn hiện ra hình ảnh bên trong gian phòng đó, lại là một vị mặc trường bào màu đen che kín toàn thân, đấu bồng đội trên đầu cũng dùng khăn màu đen che nốt.
Ngũ quan của người đó đều bị che lấp cả, không lộ ra một chút chân dung.
Kim Thần cũng ngó qua, nhíu mày : ”Người kia là ai, sao lại che che lấp lấp như thế, cực kỳ khả nghi đấy.”
Chúc Ngu, Bạch Uyên, Long Ngữ Hoàn cũng có trong tay kính tròn như Âu Dương Sắc, bọn họ cũng đang đều nhìn tình huống bên trong căn phòng kia, thần sắc ngưng trọng.
Nam Thượng Phong không nhận được Viên Minh bắn tin, bản thân gã thì chẳng có hứng thú gì với cái Tử Tiêu Đan Sa này, nên đang ôm đùi hai nàng cơ thiếp của mình vui đùa ầm ĩ, cũng chẳng thèm để ý đến tình huống bên kia của đám Chúc Ngu.
Viên Minh thì hơi để trong lòng đối với người đấu giá kia, mặc dù hắn không có tấm kính tròn màu đen kia, nhưng lại có Viên Quang Thuật, nhìn trộm người áo bào đen nọ.
Vào lúc này, dưới lầu lại có âm thanh vang lên lần nữa : ”Một trăm mười vạn linh thạch.”
Người vừa báo giá cũng chính là người thứ nhất mở miệng báo giá, đạo nhân có đôi lông mày rậm.
“Một trăm ba mươi vạn linh thạch.” Người áo bào đen tầng năm tăng giá.
“Một trăm năm mươi vạn!” đạo nhân mày rậm giống như nhất định phải có.
Người áo choàng đen khẽ giật giật một cái, rồi yên lặng ngồi trở lại, thối lui ra khỏi đấu giá.
Cuối cùng, đạo nhân mày rậm thành công cầm được Tử Tiêu Đan Sa.
Đám người Kim Thần cân nhắc trong lòng một phen, ánh mắt đa phần đều rơi vào trên người vị đạo nhân mày rậm kia, trọng điểm hoài nghi nhằm vào người này.
Quá trình đấu giá tiếp tục, một bộ lại nối tiếp một vật đấu giá được bán ra.
Bầu không khí trong đấu giá hội cũng càng lúc càng nóng, âm thanh mọi người đấu giá liên tiếp vang lên, giống như chém giết bình thường trên chiến trường vậy, ngươi tới ta đi, tranh đoạt lẫn nhau để sở hữu được bảo vật.
Trong số này thì chiến tích của Nam Thượng Phong phải nói là vô cùng chói mắt, hơn phân nửa vật trong đấu giá hội lần này hắn đều ra giá, cuối cùng cũng lấy được không ít đồ vật vào tay.
Nam Thượng Phong vốn nổi danh là hoàn khố, Viên Minh cũng là lợi dụng điểm này, mới bày mưu đặt kế mỗi lần tăng giá để xuất thủ xa xỉ, cuối cùng cũng không thể cái nào cũng tóm về, điều này khiến cho mọi người bị tung hỏa mù, thuận tiện thu vào tay được những món mình thật sự muốn.
Chỉ là kể từ đó, Kim Thần cũng Long Ngữ Hoàn đều âm thầm lắc đầu, đối với hành vi phá sản như thế của Nam Thượng Phong đều xì mũi coi thường.
Nhưng mà điều này lại phù hợp với tính tình vốn có của Nam Thượng Phong, nên cũng chẳng đưa tới bất cứ ai hoài nghi lên gã cả.
Lực chú ý của họ đều để hết vào những người mua vào những món mồi nhử mà bọn họ đã dày công ném ở phía dưới kia.
Ngoại trừ Tử Tiêu Đan Sa ra thì bọn họ còn đưa lên hai loại vật liệu cần thiết để luyện chế Pháp Tướng Đan, một trong số đó cũng vẫn bị vị đạo nhân mày rậm mua xuống, cái nữa thì rơi vào trong tay thanh niên có nốt ruồi nọ.
Cho nên hai người bọn họ cũng đã trở thành đối tượng trọng điểm để đám người Âu Dương Sắc hoài nghi, âm thầm an bài nhân thủ nhìn chằm chằm vào hai người đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận